Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 64: Xạ điêu-chơi với ta một trò chơi



Sáng sớm, Diệp Thần căng mông đít lên ngủ thì hai người Quách TĨnh và Hoa Tranh chạy vào gọi hắn dậy à.j

“Diệp đại ca, ngươi dậy a. Chúng ta có việc đâu, ngươi dậy đi” Quách Tĩnh lay Diệp Thần nhưng hắn vẫn ngáy khò khò a.

“Nước sôi đến chân còn như vậy không chịu dậy à, Quách TĨnh chúng ta tốt nhất tự làm đi, nhờ hắn chỉ thêm mệt thôi” Hoa Tranh liền tức giận nói.

“Như vậy tốt sao, dù sao cũng là đại ca à.” Quách TĨnh gãi đầu nói.

“Như vậy liền để ta gọi xem, ngươi ra ngoài trước a” Hoa Tranh nảy ra một ý tưởng đâu, liền đuổi Diệp Thần ra ngoài à.

“Tốt liền để ngươi đi, ta đi gặp mấy vị sư phụ đâu” Quách TĨnh cũng không nghi ngờ đi ra ngoài à.

Hoa Tranh liền nhảy lên người Diệp Thần tát liên tục vào mặt hắn à. Nhưng tên này vẫn ngủ như chết vậy. Nàng liền xoa xoa cái tay của mình a.

Đau quá à, tên này là sát thép hay sao mà tát mặt không chuyển đỏ, thậm chí tay nàng còn đau đâu. Ân, có lẽ da mặt hắn rất dày a, như vậy không biết xấu hổ, nhất đinh là vậy.

Nàng mải xoa tay đau, Diệp Thần liền cựa quậy đè nàng xuống bên cạnh ôm đâu. Hoa Tranh liền giật mình à, định giơ tay đánh hắn nhưng phát hiện DIệp Thần vẫn đang ngủ a. Không phải cố tình à, liền tha cho ngươi.

Cựa quậy mãi nàng vẫn không sao thoát khỏi vòng tay ôm của Diệp Thần a, tên này nhìn như vậy mong manh mà khỏe kinh khủng đâu. Nếu mà gị người khác thấy như vậy, nàng làm sao giải thích đâu. Đang suy nghĩ thì Diệp Thần kéo sát nàng lại mình đâu. Tên này thật đang ngủ sao?

“Diệp Thần ngươi dậy đi à” Hoa Tranh đành gọi lay hắn dậy a. Nhưng tên mắc dịch này vẫn không động đậy đâu.

Nàng liền phát khóc a, lần đầu nàng thấy như vậy bất lực à. Bây giờ nàng hối hận a, tại sao lại bò lên người hắn đâu.

“Đừng khóc, sẽ xấu đi đấy”Một âm thanh vang lên. Nàng ngửng mặt thì thấy Diệp Thần nhìn nàng.

“Ân, buổi sáng tốt lành” Diệp Thần mỉm cười chào hỏi.

“Ngươi tỉnh sao?”Hoa Tranh ngơ ngác hỏi.

“Ngươi dùng nước mắt rửa mặt cho ta không tỉnh mới là lạ đâu” Diệp Thần lau nước mắt trên mặt nàng nói.

“Gần quá” Hoa Tranh cúi đầu khẽ nói.

“Hả, sao cơ” Diệp Thần không hiểu hỏi.

“A, không có gì a…Ngươi còn định ôm đến bao giờ đâu” