Mộ Dung Thiên nghe thấy Diệp Thần như vậy lời nói lập tức liền phun thẳng vào mặt hắn. Cái tên nam nhân rốt cuộc cả ngày đểu nghĩ cái gì.
“Thiên Nhi, ta có hỏi cái gì sai sao?” Diệp Thần vuốt vuốt mình mặt ngây ngốc hỏi.
“Đáng ghét, không cho ngươi nói. Lên xe đi, Tiên Nhi còn đợi chúng ta trở lại ăn cơm.” Mộ Dung Thiên trừng mắt nhìn hắn nói.
“Tốt, ta cũng có chút đói.” Diệp Thần thoải mái ngồi lên trên xe đóng lại cửa nói.
“Lão công ngươi hôm nay thật sự quá biết gây phiền phức cho ta. Lão ba ta dù có tốt xấu, ngươi cũng không nên ra tay nặng như vậy.” Mộ Dung Thiên oán trách nói.
“Ngươi hận ta?” Diệp Thần tựa đầu vào ghế nhìn nàng hỏi.
“Không có, mặc dù hắn không làm xứng chức vụ của một người cha. Chúng ta ở giữa đều không có mấy tình cảm. Nhưng mà ngươi làm thế, gia gia hội đau lòng.” Mộ Dung Thiên lắc đầu không mấy bận tâm nói.
“Lần sau ta sẽ tốt chú ý. Thiên Nhi mấy ngày không gặp ngươi trở lên càng lúc càng xinh đẹp ra.” Diệp Thần nhìn Thiên Nhi tươi cười nhìn nàng. Với nàng chỉ là mấy ngày chờ đợi, còn hắn cũng đã trải qua nửa năm không được nhìn thấy nàng.
“Ngươi miệng lưỡi dẻo miệng. Đừng tưởng như vậy là ta liền tha thứ cho ngươi. Hôm nay ngươi giết nhiều người như vậy. Ta đều không tốt khai báo với cấp trên. Còn chưa kể ngươi đem hai nữ nhân đó rời khỏi. Quá làm khó ta rồi. Hiện tại, chưa đến kinh thành hết một ngày, ngươi đem Đông Phương gia quán bar cho đập tới. Ngươi thực sự quá biết tìm chuyện làm.” Mộ Dung Thiên oán trách nói.
“Khụ khụ,... ta cũng không có cố ý. Lần sau chú ý không cho ngươi gây phiền toái.” Diệp Thần ho khẽ nói. Hắn cũng biết ngày hôm nay mình gây nhiều chuyện không tốt.
“Ngươi cũng biết ngươi gây phiền toái. Hai cái cô nàng đó ngươi có động bọn họ hay không? Còn chưa tính nữ cảnh hoa đó, ngươi có phải có với nàng quan hê không tầm thường?” Mộ Dung Thiên trong miệng lời nói có chút chua nói.
“Ngươi ghen sao?” Diệp Thần ngoài ý muốn nói.
“Ta không như Tiên Nhi ngốc để ngươi ra ngoài lăng nhăng ong bướm.” Mộ Dung Thiên đỏ mặt đáp.
“Yên tâm, ta đối với các nàng cái gì cũng không có làm.” Diệp Thần lắc đầu nói.
“Thật sự?” Mộ Dung Thiên nghi ngờ.
“Chỉ chạm vài cái, còn lại đều không có làm. Dù sao chạm vài cái cũng không có mang thai.” Diệp Thần gãi gãi mũi thành thật nói.
“Thật chỉ chạm vài cái?” Mộ Dung Thiên chưa hết nghi ngờ. Cái sắc lang này thịt đến miệng còn không muốn ăn.
“Thật sự, nữ cảnh quan đó. Nàng có người nàng thích. Ta không muốn ngủ nàng trong khi nàng gọi tên người nam nhân khác. Còn hai cái kia...” Diệp Thần suy nghĩ cái gì lại không tiếp tục nói.
“Họ làm sao? Ta thấy họ vô cùng thích ngươi.” Mộ Dung Thiên lái xe chậm lại hỏi.
