Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 568: Lừa đảo đại sư



Vị này đạo mạo lão giả thầy chùa mặc một bộ áo cà sa đỏ, cả người tỏa ra một thân kim quang thánh thiện không nhiễm bụi trần khói bụi. Đây chính là cao nhân hình tượng nha, so với Diệp Thần cùng Korito Oba bộ dáng cà lơ phất phơ hoàn toàn không cùng một thứ cấp.

“Sư phụ người ta chào hỏi ngươi kìa. Mau mau chào hỏi lại đi.” Bạch Tiểu Mai nhắc nhở mình sư phụ.

“A di đà phật, nữ ký chủ còn nhớ bần tăng sao?” Thiền Tâm đại sư khẽ niệm mộtt câu phật hiệu mở miệng hỏi.

“Ách, sài phật hiệu? Nhập gia tùy tục, ta cũng phải dùng phật hiệu?” Korito Oba cũng gãi gãi cằm nghĩ. 

“Ta đang đà phọt, đương nhiên nhớ, không phải là… mà ngươi tên gì ý nhỉ?” Korito Oba dùng nàng phật hiệu chào hỏi lại, xong lại phát hiện mình quên mất tên lão già này.

“Sư phụ không phải là ta đang đà phọt. Mà a di đà phật.” Bạch Tiểu Mai nhắc nhở.

“Ách, ta là người nhật, không thông dụng cái này tiếng. Xin lỗi đầu trọc, a di đà phọt.” Korito Oba bị bóc lỗi có chút viện cớ nói.

“Sư phụ ngươi cố tình, là đại sư không phải không đầu trọc. Càng không phọt là phật. Trong đầu ngươi chứa thứ gì vậy hả? Cả tên người ta cũng không nhớ, phọt với phật ghi giống nhau sao?‘ Bạch Tiểu Mai tức giận nhắc nhở.

“Trong đầu ta chứa nhiều thứ lắm. Nào là séc toi, ba con sâu, trai đẹp,... ách, ngươi thế nào lườm ta? Sư phụ thật không cố ý. Với lại ta không nhớ tên hắn, hắn lại đầu trọc, gọi đúng biệt hiệu còn gì.” Korito Oba không biết hối cải càng không biết mình sai ở đâu.

“Diệp lão sư ngươi mau mau nói sư phụ, ta không thông não được nàng.” Bạch Tiểu Mai ôm mình đầu có chút tắc mạch máu não. Cùng sư phụ nói chuyện nàng cảm thấy mình ai quy (IQ) sắp xuống số âm đến nơi rồi. Chất xám hoàn toàn không đủ dùng.

“Tốt, bà già nhìn ta mà học tập. Ngươi tư cách xưng hô đến phật hiệu đều không biết dùng, mất mặt.” Diệp Thần không biết xấu hổ lên tiếng.

“Ngươi giỏi liền thử một chút, ta là ninja dùng cái pháp hiệu này có mắm dùng.” Korito Oba không thừa nhận mình kiến thức eo hẹp nói.

“Nhìn ta mà học tập.” Diệp Thần chỉ chính mình đi tới trước mặt cái này nhà sư nói. Không phải là A di đà phật sao? lão tử nghe qua nhất định có thể nói lại.

“Úm mô ni bát ni hồng.” Thiền Tâm đại sư nhìn thấy Diệp Thần liền niệm một câu phật pháp cúi đầu chào.

“Ách, câu này có vẻ khác? Tên đầu trọc này cho lão tử ngốc? Đổi một câu phật hiệu liền có thể làm khó ta? Phải dùng lại phật hiệu chào hắn cho hắn sợ.” Diệp Thần mặt cảm thấy có chút không nằm trong kiểm soát, hắn không nghĩ tới tên thầy chùa khựa này lại đổi một cái câu phật pháp khác.

“Liếm bu di bấn nứn nòn. Tại hạ tên Diệp Thần, xin hỏi con lừa trọc ngươi tên gì?” Diệp Thần tự cho là mình phát âm chuẩn phật hiệu hướng Thiền Tâm đại sư chào hỏi. 

“Thì ra là vậy người không có tóc thì gọi là đầu trọc. Người đi tu không tóc phải gọi là con lừa trọc. Thế nào lại quên mất.” Korito Oba nghe thấy Diệp Thần mở miệng liền lập tức vỗ mình đầu như được khai sáng.

“Hự...” Bạch Tiểu Mai một bên đứng đều suýt ngã sấp trên mặt đất. Cái gì mà mà liếm, còn bấn, còn n*ng? Tên này phật hiệu tinh chuẩn dễ sợ. Với lại so người đầu trọc, con lừa trọc càng là xúc phạm. Nàng còn tưởng con hàng này như thế nào, so với mình sư phụ chỉ thêm tệ hại.

