Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 536: Chuyến tàu định mệnh



Nhìn chiếc tàu lượn siêu tốc bốn chỗ đang chờ đón hắn. Diệp Thần cảm giác như mình nhìn thấy chuyến tàu tử thần trong bộ phim chuyến tàu “Định Mệnh”.

“Tiểu Ngọc, ta tự dưng cảm thấy có chút sợ hãi. Có thể không lên được sao?” Diệp Thần đáng thương nhìn Mộ Dung Ngọc nói.

“Ngươi một cái nam nhân, sợ cái gì chứ? Không biết mất mặt sao? Yên tâm có ta.” Mộ Dung Ngọc tự tin vỗ ngực nói. Không có mấy khi nàng có thể nắm cờ giành chính quyền từ tay phát xít họ Diệp, làm gì có chuyện để hắn lên thuyền lại bơi ra vào bờ.

“Người ta sợ mà, ấy ngươi đừng kéo. Lại kéo ta quần lại tụt đến. Ta tự lên được.” Diệp Thần trần chờ không muốn lên liền bị Mộ Dung Ngọc hung hăng kéo hắn quần. Một đời lão tử anh danh giết người như ngóe, à lộn là hóa kiếp cho chúng sinh. Vậy mà bây giờ bị một tiểu cô nương lôi kéo không lực phản kháng.

Keng, Diệp thí chủ đừng quá xúc động. Tự cổ chí kim có câu, cái miệng hại chết cái thân, phần dưới hại chết phần chết cũng là. Ngươi tự gây nghiệt không thể sống.

“Ta cóc cần ngươi hệ thống an ủi ta. Ông trời a, nếu có kiếp sau ta thề cả đời không bắt cá hai tay. Sinh ra ta đẹp như vậy làm chi cho khổ vậy hả trời.” Diệp Thần trong lòng gào thét.

Keng, ký chủ thiện hóa. Bổn hệ thống cảm thấy hôm nay trời không nắng cũng sẽ mưa to.

“Lão tử kiếp sau thề nếu có bắt cá tuyệt đối dùng lưới một lần bắt mười con. Mợ nó có chết cũng muốn chết cho quang minh chính đại. Bắt hai cái quá mợ nó rẻ tiền.” Diệp Thần cảm thấy mình nếu bị bắt thì tại sao không một lúc hẹn một đống rồi bị bắt một thể vừa tiện vừa đỡ tốn thời gian.

Keng, ký chủ ngươi làm gì có kiếp sau mà nghĩ? Chết là hết. Bổn hệ thống tính rồi, ngươi tội nghiệt quá nặng, có tu ngàn kiếp độ ba ngàn đại đạo cũng không đủ công đức để có thể siêu sinh. Theo sổ sách dưới âm phủ, ngươi công đức độ cũng đứng hạng nhất thiên hạ, mấy cái tội nhân thiên cổ cộng vào mới được ngươi cái váy áo.

“Ngươi đang nói cái gì đó? Lão tử từ trước đến giờ đúng là có làm chuyện thất đức nhưng có phạm tội gì đâu?” Diệp Thần tức giận.

Keng, làm việc thất đức cũng thế ký chủ có biết đạo đức với đạo lý là gì không hả?

“Đạo đức với đạo lý? Giá bao nhiêu linh tệ, ngươi cứ nói cho lão tử một con số. Không đủ ngày mai lão tử đồ sát kinh thành không tin không đủ điểm linh tệ.” Diệp Thần vỗ ngực đảm bảo.

Keng,… ký chủ hết thuốc chữa.

“…” Diệp Thần có chút im lặng.

“Ngươi bảo tự đi, đứng thẫn ở đó làm gì hả?” Mộ Dung Ngọc ngồi lên tàu siêu tốc nhìn Diệp Thần bất bình thúc dục.

“Tới tới.” Diệp Thần gật đầu nhìn nàng liền đi vào vị trí. Hiện tại hắn chỉ có thể cầu trời mà thôi.

“Quái lạ thật?” Mộ Dung Ngọc đưa mũi về phía Diệp Thần ngửi ngửi.

“Làm sao vậy? Tiểu Ngọc ngươi sinh năm con cẩu sao lại đi ngửi? Chẳng lẽ… ngươi phát hiện ra trên người ta có mùi thơm nam tính quyến rũ rồi?” Diệp Thần kinh ngạc nói. Mợ nó, hắn làm thế nào đem cái này quên mất. Cha ông có châm ngôn, nữ nhân có ba hại. Một hại nước, hai hại dân, ba liền là mũi lợi hại. Thiên hạ rộng lớn mũi của nữ nhân so với bất kỳ loài động vật có vú nào đều thính.

