Ôm lấy Nhu Tiểu Băng bế lên, Diệp Thần tiến thẳng vào khách sạn không nghĩ tới liền bắt gặp Diệp Tư Tình cô nàng này. Lần trước tại khách sạn sự tình khiến nàng khá là lúng túng. Tuy hai người đã có một số bước tiến, nhưng cái mô kia vẫn còn, bước cuối cùng vẫn chưa tiến hành. Hắn hiện tại lại ôm nữ nhân khác, khó tránh khỏi Diệp Tư Tình có chút ghen tuông. Nàng đều so với nữ nhân kia gặp hắn sớm, cuối cùng vẫn là người đến sau.
“Tư Tình đã lâu không gặp. Ngươi ở nơi này sao?” Diệp Thần mở miệng chào hỏi nói.
“Đúng vậy, khách sạn này phòng rất tốt. Cũng rất tiện nghi, ta cùng với Tử Hà đều tại khách sạn này bên trong thuê phòng định kỳ ở. Đây là?” Diệp Tư Tình tò mò nhìn đến Nhu Tiểu Băng hỏi.
“Quên giới thiệu, đây là ta tiểu lão bà. Nàng tên Nhu Tiểu Băng, còn đây là ta… em gái nuôi Diệp Tư Tình.” Diệp Thần giới thiệu hai bên quen biết.
“Tỷ tỷ tốt, ta là Diệp Tư Tình.” Diệp Tư Tình tâm có chút ủ rũ, Diệp Thần giới thiệu nàng vẫn chỉ là em gái thôi sao? Dù hắn đã sờ qua nàng, hôn qua, vẫn chỉ coi nàng là em gái thật sao?
“Ách, hai chúng ta bằng tuổi nhau. Không cần gọi ta tỷ tỷ. Ta là Nhu Tiểu Băng hân hạnh gặp mặt.” Nhu Tiểu Băng đỏ mặt nói. Tư thế này có chút xấu hổ, với lại nàng cảm thấy mình giống như bị bắt quả tang vậy. Ngoài ra, nàng nhìn ra được, vị này em gái nuôi không đơn giản chỉ là em gái. Có mùi tình nhân ở đây, trực giác của phụ nữ sẽ không sai.
“Ngươi cùng Tử Hà dạo này vẫn khỏe chứ? Cũng đã mấy năm khôn gặp, các ngươi hiện tại thế nào.” Diệp Thần quan tâm hỏi.
“Diệp ca ca ngươi cứ nói đùa. Chúng ta tuần trước vẫn là cùng lên tàu đi đến kinh thành đâu. Hiện tại ngươi đều nói như mấy năm không gặp.” Diệp Tư Tình khẽ cười bắt lỗi nói.
“Ách, ta nói có chút sai. Vậy các ngươi hiện tại vẫn ổn sao?” Diệp Thần chột dạ nói. Hắn du hành qua các thế giới, thời gian đương nhiên sẽ khác biệt, các nàng mới một tuần trôi qua, hắn đều đã không biết bao nhiêu năm.
“Chúng ta hiện tại rất tốt, ta cùng Tử Hà tại kình thành trường học, đăng ký câu lạc bộ khác nhau. Nếu không hôm nay Tử Hà cũng về cùng ta đâu.” Diệp Tư Tình thành thật đáp. Nàng cùng Tử Hà chỉ được xếp vào lớp tiểu gia tộc thậm chí là ngoại lưu. Đương nhiên không biết đến Diệp Thần tại các gia tộc tiểu thư lớp học làm thấy giáo. Với lại tham gia câu lạc bộ đều có thể tự do nghỉ tiết trên lớp. Các nàng hầu như tại câu lạc bộ học tập. Trường học cũng rộng không khác gì cái cung điện, có thể bắt gặp nhau cũng rất khó.
“Tử Hà đăng ký cái nào câu lạc bộ vậy?” Diệp Thần hỏi thăm, dù sao trước khi đến kinh thành Tử lão đầu cũng dặn hắn chăm sóc cái này cô nàng.
“Nàng sao? Nàng học hội họa câu lạc bộ. Nhưng có vẻ như nàng không có cái này tài năng. Học mãi đều không được.” Diệp Tư Tình khẽ cười nói. Nàng không phải nói xấu Tử Hà, mà tranh Tử Hà vẽ ra thực sự không ổn. Nói đi cũng phải nói lại, Tử Hà học hội họa đều là do Diệp Thần ban cho, nếu không phải lần đó, hắn tặng bức chân dung, khiến Tử Hà bị hấp dẫn. Nàng đã không chọn hội họa mà chọn kinh tế.
“Không sao, từ từ học liền ổn. Còn ngươi đâu?” Diệp Thần tò mò hỏi.
“Ta… ta muốn học y tham gia câu lạc bộ y thuật. Về sau ta muốn trở thành y sĩ theo Diệp ca ca học tập.” Diệp Tư Tình nói đến đây mặt đều đỏ một mảng nói.
“Ngươi có tài năng đó sao?” Diệp Thần kinh ngạc nghi ngờ. Hai cái nữ nhân này chọn câu lạc bộ có phải quá tùy tiện không nhỉ? Mà hình như chủ tướng câu lạc bộ Y học liền là Mộ Dung Ngọc à không Diệp Ngọc hắn nửa cái con gái đi.
“Ta… ta… ta có thể học nha.” Diệp Tư Tình xấu hổ nói. Nàng quả thực một chút cũng không có năng khiếu. Đừng nói chăm sóc người bệnh, nàng thậm chí đơn giản nhất thảo dược, tên thuốc kháng sinh, thậm chí một cái huyệt đạo học hơn một tuần đều không biết. Mới hôm nay cho người bệnh tiêm thuốc nàng liền tưởng xiên chết người đâu. Nếu không phải nàng mỹ mạo, manh manh đát dáng vẻ nước mắt, người bệnh thực sự muốn chửi nàng một trận lớn đâu.
“Đúng từ từ học. Với lại Tiểu Băng ngươi có tham gia cái nào câu lạc bộ sao?” Diệp Thần tò mò hỏi.
“Ta… ta không tham gia câu lạc bộ.” Nhu Tiểu Băng xấu hổ nói. Nàng là lớp trường còn là Nhu gia tiểu thư, rất nhiều câu lạc bộ ngỏ ý mời nàng tham gia. Dù sao có thêm một mỹ nữ trong câu lạc bộ ai lại chê đâu.
Nhưng mà hết lần này đến lần khác nàng đều từ chối. Bởi vì ngay từ đầu nàng thực không nghĩ tham gia bất luận cái gì câu lạc bộ. Dù sao, câu lạc bộ thứ đồ này bề ngoài tưởng như bình yên. Nhưng bên trong thật không khác gì các băng nhóm xã hội đen, đôi khi tại trường học còn xuất hiện hai cái câu lạc bộ chém giết tranh dành địa bàn là chuyện bình thường.
“Không sao, không tham gia cũng không sao.” Diệp Thần gật đầu nói. Dù sao hắn nhìn Nhu Tiểu Băng một vòng, nàng học lực ngoài có chút cao ra, nhan sắc giá trị thuộc A+ cấp mỹ nữ ra, còn lại đều là bình thường không thể bình thường hơn thiên phú. Còn tốt cùng hắn tầm hoan khiến tư chất tu luyện tăng lên miễn cưỡng tạm được.
“Đúng rồi, Diệp ca ca lần trước ngươi cho ta cùng Tử Hà tỷ leo cây. Hại chúng ta chờ cả ngày cũng thật sự là khổ đâu.” Diệp Tư Tình thấy Diệp Thần nhu tình nhìn Nhu Tiểu Băng có chút ủy khuất nói.
“Ta cho các ngươi leo cây?” Diệp Thần hoàn toàn không nhớ ra. Hắn có sao?
“Ngươi đều nói giúp chúng ta đi mua đồ. Sau đó chúng ta đợi nửa ngày đều không thấy ngươi mặt. Gọi điện thoại đều không thấy bắt máy.” Diệp Tư Tình có chút dậm chân tức giận nói. Nàng không dám gọi cho Diệp Thần bà cả Mộ Dung Tiên để hỏi thăm tin tức.
“Ách, có sao? Ta làm thế nào không nhớ?” Diệp Thần mặt mo đều có chút đỏ. Hắn nhớ ra rồi, dù sao hắn xuyên qua thế giới đều bao nhiêu năm tháng, một chuyện nhỏ như vậy hắn nhớ được mới là lạ lùng. Mà hình như hôm nay hắn quên mất cái gì thì phải.
