Mộ Dung Tiên được hắn an ủi liền ngừng khóc, nàng nhẹ nhàng rìu Diệp Thần nằm xuống đi ngủ. Sau đó liền cầm bát cháo đã ăn hết hướng cửa đi ra bên ngoài đóng cửa lại. Căn phòng trở lên tĩnh lặng chỉ còn lại Diệp Thần nằm trong chăn không cách nào ngủ được.
Không phải do cơ thể không mệt mỏi, chẳng qua hắn thật sự sợ hãi mỗi khi nhắm mắt lại mơ đến Tiểu Ngọc, lúc mở mắt ra… lại chẳng có ai. Bóng đèn ngủ lờ mờ, Diệp Thần kéo chăn trùm qua đầu lắng nghe từng tiếng đồng hồ chạy mỗi giây.
“Ngươi nếu không nghĩ nghỉ ngơi, thì sẽ chết thật đấy.” Giọng nói của Thập Đại vang lên.
“Tiểu Thụ của ca, ta đến thăm ngươi đây.” Cửu Tử vui tươi giọng nói cũng xuất hiện.
“Đều tại hai người các ngươi.. đều tại các ngươi mà Tiểu Ngọc mới biến mất.” Diệp Thần từ trong bụng một cỗ phẫn nộ, vốn tưởng như đã kiệt sức, toàn thân lập tức tràn đầy sinh lực, lao ra khỏi chăn xông tới Thập Đại, muốn túm lấy của hắn, liền lập tức xuyên qua người ngã trên mặt đất.
“Đều là lần thứ bao nhiêu rồi, ngươi vẫn quên, kẻ yếu không thể chạm tới kẻ mạnh được. Đó là luật.” Thập Đại ngồi trên mặt đât nhìn Diệp Thần ngã trên sàn cười đểu nói.
“Thập Đại đừng có trêu đùa hắn nữa, hắn đủ thảm rồi.” Cửu Tử ngồi xuống trên giường vắt ngang chân nói.
“Than thở đủ rồi hay chưa?” Thập Đại lười biếng cầm một chiếc nhẫn màu xanh nước biển trên tay liên tục ném lên ném xuống hỏi.
Diệp Thần đôi mắt lập tức tập trung vào chiếc nhẫn trên tay Thập Đại, ánh mắt vô cùng chăm chú. Chiếc nhẫn này không phải là chiếc nhẫn hắn từng tặng cho Mộ Dung Ngọc hay sao? Tên này bằng cách nào lấy được cơ chứ.
“Đừng quá ngạc nhiên, ta chỉ là thuận tiện nhặt được thôi. Muốn hay không?” Thập Đại nắm chiếc nhẫn trong tay nhìn Diệp Thần hỏi.
“Trả cho ta.” Diệp Thần đưa tay muốn cướp lấy chiếc nhẫn nói.
“Được, được trả cho ngươi. Đừng nóng.” Thập Đại đưa chiếc nhẫn cho Diệp Thần nói. Hiện tại hai người họ ở đây là để giúp đỡ tên ngốc này bình tĩnh lại đương nhiên sẽ không dại chọc giận đến hắn biên giới. Tình hình này càng lúc càng tệ hơn, họ không muốn có thêm bất kỳ một rắc rối nào.
“Thật tốt quá, không mất… thật sự tốt quá.” Diệp Thần cầm chiếc nhẫn nắm chặt trong tay không rời nói. Hắn còn nghĩ rằng… hắn đã đánh mất nó tại miền ký ức rồi cơ.
“Hiện tại chúng ta có thể nói chuyện rồi chứ?” Cửu Tử ngáp ngắn ngáp dài hỏi.
“Giữa chúng ta thì có cái quái gì có thể nói ở đây chứ? Các ngươi về đi, ta nghĩ nghỉ ngơi.” Diệp Thần từ hệ thống hồi đoái một chiếc dây nhỏ luồn qua chiếc nhẫn hoa hồng xanh treo tại trên cổ lần nữa chui vào chăn không để ý hai người.
“Nghỉ ngơi? Đừng có đùa, cả nhắm mắt đều không dám ngươi thế nào có thể nghỉ ngơi.” Thập Đại nhún vai cười cợt nói.
