Sơn Giang Cạc tưởng như đòn đánh của mình lập tức trúng đích liền bị một cái thân thể va chạm trúng ngã đập người về đằng sau ê ẩm.
“Hả? Hà Thiên Lộn?” Bạch Tiểu Mai hết hồn nhìn đập trúng Sơn Giang Cạc ngạc nhiên.
“Hừ, đây là thực chiến lơ là một chút sẽ phải trả giá đó biết không? Đã yếu còn đòi ra vẻ.” Diệp Thần cầm theo quyển tạp chí mắt không rời nói.
“Ta đương nhiên biết rõ. Không cần ngươi dạy.” Bạch Tiểu Mai chu miệng không phục nói.
Bốp… quận tròn cuốn tạp chí, Diệp Thần đem đánh vào đầu Bạch Tiểu Mai. Cái cô nàng này thật là hết nói nổi.
“A… tên biến thái ai cho ngươi đánh ta?” Bạch Tiểu Mai che đầu tức giận nói.
“Oba-san thủ đoạn dạy ngươi bao nhiêu, ngươi đều không chuyên tâm sử dụng. Cứ như vậy đánh đánh, là muốn bị làm thịt sao? Nếu không phải ta ở đây ngươi có biết hậu quả không hả?” Diệp Thần tức giận đập thêm quyển sách vào đầu nàng nói.
“Ta… ta không muốn sài mấy cái đó. Ngươi quản làm gì.” Bạch Tiểu Mai u oán nhìn Diệp Thần. Ngươi cho là ta không muốn dùng hay sao? Tiểu Ngọc còn đang ở bên kia nhìn ta chằm chằm, ta đương nhiên phải tận lực giữ hình tượng.
Bốp... Diệp Thần đánh thêm một quyển sách vào đầu nàng. Mặc dù Bạch Tiểu Mai muốn né tránh nhưng tránh thật sự không được, khiến nàng muốn tức điên.
“Ngươi lại đánh ta? Ngươi lấy quyền gì đánh ta.” Bạch Tiểu Mai tức giận nói.
“Lấy thân phận là chủ tướng của ngươi đánh ngươi được sao?” Diệp Thần nhìn nàng nói.
“Chủ tướng? Ách, là vậy sao? Ta được nhận?” Bạch Tiểu Mai lập tức vui đến nhảy lên. Nàng được nhận vào rồi.
Bốp… Diệp Thần nhìn nàng ngứa mắt liền cho thêm một đập.
“Ngươi lại đánh, đánh cái rắm. Có tin lão nương làm thịt ngươi không hả?,Ngươi cho rằng mình là chủ tướng thì ngon ăn chắc. Muốn làm gì thì làm sao hả?” Bạch Tiểu Mai tức đến phát điên.
“Đúng đấy, thì làm sao? Ta là chủ tướng ta đánh ngươi là tốt cho ngươi.” Diệp Thần đưa tạp chí lần nữa đánh vào đầu nàng.
“Ngươi… ngươi ta… nhịn nhịn xuống… phải tán tỉnh hắn… sau đó đạp hắn… phải cho hắn biết cảm giác thống khổ gấp vạn lần.” Bạch Tiểu Mai hít thật sau vào cố nén giận.
Bốp… Diệp Thần đánh thêm một cái nữa hỏi: “Não à ngẩn ra đấy làm lờ gì?”
“Chủ tướng đẹp trai, ta chẳng qua bị ngươi đánh tự nhiên cảm thấy vô cùng, rất chi là vô cùng vinh hạnh. Ọe...” Bạch Tiểu Mai nói xong cũng phải quay sang nôn thốc nôn tháo, nàng thế quái nào lại nói ra mấy cái lời kinh tởm như vậy được chứ.
“Tiểu Mai… ngày hôm nay ngươi quên uống thuốc sao? Hay chưa đi khám não? Chẳng lẽ rơi mất não ở đâu rồi? Mau đi tìm lại, đừng làm ta sợ Tiểu Mai.” Diệp Thần cảm giác lạnh sống lưng nói.
“Làm gì có, ta chỉ nói sự thật mà thôi. Ngươi là người vĩ đại đẹp trai nhất trường mà. Ọe… buồn nôn quá.” Bạch Tiểu Mai lập tức lần nữa nôn khan. Nàng nhất định phải nhịn xuống, lão nương phải thùy mị.
“Đến giờ phát bệnh rồi chăng? Ngươi… có phải đến kỳ phát dục thèm trai không? Nếu là như vậy thì khụ khụ… ta hiểu rõ, con gái luôn có những ngày như vậy.” Diệp Thần ho khẽ cười nói.
“Chán ghét.” Bạch Tiểu Mai giả bộ xấu hổ trong nội tâm cũng tự khinh bỉ bản thân. Tiểu Mai nha Tiểu Mai ngươi thế nào lại không muốn mặt như vậy. Bị người ta chửi người ta đánh còn cười còn khen người ta.
