Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 334: Thần điêu-vậy chúng ta cá cược đi



Bên ngoài ồn ào tiếng động phát ra vang vọng vào bên trong khiến Hoàng Dung không khỏi đỏ ửng mặt đi à. Vừa rồi, bên ngoài nhiều người như vậy, chẳng nói nghe thấy hết tiếng rên rỉ của nàng sao. Lần này làm sao có thể gặp mặt người khác đây a. Xấu hổ chết mất mà.

“Dung Nhi ngươi sao vậy? Sắc mặt không tốt a?” Diệp Thần nhìn Hoàng Dung khó chịu liền không khỏi quan tâm mở miệng hỏi a.

“Còn không phải tại ai đó? Đòi làm ở giữa nơi như thế này. Người bên ngoài đều nghe thấy hết. Bảo làm sao ta sau này có thể gặp người khác a.” Hoàng Dung liền đỏ mặt ngượng ngùng tức giận nhìn Diệp Thần nói.

“Tốt, tốt đều tại ta. Nhưng thì đã sao chứ. Ngươi là nương tử của ta. Ai dám cười ngươi. Phu thê ở giữa chuyện là chuyện đương nhiên. Có gì phải cười?” Diệp Thần nhìn Hoàng Dung trêu trọc nói.

“Ngươi miệng lưỡi dẻo mỏ. Ai là ngươi phu nhân chứ?” Hoàng Dung liền ngượng tím mặt lại nhìn Diệp Thần nói. Sau đó liền không khỏi khẽ than một câu a. “Còn chưa có bái đường đâu à.”

“Ngươi phát hôn lễ của ta, chẳng lẽ không phải nên bồi thường cho ta một tân nương sao. Ngày mai lập tức bái đường không phải là tốt sao?” Diệp Thần liền cười nhìn nàng kéo nàng vào trong lòng đảm bảo nói.

“Bên ngoài hình như có chút ồn ào, ngươi nên ra xem thế nào a.” Hoàng Dung liền đỏ mặt mở miệng đuổi đi Diệp Thần a.

“Ngươi hiện tại còn đứng còn không được, liền muốn đuổi ta đi. Đợi chút nữa người khác đi vào đừng bảo ta a. Ta đi trước.” Diệp Thần giả vờ đứng lên muốn rời khỏi liền bị Hoàng Dung giữ lại đúng như dự kiến a.

“Diệp Lang, ngươi đừng đi a. Có thể trước khi đi đưa ta về phòng thay quần áo được không a?” Hoàng Dung liền nhìn Diệp Thần cười mở miệng nói.

“Ta không thích làm việc không công a. Dung Nhi ngươi nói thử xem, ngươi nên thưởng cho ta cái gì a?” Diệp Thần liền đốn mạt nói a.

“Diệp Lang, ngươi xem ta phục vụ ngươi đến nỗi như thế này. Ngươi còn muốn cái gì a.” Hoàng Dung liền không khỏi trừng mắt nói. Hắn chiếm nàng tiện nghi còn đòi hỏi a. Có lý nào lại như thế chứ.

“Nhưng ta xem đi xem lại vẫn thấy mình là người bị thiệt thòi đâu. Rõ ràng lúc đó ngươi, mạnh lên, sâu hơn nữa. Cho ta, chơi chết ta đi… Dung Nhi ngươi nói thử xem ta có nhớ sai câu nào không a.” Diệp Thần liền giả giọng của nàng trêu trọc a. Với Thiên Biến Vạn Hóa thì cái trò trẻ con này quá đơn giản.

“Không cho phép giả giọng của ta. Diệp Thần chết tiệt, còn không mau đưa ta vào phòng. Để người khác nhìn thấy xem thử ta chịu thiệt hay ngươi chịu thiệt. Nữ nhân của ngươi, ngươi nỡ để người khác nhìn sao?” Hoàng Dung liền đánh nhẹ Diệp Thần nói, nhìn thấy hắn nói giọng nữ nhân của mình còn khuôn mặt khiến nữ nhân cũng phải ghen tỵ này thực sự khiến nàng muốn độn thổ a. Đang đâu thua một cái nam nhân về nhan sắc quả thực khiến nữ nhân đau lòng mà.

