Cánh cửa bay vẫn còn đang cháy một đoạn bốc lửa đập thằng vào mặt Diệp Thần. Trong bếp, nền nhà cháy đen khét lẹt, khói bụi mịt mù. Giống như có người đánh bom cảm tử tại đây vậy. Từ bàn ghế, đến tủ lạnh hay là cửa kính, cả bức tường đều nát như tương.
“Cái quái gì xảy ra ở đây thế này?” Diệp Thần đem cánh cửa dính tại trên mặt ném sang một bên nhìn trong phòng bếp kinh người chiến trường mắt liền có chút giật. Hắn chỉ rời mắt có mười phút, liền có người đánh bom.
“Khụ khụ, sặc chết ta rồi. Ách, Diệp Thần ngươi xuống rồi sao? Ây da, tưởng toi luôn cái mạng rồi chứ?” Mộ Dung Thiên ho khụ khụ, mặt có chút nhọ đen nhìn thấy Diệp Thần liền phàn nàn.
“Tỷ tỷ ngươi nấu đồ ăn vẫn là đánh trận vậy? Hù chết ta.” Mộ Dung Tiên ngồi tại gần đó trên ghế lông tóc không hao tổn vuốt vuốt ngực một dạng hù chết bảo bảo rồi.
“Cái này là lỗi kỹ thuật. Đây sản phẩm của tỷ tỷ. Đảm bảo ngon chết người. Đền cho ngươi.” Mộ Dung Thiên có chút lúng túng cầm miếng thịt bề ngoài cháy thành than đặt lên đĩa cho Mộ Dung Tiên đáp.
“Tỷ tỷ ta tự dưng không muốn ăn.” Mộ Dung Tiên nhìn miếng thịt cháy đen mắt đều có chút nước nói. Cái này quá khi dễ nàng nha.
“Thế nào lại không ăn? Rất ngon nha.” Mộ Dung Thiên nhìn mình thành tựu có chút tự đắc nói.
“Nếu ngon để phần cho tỷ tỷ ăn đi. Ta dạo này cảm thấy có chút béo.” Mộ Dung Tiên liền kiên quyết không ăn. Nàng cảm thấy cái này là độc dược chứ không phải đồ ăn.
“Ta ăn hai cái bít tết thịt bò đều no rồi. Thật là sống trong phúc mà không biết hưởng.” Mộ Dung Thiên nhìn mình miếng thịt bò môt lúc vẫn là cảm thấy nuốt không trôi nói.
“Đợi đã, hai người các ngươi rốt cuộc là làm cái gì vậy? Phá nhà sao?” Diệp Thần nhìn xung quanh chiến trường hỏi.
“Tỷ tỷ là muốn vào bếp nấu ăn. Không cẩn thận đem bình ga cho nổ.” Mộ Dung Tiên thành thật đáp.
“Cái con nhỏ này, cái gì mà không cẩn thận. Rõ ràng là cái bếp này quá cũ… khụ khụ… mới vô tình xuất hiện sự cố không mong muốn. Tài nấu ăn của ta hơi bị xịn đó.” Mộ Dung Thiên mặt có chút đỏ nói.
“Các ngươi muốn ăn liền kêu ta một tiếng là được rồi. Để Thiên Nhi vào bếp lần này là cái bếp, lần sau liền là cái nhà đều bay. Nếu không phải tu vi các ngươi cao, cộng thêm trên người Như Ý Linh Thân, ném mấy cái mạng cho nó đủ hả? Là muốn hai xác bốn mạng người sao?” Diệp Thần lườm qua Mộ Dung Thiên nói. Ngươi tài nấu ăn quả nhiên “xịn” lần đầu thấy ngươi vào bếp liền thôi bay cả cái bếp luôn. Lần sau là cái gì?
“Ngươi đừng có khinh người quá đáng. Hừ, ít nhất ta cũng là xong món bò bít tết.” Mộ Dung Thiên có chút tự ái đáp.