“Đúng là họ thích ta. Nhưng là trong lòng ta khúc mắc. Đối với Tử Hà, ta không biết nàng rốt cuộc là yêu ta của hiện tại hay là ta của quá khứ. Thiên Nhi ngươi nói thử xem, nàng vẫn là yêu bản thân ta hay là tài năng của ta?” Diệp Thần nhìn Thiên Nhi hỏi.
“Cái này… ngươi hỏi nàng sao lại hỏi ta? Ta đâu phải nàng, làm sao biết.” Mộ Dung Thiên mở miệng đáp.
“Ngươi nói đúng, vẫn là nên tìm cơ hội hỏi nàng.” Diệp Thần gật đầu nói.
“Ngươi lại có thể bỏ thịt ăn cỏ thực sự là lạ lùng.” Mộ Dung Thiên ngạc nhiên.
“Không phải vậy, ta chẳng qua có chút nghiêm túc nghĩ. Tiên Nhi nàng thích ta từ lúc ta còn là một thằng ngốc. Còn Thiên Nhi ngươi cũng khác bọn họ từ lúc mùa hè tại tiệm xem phim đó ngươi đã thích ta rồi. Nói đến mấy cái khác nữ nhân, mỗi người họ tâm tư đều đơn thuần. Dù ta có là ai, có yếu hay mạnh, thì họ đều sẽ ở bên ta. Một đời là một con đường dài, ta cần những người cùng ta đi hết nó, không cần những kẻ mượn ta một đoạn đường.” Diệp Thần lắc đầu nói. Là phu thê phải cùng chung hoạn nạn, nếu không hắn không cần.
Tử Hà từ nhỏ vốn vô cùng chán ghét hắn, coi thường hắn. Thậm chí khinh thường hắn làm người. Cái này cũng đúng, nhưng đến hiện tại cách sống của hắn vẫn vậy, không thay đổi. Chẳng qua hắn càng lúc càng thêm nhiều tài hoa. Những tài hoa này càng lúc càng thể hiện ra ngoài. Cũng từ lúc đó, nàng mới thay đổi đối với hắn cách nhìn nhận, cũng yêu lên hắn. Hắn không phân biệt được, nàng yêu là hắn tài năng hay là hắn đích thực. Nếu như một ngày hắn mất đi tài năng đó, hoặc để nàng gặp một cái so với hắn kỳ hoa, nàng sẽ bỏ hắn đi sao?
“Ta cũng không mong ngươi sẽ đối với nữ nhân kiểu như vậy. Chưa biết Tử Hà có phải loại người đó hay không, nhưng ta thấy Tư Tình đối với không cạn. Nàng cũng có thể khi ngươi mất hết mọi thứ vẫn thích ngươi.” Mộ Dung Thiên cần nhắc khuyên can. Nàng chỉ muốn sao cho tốt nhất cho Diệp Thần.
“Cái này ngươi nói sai, Tư Tình đối với ta chân tâm ta biết rõ. Nhưng nàng là đại tiểu thư, từ nhỏ đã được Diệp gia bồi dưỡng đi ra đại tiểu thư. Giữa lợi ích cá nhân và lợi ích gia tộc, nàng chọn lợi ích gia tộc, giữa ta và gia tộc nàng, nàng vẫn sẽ không do dự chọn gia tộc của nàng. Ngươi biết sao? Khi đó tại bệnh viện, nàng có thể đồng ý theo ta một đêm, để ta cứu gia gia nàng. Ngươi nghĩ thử xem, nếu như ai có thể cứu gia gia nàng lúc đó không phải là ta? Ta nghĩ nàng cũng không hề do dự. Ngoài ra, nàng đối với lợi ích cố một loại cực kỳ mạnh cố chấp chiếm đóng. Nàng sẽ không muốn chia sẻ lợi ích của mình cho người khác. Ta đảm bảo với ngươi lão bà, nếu gia gia nàng muốn nàng lấy ta những thành tựu, tài năng, học vấn, tri thức, võ công, sức mạnh… thậm chí cả ta mạng, nàng cũng sẽ không nháy mắt do dự mà đồng ý.” Diệp Thần cười như không cười nói.