“Diệp lão sư ngươi rốt cuộc có biết phật hiệu hay không?” Bạch Tiểu Mai muốn đánh người dáng vẻ nói.

“Ta đương nhiên là bát đại tinh thông. Một chút phật hiệu đã là gì. Com bô Ai đang đà phọt. Thọt thai, Thọc thai.” Diệp Thần ra vẻ bộ dạng tinh thâm phật pháp.

“Là nam mô a di đà phật, thiện tai, thiện tai. Đầu ngươi không phải chỉ chứa gái đẹp cũng ba con sâu chứ?” Bạch Tiểu Mai che mặt nói.

“Không còn có thuốc tránh thai, cùng với thuốc kích dục,... ách sao lại lườm ta?” Diệp Thần không hiểu mình làm gì sai, hắn rõ ràng không có nói gì sai đi.

“Diệp lão sư ngươi không nói không ai bảo ngươi câm.” Bạch Tiểu Mai lườm Diệp Thần, tên này đã yếu còn thích ra gió. 

Bạch Tiểu Mai bỏ qua hai người tiến đến muốn chào hỏi pháp sư.

“Bần tăng pháp hiệu Thiền Tâm.” Thiền Tâm đại sư liền thẳng thắn chào hỏi. Tránh cho cô gái này lại lần nữa chế hắn phật hiệu. Đối mặt với Korito Oba phật pháp cùng Diệp Thần phật pháp, hắn đã trọng thương đầy mình.

“Ách, tiểu nữ tên Bạch Tiểu Mai là nàng đệ tử. Đây là Diệp lão sư là ta thầy giáo trong trường.” Bạch Tiểu Mai thấy Thiền Tâm đại sư không tức giận còn sợ hãi nàng chế hắn phật hiệu liền cảm thấy có chút mất mặt. “Ta không giống bọn họ, ngươi sao không cho ta cơ hội thể hiện.”

“Hô hô, Thiền Tâm đại sư hạnh ngộ hạnh ngộ. Lâu ngày không gặp. Thật sự là trùng hợp.” Korito Oba liền đi tới cười cười nói.

“A di đà phật, lâu ngày không gặp thật may mắn khi Oba-sama vẫn còn có thể nhớ đến bần tăng. Đây là ngài nữ đệ tử sao? Thật là khả ái.” Thiền Tâm đại sư hai tay chắp trước ngực cúi đầu chào hỏi.

“A di đà phật. Thiền Tâm đại sư quá khen rồi.” Bạch Tiểu Mai cuối cùng cũng có cơ hội nhập gia tùy tục dùng phật môn chào hỏi. Hướng sư phụ mình đánh cái mắt ý bảo Korito Oba nàng nhìn mình giới thiệu.

“Ách, đây là Thiền Tâm đại sư, năm đó ta ra ngoài du lịch có đến trung quốc ở lại hắn thiếu lâm tự một thời gian.” Korito Oba gãi gãi đầu nói.

“Trung quốc? Thiếu lâm tự? Không nghĩ tới Thiền Tâm đại sư đến từ Trung Quốc. Còn là võ học vạn phái đi ra Thiếu Lâm, gặp được ngươi quả nhiên là vinh hạnh. Đại sư có thể chỉ điểm cho ta sao?” Bạch Tiểu Mai lập tức hâm mộ, nàng nghe qua Trung Quốc võ học, thực sự rất tò mò.

“Có ta dạy ngươi còn không đủ sao?” Korito Oba có chút ghen tị. Rõ ràng là mình đệ tử còn muốn bái người khác học nghề.

“Sư phụ ngươi có bao giờ có thời gian rảnh sao?” Bạch Tiểu Mai lườm mình sư phụ, từ lúc bái nàng làm thấy đến giờ, vị sư phụ này hoàn toàn không xứng trách, một nửa chiêu cũng không dạy nàng. Cả Miêu Liễu cũng chỉ để nàng xem một lần.

Korito Oba có chút lúng túng, quả thật là nàng ham chơi, không có thời gian quan tâm cái này đệ tử.

“Tiểu Mai ngươi cũng có thể hỏi ta, ta sẵn sàng dạy ngươi từ A đến Z.” Diệp Thần cũng muốn dạy nói.

