Diệp Thần muốn chạy qua lớp Mộ Dung Ngọc xem nàng tình hình thế nào. Dạo này Tiểu Ngọc tính tình có chút thất thường, hắn không thể bỏ mặc nàng không lo. Cái quan trọng hơn là… thế quái nào cái con bạch tuộc này lại ôm chân hắn không buông vậy.
“Buông đôi chân ta ra, chúng ta không thuộc về nhau.” Diệp Thần kéo kéo mình cái chân muốn thoát khỏi Bạch Tiểu Mai ôm chặt. Nếu không phải nể tình ngươi ngực cọ vào ta bắp đùi vô cùng thư thái, ta sớm đem ngươi đá bay rồi. Đúng rồi, cọ mạnh hơn, quả nhiên hàng Oba-sama nuôi riêng để thịt dần, ngọt từ thịt tới xương.
“Ta không buông, ngươi nhất định đi tìm ta Tiểu Ngọc. Ta tuyệt đối không thể để ngươi con sói xám đem hắn bẻ cong. Hạnh phúc của ta sẽ không để bị ngươi phá vỡ.” Bạch Tiểu Mai thà chết không buông chân nói.
“Phá cái đầu ngươi chứ phá, ngươi và hắn ở với nhau thì làm gì mà có hạnh phúc, ngươi còn không buông ta cái chân, đừng nói hạnh phúc cái gì tồn tại hay không, ta phá trinh ngươi trước bây giờ.” Diệp Thần tức giân uy hiếp. Cô gái này xuất ngày nghĩ cùng Tiểu Ngọc làm bách hợp chuyện, biết Tiểu Ngọc là ai không? Là hắn con gái, hàng này hắn còn chưa dám thịt, lại có đứa dám động, chán sống sao. Gái cũng không được.
“Ngươi dám? Sư phụ ta nhất định lột da ngươi.” Bạch Tiểu Mai một bộ không sợ chết nói. Nàng biết thừa Diệp Thần là thích nàng sư phụ, ở trong lòng hắn sư phụ trọng lượng rất cao.
“Da ta rất dày, nàng có lột cũng không mở, lột bao quy đầu may ra còn có thể.” Diệp Thần khinh bỉ nói. Tuy nhiên đối với Bạch Tiểu Mai vẫn chưa có ý định làm cái gì. Dù sao dưa xanh hái sớm không ngọt. Con hàng này cần phải nuôi một thời gian nữa.
“Phi, tục tĩu, có cái lão sư nào đầu óc đen tối như ngươi sao?” Bạch Tiểu Mai nhổ nước bọt nói.
“Không phải có sư phụ ngươi sao?” Diệp Thần liền nhắc đến Korito Oba.
“Nàng không tính. Biến thái là nàng bản năng rồi.” Bạch Tiểu Mai mặt có chút đen nói.
“BIến chất lại là ta cá tính.” Diệp Thần không biết xấu hổ nói.
“Ghê tởm nam nhân.” Bạch Tiểu Mai khinh bỉ.
“Ghê tởm vậy còn không buông ra? Bám lấy ta làm cái rắm? Bộ lão tử thơm lắm à mà sán vào ngửi? Có tin ta đánh cho ngươi quả rắm không?” Diệp Thần có chút mất kiên nhẫn nói.
“Ta thèm vào mà bám vào ngươi. Thúi chết ta. Nhưng ngươi phải hứa không đi tìm Tiểu Ngọc.” Bạch Tiểu Mai nhìn Diệp Thần ra điều kiện nói.
“Ta đi đâu mắc mớ gì ngươi.” Diệp Thần cảm thấy hết nói nổi cô gái này.
“Sao lại không mắc mớ ta? Ngươi rõ ràng muốn bẻ con ta tiểu lão công tương lai. Ta làm sao không thể quan tâm?” Bạch Tiểu Mai lập tức lo lắng nói.
“Ta không cần bẻ hắn cũng cong sẵn rồi.” Diệp Thần có chút cẩu huyết nói.
“Dù có cong, ta cũng bẻ cho thẳng. Miễn là ngươi không được động đến Tiểu Ngọc.” Bạch Tiểu Mai ánh mắt kiên định nói.
“Được, ta hứa với ngươi buông ta ra.” Diệp Thần thở dài nói.
“Thật? Ta còn không đê tiện đến độ lừa tiểu cô nương.” Diệp Thần làm bộ khinh bỉ nói.
“Ta có chỗ nào tiểu?” Bạch Tiểu Mai so đo chĩa chĩa mình bộ ngực đầy đặn.
“Ách, đúng là không nhỏ.” Diệp Thần có chút đánh giá. Bộ ngực này đủ hắn chơi hai ngày. Mà ở trên nhìn xuống thế này… khe ngực nàng chậc chậc thật săn chắc.