“Có thể ngươi nghĩ quá nhiều.” Mộ Dung Thiên khẽ khuyên can nói. Nàng nhìn bề ngoài Diệp Tư Tình không đến nỗi như vậy chứ.
“Ngươi xem không thấu nàng thôi. Nàng được gia tộc đào tạo rất tốt, thậm chí từ nhỏ đã phải cạnh tranh vị trí chỗ đứng của mình trong mắt mọi người. Khác với Vương Nhu Nhu và Hoàng Nhất Bảo, các nàng hoàn toàn không có ý định tranh chấp, đối với lợi ích gia tộc, các nàng cũng không quan tâm. Nếu như không giải quyết được hai mâu thuẫn này, dù các nàng có cho ta cởi sạch quần áo, ta cũng sẽ không tiếp nhận các nàng.” Diệp Thần từ trong ngực rút ra một điếu thuốc nói.
Một trăm độ hảo cảm tăng lên rất dễ, thậm chí hệ thống có thể khóa chặt độ hảo cảm để nó không tụt xuống. Nhưng hắn không cần như vậy, tình cảm chân thành là cần thiết. Còn của bố thí hắn không cần. Đó là lý do hắn cưỡng ép độ hảo cảm của các nàng tại 99 không cho tăng lên 100 điểm. Hắn muốn để các nàng tự quyết định bước cuối này. Đây là đối với nữ nhân của mình tôn trọng. Một thằng con trai khi thích ai đó, có đợi bao lâu, nó vẫn sẽ đợi.
“Ngươi học hút thuốc?” Mộ Dung Thiên nghi hoặc hỏi. Thực chất nàng khi làm nhiệm vụ cũng hút qua thuốc. Nhiều nhiệm vụ nguy hiểm, cần chút thuốc lá đề bình tâm, ai biết được có chết hay không? Dù sao Phượng tổ cũng Long tổ điều tra tội phạm đều là không bình thường kẻ địch, có thể dùng dao súng không chế lại.
“Ta vốn biết hút thuốc, chẳng qua cha mẹ ta không thích ta hút. Về sau cũng không hút, chẳng qua dạo này có quá nhiều việc khiến ta đau đầu nên hút lại. Ngươi yên tâm, ta chỉ hút thuốc có hai lần trên một năm thôi, mỗi lần sáu tháng, không nhiều.” Diệp Thần rút gần đó châm thuốc điện của ô tô bắt đầu châm thuốc.
“Ngươi như vậy không phải là hút cả năm? Ta không chán ghét hút thuốc. Nhưng hút thuốc nhiều không có hại.” Mộ Dung Thiên khuyên can.
“Yên tâm, loại thuốc này không có hại, thậm chí thúc đẩy ngươi vận động càng thêm sáng xuất, loại bỏ ngươi độc tố trong mình, chưa nội thương vô cùng tốt, trăm lợi không một hại, là ta tự mình chế xuất độc quyền. Muốn thử hay không một điếu?” Diệp Thần đưa bao thuốc cho nàng hỏi.
“Vẫn là thôi đi, ta phải lái xe, ngươi để cho ta bao thuốc vào trong ngăn để đồ, khi nào đó ta chán châm điếu chơi.” Mộ Dung Thiên lắc đầu từ chối.
“Tốt.” Diệp Thần gật đầu cất bao thuốc vào trong hộp chưa đồ.
Lúc này bên ngoài trời cũng bắt đầu mưa lớn. Gió thổi rít gào.
“Thiên Nhi ngươi nhớ lần trước chúng ta cùng nhau lái xe sao? Cái lần mà Long Tổ truy sát đó.” Diệp Thần mở miệng hỏi.