“Mặc kệ ta.” Diệp Thần chán ghét nói.
“Ngươi nói vậy sẽ làm người ta đau lòng đó. Ngươi không ngủ, sức khỏe sẽ có vấn đề, tim ta sẽ đau.” Cửu Tử trêu trọc đưa tay sờ vào Diệp Thần cái mông bóp một cái nói.
Bị tấn công bất ngờ, Diệp Thần mặt lập tức có chút đen lại. Tên khốn nạn này rõ ràng là lợi dụng chiếm hắn tiện nghi.
“Tên khốn nạn, lão tử cùng ngươi liều mạng.” Diệp Thần lập tức lật lên chăn muốn giết chết tên biến thái này. Lập tức bị Cửu Tử dùng một ngón tay đánh bẹp xuống giường.
“Ôi chao, người ta chỉ hỏi han một chút thôi mà. Mà xúc cảm cũng thật không tệ.” Cửu Tử sờ sờ mình cánh tay hồi tưởng lại vừa rồi xúc cảm nói.
“Khốn nạn, các ngươi cho lão tử chờ.” Diệp Thần phẫn nộ. Tóc của hắn lập tức đang từ đen trở nên trắng xóa một màu.
Nhìn thấy tóc mình từ màu đen chuyển thành bạc trắng, sau đó dần dần dài ra, Diệp Thần nhãn thần lập tức co lại vô cùng hoảng hốt.
“Tóc… tóc của ta? Chuyện gì đang xảy ra thế này?” Diệp Thần sờ mình từng sợi tóc ngạc nhiên. Không chỉ về mái tóc, hắn còn cảm thấy cơ thể mình yếu đi rất nhiều.
“Ngươi còn dám hỏi hay sao? Liều mạng sử dụng bản mệnh vũ khí, ngươi hiện tại mới chỉ là mái tóc mà thôi. Không giải quyết chuyện này nhanh, ngươi cơ thể cũng sẽ sớm biến già, thậm chí còn có thể chết. Tác dụng phụ của bản mệnh vũ khí không phải ngươi có thể tùy tiện đi đùa.” Thập Đại tức giận mở miệng nói.
“Nói cái gì chứ? Hệ thống cho ta cấp tốc khôi phục.” Diệp Thần cho rằng Thập Đại nói quá liền có chút khinh thường nói.
Keng, ký chủ hoàn thành khôi phục, đã khấu trừ Linh tệ.
Tiếng nói của hệ thống vừa vang lên, Diệp Thần cảm thấy cơ thể liền tràn đầy sinh mệnh lực truyền vào, mái tóc dài bạc chuyển hóa thành màu đen trong nháy mắt. Hiện tại, đừng nói mệt mỏi, ngay cả buồn ngủ hay một chút suy yếu đều không có.
“Ngươi xem, lão tử tính cả rồi.” Diệp Thần cảm thấy mình vô cùng thông minh nói.
“Ngươi nói vậy là sao? Ta… ách, tóc của ta… Thế nào lại tiếp tục trở nên bac trắng?” Diệp Thần phát hiện, cơ thể mình lập tức lần nữa trở nên suy yếu liền có chút hoảng sợ.
“Vô ích thôi, bản mệnh vũ khí tác dụng phụ có thể bỏ qua mọi quy tắc về không gian và thời gian. Dù ngươi có ngay lập tức khôi phục, nó cũng sẽ đảo ngược lại trở lại lúc ngươi suy yếu nhất. Đó chính là bản mệnh vũ khí đáng sợ. Sức mạnh càng lớn, nhận vào phản phệ càng lớn.” Cửu Tử nhìn Diệp Thần hoang mang liền giải thích.
“Ta không tin, ta có hệ thống. Ta có thể khôi phục.” Diệp Thần không tin tưởng muốn lần nữa sử dụng khôi phục.
“Dừng lại đi, chẳng có ích gì đâu.” Thập Đại ngăn lại Diệp Thần nói.
“Vậy ta phải làm sao?” Diệp Thần nhìn mình mái tóc mở miệng hỏi.
“Hiện tại, ngươi chỉ có thể hai con đường có thể đi. Một cái là trị tận gốc vô cùng khó khăn, một cái là trị ngọn ngươi nghĩ muốn cái nào?” Cửu Tử nhìn Diệp Thần đề nghị.