“Sắc lang, ngươi nhìn cái gì?” Bạch Tiểu Mai cảm nhận thấy Diệp Thần tại khe ngực nàng dán vào ánh mắt liền tức giận. Tên này đã có vợ đẹp còn có sư phụ nàng yêu thích, còn nghĩ bẻ cong Tiểu Ngọc cũng thôi đi, giờ còn tính tai họa nàng sao?
“Ngươi cho ta nhìn cái gì thì ta nhìn cái đó.” Diệp Thần nhún vai vô số tội nói.
“Hừ, tiện nghi ngươi một lần.” Bạch Tiểu Mai thả ra Diệp Thần cái chân.
“Không ôm thêm chân một chút sao?” Diệp Thần nhìn Bạch Tiểu Mai ngực có chút tiếc nuối.
“Hanh, nằm mơ, háo sắc.” Bạch Tiểu Mai khinh bỉ cái này ung thư trai thẳng giai đoạn cuối.
“Ta chỗ nào háo sắc? Ta là sợ ngực ngươi nhớ chân của ta mà thôi. Ngươi thật nhẫn tâm chia rẽ chúng nó.” Diệp Thần một bộ ta là người tốt nói.
“Tin ngươi làm con chó nhỏ.” Bạch Tiểu Mai khinh bỉ nói.
“Ách ngươi đi đâu thế?” Bạch Tiểu Mai nhìn thấy Diệp Thần rời đi hỏi.
“Con chó nhỏ quan tâm ta đi đâu làm cái gì? Ta đi tìm Tiểu Ngọc an ủi hắn, tiện thể đem hắn bẻ cong..” Diệp Thần nhún vai thản nhiên nói.
“Không được đi. Ngươi không phải hứa rồi sao?” Bạch Tiểu Mai lập tức sợ hãi nói.
“Ồ, ta có hứa sao? Người nào nói tin ta làm con chó nhỏ vậy nhỉ?” Diệp Thần cười hắc hắc nói.
“Ngươi… ngươi...” Biết mình bị hố, Bạch Tiểu Mai liền không biết nên nói thế nào.
“Ngươi cái gì ngươi? Bổn đại gia từ trước đến giờ ghét nhất người nghi ngờ bổn đại gia lời nói.” Diệp Thần giả bộ tức giận hống hống nàng như kiểu ta rất giân ngươi mau đến nịnh ta đi.
“Ta… ta sai rồi. Ngươi không được đi.” Bạch Tiểu Mai cắn răng mở miệng vô cùng ngọt xin lỗi. Đừng để ta bắt được ngươi nhược điểm, nếu không ta nhất định sẽ không dễ dàng buông tha đâu. Không phải là tuyệt đối không buông tha.
“Cái gì cơ? Ta nghe không rõ. Nói lại xem nào?” Diệp Thần giả điếc nói.
“Ngươi chửi ta?” Diệp Thần mặc dù mặt dày không cảm thấy có gì, nhưng lỗ tai vẫn có chút ngứa.
“Không phải ngươi điếc sao?” Bạch Tiểu mai nhổ nước bọt nói, nàng cố tình nói nhỏ hơn mà hắn vẫn còn nghe thấy, rõ ràng muốn chọc nàng.
“Ta đi tìm Tiểu Ngọc méc ngươi bắt nạt ta.” Diệp Thần không biết liêm sỉ nói.
“Ngươi có biết liêm sỉ không? Bị một cái cô gái chọc, còn đi mách lẻo? Ngươi là đàn ông còn hơn tuổi ta.” Bạch Tiểu Mai cảm giác tức nổ phổi.
“Mặc kệ ta, sao? Ngươi ghen tỵ sao? Nếu ngươi giỏi cũng có thể tìm Tiểu Ngọc mách lẻo ta tuyệt đối không có ý kiến.” Diệp Thần hoàn toàn miễn nhiễm nói.
“Ta… ta...” Bạch Tiểu Mai có chút không cam lòng. Nàng mặt cũng không dày như hắn, mà có dày thì cũng không thể tìm Tiểu Ngọc mách lẻo được không? Rõ ràng tên này cố ý chọc tức mình.
“Ngươi cứ từ từ suy nghĩ ta đi tìm Tiểu Ngọc, mì phải ăn lúc còn nóng, tình cảm phải yêu lúc vẫn còn ấm áp.” Diệp Thần không biết xấu hổ nói.
“Ấm cái con khỉ, ta sai, ta sai, ta sai, ngươi nghe thủng chưa?” Bạch Tiểu Mai tức giận gầm lên, mắt đều ướt.
“Hừ, mặc kệ ta, ai cần ngươi lo. hu hu,...:” Bạch Tiểu Mai ôm mặt khóc chạy. Nàng từ trước đến giờ đều bắt nạt người ta, có bao giờ bị người ta bắt nạt lại.