“Dung Nhi thấy tướng công liễu yếu đào tơ muốn bắt nạt sao a? Hic, ta rơi vào miệng cọp rồi a. Bị ăn xong liền phải giúp nương tử hầu hạ đâu. Sinh ra trên đời đã khổ, làm nam nhân càng là khổ hơn a.” Diệp Thần giả giọng của Hoàng Dung trêu trọc nàng nói.

“Ngươi không cho phép lấy giọng của ta.” Hoàng Dung tức giận trừng mắt nhìn Diệp Thần a. Nàng thực không có sức lực đánh tên biến thái bị ổi này a.

“Được không đùa ngươi. Ta đưa ngươi về phòng nghỉ ngơi trước. Rồi nói sau.” Diệp Thần không tiếp tục đối với Hoàng Dung trêu đùa, nhanh chóng đưa nàng trở về phòng thay quần áo, đưa nàng lên giường nghỉ ngơi. Tiếp đến liền đi ra ngoài xem mọi chuyện đâu.

Lúc này ở bên ngoài đang là một trận hỗn chiến a. Đúng hơn là hai bên vẫn chưa có đánh nhau vẫn là đấu võ mồm là chính mà thôi. Một bên thì có mấy cái nữ nhân của hắn như Niệm Từ, còn có Trình Dao Già, Anh Cô, Trình Anh, Phùng Hằng… ngăn lại, bên kia thì có Công Tôn Lục Ngạc ngăn lại a.

“Hai bên dừng chiến.” Diệp Thần xuất hiện như là liều thuốc chấm dứt chiến tranh a. Hai bên lập tức đi tới xán đến Diệp Thần hỏi han đủ kiểu, quan tâm đủ đường đi à.

“Diệp Lang ngươi không sao chứ? Ả yêu nữ này có làm gì ngươi không a.” Chúng nữ chỉ Cừu Thiên XÍch mở miệng lo lắng nói.

“Ngươi nói ai là yêu nữ, DIệp Thần họ là ai, dám nói với ta như vậy. Ngươi phải làm chủ cho ai gia.” Cừu Thiên Xích liền nhu mì nói với Diệp Thần a.

“Yêu bà, dám nói với mẫu thân và các a di của ta như vậy. Có tin ta một đao chém chết ngươi không.” Dương Quá cầm kiếm tức giận nói.

“Đủ rồi a, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi. Niệm Từ, TIểu Dao, mọi người ta đã gửi cho các ngươi thư. Các ngươi sao lại đến cướp tân lang a. Còn TIểu Xích đây là giới thiệu với ngươi à, tỷ muội tương lai của ngươi.” Diệp Thần tóm tắt mở miệng nói a. Sau đó, liền đưa mọi ngươi đi vào trong nhà điều chỉnh tư tưởng sau đó giải thích cho bọn họ hiểu lầm hết nửa ngày a. THực sự có nhiều vợ cũng khổ lắm đó.

Phải quản họ, phục vụ họ, yêu thương họ a. Quan trọng là ngăn các nàng đánh nhau, gây mâu thuẫn, giành sủng ái a. Nếu như không phải có hệ thống chức năng khóa cảm xúc, hắn thực sự nghi ngờ, mình đau đầu chết vì chuyện gia đình quá. Thế mới thấy được, có hệ thống thật sự rất tốt a.

“Quá Nhi, người bên cạnh ngươi là?” Diệp Thần cùng với Dương Quá cùng với tam nữ đằng sau Dương Quá nói chuyện riêng a.

“Các nàng là Kim Nhi, Bình Nhi, Mai Nhi, gọi Kim Bình Mai cũng không có sai.” Dương Quá ngắn gọn mà súc tích giới thiệu lại a.

“Thù hận quá khứ cứ để cho nó trôi qua đi. Hiện tại cũng là người một nhà rồi. Với lại sau này chưa chắc sẽ còn gặp lại.” Diệp Thần nhìn Binh Nhi cũng là Doãn Chí Bình mở miệng nói. Dù Doãn Chí Bình vẫn muốn trả thù hắn cũng đâu có sao. Sớm muộn, hắn cũng sẽ rời đi thế giới này mà thôi.Cần thiết gì phải quan tâm nữa chứ.

“Ta hiểu. Sau khi Quá Nhi tìm đến ta, thù hận trong ta cũng đã sớm tiêu tan rồi.” Doãn Chí Bình nắm chặt tay Dương Quá hạnh phúc nói a.