“Diệp Thần… thả ta xuống đi. Như vậy có chút xấu hổ.” Nhu Tiểu Băng đỏ mặt dúc vào lòng hắn không dám nhìn ai nói.
“Có gì mà xấu hổ? Ngươi vừa rồi ở trong xe cũng đâu biết xấu hổ.” Diệp Thần mặt dày đáp.
“Không cho nói.” Nhu Tiểu Băng che lại Diệp Thần miệng đỏ mặt nhìn bên cạnh cúi gằm đầu xấu hổ Diệp Tư Tình nói.
“Còn giả bộ ngại ngùng.” Diệp Thần trêu trọc nàng nhưng vẫn để Nhu Tiểu Băng xuống đất để nàng tự đi. Bởi hắn biết rõ Nhu Tiểu Băng cái này da mặt rất mỏng.
“Ta lên trước, hai người các ngươi lâu ngày gặp lại tự nhiên nói chuyện.” Nhu Tiểu Băng lúng túng muốn tự mình đi lên. Nàng cũng không thể đứng lại làm cái bóng đèn được chứ.
Diệp Tư Tình nhìn Nhu Tiểu Băng một bộ mặt cảm kích. Nàng biết Nhu Tiểu Băng biết mình muốn nói chuyện riêng với Diệp Thần nên liền tránh mặt trước.
“Đi cẩn thận một chút.” Diệp Thần nhắc nhở nàng cũng không có đi theo. Hắn cũng không có ngốc, cô nàng này là muốn để cho Diệp Tư Tình cùng hắn nói chuyện riêng.
“Không sao, ta tự lo được. Ngươi chăm sóc tốt cho Tư Tình.” Nhu Tiểu Băng gật đầu liền rời đi lên trên.
“Diệp ca ca ngươi có rảnh sao? Cùng ta đi uống nước được chứ?” Diệp Tư Tình đỏ mặt thoáng một cái hỏi.
“Rảnh rỗi.” Diệp Thần tự nhiên nói. Hắn cảm giác như mình quên mất cái gì mà nhớ không ra.
“Thật tốt quá. Chúng ta qua bên kia quán cà phê uống chút nước. Dù sao đã lâu không cùng nhau đi uống.” Diệp Tư Tình vui vẻ đáp.
“Tốt đáp ứng ngươi. Hôm nay ta mời khách.” Diệp Thần gật đầu. Diệp Tư Tình cũng lợi dụng xán lại gần hắn người ôm lấy hắn cánh tay.
Hai người sang đến cà phê quán, trời bắt đầu có chút âm u đổ xuống mưa.
“Thật may quá, muộn một chút liền bị dính mưa.” Diệp Tư Tình cảm khái nói.
“Mưa sao?” Diệp Thần nhìn trời mưa không hiểu sao trong lòng có một cỗ cảm giác không tốt. Trời rất nhanh hạ xuống mưa, hai người đi vào trong quán gọi đồ uống.
“Ta vẫn nhớ lần đầu tiên chúng ta đến quán cà phê đâu. Lúc đó Diệp ca ca ngươi khiến ta đợi thật khổ.” Diệp Tư Tình vui vẻ kể chuyện nói.
“Đúng vậy, ta cũng không nghĩ nữ nhân đương nhiên đến sớm như vậy.” Diệp Thần cũng cười đáp.
“Ta là sợ lỡ hẹn đâu.” Diệp Tư Tình đỏ mặt.
“Tư Tình ngươi có gì muốn nói sao?” Diệp Thần ánh mắt chân thành nhìn nàng hỏi.
“Thật ra, ta vẫn muốn hỏi Diệp ca ca… câu hỏi hôm đó… Ngươi có thể cho ta đáp án sao?” Diệp Tư Tình cúi gầm mặt xuống bàn chờ đợi Diệp Thần đáp án nói.
“Câu hỏi nào?” Diệp Thần ngờ nghệch hỏi.
“Diệp ca ca ngươi xấu lắm. Chính là hôm đó lần đầu chúng ta đi uống cà phê ta có hỏi ngươi… có muốn cùng giao du sao?” Diệp Tư Tình càng xấu hổ ấp úng nói.