“Tiểu Hoa ngươi giúp tỷ tỷ ngươi đi tìm não lại coi. Ách, Tiểu Ngọc bị sao thế.” Diệp Thần quay ra nhìn Bạch Tiểu Hoa lập tức chú ý nằm bất tỉnh tại trên sàn nhà Mộ Dung Ngọc.
Bạch Tiểu Hoa liền sợ đến run người lắp bắp không nói lên lời.
“Ta… ta không biết. Tư nhiên Tiểu Ngọc ca ca nằm trên sàn như vậy, ta làm như thế nào hắn đều không dạy. Ta… ta bắt mạch… hắn… không có nhịp. Tim… tim cũng ngừng đập.” Bạch Tiểu Hoa run rẩy nói.
“Cái gì? Không thể nào. Tiểu Ngọc ngươi đừng hù ta. Mau thức dạy.” Bạch Tiểu Mai lập tức hoảng sợ chạy đến bên cạnh Mộ Dung Ngọc đưa tay nắm lấy hắn tay.
“Cho ta tránh ra.” Diệp Thần cũng sốt sắng đem Bạch Tiểu Mai đẩy ra đưa tay đến bắt vào Mộ Dung Ngọc cánh tay.
“Hắn… hắn làm sao rồi? Không sao chứ?” Bạch Tiểu Mai lập tức mất kiềm chế liên tục hỏi.
“Đều là tại ta ô ô, nếu không phải ta bị bắt, Tiểu Ngọc cũng không đến cứu ta. Hắn mà chết, nhất định sẽ bám theo ta ô ô.” Bạch Tiểu Hoa cũng khóc lớn.
“Các ngươi cho ta im lặng.” Diệp Thần quát lên giân dữ nói.
Hai vị mỹ nữ lập tức im lặng cả khóc cũng không dám. Diệp Sói Xám đột nhiên gương mặt trở nên đáng sợ lạ thường.
“Đừng đùa như vậy, như vậy không vui đâu, tỉnh lại Tiểu Ngọc ngươi cho ta tỉnh lại. Tại sao không có nhịp tim. Chết tiệt, thức dậy đi Tiểu Ngọc, còn chưa tới ngày cơ mà. Ngươi cho ta tỉnh lại.” Diệp Thần sờ lấy Mộ Dung Ngọc tay cũng bắt đầu hoảng sợ. Cảm xúc giống hệt như lúc Tuyết Cơ ra đi. Hắn vô cùng ghét cái cảm giác này.
“Mau mau đưa hắn đến bệnh viện. Đúng phải đưa hắn đến bệnh viện.” Bạch Tiểu Mai lập tức hốt hoảng tay run run cả cầm điện thoại đều không vững, nàng chưa kịp tỏ tình. Hắn không thể chết thế được.
“Không… không có ích gì. Đúng, Oba-san… nàng nhất định sẽ có cách nào đó. Nàng đến từ Thiên Địa Thần Vực, nơi này không có cách, nàng nhất định có. Ta phải đi tìm nàng.” Diệp Thần cố lấy lại chút lý chí ôm lấy Mộ Dung Ngọc đứng lên muốn đi tìm Korito Oba.
“Các ngươi nghĩ đánh ngã chúng ta liền muốn đi?” Hà Thiên Lộn cùng với Giang Sơn Cạc lúc này cũng tỉnh dạy tức giận chắn lại Diệp Thần.
Vụt… Diệp Thần hướng tới một cước đem hai tên đá thành vũng máu ánh mắt đằng đằng sát khí: “Nếu hắn có mệnh hệ gì, không chỉ hai tên bọn chúng, tao sẽ khiến tất cả chúng mày cả người thân gia đình hay bất kỳ ai có quan hệ bồi táng cùng.”
“Chết rồi… chủ tướng vậy mà bị đạp thành vũng máu? Ta muốn về nhà.” Đám đệ tử lập tức run rẩy ngã trên mặt đất sợ hãi ôm lấy mình khóc lớn sợ hãi.
“Diệp Thần mau đưa hắn đến bệnh viện. Oba-sama không phải là thầy thuốc nàng sẽ không có cách.” Bạch Tiểu Mai đuổi theo khuyên can Diệp Thần nói.
“Đúng vậy, mau đưa Tiểu Ngọc ca ca đến bệnh viện. Chúng ta còn có hi vọng.” Bạch Tiểu Hoa cũng nói.
“Câm miệng. Nàng nhất định sẽ có. Các ngươi im hết cho ta.” Diệp Thần gầm lên giận dữ nói.
“Ta...” Hai người lập tức ủy khuất.
Diệp Thần muốn mặc kệ hai người đi tiếp nhưng xung quanh thời gian lập tức ngừng lại. Cả cơ thể của hắn cũng trở nên bất động sau đó bị lôi vào một cái chiều không gian cùng Mộ Dung Ngọc.