“Ta không có quà gặp mặt cho các ngươi. Dù sao các ngươi cũng tính là con dâu của ta đi. Bình Nhi ngươi cầm lấy nó đi.” Diệp Thần từ trong hệ thống mua đến một cái viên thuốc đưa cho Doãn Chí Bình a.

“Đây là?” Doãn Chí Bình liền nhận lấy nghi ngờ.

“Chẳng phải ngươi muốn trở thành nữ nhân hoàn toàn sao? Dùng nó ngươi sẽ được như ý. Sau này cho Quá Nhi sinh cái mập mạp bảo bảo. Còn Kim Nhi và Mai Nhi hai người các ngươi cũng không thiếu cái gì, ta cũng không có gì để cho các ngươi. Thôi thì hai viên đan dược này đưa cho các ngươi. Chỉ cần cho Dương Quá hắn uống vào, tối hôm đó, ta đảm bảo các ngươi không xuống được giường. Nhưng chú ý chút, coi chừng nó bị ép khô.” Diệp Thần dặn dò nói.

“Đa tạ, phụ thân ban thuốc.” Hai nữ nhận lấy thuốc sau đó nhìn sang Dương Quá khiến hắn không khỏi run người lên a. Cứ nghĩ đến mình bị ép khô là hắn lại cảm thấy kinh dị rồi. Nội công tuy có thể cho chuyện đó trợ giúp nhưng cũng không có nhiều a. Dùng thuốc nữa, hắn ngày mai liệu có xuống được giường không đây. Thật không biết là phụ thân hại hắn, hay tốt cho hắn nữa.

Buổi tối đến, mọi người bắt đầu may quần áo cưới cho tân nương a. Y phục tân nương liền cứ thế tăng thêm đi à.

“Tương Nhi ngươi làm sao lại mặc lên người tân nương a. Còn bộ này của ai chứ?” Hoàng Dược Sư nhìn Quách Tương cầm trên tay hai bộ Tân Nương y phục không khỏi tò mò hỏi.

“Ân, ngày mai ta muốn cùng Diệp ca ca thành thân a. Tất nhiên muốn mặc y phục thật đẹp rồi.” Quách Tương liền không chút giấu diếm nói.

“Khục … khuc… tên cầm thú đó, cả trẻ con cũng không buông tha. Còn bộ này của ai chứ?” Hoàng Dược Sư đang uống trà lập tức liền phun đi ra a.

“Là của Ngốc Cô a, Diệp ca ca nói mang về phòng cho nàng, hôm sau thành hôn giúp nàng thay. Ngoại công ngươi thấy ta có đẹp hay không a.” Quách Tương liền quay một vòng mơ miệng nói.

“Cả ta đệ tử ngốc cũng không buông tha. Không được, ta phải đưa Ngốc Cô đi. Phụ thân nó đã mất, ta không thể để nó rơi vào miệng cọp. Phù Nhi, Ngốc Cô ở đâu, ta dẫn nó đi. Nó chắc chắn không thể đồng ý gả cho Diệp Thần tiểu tử thối đó.” Hoàng Dược Sư liền gấp gáp nói.

“Ngoại công, Ngốc Cô Cô đang ở phòng của Diệp ca ca a. Nàng nhìn thấy Diệp ca ca liền không muốn rời đi hắn. Như đã gặp nhau tại kiếp trước vậy.” Quách Tương ghen tỵ nói. Nàng cũng muốn ở Diệp ca ca phòng a.

“Thôi xong.” Hoàng Dược Sư liền buồn bã bước ra ngoài a.

“Ngoại công người đi đâu đó?” Quách Tương mở miệng hỏi.

“Nói với Diệp Thần, ta có chút việc, hôn lễ ngày mai không đến được. Đối xử tốt với bọn họ.” Hoàng Dược Sư liền lên tiếng mở miệng nói.

Hắn ở lại làm gì a. Ngày mai con gái hắn, đệ tử hắn, cháu gái hắn còn có người từng là hắn nương tử cùng một ngày, cùng một lúc gả cho một cái nam nhân a. Hắn còn ở lại làm cái rắm gì, những người thân bên cạnh hắn bỗng nhiên đều gả đi, hắn còn ở lại làm gì, không có dũng khí a. Vẫn là đi thôi.