“Tất nhiên là nhớ, ta sau khi trở về muốn giúp ngươi giải quyết cái chuyện này. Nhưng bọn người được phái đi, lại phảng phất như chưa từng tồn tại, thậm chí cả bọn họ ba mẹ cũng không nhớ là có người con này. Từ lúc đó, ta liền cảm thấy Diệp Thần lão công không gì không làm được.” Mộ Dung Thiên nghiêm túc đáp.
“Thiên Nhi ngươi nghỉ việc ở Phượng Tổ đi, trở về Mộ Dung gia làm ngươi thiếu nãi nãi. Ta từ nay về sau đến nuôi ngươi. Ta thấy việc ngươi làm quá nguy hiểm.” Diệp Thần thành thật nói. Hắn vốn cho răng hắn có thể tại thế giới này tiêu dao đi ngang, nhưng gặp gỡ kẻ bí ẩn, cùng cái chết của Tuyết Cơ khiến hắn có chút cần cân nhắc cái này vấn đề. Trời mới biết trong cái trái đất này có bao nhiêu kẻ mạnh như vậy. Trước khi không có thực lực bảo vệ các nàng, hắn cần suy nghĩ thật kỹ vấn đề này.
“Tốt, ngươi muốn ta nghỉ việc liền nghỉ, về sau ngươi nuôi ta. Nhưng ta nghỉ việc, thỏ làm sao bây giờ? Ta với nàng là một đội, nàng cũng chỉ có thể tiếp xúc với mỗi ta. Nếu ta mà nghỉ, nàng sẽ rất cô đơn.” Mộ Dung Thiên không do dự đồng ý nói. Nhưng nghĩ đến Thỏ Ngọc Lan đáng thương liền hỏi.
“Kêu nàng một chỗ xin nghỉ, ta cũng không phải không thể nuôi nàng. Ta biết mình có chút ích kỷ, nhưng ta cũng có lý do khó nói.” Diệp Thần thoải mái nói.
“Vậy sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ cuối cùng này, ta liền xin nghỉ. Ở nhà cho ngươi chăm sóc Tiên Nhi thế nào?” Mộ Dung Thiên cười hòa nói.
“Còn phải xong một cái nhiệm vụ?” Diệp Thần có chút buồn bực.
“Biết làm sao được? Dù sao ngày hôm nay ta cũng đã nhận nhiệm vụ, cũng không thể lùi. Chỉ là nhiệm vụ cuối cùng, nguy hiểm không cao, ngươi cho ta đi làm nha.” Mộ Dung Thiên năn nỉ nói.
“Được, được, ngươi nói một chút là cái gì nhiệm vụ, nếu không ta không để ngươi làm.” Diệp Thần bị nàng cầu xin đều mềm lòng nói.
“Vốn là bí mật không thể nói, nhưng ta liền miễn phí nói cho lão công ngươi. Ta phải đi Kinh Thành trường học làm học sinh tới nhập học.” Mộ Dung Thiên đỏ mặt nói.
“Khụ khụ... ” Diệp Thần lập tức bị sặc thuốc lá.
“Ngươi… không sao chứ?” Mộ Dung Thiên ngạc nhiên hỏi.
“Thiên Nhi ngươi nói tai ta có phải lãng không? Ngươi muốn đi kinh thành trường học đọc sách?” Diệp Thần nghi hoặc hỏi.
“Ừm, ta định đi Kinh Thành trường học cùng với Tiểu Bảo Bảo, Nhu Nhu còn có Tiên Nhi nhập học cùng lúc.” Mộ Dung Thiên đỏ mặt đến mang tai thừa nhận.
“Chết cười ta, Thiên Nhi ngươi gia nhập Phượng Tổ không phải vì trốn tránh cái gì Phượng công tử tìm tới cửa muốn cưới ngươi, còn có là vì ngươi chán ghét đọc sách vở sao? Đừng nói vạn vật hấp dẫn, hiện tại cả tính toán ngươi còn khó làm.” Diệp Thần đều cười lớn nói.
“Không cho ngươi cười, ta cũng không phải nhập học thật, chẳng qua… tổ chức của ta nhận được thông tin. Có kẻ tại trường học lôi kéo công tử, con em nhà giàu, những kẻ có tiềm năng võ đạo vào một cái xấu xa khủng bố tổ chức. Ta là đến nằm vùng.” Mộ Dung Thiên véo hắn nói.
