Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 540: Đông Phương gia đám cưới



Ngày hôm sau, Diệp Thần bắt đầu lái xe đưa các lão bà của mình đi học. Dù sao hắn cũng phải đến trường dạy học. Mặc dù hắn chẳng dạy cái quái gì, ngoài việc ngắm nhìn hắn nữ nhân, tránh thằng khác nó soi mói.

“Tiểu Ngọc, ngươi không vào lớp sao?” Diệp Thần mua một cốc cà phê uống cho tỉnh ngủ vào buổi sáng.

“Cứ từ từ, từ trước tới giờ Tứ thiếu gia của kinh thành chưa từng vào lớp đúng giờ.” Mộ Dung Ngọc thành thật nói.

“Tứ thiếu? Nó là cái gì vậy?” Diệp Thần nghi hoặc.

“Chính là những thiếu gia không những gia thế, tiền, còn có tương lai tươi sáng vẻ ngoài đẹp trai. Được nữ học sinh tại kinh thành trường học công nhận là tứ hoàng tử tứ đại thiếu gia. Ta cũng là một trong đó. Ở trường học này tứ thiếu có đặc quyền không phải lên lớp. Nói không phải đùa, ta nhưng tại trường học rất đào hoa.” Mộ Dung Ngọc xoa xoa mình mái tóc tự hào nói.

“Ờ, hiểu rồi. Nói chung là bọn con ông cháu cha chứ gì?” Diệp Thần khẽ uống nhẹ cà phê nói.

“Cái gì chứ, cái này đều là thực lực mới được công nhận có được không?” Mộ Dung Ngọc tự ti nói. Nói như hắn, không phải nàng chỉ dựa vào gia đình sao?

“Ngươi đẹp trai sao?” Diệp Thần nghi hoặc hỏi.

“Không phải sao? Biết đại công chúa kinh thành sao? Nàng cũng là ta người hâm mộ. Nếu không phải gặp ngươi, ta còn cân nhắc chấp nhận nàng lời tỏ tình. Để nàng làm ta bạn gái đâu.” Mộ Dung Ngọc tuyệt đối tự tin nói.

“Con gái cũng có thể đẹp trai sao? Sao ta chỉ thấy ngươi đẹp gái không nhỉ?” Diệp Thần nhìn nàng chằm chằm nghi hoặc hỏi.

“Hứ, đó là ngươi không có mắt thẩm mỹ.” Mộ Dung Ngọc thoải mái ngồi tại trên ghế đá gác chân nói.

“Ồ, vậy đại công chúa là ai vậy?” Diệp Thần nghi hoặc.

“Nàng chính là một nhân vật bí ẩn. Vô cùng xinh đẹp, mỗi tội có chút bạo lực. Nàng chính là chủ tướng ban kiếm đạo. Đường kiếm gỗ của nàng có thể xẻ đôi một căn nhà. Ở kinh thành này, giường như không ai dám động nàng. Cả gia gia cũng nhắc ta tránh đắc tội nàng. Thành ra ta cùng ở giữa mới dây dưa không rõ. Ở trường học này, ngoài nàng không ai xứng làm công chúa đâu.” Mộ Dung Ngọc nghĩ đến liền có chút rùng mình, để cô nàng phát hiện ra nàng là con gái, không biết mình có bị một kiếm chẻ đôi hay không.

“Xem ra cô con dâu này không dễ trị nha. Tiểu Ngọc nhà ta số cũng thật đào hoa. Kiếm được hẳn một cô công chúa.” Diệp Thần trêu ghẹo nói.

“Có cái ba ba nào cười trên nỗi đau của con gái như ngươi sao?” Mộ Dung Ngọc khinh bỉ nói.

“Mà ngoài Tiểu Ngọc nhà ta ra còn ba cái thiếu gia khác là ai vậy?” Diệp Thần tò mò hỏi.

“Một vị chính là Đông Phương Khúc thiếu gia, chủ tướng ban quyền đạo ở trong trường. Hai vị còn lại chính Tứ Đô đại thiếu gia, cha hắn chính là Phượng Tổ lãnh đạo một trong Tứ Hạ. Còn về người còn lại tên Hạ Hùng con trai của Hạ Tam lãnh đạo cao cấp của Long Tổ. Hai người này một kẻ làm chủ tướng ban súng ống, một người làm chủ tướng ban côn. Không nói hoa, ta cũng là chủ tướng ban y học.” Mộ Dung Ngọc khoe khoang nói.

“Tứ Hạ? Hạ Tam? Hóa ra hai bọn chúng con cái.” Diệp Thần liền nhớ tới lúc mình cùng Tuyết Cơ đi vào di tích cổ bên trong chính là hai người này ý kiến với hắn.

“Ngươi quen sao?” Mộ Dung Ngọc nghi hoặc.

“Gặp qua một lần, không nói cái này ở trường có các ban như vậy sao ta không biết?” Diệp Thần nghi hoặc hỏi.

“Trường học kinh thành chính là chi phối quyền lực của các người có tiền. Mấy cái ban này đương nhiên có. Không chỉ có còn phát triển mạnh, mỗi học sinh dường như đều tham gia một cái. Hiện tại trường bên trong võ đạo ban nói chung chính là hâm mộ một cái giết người không chớp mắt năm đó huyết tẩy thế giới ngầm Thiên Sát Tổ Chức cùng với trong truyền thuyết lấn ngũ đại môn phái Sát Thần. Cũng chính là ngươi á. Nếu để họ biết mình thần tượng là cái loại người này, họ còn không tức chết.” Mộ Dung Ngọc khinh bỉ nói.

“Ta làm sao? Rất soái, cũng rất có tiền.” Diệp Thần chỉnh chỉnh cổ áo tự tin nói.

“Ban nhạc của trường chính là hâm mộ kẻ sáng tác ra Sự Im Lặng Bất Diệt bí ẩn nam nhân. Ta từng nghe qua bản nhạc này, tuyệt đối là kiệt tác.” Mộ Dung Ngọc cũng có chút hâm mộ nói.

“Ngươi thích khi nào ta đàn cho ngươi nghe.” Diệp Thần tự tin đáp.

“Ngươi ngoài biết giết người còn biết đánh đàn, có phải là đánh nhạc cô hồn không?” Mộ Dung Ngọc nghi ngờ nói.

“Hờ hờ...” Diệp Thần cười như không cười. Hắn chẳng lẽ nói không có chút đảm bảo thế sao?

“Ban công nghệ ở trường hiện tại còn đang phát dồ về người dám tấn công mạng lưới thế giới cũng chính là người mà ban ta cùng hâm mộ sáng tạo ra toa thuốc chữa được loại vi rút mới đâu. Dạo này hắn trên báo cũng vô cùng nổi chính là Độc Cô Vô Danh đại thần danh hào. Y thuật của hắn quả thật thông thiên. Ta thực sự nằm mơ cũng muốn được gặp hắn.” Mộ Dung Ngọc tự hào nói.

“E hèm, ngươi xem ta có giống ngươi thần tượng không?” Diệp Thần vuốt vuốt tóc nói.

“Ngươi giống hắn cái mông. Nếu ngươi mà là ta thần tượng bà nội.” Mộ Dung Ngọc khinh bỉ nói.

“Bà nội ông nội của ta là ai vậy?” Diệp Thần nhìn nàng hỏi.


“Bớt nói đùa đi.” Mộ Dung Ngọc ẩn ẩn Diệp Thần trêu trọc nói. Diệp Thần sát phạt trong trí nhớ của nàng cùng với cái thần y cùng tin tặc liên hệ cái rắm cũng không đến.

“Nói thật nữ nhân không ai tin.” Diệp Thần thở dài nói.

“Tin ngươi mới là lạ. Ta đi học trước.” Mộ Dung Ngọc khinh thường nói.

“Không phải ngươi nói không cần lên lớp sao?” Diệp Thần nghi hoặc.

“Ta phải vì tương lai cố gắng.” Mộ Dung Ngọc vỗ ngực nói.

“Ngươi làm gì có tương lai mà nghĩ?” Diệp Thần trêu trọc nàng những liền phát hiện mình lỡ lời.

“Đúng rồi ha.” Mộ Dung Ngọc chỉ cúi đầu đáp. Mọi khi nàng đều tại câu lạc bộ làm chủ tướng chơi ít khi lên lớp, thế nào hôm nay lại muốn đi lên.

“Ngươi gật cái gì mà gật, ta chỉ đùa một chút thôi. Không hề có ý đó.” Diệp Thần an ủi nói.

“Diệp Thần… ngươi sẽ có cách mà phải không?” Mộ Dung Ngọc quay lưng về phía Diệp Thần hỏi tránh hắn nhìn thấy nàng khóc.

“Ừ, tất nhiên rồi.” Diệp Thần có chút lúng túng đáp. Một lời nói dối vào lúc này có lẽ tốt hơn là một lời nói thật.

“Thật sao?” Mộ Dung Ngọc nắm chặt tay hỏi.

“Ta chưa từng nói dối ngươi không phải sao? Chỉ cần ta còn sống một ngày, dù có phải xuống địa ngục, ta cũng kéo ngươi về cùng. Đó là mối quan hệ giữa chúng ta và cũng là điều ta hứa với ngươi.” Diệp Thần ôm chặt lấy Mộ Dung Ngọc từ sau lưng nói.

“A...” Mộ Dung Ngọc bị ôm liền có chút giật mình, quá bối rối đễn ánh mắt dao động, nhẹ đưa tay lên che đi những cảm xúc ấy nhưng mà… mỗi khi hắn tiến lại gần, con tim bỗng nhiên lại rung lên như là vui lắm ấy.

“Oa, nhìn kìa… mau mau nhìn… tứ thiếu cùng thầy giáo đẹp trai ôm nhau…”

“Tin hot… mới nổi hai vị soái ca có tư tình không thể nói rõ...”

“Trai đẹp đã ít, tại sao chúng nó còn yêu nhau… hu hu...”

Bóp… Diệp Thần hung hăng đưa tay lên ngực Mộ Dung Ngọc bóp thử một cái. Mộ Dung Ngọc từ trong cảm động tỉnh lại, tên khốn này làm cái quái gì vậy chứ?

“Không to nhưng săn chắc...” Diệp Thần cảm khái khẽ nói.

Bốp… Mộ Dung Ngọc vung quyển thẳng vào Diệp Thần đầu.

“Đồ ngốc ngươi làm cái quái gì vậy chứ?” Mộ Dung Ngọc tức giận quát. Trả lại lão nương vừa rồi ba phút cảm động đây.

“Tiểu Ngọc ngươi thế nào hạ thủ nặng như vậy chứ?” Diệp Thần sờ sờ mình đầu cười cợt nói.

“Ngươi còn cười được?” Mộ Dung Ngọc tức giận.

“Cùng là con trai ngại cái gì?” Diệp Thần gãi gãi đầu cười đáp.

“Cái đầu ngươi, hừ, chiều này đợi ta về cùng. Nhớ đó, không được bỏ về.” Mộ Dung Ngọc chỉ vào Diệp Thần nói liền muốn quay người đi.

“Sao ta cảm thấy… giống như tình nhân hẹn hò vậy chứ? Tiểu Ngọc ta không hứng thú với con trai.” Diệp Thần sờ sờ gáy cười đáp.

“Ta mặc kệ.” Mộ Dung Ngọc hét lớn, cái tên này nhắc đi nhắc lại từ con trai, nàng giống con trai vậy sao?

“Được, thỏa mãn ngươi.” Diệp Thần chỉnh lại quần áo nói.

“Tin hot mới… thầy giáo đẹp trai đến nam nữ thông sát… Tứ thiếu một trong Ngọc thiếu tỏ tình với Diệp lão sư bị từ chối. Còn liều mình theo đuổi, giáo sư trái tim băng giá bị Ngọc thiếu làm tan chảy đồng ý cùng về nhà ra mắt gia đình.”

Toàn bộ sân trường từ nam đến nữ đều bị thông tin này đập cho choáng váng. Mỗi người thêm tý mắm thêm tý muối thành ra cái này câu truyện.

“Tiểu Ngọc cũng lão công lại đùa quá trớn rồi… ha ha...” Mộ Dung Tiên nghe thông tin chỉ khẽ cười một cái.

“Lão công không phải nam nữ ăn sạch đó chứ?” Hoàng Nhất Bảo cùng Vương Nhu Nhu nghi ngờ.

Mộ Dung Ngọc không chịu nổi đám đông nhanh chóng rời đi, Diệp Thần cũng thở dài muốn trở về lớp học liền bắt gặp thầy hiệu trưởng Đổng Quang.

“Thầy hiệu trưởng tốt, ngươi tìm ai sao?” Diệp Thần nhìn thấy hiệu trưởng loay hoay tìm người hỏi.

“Hừ, Diệp lão sư cuối cùng cũng thấy ngươi. Ta nói ngươi dạo này lên lớp học đều cho học sinh tự học. Cái này… làm sao được nha. Ngoài ra, nữ đồng học trong lớp ngươi để các nàng như vậy mê luyến ngươi… không thể được nha. Họ gia thế ngươi không thể động được.” Đổng Quang hiệu trưởng có chút tức giận nói.

“Sinh ra đã đẹp cũng là một cái tội sao?” Diệp Thần sờ sờ mặt tự đắc nói.

“Ách, Diệp lão sư ta biết làm khó ngươi. Nhưng ngươi tìm mọi cách thay đổi mình hình tượng không để nữ sinh thích ngươi như vậy nữa. Còn có vừa rồi Mộ Dung Ngọc là người thừa kế duy nhất Mộ Dung gia y bát, ngươi tuyệt đối không thể sai trái.” Đổng Quang hiệu trưởng nhắc nhở nói.

“Ta chẳng thấy có gì là sai trái cả.” Diệp Thần nhún vai vẻ không quan tâm.

“Ngừng ngay cái hành động ngu ngốc quyến rũ học sinh lại đi. Diệp lão sư ngươi là thầy giáo, tính yêu giữa thầy giáo và học sinh bị cấm. Nhiệm vụ của một học sinh là trao đổi kiến thức và kỷ luật không được chểnh mảng. Tình yêu chỉ là rác rưởi cản đường thành công. Thầy là một rắc rối, hãy hiểu lấy, nhà trường luật lệ là...” Đổng Quang hoàn toàn tức giận thuyết giáo.

“Câm cái mồm lại đi, tình yêu giá trị hơn nhiều với ba cái luật lệ ruồi bu đó. Nếu nó làm thầy cảm thấy tức giận, thì khi thầy tức chết, tôi sẽ chôn thầy với mấy cái luật lệ đó. Tôi nhắc lại, nếu có thằng nào xía vào việc của tôi, thì tôi sẽ cắt cái đầu nó xuống. Bất cứ ai cũng không ngoại lệ.” Diệp Thần tức giận nói. Đánh giá tình yêu của hắn, muốn chết?

Đổng Quang hiệu trưởng cảm thấy một cỗ uy áp run rẩy. Diệp lão sư để hắn cảm nhận thấy một cỗ chưa từng có máu tanh. Đám nữ sinh chung quanh đều say mê nhìn Diệp lão sư.

“Lão sư thật bá đạo dám cùng thầy hiệu trưởng làm căng. Lão sư ngươi nếu bị đuổi đến làm gia sư cho ta được không?”

“Lão sư ai dám đuổi ngươi ta cùng hắn liều mạng.”

“Các bạn học sinh chúng ta vào lớp, thầy hiệu trưởng vừa rồi chỉ là đùa thôi phải không?” Diệp Thần nhìn Đổng Quang hiệu trưởng hỏi.