“Dạy ngươi xong bụng ta có thể hay không lớn lên?” Bạch Tiểu Mai nghi ngờ khinh bỉ nói. Đây chính là sắc lang thầy giáo đội lót người nha, nữ sinh không chú ý đều sẽ không cẩn thận bị hắn ăn sạch.

“Không đến nỗi chứ, dù sao mang thai cũng không nhanh như vậy. Khụ khụ tặng kèm cái thai không phải rất tốt sao? Dù sao cũng là hàng miễn phí đưa tặng, ngươi thực nghĩ không cần?” Diệp Thần có chút lúng túng, cái này trường hợp trên chín chín phần trăm sẽ xuất hiện.

“Vẫn là đại sư tốt hơn các ngươi. Nhìn người ta dáng vẻ thánh tăng mà học tập. Rõ ràng đều là lợi hại cao thủ sao thần thái khác nhau như vậy chứ?” Bạch Tiểu Mai sờ sờ đầu đối với vị này tăng nhân càng coi trọng một bậc.

“Chỉ là hư danh không đáng nhắc tới, nữ thí chủ quá khen. Ta thấy thí chủ võ công cũng luyện vô cùng tốt. Không cần thiết bần tăng chỉ điểm. Chỉ là đáng tiếc, vị nữ thí chủ này thế nào số lại khổ mạng lại ngắn như vậy. Nếu có thể cứu chữa nàng nhất định là không sai thiên tài. Thiện tai thiện tại.” Thiền Tâm đại sư lắc đầu từ chối có chút thở dài nói.

“Không biết đại sư nói như vậy là sao?” Bạch Tiểu Mai có chút không hiểu. 

“Ách, không phải nữ thí chủ bị mắc bệnh lậu, ngoài ra còn là AIDS giai đoạn cuối sao? Bố mẹ trong nhà chết sạch, trong nhà còn nghèo đến độ cạp đất còn không có mà ăn.” Thiền Tâm đại sư cảm thấy có chút hiểu lầm hỏi.

“Ta còn là xử nữ cái gì mà bệnh lậu? Mà ba mẹ ta còn sống nhăn răng, số ta khổ cái gì? Ai nói với đại sư lung tung như vậy?” Bạch Tiểu Mai cảm giác đều tức giận. Tên nào to gan dám đem nàng bêu xấu?

“Cái này...” Thiền Tâm đại sư không hiểu nhìn về Korito Oba đang lén lút muốn trốn.

“Sư phụ… cái này là ngươi nói sao?” Bạch Tiểu Mai đem sư phụ mình túm lấy cười đáng sợ hỏi.

“Ách, cái này… nhất định có gì đó hiểu lầm.” Korito Oba mồ hôi chảy lạnh nói. Nàng chính là sợ cái này con lừa trọc nói lung tung. 

“Năm đó Oba-sama thí chủ tại bần tăng trong chùa hai năm trước ở một thời gian, nàng nói mình duy nhất nữ đệ tử bị bệnh này. Ở chỗ ta mượn ngàn năm linh chi cấp cứu cùng với sáu mươi năm hà thủ ô để cứu chữa. Bần tăng thấy nàng tốt bụng liền đem mình hai món đồ hỗ trợ đột phá Kiến Đạo Bất Phôi cảnh đưa nàng cứu người. Trước khi nàng rời chùa, còn nói nàng đệ tử cha mẹ chết hết, không có tiền ăn. Nàng không có tiền trở lại cứu chữa mình đệ tử, nàng còn hứa khi nào có tiền sẽ trả lại. Bần tăng thiện tâm đem mình nhà chùa bên trong tiền hương hỏa một năm đều đưa cho Oba-sama để nàng lên đường.” Thiền Tâm đại sư có chút ngây ngốc nói. Hắn cảm giác mình bị Oba-sama dắt mũi lừa thì phải.

“Ách, ta có vay sao? Ta làm sao không nhớ?” Korito Oba lập tức giả hồ đồ.

“Sư phụ ngươi cả tiền chùa cũng lừa hay sao?” Bạch Tiểu Mai nhìn sư phụ mình tức giận hỏi. Đem nàng đệ tử hoàn cảnh lừa người khác thì thôi đi, cả tăng nhân ngươi cũng lừa? Cả đồ đột phá cũng lấy?

“Ách, đều nói là tiền chùa, không lấy thì phí. Dù sao tăng nhân cũng không cần nhiều tiền đến vậy.” Korito Oba không biết xấu hổ nói.

“Oba-sama thế này là thế nào? Ngươi sẽ không phải lừa bần tăng đó chứ?” Thiền Tâm đại sư cảm giác có chút mộng nói.