Tại phòng của Diệp Thần lúc này. Ngốc Cô liền đang cùng với Diệp Thần chơi trò người lớn a.

“Ngốc Cô chúng ta chơi trò bác sĩ và bệnh nhân nhé. Ngốc Cô nếu chơi giỏi, Diệp ca ca sẽ cho Ngốc Cô kẹo ăn.” Diệp Thần liền câu dẫn trẻ con nói.

“Ngốc Cô sẽ chơi giỏi nhất. Diệp ca ca cho Ngốc Cô ăn kẹo.” Ngốc Cô liền gật đầu mở miệng nói.

“Được rồi, Ngốc Cô cởi áo ra nào. Để Diệp ca ca khám.” Diệp Thần liền mặt đầy dâm tặc nhìn Ngốc Cô nói.

“Ngốc Cô thấy hơi lạnh a.” Ngốc Cô ngoan ngoãn làm theo, không hiểu sao tự dưng nhìn Diệp Thần thấy đỏ mặt còn có ngượng ngùng đâu.

“Rất nhanh sẽ hết lanh, Diệp ca ca tiêm Ngốc Cô nhé. Ngốc Cô sẽ có kẹo ăn.” Diệp Thần liền cười mở miệng nói sau đó đè Ngốc Cô ra giường a.

Một lúc sau, trò chơi bắt đầu đi à. Ngốc Cô cứ như thế bị người ta xâm hại a. Sáng hôm sau, mọi người mặc vào tân nương quần áo lần nữa bước lên lễ đường thực hiện hôn lễ, lần này không có một khách mời nào cả chỉ có bọn họ mà thôi. Ba bái đi qua, mọi người liền lập tức tiến vào động phòng với tiêu chí ép khô Diệp Thần trả thù cho các chị em sau những ngày bị hắn chơi chết đi sống lại đâu.

Diệp Thần đứng bên ngoài khóa cửa lại, sau đó ném chìa khóa sang một bên liền biến vào bên trong a. Hôm nay ai cũng không thể chạy thoát được. Cuộc đả đảo tên độc tài của chúng nữ đã không thành công và bị hắn đàn áp một cách giữ dội a. Còn quá trình thì tác sẽ không kể ra. Vì nó tràn ngập các cảnh không phù hợp thiếu nhi.

Sau khi các nàng say giấc, Diệp Thần liền lo lắng hơn một vấn đề a. Hắn cùng các nàng ngủ nhiều lần như vậy, cái bụng một động tĩnh cũng không có là sao a. Cũng còn tốt, hắn vấn đề không có gì cả. Đơn giản vì mang trong người Long Phượng Huyết Mạch cấm kỵ, nếu muốn nữ nhân mang thai người đó ít nhất phải có cường đại sinh mệnh lực thì mới có thể. Không cũng phải là Thần cấp thân thể, hay tu luyện Phượng Thần Quyết a. Ở Xạ Điêu thế giới, các nàng mang thai được đều là nhờ đến đã từng qua hắn truyền nội công cho đâu.

Khi các nàng đến thế giới thực, thai nhi thực chất cũng sẽ biến thành thai khí Chỉ khi nào tu đến Thánh Cảnh mới có thể cho các nàng mang thai đi. Dù sao khi đó các nàng mới có thể bước ra thực thể không gian chứ không tại hệ thống không gian, mới có thể tiếp nhận hắn tinh hoa mà mang thai a. Tuy có chút hối tiếc, nhưng cũng hết cách thôi. Hệ thống đã quy định thế rồi.

Vài ngày sau, Quân Mông Cô xâm chiếm Trung Nguyên, Hoàng Dược Sư cùng Quách Tĩnh liên kết trấn thủ thành Tương Dương a. Tránh cho binh đao loạn lạc đâu. Diệp Thần cũng lập tức mang theo chúng nữ trở lại Gia Luật phủ chuẩn bị hành trang, sau đó cũng đến gặp mặt Hoàng Dược Sư cùng Quách Tĩnh đâu.

“Các ngươi muốn làm sao đánh bại quân Mông Cổ, chỉ dựa vào cái này trận pháp sao?” Diệp Thần nhìn Đào Hoa Trận Pháp bố trí trên chiến trường mở miệng khinh thường nói. Hiện tại hắn đã khôi phục trí nhớ, chút trận pháp này đối với hắn quá nhiều sơ hở.