“Trị tận gốc.” Diệp Thần vô cùng khẳng định. Hắn tuyệt đối không thể chỉ trị mỗi ngọn không. Nếu chẳng may về sau di truyền cho con cái thì thế nào. Với lại trời mới biết được khi nào sẽ lại tái phát. Lần này là tóc, lần sau sẽ là mạng.
“Vậy được, muốn trị tận gốc… vô cùng đơn giản. Hiện tại ngươi đang bị các dòng thời gian ruồng bỏ do vi phạm quy tắc. Giống như cư dân bị khai trừ, ngươi sẽ phải đối mặt với vô số nguy hiểm, giống như ta nói trị ngọn chính là khiến ngươi miễn cường gia nhập vào dòng thời gian, dễ hiểu chính là người dân nhập cư bất hợp pháp, khi bị phát hiện ngươi sẽ phải nhận thương tổn so với trước còn nhiều, còn về trị gốc chính là đơn độc tồn tại, sẽ vô cùng khó khăn, tất nhiên đây cũng là một cơ hội. Nếu như ngươi có thể tự xây dựng một dòng thời gian của mình và khiến nó trở nên mạnh mẽ...” Cửu Tử kiên nhẫn đối với Diệp Thần giải thích.
“Các dòng thời gian khác sẽ gia nhập và bị thôn tính. Giống như người dân di cư đến nơi tốt hơn.” Diệp Thần lập tức minh bạch.
“Rất thông minh, chính là ý như vậy. Nếu ngươi thật sự làm được, trừ phi bị giết ra nếu ngươi sẽ chân chính trở thành người bất tử, thậm chí có thể tùy thích kéo dài rút ngắn tuổi thọ. Mà bản mệnh vũ khí Thời Không Thiên Đạo cũng có thể càng tốt hơn khống chế.” Cửu Tử gật đầu có lời khen nói.
“Bớt lằng nhằng lại, nói cho biết bằng cách nào có thể làm tới?” Diệp Thần thúc dục, hắn cảm thấy tốc độ tiêu hao sinh mệnh càng lúc càng gia tăng tuy chỉ có một chút nhưng đây tuyệt đối là chuyện lớn. Mệnh của mỗi người có hạn, kể cả tu vi cao bao nhiêu, cũng có số mệnh cả. Trừ phi ngươi có thể thoát khỏi quy tắc ràng buộc.
“Đừng nóng vội, trước khi muốn trở thành chủ nhân của thời gian. Ngươi phải từ bỏ việc mượn sức mạnh của nó. Việc này có vẻ như không mấy khó, nhưng cũng có thể nói là vô cùng khó khăn.” Cửu Tử e ngại đáp. Hắn dường như không tính nói chuyện này.
“Có gì khó chứ? Ngươi cứ việc nói ra. Với nhân vật chính hào quang, lão tử còn chuyện gì phải sợ?” Diệp Thần tự tin nhìn Cửu Tử đáp.
“Vẫn là để Thập Đại nói đi, hắn dù sao cũng là sếp. Ta đi trước.” Cửu Tử lảng tránh liền biến mất.
“Ngươi nói cho ta biết.” Diệp Thần đối với Thập Đại càng là khó chịu hơn nói.
“Ngươi tự sẽ hiểu ra nhanh thôi. Hiện tại trước tiên ngủ một giấc đi đã.” Thập Đại lắc đầu cũng không nói sau đó
“Các ngươi bị não hả? Nói gì nói lẹ đi, ê ê đi đâu đấy. Chết tiệt, giờ tóc ta phải làm sao?” Diệp Thần sờ mình các sợi tóc mặt đều nghệt ra. Mấy tên này rốt cuộc giấu cái gì. Có biết bị hố như vậy khó chịu lắm hay không.
Tức giận dồn lên não, Diệp Thần cảm thấy đầu óc có chút đau đầu lập tức nằm xuống giường ngủ gục. Có lẽ do tác dụng phụ quá mãnh liệt. Diệp Thần hoàn toàn mất đi ý thức ngủ say.
Tại bên trong không gian cách biệt lúc này, Thập Đại cùng Cửu Tử ngồi tại bàn bạc.