“Biến thái, ta là ngửi thấy trên người ngươi có mùi hương của nữ nhân.” Mộ Dung Ngọc nghi ngờ nhìn Diệp Thần nói. Tên này không phải lên giường với nữ nhân nào đó rồi đến gặp nàng chứ.

“Làm sao có thể? Chắc chắn ngươi ngửi nhầm. Đây chắc là ta mùi hương đàn ông quyến rũ. Thường nữ nhân đến mùa động dục sẽ… khụ khụ ta không có ý nói ngươi.” Diệp Thần che miệng lại nói. Hắn cảm thấy còn nói Mộ Dung Ngọc không đem hắn trói trên đường tàu mới là lạ.

]

“Nói trên người ngươi mùi nữ nhân nào. Trong nhà các tỷ tỷ đều không có mùi hương này.” Mộ Dung Ngọc tức giận nhìn Diệp Thần tra khảo nói.

“Ách, vậy mà cũng để ngươi phát hiện ra. Vốn dĩ muốn cho ngươi một bất ngờ. Tặng ngươi.” Diệp Thần giả vờ từ sau lưng lấy ra một bông hoa hồng màu xanh hướng đến Mộ Dung Ngọc đưa tới thản nhiên mặt không đổi nói.

“Thật đẹp bông hoa.” Mộ Dung Ngọc nhận lấy bông hoa vui vẻ nói.

“Ngươi thích là được rồi. Mùi hương lúc nãy nhất định là từ bông hoa tỏa ra. Ta nói Tiểu Ngọc ngươi là nữ nhân đầu tiên được ta tặng hoa hồng xanh biết không.” Diệp Thần vì lấy lòng Tiểu Ngọc không tiếc nói láo.

“Thật sao? Ngươi không lừa ta chứ? Ta thấy ngươi không biết tặng bao nhiêu cô gái bông hoa rồi.” Mộ Dung Ngọc đỏ mặt nói.

“Làm sao có thể. Hoa hồng xanh này vô cùng khó kiếm, đừng nói kinh thành cả nước đều khó kiếm ra một bông.” Diệp Thần thổi phồng, thực ra thì ở quê hắn loại hoa hồng xanh này trồng đầy.

“Thật sao?” Mộ Dung Ngọc nghe Diệp Thần nói càng vui vẻ.

“Ngươi biết ý nghĩa hoa hồng xanh là gì không? Chính là mãi mãi yêu ngươi.” Diệp Thần chém gió thành bão.

“…” Mộ Dung Ngọc nghe thấy vậy, mặt đều đỏ lên.

“Thế nào? Có phải hay không bị ca đẹp trai choáng?” Diệp Thần vuốt vuốt tóc hỏi.

“Biến thái, có ba ba nào nói với con gái mình như vậy sao?” Mộ Dung Ngọc đỏ mặt tức giận phồng má nói.

“Tự cổ trí kim không phải còn có ta sao?” Diệp Thần mở miệng hỏi.

“Hứ, không để ý ngươi.” Mộ Dung Ngọc đỏ mặt quay sang một bên.

Mà ở bên ngoài lúc này, ảnh phân thân cũng đưa Nhu Tiểu Băng đi tới.

“Ách, Tiểu Ngọc ta đi vệ sinh một lát liền quay lại. Ta vừa rồi thực mót. Ngươi cũng không muốn thấy ta lúc tại trên tàu chạy cái đó chứ.” Diệp Thần mở miệng cười nói.

“Được rồi đi đi.” Mộ Dung Ngọc lập tức đồng ý. Dù sao hắn hống nàng vui vẻ, nàng cũng không tuyệt tình không cho hắn chút mặt mũi.

“Nữ thần ngươi tuyệt đối là nữ nhân trong lòng ta.” Diệp Thần lập tức rời đi. Đồng thời ra hiệu cho ảnh phân thân.

“Ách, Tiểu Băng… ta mót tiểu trước tiên đi vệ sinh một cái.” Diệp Thần phân thân nói.

“Lão công… ngươi không tính chuồn đó chứ?” Nhu Tiểu Băng nghi ngờ.

“Làm sao có thể?” Diệp Thần phân thân mở miệng nói. 

“Vậy ngươi đi nha, ta vào chỗ đợi ngươi.” Nhu Tiểu Băng nhu thuận gật đầu điềm đạm nói. 

“Tốt, ta lập tức trở lại.” Diệp Thần ảnh phân thân lập tức chạy đến nơi kín đáo liền mất hút.

Nhu Tiểu Băng cũng vào chỗ của mình ngồi xuống. Nàng lập tức bị hấp dẫn bởi đóa hoa hồng xanh cầm trên tay của Mộ Dung Ngọc được nàng cầm trên tay yêu thích không buông.

“Ách, tỷ tỷ ngươi từ đâu có cây hoa hồng xanh này vậy chứ?” Mộ Dung Ngọc cũng bị Nhu Tiểu Băng hoa hồng xanh hấp dẫn hỏi.

“Rất hiếm có sao?” Nhu Tiểu Băng nghi ngờ hỏi.

“Cũng không hiếm lắm.” Mộ Dung Ngọc trả lời. Tên Diệp Thần này rõ ràng lừa gạt ta. Hắn rõ ràng kêu cả nước tìm một bông đều có vậy mà trong ngày liền đụng đến, không phải là ở bên đường mua được đó chứ.

“Vậy sao? Bông hoa này là do lão công ta mua tặng. Muội muội ngươi là được ai mua tặng vậy?” Nhu Tiểu Băng hiếu kỳ hỏi.

“Là ta… ba ba.” Mộ Dung Ngọc muốn nói là bạn trai tặng nhưng tính đến Diệp Thần là nàng nửa cái ba ba liền nói.

“Ba ba sao? Ba ba ngươi nhất định rất yêu ngươi.” Nhu Tiểu Băng hâm mộ nói. Nghĩ đến nàng ba ba như thế đối xử với nàng lạnh nhạt, còn muốn từ nàng, không khỏi liền đau lòng.

“Tỷ tỷ lão công cũng rất yêu ngươi đi.” Mộ Dung Ngọc cũng hâm mộ. Chẳng bù cho tên biến thái Diệp Thần, xuất ngày trong đầu chỉ biết chiếm tiện nghi của nàng.

“Muội muội ta thế nào nhìn ngươi thật quen giống như ở kinh thành trường học thấy qua. Ngươi là học sinh trong trường sao?” Nhu Tiểu Băng nghi hoặc nói.

“Làm sao có thể? Ta học hành lét bét, làm sao có thể thi đậu vào kinh thành trường học.” Mộ Dung Ngọc không nghĩ tới vào ngày đi học đến công viên còn đụng người trong trường. Dù sao nàng là một trong Tứ Thiếu Kinh Thành ở trường học cũng là Tứ Hoàng Tử bên trong đương nhiên nổi tiếng ai ai cũng biết. Tất nhiên địa vị cao người ánh mắt cũng cao. Nàng ngày nào không có một đám nữ nhân thư tình.

“Thật sao? Ta nhìn muội muội ngược lại không giống.” Nhu Tiểu Băng hòa nhã đáp.

“Không có ý tứ, tỷ tỷ tàu chuẩn bị chạy, lão công ngươi không lên sao?” Mộ Dung Ngọc đánh lạc hướng hỏi.

“Ta đoán hắn liền sợ độ cao chuồn mất. Ngươi đây? Ngươi đi một mình ba ba ngươi không lo lắng?” Nhu Tiểu Băng cầm hoa hồng xanh có chút buồn bã nói.

“Nam nhân bây giờ chính là yếu ớt như vậy. Một chút độ cao cùng tốc độ cũng sợ hãi.” Mộ Dung Ngọc bĩu môi khinh thường nói.

“Muội muội nói phải.” Nhu Tiểu Băng cũng cười gật đầu.

Diệp Thần tàu chuẩn bị xuất hành lập tức nhanh chóng đi tới. Nhu Tiểu Băng cùng Mộ Dung Ngọc chờ mong bóng dáng của hắn lập tức vui vẻ. 

“Xem ra tên bại hoại này không đến nỗi nhẫn tâm bỏ rơi nàng.” Hai nữ nhân đồng thời một ý nghĩ.

Ngồi vào chính giữa tàu lượn bốn chỗ, Diệp Thần lập tức mồ hôi đều ướt lạnh. Hắn chứng kiến bao nhiêu kinh dị cảnh chưa từng lạnh tóc gáy vậy mà hôm nay lại cảm thấy. Bây giờ chỉ cầu mong hai cái nữ nhân này không có nói chuyện, nếu không liền lộ. Hắn tính đến nước này, ông trời tuyệt đối không lần nữa chơi khăm hắn. Nhu Tiểu Băng cùng Mộ Dung Ngọc thấy Diệp Thân ánh mắt nhắm chặt liền cho rằng Diệp Thần sợ hãi cũng không lên tiếng trêu trọc hắn. Dù sao ở đây còn có người… ngoài, không nên để ba ba (lão công) mình mất mặt.

“Chuyển tàu lập tức khỏi hành.” Thông báo công viên lập tức kêu lên báo hiệu. Chuyến tàu mà hắn đặt tên cái “Định Mệnh” nhanh chóng tăng tốc trên đường ray.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.