“Bò bít tết? Thiên Nhi lão bà đây không phải than đá sao?” Diệp Thần nhìn miếng thịt bò có một màu đen kỳ lạ huyền bí hỏi.
“Nhìn bề ngoài có chút sơ sài bên trong nội thất tiện nghi bất ngờ. Bên ngoài chỉ là để đánh lừa người ta thôi.” Mộ Dung Thiên nói phét. Từ trước đến giờ nàng luôn tự tin về tài nấu ăn của mình… ít nhất hơn con thỏ.
“Thật sao?” Diệp Thần từ trong tay cầm ra một con dao đưa tới cắt ra miếng thịt bò bên trong liền vẫn còn đỏ nguyên thịt sống cùng chảy ra một cái chất dịch màu xanh kỳ quái.
“Tỷ tỷ đây là sống nguyên chất nha.” Mộ Dung Tiên vô tội đáp.
“Hừ, tiểu nha đầu biết cái gì?” Mộ Dung Thiên mặt mo đều đỏ nói.
“Ta cùng tỷ tỷ là song sinh nha. Chẳng qua ngươi trước hơn ta chui ra, đâu có lớn hơn ta.” Mộ Dung Tiên không phục.
“Chui ra trước liền là tỷ tỷ, là muội muội phải có nghĩa vụ vô điều kiện tin tưởng tỷ tỷ mình vĩ đại.” Mộ Dung Thiên mở miệng đáp.
“Tỷ tỷ ngươi quá báo đạo.” Mộ Dung Tiên đưa ra ngón tay nói.
“Tất nhiên nếu không ta đã không phải làm tỷ tỷ. Diệp Thần ngươi cũng là đầu bếp chuyên gia, nếm thử một chút cho ý kiến.” Mộ Dung Thiên cảm giác mình rất ngưu nói.
“Ách, thật muốn nếm sao?” Diệp Thần nhìn miếng thịt hắc ám màu sắc có chút giật giật mặt hỏi.
“Đương nhiên rồi, dù sao ta cũng tốn công làm ra. Thổi bay cả cái phòng bếp, thì ít ra cũng phải có một người thưởng thức chứ?” Mộ Dung Thiên cảm giác như chuyện đương nhiên nói.
Diệp Thần có chút im lặng, vấn đề là đây không phải món ăn mà là độc dược chết người có được hay không? Đến cả ngươi cũng không dám ăn, thế nào đem đẩy cho ta?
“Trước khi ăn ta muốn hỏi.Thiên Nhi ngươi ướp cái gì vào thịt vậy?” Diệp Thần nhìn đến miếng thịt hắc ám xử lý nghi hoặc.
“Cái này… chính là thông thường đồ dùng nêm nếm thôi. Không có gì đặc biệt. Ăn được là được.” Mộ Dung Thiên có chút lúng túng. Nàng cứ thấy cái gì chai lọ liền ướp vô đố ai biết đó là cái gì? Muối và mì chính còn không phân biệt được nói gì đến việc ướp đồ?
Diệp Thần có chút nghi ngờ cắt ra miếng thịt nhìn một lúc liền muốn nhắm mắt nhắm mũi ăn. Dù sao nàng đều mất công làm ra, hắn sao có thể không nếm thử được.
“Tỷ tỷ nêm một chút sữa rửa tay vào thôi. Ăn vào sẽ không sao chứ?” Mộ Dung Tiên lo lắng nhìn Diệp Thần chuẩn bị ăn hỏi.
Nghe thấy Mộ Dung Tiên nói, Diệp Thần liền lần nữa do dự đặt miếng thịt bò xuống nhìn Mộ Dung Thiên hỏi: “Thiên Nhi lão bà ngươi nêm đồ có sữa rửa tay sao?”
“Ách, cái này cho nó diệt vi khuẩn ấy mà. Dạo này vệ sinh an toàn thực phẩm không tốt lắm.” Mộ Dung Thiên gãi gãi đầu nói láo.
“Đúng nha, tỷ tỷ còn cho chút thuốc tẩy vào đây.” Mộ Dung Tiên cũng nói.