“Nằm vùng? Ngươi cho ngươi là Châu Tinh Trì trong bá vương hoc đường? Đòi học hắn nằm vùng? Ngươi như vậy nóng nảy tính tình, để ngươi đi nằm vùng, Phượng tổ hết ngươi rồi sao?” Diệp Thần ngây dại nói.
“Ngươi nói cái gì? Cho rằng ta không thể? Nhiệm vụ này chính là cấp trên chỉ thị thích hợp với ta.” Mộ Dung Thiên tức giận nói.
“Hắn nhất định cận nặng rồi mới giao cho ngươi cái này nhiệm vụ. Lại nói Thỏ Ngọc Lan không phản đối?” Diệp Thần nghi ngờ nói.
“Nàng cũng không phải đến trường học, phản đối làm gì? Ta cùng nàng liên hệ qua điện thoại. Nàng ở căn cứ trợ giúp ta, ngoài ra Đông Phương gia Đương Phương Nam công tử, cũng là nàng em trai cùng cha khác mẹ một mực chán ghét nàng vô cùng. Nàng làm sao dám đến trường học?” Mộ Dung Thiên thở dài nói.
“Nhiệm vụ này ngươi tới làm đi, tiện thể chăm sóc một chút Tiên Nhi, nàng đang mang thai, đừng để mấy con sói đói đến gần lão công ngươi mấy cái tiểu lão bà. Còn nữa chú ý mình an toàn.” Diệp Thần cân nhắc đáp ứng. Dù sao làm điệp vụ là nàng cả đời mong ước, hiện tại vì hắn nàng tình nguyện từ bỏ, hắn còn ngại các nàng cuối cùng cái nhiệm vụ sao?
Nàng đều mười tám mười chín tuổi nhiệm vụ này không nghi ngờ thích hợp nàng đi làm. Nguy hiểm cũng không cao. Ngoài ra, hắn dạo này cũng sẽ cố gắng tu luyện bên trên sớm đột phá, còn cả Thiên đạo trường học bên trong hắn cần để mấy cái nữ nhân của hắn an ổn tại bên trong tu luyện, nhân tiện hắn cũng nên tìm vài cái đệ tử đến cho các nàng dạy dỗ.
“Vậy lão công, ngươi tính toán làm cái gì nghề nghiệp nha? Nếu không chúng ta gả cho ngươi đều không phải chết đói?” Mộ Dung Thiên trêu chọc hắn nói.
“Yên tâm, chỉ cần ta còn tại, các ngươi thoải mái ở nhà ăn rồi sinh con.” Diệp Thần đảm bảo nói.
“Không sao, ngươi có mập ta vẫn nuôi được.” Diệp Thần đáp.
“Vậy sau này ta béo, trở nên xấu xí rồi. Ngươi có bỏ tay không?” Mộ Dung Thiên kiều mị nhìn Diệp Thần nói.
“Thiên Nhi ngươi đừng nói vậy ta buồn… tất nhiên là có rồi.” Diệp Thần trêu trọc.
“Ngươi cái này hỗn đản, không có lương tâm.” Mộ Dung Thiên tức giận nói.
“Ta chỉ là đùa một chút, ta thế nào bỏ ngươi.” Diệp Thần đưa tay tới ngưc nàng sờ lên.
“Ngươi làm gì, ta đang lái xe. Đường hôm nay trơn, không cẩn thận xảy ra tai nạn làm thế nào? Muốn gì, tối đến qua ta phòng, ta đều cho ngươi.” Mộ Dung Thiên tức giận trừng hắn nói.
“Trên đời làm gì lắm tai nạn cho ngươi đụng như vậy chứ?” Diệp Thần không nghe lời nói. Hôm nay nàng mặc váy ngắn, Diệp Thần đều cảm thấy vô cùng dục hỏa, tay sờ tại nàng trên đùi đã sớm tiến vào váy bên trong quấn lót kéo sang một bên đút vào ngọ ngoạy.