“Làm sao có thể? Ta thế nào lại biết lừa người. Ta xinh đẹp như vậy còn cần lừa người sao?” Korito Oba nói dối không chớp mắt.

“Sự thật trước mặt ngươi còn nói dối được?” Diệp Thần cùng Bạch Tiểu Mai đều trợn tròn mắt nhìn Korito Oba nghĩ.

“Đúng rồi, năm đó sau khi nữ thí chủ rời đi. Bổn tự bỗng nhiên mất một cái tượng phật nhỏ bằng gỗ mộc trầm hương ngàn năm tuổi bần tăng dùng để tu luyện phật pháp đạo tâm, cùng với phật tổ như lai giữa trán ô sa làm từ kim cường hồng đều là giá trị liên thành. Không biết Oba-sama có biết sao?” Thiền Tâm đại sư đối với Korito Oba nghi ngờ.

“Ta làm sao có thể làm chuyện đó? Cái tượng phật bằng gỗ đó ngươi cất tại trong phòng ngăn tủ thứ ba, mỗi ngày đều lại lau lau, rồi niệm phật, ta đều không biết ngươi có nó thì làm sao trộm. Còn cái gì kim cương hồng trên trán phật tổ phát ra ba màu ánh sáng được làm hình giọt nước rộng bằng gang tay, ta còn chẳng để ý nó tồn tại. cùng đem ra tụng kinh. Thiền Tâm đại sư ngươi phải tin ta. Ta tuyệt đối không phải hạng trộm cướp.” Korito Oba không biết xấu hổ nói.

“Ồ, xem ra là bần tăng thất lễ quá đa nghi rồi.” Thiền Tâm đại sư bị sáo lộ lập tức xin lỗi. Hắn cảm giác có cái gì đó sai sai nhưng nghĩ không ra.

Bạch Tiểu Mai đều mất mặt, ngươi không biết liền cả chỗ hắn để đều rõ ràng, ngươi không để ý liền cả nó to bao nhiêu hình gì, phát ra gì ánh sáng đều tinh tường. Ngươi thật không trộm? Mà nhớ lại năm đó sinh nhật. Sư phụ say rượu có đem một cái kim cương ném cho mình hình giọt nước thì phải. 

Diệp Thần mặt có chút đen, cái tượng phật ở trong nhà kho chiến lợi phẩm hình như lúc đó hắn còn đem mông ngồi lên cho đỡ mỏi thì phải. Ngươi quả thật khẳng định không phải mình làm?

“Nhưng mà… đệ tử của ngươi... “ Thiền Tâm đại sư nghi ngờ.

“Tiểu Mai giúp sư phụ nha. Hắn rất giàu, chúng ta lừa thêm hắn một vố, ta chia ngươi một thành.” Korito Oba lập tức muốn lừa đảo nhìn Bạch Tiểu Mai cầu sự trợ giúp. 

“Ta không quen ngươi.” Bạch Tiểu Mai một bộ ta không quen ngươi nói. Sư phụ nàng quá mất mặt rồi. Còn muốn tiếp tục lừa người ta kiếm tiền sao?

“Diệp Thần ngươi mau mau cứu giúp ngươi Oba-sama nha.” Korito Oba nhìn sang Diệp Thần cầu cứu.

“Ta bảy thành ngươi ba thành.” Diệp Thần làm ra động tác ra hiệu nói.

“Được.” Korito Oba lập tức đồng ý. Dù sao trốn được một kiếp vẫn là tốt hơn.

“Khụ khụ, con lừa trọc ý lộn đại sư thật không giấu ngươi. Người nàng cứu năm đó là ta, ta là nàng đệ tử đầu tiên. Còn cái này nữ đệ tử là nàng vừa nhận gần đây.” Diệp Thần không biết xấu hổ nói.

“Không phải là nữ đệ tử sao?” Thiền Tâm đại sư nghi ngờ.

“Ay da, đại sư nhìn người ta có chỗ nào không giống nữ nhân sao? Người ta là giả nam nha.” Diệp Thần không biết xấu hổ giả bộ thẹn thùng nữ tính, cả âm thanh đều đổi thành kiều nữ giọng.

Bạch Tiểu Mai liền trợn tròn mắt, Diệp lão sư ngươi làm con của nàng. Học nàng cái gì không học, một thân vô trách nghiệm cùng lưu manh lừa đảo, mặt dày thông thiên đểu cán bản lĩnh đều học trọn gói là sao? Hai người này quả là lừa đảo đại sư. Nếu không phải nàng biết rõ Diệp Thần giới tính e rằng cũng sẽ bị hắn giọng nói cùng với cử chỉ lừa đảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.