“Ách, cái này là để miếng thịt tẩy trùng. Sạch càng thêm sạch, ăn càng đáng tin. Mà với lại tiểu nha đầu ngươi không nói cũng không ai bảo ngươi câm nha.” Mộ Dung Thiên nhìn Mộ Dung Tiên cảnh cáo nói.
“Ách, ta nói cái gì sai sao?” Mộ Dung Tiên ủy khuất. Nàng chỉ là lo lắng Diệp Thần ăn vào sẽ chết mà thôi.
“Diệp Thần ngươi nếm thử một cái cho ý kiến nào.” Mộ Dung Thiên nhìn Diệp Thần chờ mong nói.
“Ách, tự dưng hôm nay ta đau bụng không ăn được thịt bò tính lạnh.” Diệp Thần đặt thịt bò lên đĩa giả vờ ôm bụng nói.
“Chỉ một miếng, sẽ không có vấn đề nha.” Mộ Dung Thiên nhìn thấy Diệp Thần không muốn ăn có chút khó chịu nói. Đồ ăn của nàng nhìn có chút tởm (vâng cũng biêt nó tởm) nhưng chưa chắc chưa ăn được nha.
“Ách, ngươi nấu ra ngươi ăn là được. Ta hôm nay thực không được. Với lại không cần nếm ta cũng biết nó… thực ngon chết người.” Diệp Thần mặt đều biến sắc nói.
“Hừ, nếu ta ăn được, ta đã ăn rồi. Đồ ăn đều nhìn kinh như vậy ăn vào không chết người mới là lạ?” Mộ Dung Thiên lập tức nói.
“Ngươi cũng biết chết người còn kêu ta ăn? Tính đầu độc sao?” Diệp Thần lập tức kinh ngạc. Ngươi cũng biết là không ăn được nha.
“Ngươi thì chết thế nào được. Vẫn là đi trước thử độc không tốt sao?” Mộ Dung Thiên có chút giận nói
“Móa, ta ăn đồ ăn như vậy không chết cũng chết nửa.” Diệp Thần mở miệng đáp.
“Năm xưa lúc Tiên Nhi mới nấu ăn, cũng so với ta kinh khủng ngươi còn có thể ăn. Hiện tại lại không ăn ta đồ ăn? Phân biệt đối xử sao?” Mộ Dung Thiên không phục nói.
“Ngươi là ghen?” Diệp Thần liền nhận ra vấn đề. Mà năm xưa Tiên Nhi nấu ăn cũng không có nổ lớn như vậy, chỉ là có chút cháy đen mà thôi, không như ngươi khủng khiếp tài nấu ăn.
“Ghen cái quỷ, ngươi nói linh tinh gì vậy?” Mộ Dung Thiên trong lòng có chút chột dạ. Nàng chỉ là cảm thấy hắn ăn hắc ám lý liệu của Tiên Nhi được lại không ăn được đồ ăn của nàng. Có phải quá đáng không?
“Ách, hai người mới sang liền lại cãi nhau sao? Phòng bếp thế nào bị thổi bay rồi? Vừa có ai đánh khủng bố hả?” Hoàng Nhất Bảo lúc này cũng ngáp ngắn ngáp dài rời giường đi xuống phòng bếp nhìn thấy cái phòng bếp giờ đã thành bãi chiến trường có chút kinh ngạc hỏi.
“Khủng bố phải gọi là cụ.” Diệp Thần nhìn Mộ Dung Thiên lắc đầu nói.
“Nói cái gì đó? Đây là sự cố ngoài ý muốn, làm như ta muốn lắm ý.” Mộ Dung Thiên bất bình.
Hoàng Nhất Bảo nhìn miếng thịt cháy đen trên đĩa liền hiểu ra. Chắc là Thiên Nhi tỷ tỷ vào bếp liền gây ra hỏa hoạn đây mà.