“Đừng chạy, chạy nhanh vậy chó cắn đấy.” Diệp Thần muốn giữ nàng lại ôm vào lòng an ủi cùng chiếm tiện nghi. Tất nhiên chiếm tiện nghi là phụ, an ủi là chính, hắn rất tốt bụng.
“A di đà phật, thiện tai thiện tai, thí chủ chọc giận Bạch thí chủ sao?” Thiền Tâm đại sư tỉnh lại đi đến gần Diệp Thần nói.
“Lão già ngươi tỉnh rồi sao?” Diệp Thần nhìn Thiền Tâm đại sư có chút kinh ngạc. Cái lão già này xương cốt còn cứng rắn như vậy, so với hai cái trẻ tuổi còn ngất kia thật là vẫn dùng được.
“Bần tăng từng trải qua thiên kiếp chui luyện tất nhiên đã từng bị sét đánh qua. So với họ vẫn là từng trải.” Thiền Tâm đại sư dường như đoán được Diệp Thần ý nghĩ liền đáp.
“Ăn ở thất đức bị sét nó đánh thì nói ra, thiên kiếp cái rắm, cười ỉa.” Diệp Thần khinh bỉ nói.
“Khụ khụ, bần tăng chỉ ăn ngay nói thật.” Thiền Tâm đại sư có chút khinh bỉ cái này thanh niên, nói đến ăn ở ngươi dường như so với ta còn thất đức.
“Người ngay thẳng thường sống không lâu, người già vậy rồi còn có thể nói ra cái lời này, quả nhiên mặt không phải tầm thường dày.” Diệp Thần có chút cảm phục nói.
“Ách, thật không phải.” Thiền Tâm đại sư cảm thấy càng nói càng đen.
“Không nói cái này, con lừa trọc ngươi thường ngày ở trong chùa ăn chay niệm phật, thế nào lại mò đến đây làm cái gì?” Diệp Thần nhìn Thiền Tâm tò mò hỏi, ngươi không phải nên về nước sao? Đến trường học làm cái quỷ.
“Bần tăng đến đây là lịch luyện hồng trần.” Thiền Tâm đại sư chắp tay trước ngực tự hào nói.
“Lịch luyện? Sao không nói sớm, tối đến chỗ ta, lão tử dẫn ngươi đi biết mùi gái.” Diệp Thần vỗ ngực đảm bảo nói.
“A di đà phật, bần tăng không phải liệt diễm là lịch luyện.” Thiền Tâm đại sư mặt có chút đỏ nói. Người này ăn nói cùng Oba-sama vẫn thật giống nhau. Chỉ một chữ không biết xấu hổ, tiện không hết đường tiện.
“Như nhau cả. Ra đời phải học đủ thứ, con trai thì cái gì đều phải thử qua.” Diệp Thần không biết xấu hổ muốn kéo Thiền Tâm phá giới.
“Thiện tai, thiện tai, ngã phật từ bi.” Thiền Tâm đại sư nhắm mắt mặc niệm một câu phật tâm.
“Ừ, phật ngã rụng bi.” Diệp Thần gật gật đồng ý.
“Diệp thí chủ là ngã phật từ bi.” Thiền Tâm đại sư mặt có chút đen nói.
“Phật ngã thì đen đủi đến phải từ bỏ bi ta nói không sai sao? Hóa ra là như vậy giờ ta biết tại sao tượng phật thiếu cái gì đó so với mấy cái tượng khác ở điểm nào rồi. Thảo nào, học tập phật pháp người lại kiêng tửu sắc. Cái đó không được.” Diệp Thần cảm giác mình không sai thương cảm nhìn về Thiền Tâm chỗ đó chậc chậc miệng nói.
“Thí chủ ngươi cùng Oba-sama trình độ phật pháp quả nhiên vẫn như xưa.” Thiền Tâm đại sư cảm giác không thể cứu rỗi hai con người này. Khả năng xuyên tạc quả đẳng cấp, cái méo gì cũng xuyên qua được.
“Quá khen.” Diệp Thần không biết xấu hổ đáp.
“Thí chủ ngươi không định đi tìm Oba-sama sao? Nàng gặp phiền phức có vẻ không nhỏ.” Thiền Tâm đại sư nhìn Diệp Thần không có vẻ lo lắng gì nói.
“Đừng khinh thường Oba-san, nàng rất mạnh đấy, mấy kẻ đó chỉ là bữa ăn sáng thôi. Nàng là loài sói, loài động vật không bao giờ xuất hiện tại vườn bách thú, hoặc rạp xiếc đâu. Khi bị dồn vào chân tường nó sẽ nhe răng cùng móng vuốt nên đó.” Diệp Thần không cảm thấy có gì nguy hiểm.
“Người và nàng thật giống nhau.” Thiền Tâm đại sư nhìn Diệp Thần nói chuyện có chút thở dài. Họ đều là những con sói. Những kẻ phiêu du săn mồi, loài động vật là vua của thế giới bóng đêm.