“Đồ ngốc, ngươi mau mau buông tay.” Mộ Dung Thiên oán trách nói.
“Ta cũng chẳng qua muốn biết (nó) ở đây là cái gì nha? Ướt như vậy ngươi không thấy lạnh sao?” Diệp Thần trêu trọc nói.
“Biến thái.” Mộ Dung Thiên không có ngăn lại Diệp Thần tay oán trách.
“Ngươi mới biến thái, cơ thể ngươi đều vô cùng thành thật. Ta là nói ngoài trời mưa ướt, ngươi lại nghĩ cái gì? Cái này nước nhưng ấm áp vô cùng nha.” Diệp Thần tay không ngừng tận hương cảm giác co dãn mềm mịn còn có ẩm ướt ấm nóng nói.
“Còn không phải tại ngươi, gần mực thì đen, dạy hư ta.” Mộ Dung Thiên hai chân đều cô chụm vào với nhau không để tay Diệp Thần thoát ra ngoài.
“Ai kêu ngươi sờ mó lung tung?” Mộ Dung Thiên mặt đỏ ửng đáp. Nàng đối với Diệp Thần ham muốn cảm thấy cao vô cùng, từ lúc tu luyện Phượng Thần Quyết, nàng đối với việc này nhu cấp càng lúc càng nhiều.
“Vậy xem bổn thiếu gia lợi hại, Nhất Dương chỉ.” Diệp Thần liếm liếm mình môi nói. Hôm nay hắn phải cho hắn tay thể hiện ra bản thân nó bản sự.
“Ư… a….” Mộ Dung Thiên cảm giác ngứa ngáy từ bên trong như có con sâu nhỏ trườn vào trong mình khiến nàng rên khẽ
“Vẫn ngoan cố? Xem ta như lai thần chưởng.” Diệp Thần lập tức xấu xa cười đưa ra một bàn tay tiến tới bên trong.
“Ưm… khốn nạn, không phải lần trước là từng ngón sao?” Mộ Dung Thiên đỏ mắt tức giận nói. Nàng cảm thấy có chút đau đớn nhung vô cùng kích thích.
“Đó là lần trước, không ai tắm hai lần trên một dòng sông. Lão bà xem ta liên hoàn chưởng.” Diệp Thần xấu xa cười.
“A… ư...” Mộ Dung Thiên lập tức phanh gấp xe. Diệp Thần lập tức đều lao vào trong ngực nàng.
“Ngươi phanh gấp vậy muốn mưu sát sao?” Diệp Thần thoải mái ngửi trên nàng mùi thơm cơ thể oán trách.
“Mau mau kéo ngươi cánh tay ra đi.” Mộ Dung Thiên đều đỏ mặt sắp khóc nói. Nàng mặc váy ngắn quả thực là để hắn nhìn, nhưng không có nghĩa để hắn dễ làm việc, câu dẫn hắn nha. Nàng… chỉ muốn cho hắn thấy nàng nữ tính một chút mà thôi. Ai nghĩ để việc này xảy ra.
“Ngươi đốt lửa? Còn không chịu dập sao? Xem ra cần dùng tuyệt chiêu, hấp sữa đại pháp” Diệp Thần xấu xa cười không có ý định thu tay mà còn tăng tốc thêm chưởng, miệng cũng tại trên nàng ngực trắng hồng hạt sen mút vào miệng.
“Nhẹ một chút… ta… ta… ư...” Mộ Dung Thiên bị Diệp Thần như vậy làm liền phối hợp hắn tại trong xe làm một số việc không đúng pháp luật.
Chiếc xe không biết từ lúc nào dừng lại bên đường. Xem ra đường về nhà còn khá là xa xôi.
Lúc này tại trong một cái khác sạn gần đó.
“Phan nhị thiếu gia, ngày hôm nay ngươi sao lại mạnh mẽ như vậy chứ? Nô gia có chút chịu không được.” Một cái nữ nhân bi Phan Minh đè xuống đất chổng lên mình cái mông không biết xấu hổ đầy vô liêm sỉ uốn éo cái mông nói.