“Ngáp, các tỷ tỷ chào buổi sáng. Diệp Thần có gì cho ta ăn sao?” Vương Nhu Nhu lúc nãy liền mắt nhắm mắt mở lười biếng gãi gãi đầu đi vào trong bếp.
“Đều tỉnh liền đánh răng rửa mặt trước, không ít nhất cũng mở cái mắt ra ngươi thế nào lại ngủ nữa rồi?” Diệp Thần nhìn cái này Vương Nhu Nhu gục tại trên bàn bếp cháy đen ngủ say không khỏi có chút chán nản.
“Thật đói… ồ thịt bò sao?” Vương Nhu Nhu đưa tay mò mò theo mùi hương kéo cái đĩa thịt bò lại gần liền cho vào miệng ăn.
“Ách,… cái đó không ăn được đâu.” Mọi người liền muốn ngăn cản nhưng mà.
“Ực…” Vương Nhu Nhu tiếng nuốt vào bụng.
“Nàng không sao chứ? Có phải đến bệnh viện sao?” Hoàng Nhất Bảo lo lắng hỏi.
“Hừ, đồ ăn của ta có độc đến vậy sao? Nhìn xem nàng đều bình an vô sự.” Mộ Dung Thiên có chút ý kiến nói.
“Thật ăn được sao?” Mộ Dung Tiên nghi hoặc.
“Tiểu Nhu Nhu ngươi… không sao chứ?” Diệp Thần khẽ gọi liền không thấy nàng trả lời.
“Tiểu Nhu Nhu? Ách, nàng bất tỉnh rồi? Miệng sùi bọt mép? Ngộ độc?” Diệp Thần đưa tay tới ẩn ẩn Vương Nhu Nhu liền thấy nàng ngã trên đất xùi bọt mép lập tức nhanh chóng cho nàng cấp cứu.
“…” Mộ Dung Thiên nhìn thấy Vương Nhu Nhu tình hình có chút im lặng.
“Ách, đây là đâu? Ta đã chết sao?” Vương Nhu Nhu nuốt vào đan dược liền có chút thanh tỉnh sợ hãi nói. Nàng thề từ nay về sau không ăn bừa nữa. Vừa rồi mùi vị thật đáng sợ, muốn nhổ ra lại nhổ không ra, muốn nuốt vào lại nuốt không trôi. Chỉ có thể có gắng nuốt chửng.
“Ngươi không có chết, nhưng chậm tý liền cách cái chết không xa.” Diệp Thần thở phào nói.
“Vừa rồi, ta hình như ăn phải thứ vô cùng đáng sợ…” Vương Nhu Nhu nghĩ đến cái thứ mình nhét vào miệng cả người đều rùng mình.
“Không chịu mở mắt, vớ bừa ăn. Cái gì cũng bỏ vào miệng được. Ngươi sống được đến bây giờ quả là kỳ tích.” Diệp Thần nhìn nàng có chút cười nói.
“Tiểu Nhu Nhu muội muội thật xin lỗi. Ngươi suýt chết là vì ta món ăn.” Mộ Dung Thiên áy náy nói xin lỗi.
“Ách, Thiên Nhi tỷ tỷ món ăn sao? Ta không sao, chỉ là… tỷ tỷ ngươi hứa với ta một điều.” Vương Nhu Nhu nắm chặt lấy Mộ Dung Thiên bàn tay nói.
“Ngươi cứ nói ra.” Mộ Dung Thiên đáp ứng.
“Tỷ tỷ tha cho ta một cái mạng rời xa phòng bếp.” Vương Nhu Nhu nắm chặt Mộ Dung Thiên cánh tay nói. Nàng tuyệt đối không muốn ăn nhầm loại đồ ăn như vừa rồi nữa. So với chết còn khó chịu.
“Được rồi, hiện tại các ngươi vẫn là nên ra ngoài gọi quản gia sửa lại cái phòng bếp này đi đã. Ta trước tiên lên trường, hôm nay các ngươi ở lại chăm sóc Tiểu Ngọc cùng với Nhu Nhu đi không cần theo ta lên lớp.” Diệp Thần lười biếng gãi gãi đầu muốn rời đi nói.