“Có gì không được chứ? Trong vòng ba ngày quân Mông Cô sẽ tấn công, ta đảm bảo cho chúng đi mà không có về.” Hoàng Dược Sư đối với mình tài hoa tự mãn nói.

“Diệp công tử, ngươi chưa từng đánh trận ta không trách ngươi. Nhưng đừng có cản trở chúng ta.” Quách Tĩnh nhìn Diệp Thần căm ghét nói. Vì Hoàng Dung chuyện bị lộ ra ngoài, hắn uy tín đã bị ảnh hưởng. Rất nhiều môn phái không chịu cho đệ tử cùng hắn trấn thủ thành Tương Dương a. Cũng may hắn còn có Toàn Chân Giáo cùng với Nhất Đăng Đại Sư cũng là Nam Đế là chỗ thân quen, họ chịu giúp đỡ a. Còn Hoàng DƯợc Sư cũng nể tình cái nữ nhi đã chết đi của hắn cùng hai đứa cháu gái nuôi mới ra tay đâu.

“Yên Tâm đi Quách Tĩnh, cho dù lão Đông Tà có thất bại đi nữa. Lão ngoan đồng ta cũng có thể giúp ngươi đánh đuổi quân Mông Cổ.” Lão Ngoan Đồng Chu Bá Thông cũng lớn tiếng nói. HẮn cùng Quách Tĩnh vốn là chơi thân, hắn gặp khó khăn Chu Bá Thông sẽ không đứng nhìn a.

“Thiếu đi Dung Nhi các ngươi chẳng thể làm được cái gì cả đâu, cái trận pháp rách nát này có thể ngăn được hàng vạn người sao. Đảo đào hoa của ngươi đã ngăn mọt sô lượng lớn như quân Mông Cổ bao giờ chưa. Vây chục người với vây hàng chục vạn là khác nhau.” Diệp Thần liền khinh thường nói.

“Trận pháp đã qua cải tiến sẽ không có vấn đề gì.” Hoàng DƯợc Sư khẳng định nói.

“Quách Tĩnh ngươi nói đi nói lại cũng chỉ là con chó săn cho triều đình thôi. Triều đình đã sớm mục nát từ lâu rồi. Ta khuyên ngươi nên biết trọn chủ cho mình.” Diệp Thần nhìn Quách Tĩnh khuyên can nói. Hắn nể tình ở Xạ Điêu Quách Tĩnh từng là hắn đệ tử, càng nể tình hai người nữ nhi hắn là Quách Phù cùng Quách Tương nên mới nói vậy. Nếu không Quách Tĩnh đã sớm là cái xác khô.

“Ta nói cho ngươi biết, DIệp công tử, nữ nhân ở đây không có nghĩa gì, dù Dung Nhi có hay không ở đây, ta vẫn sẽ chiến thắng. ” Quách Tĩnh nhìn Diệp Thần cứng đầu mở miệng nói.

“Vậy chúng ta cá cược đi. Trong vòng ba ngày thành Tương Dương nếu chưa đổ, ta giúp các ngươi toàn lực đối phó với Mông Cổ quân, nếu như trong vòng ba ngày thành Tương Dương đổ xuống, các ngươi sống chết ta sẽ không quản, ai muốn sống thì phục thị ta trinh phục Trung Nguyên cùng mông Cổ được chứ?” Diệp Thần liền mở miệng tuyên bố nói.

“ĐƯợc ta cược với ngươi.” Hoàng Dược Sư tin tưởng vào trận pháp của mình mở miệng nói.

“Ta cũng cùng ngươi cược.” Quách Tĩnh liền hùa theo nói.

“Trò vui vậy sao có thể thiếu lão ngoan đồng ta được chứ.” Chú Bá Thông liền mở miệng nói.

“Sảng khoái, vậy ta đi trước. Tạm Biệt.” Diệp Thần liền quay đầu rời khỏi a. Ba ngày sau mới là lúc hắn lên sàn.

“Nhất định sẽ không thua.” Hoàng Dược Sư ngước lên trận cờ của mình cùng trận pháp mô phỏng kiên định nghĩ a. Ba ngày sau bọn họ có thể đánh thắng trận này thủ vững ba ngày chỉ cần như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.