“Ta… ở đâu?” Diệp Thần nhìn xung quanh ôm chặt lấy Mộ Dung Ngọc không rời.
“Đừng đi nữa, lão công không cứu được nàng đâu.” Linh Nhi từ không trung hiện ra trước mặt Diệp Thần nói.
“Thả ta ra Linh Nhi. Ta phải cứu nàng. Oba-san nhất định sẽ có cách.” Diệp Thần nhìn Linh Nhi mở miệng nói.
“Ngươi không cứu được nàng, Oba-san cũng vậy thôi. Có những thứ vượt ngoài tầm hiểu biết của con người. Ngươi nên từ bỏ đi.” Linh Nhi nhìn Diệp Thần ánh mắt có chút không đành lòng nói.
“Không phải vậy, ta sẽ không từ bỏ. Nhất định sẽ có cách mà đúng không? Linh Nhi ngươi cho ta mượn Bản Mệnh Vũ Khí… cho ta mượn… ” Diệp Thần dùng tay phải kéo lấy Linh Nhi cái áo nói.
“Không được.” Linh Nhi lắc đầu nói.
“Ta nói là cho ta mượn.” Diệp Thần tức giận hét lên. Hắn hoàn toàn mất kiểm soát.
Bốp… Linh Nhi đưa mình bàn tay nhỏ nhắn tát tại Diệp Thần trên má vô cùng tức giận. Diệp Thần cũng lập tức chết lặng. Đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng nổi giận như vậy.
“Ngươi cho ta tỉnh lại. Ngươi sẽ chết đấy, ngươi thật sự sẽ chết nếu làm như vậy. Ngươi xem lại ngươi xem, ngươi hiện tại có chỗ nào giống ta lão công? Ngươi trước đây chưa từng thể hiện sự yếu đuối của mình ra bên ngoài càng là trước mặt mình nữ nhân đi đâu rồi hả? Ngươi cho ta tỉnh lại. ngươi mà chết chúng ta phải làm sao? Ta phải làm sao?” Linh Nhi tức giận túm lấy cổ áo của Diệp Thần nói.
“Xin lỗi,... là ta… quá hồ đồ. Nhưng ta không thể thấy nàng chết mà không làm gì cả. Vậy nên… giúp ta đi. Lần cuối cùng.” Diệp Thần lấy lại lý trí nhìn Linh Nhi nước mắt cũng chảy ra trên mắt. Đã lâu lắm rồi hắn lại rơi nước mắt lần nữa.
“Đồ ngốc, ngươi sẽ chết. Ngươi sao phải vì một thứ vốn không nên tồn tại, mà điên cuồng như vậy chứ? Cả sự tồn tại của mình cũng muốn phủ nhận hay sao?” Linh Nhi tức giận nói.
“Cầu xin ngươi.” Diệp Thần quỳ tại trên mặt đất nói.
“Đứng lên, ngươi cho ta đứng lên.” Linh Nhi nhìn Diệp Thần vô cùng giận dữ.
“Vì cái gì? Ngươi vì cái gì lý do mà nhất nhất cứu nàng chứ.” Linh Nhi không cam lòng.
“Quả thật ta không có lý do gì để cứu nàng, nhưng ta đâu có lý do gì để nhìn nàng chết đúng không? Nếu cần một lý do, vậy thì liền là vì bản thân ta. Ta không muốn sau này phải hối tiếc. Ta đã đặt mạng sống của mình vào lần này rồi. Toại nguyện cho ta đi.” Diệp Thần ánh mắt nhìn Mộ Dung Ngọc thân xác thất thểu nói.
“Ngươi ở đây tự kiểm điểm đi. Ta sẽ không giúp ngươi.” Linh Nhi nhìn thấy Diệp Thần như vậy suy sụp liền bỏ mặc rời đi.
“Linh Nhi… Linh Nhi thả ta ra… Đừng đi…. thả ta ra.” Diệp Thần nhìn Linh Nhi rời đi mà hoảng hốt. Hắn bị nhốt trong cái này không gian không thể thoát ra ngoài.
“Lão công… tha thứ cho ta. Ta không thể thấy ngươi chết.” Linh Nhi từ ngoài không gian nhìn qua khe hở có chút bất đắc dĩ nói.
Diệp Thần bắt đầu trở nên tuyệt vọng ôm lấy Mộ Dung Ngọc thân xác tự trách, đều tại hắn bất lực. Nếu như hắn bảo vệ tốt Tuyết Cơ, thì sẽ không có gì xảy ra, nếu như hắn đủ mạnh, hắn đã không phải lựa chọn. Là hắn hại chết Tiểu Ngọc.
“Ngươi ở đó khóc không cảm thấy mình bất lực sao Tiểu Thụ của ca. Vì một nữ nhân mà trở nên như vậy, đáng giá sao?” Vào lúc Diệp Thần bất lực nhất một giọng nói nam nhân tươi cười vang lên đem cho Diệp Thần một tia hi vọng.