“Ngươi im miệng, bổn thiếu gia hôm nay muốn chơi chết con đĩ điếm nhà ngươi.” Phan Minh hào hứng hét lên nói.
“Nhị thiếu gia, ngươi hôm nay xem ra rất xung sức.” Một cái trung niên dâm đãng trên mặt còn có sẹo nam nhân cũng tại một bên có một cái khác nữ nhân bị hắn bóp cổ lấy chơi vô cùng khổ sở vì thiếu không khí.
“Mợ nó, Huyền Tâm con điếm đó, bổn thiếu gia vì nàng làm ra bao nhiêu tâm huyết. Cuối cùng nàng lại cho tên khác đỉnh, thật sự… thật sự… khiến bổn thiếu gia vô cùng hưng phấn.” Phan Minh biến thái cười lớn đáp. Hắn có một sở thích khác đặc biệt, là để mình nữ nhân cho kẻ khác chơi. Sau đó lại đến phiên mình.
“Nhị thiếu gia, con nhỏ đó. Ngươi tùy tiện tìm người hãm nàng. Còn cần bỏ ra nhiều như vậy công sức sao?” Người đàn ông không hiểu hỏi.
“Thiên Cương thúc thúc có điều không biết. Cái này cảnh hoa xinh đẹp, nhưng còn rất có phong vận, nghĩ đến nàng tại trên người nam nhân khác uốn éo khiến ta thực sự vô cùng sảng khoái, nhưng ta trước muốn để nàng yêu ta say đắm, sau đó dàn cảnh nàng bị một đám bẩn thỉu nam nhân làm ô uế, sau đó ta liền tới tiếp tục ô uế nàng. Không nghĩ tới, nàng vậy mà tìm đến người phá ta kế hoạch, thật sự là chó chết, tuy khiến ta hưng phấn, nhưng… khiến ta tức giận. Dám phá ta kế hoạch, đôi gian phu dâm phụ đó không yên với ta. Ta muốn để hắn tận mắt chứng kiến nữ nhân của mình bị vô số nam nhân vấy bẩn, còn bị ta vấy bẩn trước mặt hắn.” Phan Minh biến thái cười hạ tiện đến điên dại nói.
“Nhị thiếu gia, không biết ta có hay không số hưởng đây?” Thiên Cương liếm môi vẻ thèm muốn hỏi.
“Có, đương nhiên là có. Thiên Cương thúc thúc, ngươi sẽ là nàng người đầu tiên, ta muốn biến nàng thành Thiên Cương thúc thúc con điếm. Đem con điếm này tặng cho ngài. Chỉ là mong ngài ở trước mặt cha của ta...” Phan Minh cười đê tiện nói.
“Được, được, chỉ cần chuyện này thành công… ta sẽ ở trước mặt phụ thân nhị thiếu gia cho nhị thiếu gia nói tốt. Đến lúc đó đại thiếu gia cùng nhị thiếu gia ngươi có thể cạnh tranh một phen công bằng.” Thiên Cương háo sắc lập tức đồng ý.
“Vậy ta liền để cho người đi chuẩn bị, Thiên Cương thúc thúc, con ả này là ta con điếm thích nhất. Ngươi như vậy qua đây chơi thử nha. Đảm bảo, để ngươi sung sướng.” Phan Minh lập tức rút ra mình cái đó, ném nữ nhân sang cho Thiên Cương.
Thiên Cương cũng không cự tuyệt lập tức đem mình cắm vào sảng khoái đối với nữ nhân mông đánh mạnh hai cái bàn tay khiến nàng mông tấy đỏ. Thiên Cương tại một bên vốn ỉu xìu huynh đệ không hiểu sao hứng thú mà bỗng nhiên lớn đi lên, khụ khụ... mặc dù có chút nhỏ một chút. Hắn lập tức kéo cái nữ nhân Thiên Cương vừa ném nhanh chóng thỏa mãn mình.