“Thì ra là câu hỏi này… Ta đã có lão bà.” Diệp Thần thành thật trả lời.
“Ta biết, ta có thể làm ngươi tình nhân. Không cần danh phận, ta không ngại.” Diệp Tư Tình ánh mắt có chút nước nói.
“Ta không chi có một nữ nhân, càng sẽ không chỉ có ngươi. Ngươi biết đó vừa rồi ngươi gặp Tiểu Băng chỉ là một trong số họ, về sau ta sẽ có thể có nhiều hơn nữa. Ngươi chịu đựng được sao?” Diệp Thần nhìn nàng nói.
“Có thể. Chỉ cần ngươi không quên ta. Diệp ca ca chấp nhận ta sao?” Diệp Tư Tình trả lời. Vấn đề này nàng đã đấu tranh tâm lý rất nhiều lần. Cũng từng tự hỏi bản thân rất nhiều lần. Với một thiếu nữ như nàng, tình yêu hai người có thực sự quan trọng hơn nàng tình cảm chân thật sao? Mà nàng bỏ qua hắn còn có thể yêu được người khác? Hay cả đời chỉ là hối hận?
“Ta vẫn còn một câu hỏi… giữa ta… và ngươi gia tộc. Ngươi sẽ có thể vì ta mà bỏ qua gia tộc chứ? Hay nói một cách khác, ngươi có thể đừng vì gia tộc mà bán đứng ta sao?” Diệp Thần nhìn nàng thành thật hỏi. Diệp Tư Tình từ nhỏ đã là tiểu thư tính được gia tộc đào tạo. Với Diệp lão gia tử tính cách trọng dụng nàng như vậy. Đương nhiên đã bồi dưỡng nàng có thể vì gia tộc mà hi sinh mình, cả mình hạnh phúc. Hắn không muốn như trở thành nàng vật hi sinh. Đó cũng là lý do tại sao Thiên Đạo Thần Nhãn nhìn ra nàng chỉ số hảo cảm cũng như nội tâm nàng không thể đạt đến một trăm tầng cuối. Trong lòng nàng gia tộc chiếm vị trí quan trọng không thể bỏ qua.
“Ta…” Diệp Tư Tình im lặng. Nàng lặng thinh không trả lời. Nàng thực sự trả lời không được. Bởi vì chưa bao giờ nàng nghĩ đến Diệp ca ca sẽ hỏi nàng câu như vậy.
“Xem ra vẫn còn quá sớm để hỏi ngươi câu hỏi này. Tư Tình ta biết như vậy sẽ làm khó ngươi. Nhưng muốn để ta trở thành ngươi gia tộc đá kê chân là chuyện không thể. Đến hiện tại ta vẫn không biết ngươi yêu con người ta vẫn là tài năng của ta. Nếu như một ngày ta đối với ngươi gia tộc hết giá trị lợi dụng, ngươi còn gọi ta là Diệp ca ca, muốn cùng ta sống sao?” Diệp Thần nhìn thẳng vào nàng hỏi.
Diệp Tư Tình vẫn im lặng cúi đầu nước mắt chảy lăn dài trên gò má. Nàng chưa từng nghĩ qua vấn đề như vậy. Nếu như… ngày đó xuất hiện thật. Nàng sẽ chọn hắn vẫn là gia tộc? Nàng sẽ làm thế nào? Chính nàng cũng không biết.
“Diệp ca ca… có thể cho ta chút thời gian suy nghĩ sao?” Diệp Tư Tình nhìn Diệp Thần mở miệng hỏi.
“Có thể… nhưng ta có thể chờ ngươi một ngày, một tháng, một năm nhưng sẽ không chờ cả đời. Tư Tình vấn đề này không phải suy nghĩ là xong. Tình cảm không phải dựa vào tính toán. Mà dựa vào con tim ngươi. Mặc kệ ngươi chọn cái gì, ta đều không trách ngươi. Nhưng nếu không chọn ta thì đừng làm phiền ta, chí ít như vậy chúng ta còn có thể làm bạn.” Diệp Thần thành thật trả lời.
“Ta rõ ràng. Ta sẽ cho Diệp ca ca một câu trả lời rõ ràng.” Diệp Tư Tình gật đầu nói.