“Hắn sẽ không làm được đâu. Việc này tưởng như đơn giản nhưng lại quá khó khăn.” Cửu Tử lắc đầu nói.
“Đừng đánh giá thấp con người của hắn. Một người đàn ông khi đã yêu một ai đó, thì có bao lâu hắn cũng sẽ chờ.” Thập Đại mở miệng khinh bỉ nói.
“Chỉ có đàn ông mới có thể đem lại hạnh phúc cho nhau. Nữ cùng nam là bàng môn tà đạo, tại sao con người lại cứ đâm đầu học theo cái tà giáo này chứ.” Cửu Tử cảm giác trời đều sắp sụp đổ. Chính đạo của hắn đã suy bại, ông trời không có mắt, chính nghĩa không phải luôn thắng sao?
“Ta thấy ngươi mới là bàng môn tà đạo.” Thập Đại muốn nhổ nước bọt.
“Im lặng, xinh trai cùng có lỗ, đó là tiêu chuẩn của cuộc sống. Người bị thuần hóa bởi bàng môn tà đạo như ngươi sẽ không hiểu được đâu. Vấn đời ai hiểu được lòng ta?” Cửu Tử thở dài nói.
“Câm miệng, khẩu nghiệt. Ta nói cho ngươi biết, mông mới là đại thần. Chỉ có mông mới có thể soi sáng thế giới này.” Thập Đại đưa tay tát vào Cửu Tử ngã ra đất nói.
“Bàng môn tà đạo ngươi dám đánh ta…. ta khóc rồi đấy.” Cửu Tử khóc lớn ăn vạ.
“Mong các tin đồ của mông sẽ cứu rỗi ngươi.” Thập Đại thở dài lắc đầu từ trong túi lấy ra một tấm ảnh in hình cái mông áo tắm hôn lên một cái chắp tay cầu khẩn.
“Các ngươi có im hết đi không hả?” Lúc này Linh Nhi áo đen từ trong Phản Chiếu Thiên Đạo không gian hiện ra tức giận nhìn hai người.
“Ách, ngươi đến đây làm cái gì?” Cửu Tử nín khóc nhìn Linh Nhi áo đen không hề hảo cảm.
“Ta đến để khai sáng cho các ngươi.” Linh Nhi áo đen mở miệng đáp.
“Khai sáng?” Hai người không hiểu.
“Nhìn đây, ngực… chỉ ngực mới là chính đạo. Nhưng đạo phái khác chỉ là bàng môn tà đạo mà thôi. Ngực chính là bất diệt.” Linh Nhi áo đen đưa ra tấm ảnh mặt đầy sự ước ao.
“Ta khinh, đam mỹ mới là chính đạo.” Cửu Tử phản đối.
“Ta không đồng ý, mông là chính đạo. Các ngươi đừng có phủ nhận.” Thập Đại kiên quyết nói.
“Nếu như chúng ta không quyết định được, vậy liền để cho Linh Nhi tiểu lão bà đến cho chúng ta phân giải.” Linh Nhi áo đen đề nghị.
“Được.” Mọi người đồng ý chỉ có riêng mình Cửu Tử.
“Không được, ta cùng nàng không hợp, nàng sẽ không chọn lựa ta mới là chính đạo..” Cửu Tử phản đối.
“Mặc kệ ngươi.” Hai người bá đạo, bớt đi một đối thủ ai không cảm thấy tốt hơn.
“Ta… các ngươi bắt nạt ta.” Cửu Tử vừa khóc chạy, Linh Nhi liền đến đến nơi.
“Các ngươi gọi ta?” Linh Nhi ánh mắt có chút tinh nghịch nhìn hai người hỏi.
“Linh nhi nói đi Ngực có phải hay không chính đạo?” Linh Nhi áo đen mở miệng hỏi. Linh Nhi với nàng tuy hai mà một, đều ước có bộ ngực lớn, nàng thắng định.
“Không đúng, mông mới là chính đạo, Linh Nhi cho ta một câu công bằng.” Thập Đại lập tức phản đối.
“Ách… hai người từ từ...” Linh Nhi lập tức lùi lại có chút sợ hãi nói. Hai người này dù có vấn đề nhỏ cỡ mấy cũng sẽ xé to ra.
“Ngươi nói.” Hai người im lặng chờ nghe quyết định.
“Lão công từng nói qua… ngực… là thứ dành cho bọn mê mỡ.” Linh Nhi tiểu lão bà nhìn Linh Nhi áo đen có chút do dự nói.
“Thấy chưa ta đã nói rồi, mông bất diệt. Vị nữ thần của những chiếc mông, ta yêu ngươi.” Thập Đại tận hưởng cảm giác chiến thắng muốn ôm lấy Linh Nhi ăn mừng.
“Nà ní? Đồ phản bội.” Linh Nhi áo đen không tin vào mắt mình liền gầm lên.
“Ấy… lão công cũng nói… mông… chỉ dàng cho mấy thằng thích *** Chỉ có chân cùng giò mới là chính đạo tông môn.” Linh Nhi khẽ mở miệng né tránh Thập Đại đáp.
“Á đù…” Linh Nhi áo đen tưởng chừng thua cuộc liền lập tức vui mừng.
“Phụt… không thể nào. Mông sao có thể chỉ để *** còn có thể bóp, liếm ngửi. Không thể.” Thập Đại không tin nói.
“Ngươi hét cái gì mà hét?” Linh Nhi áo đen che lỗ tai nói.
“Ta thích ngươi làm cái gì ta?” Thập Đại nhìn Linh Nhi áo đen khinh bỉ nói.
“Muốn đánh?” Linh Nhi áo đen trên tay xuất hiện một quả cầu màu đen.
“Ngươi cho ta sợ ngươi? Ta muốn đem kiếm đâm qua mông ngươi lâu lắm rồi.” Thập Đại cũng xuất hiện một thanh kiếm ánh sáng trên tay không sợ hãi.
Uỳnh… hai bên chưa kịp ra tay lập tức thế giới không gian liền chuyển động.
“Chuyện gì xảy ra? Ngươi làm cái gì?” Thập Đại nghi ngờ? Chấn động vừa rồi không hề đơn giản.
“Ta chẳng làm cái gì cả.” Linh Nhi áo đen lắc đầu nói. Nếu nàng làm tuyệt đối sẽ thừa nhận.
“Xem ra… đến rồi.” Thập Đại nhíu mày vào nhận ra điều gì đó.
“Đến cái gì cơ?” Linh Nhi áo đen khẽ lén đi đến moi thông tin.
“Đừng hòng moi ta thông tin. Nếu muốn biết, thì mau mau nôn ra thông tin của ngươi. Chúng ta cùng trao đổi.” Thập Đại lè lưỡi nói.
“Muốn trao đổi thông tin? Nằm mơ, dù là chuyện gì ta sớm cũng sẽ biết ngay thôi.” Linh Nhi áo đen có chút tức giận từ không gian tiêu biến.
“Thập Đại… vừa rồi có phải là...” Linh Nhi tiểu lão bà đi đến gần lo lắng.
“Ta có thể tin tưởng ngươi sao?” Thập Đại nhìn Linh Nhi tiểu lão bà hỏi.
“Ta...” Linh Nhi không có trả lời đáp lại.
”Ta biết ngươi sợ cái gì. Nhưng ta mong là… đừng để nàng ta biết chuyện này. Dạo này Diệp Thần hắn không thể chịu đựng thêm bất kỳ âm mưu nào nữa. Ta sợ hắn sẽ thật gục ngã. Ngươi nhốt hắn ở trong không gian, chắc hắn vì mong hắn không bị tổn thương, vậy bây giờ hay giúp hắn thêm một lần nữa, đừng để ai biết chuyện này.” Thập Đại đặt niềm tin vào Linh Nhi nói.
“Ta… hứa với ngươi.” Linh Nhi nghe thấy Diệp Thần có thể gặp nguy hiểm lập tức đồng ý.
“Cảm ơn, ta còn có chút chuyện phải làm. Về phần Diệp Thần, ngươi thay ta nói cho hắn. Nếu như hắn có trở nên sợ hãi. Hãy nói với hắn điều này.” Thập Đại trước khi rời đi nhắc nhở.