“Đúng đúng là đùa.” Đổng Quang như gà một dạng gật đầu nói. Trong lòng lại thầm chửi, nữ sinh trường này thế nào mê trai như vậy, mấy cái thầy giáo cô giáo trước cũng không được như thế đãi ngộ.

“Ngày hôm nay, chúng ta tự học.” Diệp Thần thoải mái ngồi vào ghế giáo viên như thường lệ nói.

“Lão sư muôn năm.”

“Đợi đã, hôm nay thế nào Nhu Tiểu Băng không có đến lớp?” Diệp Thần nhận thấy Nhu Tiểu Băng vắng mặt liền hỏi.

“Lão sư ngươi hỏi con nhỏ đó làm gì? Hôm nay chắc nàng đến dự đám cưới Đông Phương thiếu gia, dù sao nàng cũng họ Nhu nha. Hừ, nếu không phải không có thiệp mời, ta thực muốn đến đó dự.” Đám nữ sinh mở miệng đáp.

“Đông Phương Khúc cùng với Nhu Mỹ Đình đám cưới?” Diệp Thần nghe vậy liền cảm thấy không đúng. Nếu như vậy, Nhu Tiểu Băng thế nào đi dự một mình, không kêu hắn theo? Dù sao hắn cũng là nàng lão công.

“Lão sư, ngươi làm sao vậy?” Đám học sinh nữ quan tâm hỏi.

“Các em tự quản, hôm nay lão sư có việc cần ra ngoài.” Diệp Thần nhấc lên mình áo ngoài muốn rời đi. Cái nữ nhân ngu ngốc này đến nơi đó khác nào chui đầu vào lưới, muốn chết sao? Ngươi hại con trai Đông Phương gia cùng nữ nhi Nhu gia như vậy còn muốn đến?

“Lão sư ngươi đi đâu vậy?” Đám nữ học sinh tò mò.

“Đám cưới của học sinh mình lão sư có thể không đến dự sao?” Diệp Thần cười lạnh nói.

“Lão sư ngươi không có thiệp mời nha. Đông Phương gia sẽ không cho ngươi vào.” Đám nữ sinh nhắc nhở nhưng Diệp Thần đã sớm không thấy bóng dáng.

“Lần này, Diệp ca ca hắn nhất định xông ra đại họa.” Vương Nhu Nhu cảm khái.

“Tiên Nhi tỷ tỷ ngươi thế nào không ngăn hắn, ngươi ngăn cản hắn sẽ nghe nha. Đông Phương gia nhưng là đại thế gia.” Hoàng Nhất Bảo mở miệng hỏi.

“Ngăn lão công làm gì nha? Lão công nhất định đập bẹp bọn họ.” Mộ Dung Tiên không lo không nghĩ nói.

“Tiên Nhi tỷ tỷ ta thấy ngươi thế nào luôn ủng hộ hắn làm bừa đâu.” Vương Nhu Nhu mở miệng ý kiến nói. Nàng chưa thấy Mộ Dung Tiên từng ngăn cản qua Diệp Thần làm bừa.

“Ta ở cùng hắn từ lúc hắn vẫn còn là cái đồ ngốc đến bây giờ nha. Lão công luôn như vậy dù lúc hắn vô dụng hay bây giờ đều cùng một cái tính khí, không quản ai mời đến hay ai tiễn đi, hắn vẫn như một vị khách không mời mà đến, không biệt mà đi. Nhưng tuyệt đối không làm chuyện thừa thãi. Dù cho thiên có sập xuống, đại thế gia hay là cái gì đó hắn cũng tuyệt đối không đem chuyện bên ngoài phiền phức kéo đến cửa nhà.” Mộ Dung Tiên tin tưởng không lý do nói. Nàng biết rõ, Diệp Thần chưa bao giờ đem chuyện phiền phức về cửa, nếu có cũng sẽ giữ chặt trong lòng tự mình giải quyết. Nàng chỉ cần ủng hộ hắn là được rồi.

“Tình yêu mù quáng.” Hai cái nữ nhìn Mộ Dung Tiên như vậy cười một mình trả lời không khỏi có chút than thở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.