“Đúng rồi, đợi đã. Ngươi nếu đã đi ra ngoài tiện thể ghé qua chỗ Thỏ luôn. Sẵn tiện đưa cho nàng số tiền này.” Mộ Dung Thiên nhanh chóng lấy một tờ séc đưa cho Diệp Thần nói.
“Đây là…?” Diệp Thần nhìn tờ séc thắc mắc.
“Là tiền nàng hoàn thành nhiệm vụ hôm trước. Do dạo này ta có chút mệt liền không đưa cho nàng kịp.” Mộ Dung Thiên đáp.
“Ồ, thì ra là vậy. Yên tâm, lão công ngươi nhất định hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng mà không biết ta giúp ngươi như vậy có phần thưởng gì không đây?” Diệp Thần gật đầu cất tờ séc vào trong túi hỏi.
“Bữa trưa nay ta nấu một bà đồ ăn mời ngươi ăn được sao?” Mộ Dung Thiên nhìn Diệp Thần vui vẻ nói.
“Ta cảm thấy giúp lão bà là chuyện kinh thiên địa nghĩa, không cần báo đáp. Ngươi không cần để trong lòng, ta đi trước.” Diệp Thần nghe thấy vậy lập tức kiên quyết lắc đầu. Ngươi nấu một miếng thịt bò liền đi cả căn bếp? Nấu một bàn đồ ăn là muốn tiêu cả căn nhà hả?
“Ta đồ ăn thực khó ăn đến thế sao? Hỗn đản, không hiểu phong tình nam nhân. Người ta đều tự nguyện hi sinh cho ngươi nấu bàn đồ ăn, lại còn dám chê.” Mộ Dung Thiên nhìn Diệp Thần sợ hãi không khỏi có chút tức giận mắng.
“Tỷ tỷ ngươi thật muốn nấu sao?” Mộ Dung Tiên lo lắng hỏi.
“Đúng vậy, ta đều nói nhất định muốn nấu mời hắn ăn. Không ăn cũng ép ăn. Vừa rồi chỉ là lỗi kỹ thuật, lần tiếp theo nhất định sẽ là mỹ vị để các ngươi nhớ mãi không quên.” Mộ Dung Thiên tự tin nói.
Chúng nữ một ánh mắt ngờ vực nhìn Mộ Dung Thiên. Thiên Nhi tỷ tỷ thật không biết ngươi lấy đâu ra tự tin về khả năng nấu ăn của mình như vậy chứ? Ngươi nấu ăn như vậy, hắn dám ăn mới là lạ. Lần đầu nấu ăn liền ngon chết người, lần tiếp theo sẽ không phải là bữa ăn cuối cùng đó chứ? Không biết từ bao giờ họ cảm thấy đường từ dạ dày ra nghĩa địa lại gần trong gang tấc đến như vậy.
Trong nhà xảy ra hỗn loạn, chỉ có duy nhất Mộ Dung Ngọc vẫn ngọt ngào ngủ say mà không hay biết những chuyện khủng khiếp vừa đi qua.
Tại trường học lúc này, trong ban kiếm đạo một cuộc họp đã được tổ chức. Những kẻ cầm trong tay kiếm gỗ sẽ không buông lỏng sẵn sàng tàn nhẫn tấn công con mồi của mình.
"Đây là mục tiêu tiếp theo của chúng ta. Khử hắn, không cần đánh chết, đừng để sống là được." Đại công chúa cầm trong tay một con dao cắm mạnh vào tấm ảnh hình Diệp Thần trên đó. Những vị khách nắm chặt mình kiếm gỗ tỏa ra kinh người sát khí nhìn vào con mồi trong tấm ảnh. Đây chính là họ mục tiêu.
Lúc này Diệp Thần vẫn đi tại trên đường đến trường nhìn lên trời mà không biết điều gì đang đợi mình phía trước: "Hắt xì, thật không biết cái nào nữ nhân đang thương thầm nhớ trộm ta đâu."