Linh Nhi tiểu lão bà đưa tai đến gần chăm chú lắng nghe.
“Nếu như hắn có thể thành công, ta sẽ chỉ cách hắn đưa Mộ Dung Ngọc trở về.” Thập Đại mở miệng nói.
“Ngươi có cách?” Linh Nhi ngạc nhiên.
“Không có, nhưng ta biết có người có cách.” Thập Đại mở miệng nói.
“Chẳng lẽ… hắn? Không được, không thể để Diệp Thần gặp người đó. Chín người các ngươi gặp qua hắn… đều chết rồi. Ta không thể để Diệp Thần mạo hiểm. Với lại muốn gặp kẻ đó, không đơn giản.” Linh Nhi tiểu lão bà lập tức sợ hãi lắc đầu nói.
“Ngươi cho ta tỉnh táo lại, hiện tại chúng ta không còn đường lui nữa rồi.” Thập Đại lớn tiếng nói.
“Ta sẽ chuyển lời.” Linh Nhi kiên định gật đầu. Hắn nói đúng, hiện tại chỉ có cách đó, nếu không Diệp Thần thật sự chỉ có một con đường chết. Linh Nhi áo đen sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này.
“Tốt, việc còn lại ta sẽ lo. Nếu là trước chuyện này sẽ vô cùng đơn giản, nhưng hiện tại Diệp Thần chỉ có thể phát huy ra tối đa mười phần trăm sức mạnh của mình. Cuộc đối đầu này sẽ không đơn giản. Ngươi phải dạy hắn toàn bộ tất cả những kỹ năng chiến đấu, cùng chuẩn bị binh khí đan dược đầy đủ.” Thập Đại nghiêm túc nhớ nhở.
“Ta có thể làm được. Thời gian diễn ra là bao giờ?” Linh Nhi gật đầu mở miệng hỏi. Nàng cần biết rõ thời gian chuẩn bị.
“Không xác định, khi cần tới, sẽ có sứ giả thời gian xuất hiện đưa thiệp mời. Nếu hắn thua… sẽ không có cơ hội nào cho chúng ta.” Thập Đại mở miệng nói.
“Ta… có một điều muốn hỏi.” Linh Nhi nghi ngờ nói.
“Điều gì?” Thập Đại nhìn nàng nói.
“Rốt cuộc chín người các ngươi đã ước điều gì khi đó. Sau điều ước đó… hắn đã ra lệnh cho chúng ta giết chết các ngươi. Điều các ngươi ước khi đó?” Linh Nhi nhìn Thập Đại tò mò muốn biết. Nàng muốn nhắc nhở Diệp Thần.
“Có một điều buồn cười là chính chúng ta cũng không nhớ được rốt cuộc chúng ta đã ước cái gì, nhưng… có một chuyện chắc chắn, chúng ta đã được như ý muốn. Sớm muộn cũng có một ngày ta sẽ lột mặt nạ của hắn xuống.” Thập Đại lắc đầu ngán ngẩm nói. (Thập Đại là người nằm trong chín người được bầu làm chỉ huy không phải là người thứ mười.)
Linh Nhi khẽ che miệng, vào lúc đó các thời đại, chín người bọn họ đều là những kẻ mạnh nhất, từ nhân giới đến thánh giới không một ai có thể đánh bại được. Vậy mà cả chín người đều không nhớ ra được mình đã ước cái gì? Vậy không phải nói… kẻ họ đã gặp mạnh đến độ kinh hồn sao? Ông chủ của các nàng… rốt cuộc là kẻ như thế nào?
Cuộc chiến tranh đoạt dòng thời gian cũng có thể nói con đường duy nhất để nghịch thiên cải mệnh. Người chiến thắng cuối cùng có thể được hắn ta ban cho một điều ước. Cũng chính là người đứng sau bọn họ, vị ông chủ bên ô cửa sổ.
Tại một nơi khác lúc này, một người đàn ông chống tay bên ô cửa sổ lờ mờ không thấy rõ người theo dõi đến Thập Đại cùng Linh Nhi khẽ nhấc mình chiếc kính cười: “Muốn chống lại ta sao? Chín đứa con đều đã chết, liệu ngươi có hay không trở thành đứa thứ mười? Diệp Thần con trai của ta?”