“Ta sẽ đợi.” Diệp Thần gật đầu nói. Như vậy hai người thẳng thắn tốt hơn nhiều. Hắn cũng không sợ nàng lừa hắn, chỉ cần chỉ số hảo cảm đạt không tới một trăm, hắn liền biết, nàng nói dối. Không phải nàng cố ý mà là do trong tình cảm, đỉnh cao của sự dối trá là khi bản thân kẻ đang nói dối cũng tưởng mình đang nói thật. Chi đến lúc hiện thực xảy ra, mới có câu trả lời đúng đắn.
“Cảm ơn Diệp ca ca. A… Tử Hà nàng gọi điện cho ta. Có vẻ như nàng đã về đến khách sạn rồi.” Diệp Tư Tình nhìn máy điện thoại mở miệng nói.
“Tử Hà sao lại về sau ngươi?” Diệp Thần mở miệng quan tâm hỏi.
“Chúng ta quả thật là tan cùng lúc, nhưng nàng học hội họa. Cần mua chút giấy vẽ cùng màu tốt một chút liền đi chọn mua. Cũng gần ba tiếng nàng mới chọn xong. Xem ra hội họa câu lạc bộ đồ nghề cũng thật khó chọn. Chẳng bù cho chúng ta câu lạc bộ Y thuật, chủ tướng chúng ta đều phát cho mỗi người một bộ ngân châm liền xong việc đâu.” Diệp Tư Tình thành thật mở miệng nói.
“Nghe nói chủ tướng của các ngươi rất đẹp trai? Không động tâm sao?” Diệp Thần nhìn nàng hỏi.
“So với Diệp ca ca chủ tướng chúng ta còn kém xa lắm. Với lại chúng ta muốn hẹn cũng không hẹn được. Nghe nói hắn cùng với thầy giáo ở giữa có cái đam mỹ hoạt động đâu.” Diệp Tư Tình tinh ranh nói.
“Khụ khụ… đam mỹ sao? Cái này ai nói vậy?” Diệp Thần ho khẽ nói. Hình như ông thầy giáo đó là mình thì phải.
“Cả trường đều biết nha. Họ còn biết lão sư này họ Diệp, thật trùng hợp cùng họ với Diệp ca ca luôn. ” Diệp Tư Tình trêu trọc.
“Khụ khụ… thật trùng hợp.” Diệp Thần liền thầm mắng, chính là lão tử chứ ai. Nhưng lão tử không có chơi gay.
“Đúng rồi, hôm nay họ hình như có hẹn trước cổng trường đâu. Ta thấy chủ tướng không về liền đứng ở cổng đợi ai đó. Thật đó, Diệp ca ca ngươi nhất định phải tin ta. Hai người họ nhất định có vấn đề.” Diệp Tư Tình liền nói tiến đến gần Diệp Thần muốn đánh du kích hôn trộm hắn môi.
“Có hẹn? Ách… Tư Tình, gặp lại ngươi sau.” Diệp Thần nhìn lên đồng hồ mặt đều biến sắc lập tức đứng dạy. Đều qua ba tiếng tan trường, trời con mưa? Hắn vội vàng cứu Nhu Tiểu Băng lại cùng nàng tầm hoan, quên mất Tiểu Ngọc cùng hắn hẹn, lần này cho nàng leo cây. Sẽ không bị nàng cho vào sổ đen chứ?
Vội vã đứng lên Diệp Thần nhanh chóng trả tiền liền muốn rời đi. Diệp Tư TÌnh sững sờ, nàng đánh du kích trượt còn đem hắn dọa chạy sao?
“Diệp ca ca ngươi sao vội vàng vậy chứ? Ta có nói cái gì sai sao?” Diệp Tư Tình thấy Diệp Thần nhanh chạy không khỏi liền có chút thất lạc. Khó khăn lắm nàng và hắn mới ở cùng nhau riêng tư. Thế nào Diệp Thần làm như sợ nàng một dạng chạy mất tích.
Còn Diệp Thần liền không biết mình vừa bỏ lỡ một cái mỹ nữ chủ động nụ hôn nồng nhiệt đâu. Hiện tại hắn vẫn còn nhanh chóng lái xe đến tìm Mộ Dung Ngọc đâu, lần này nàng nhất định giận chết hắn. Hắn đầu óc thế nào lại quên mất cơ chứ?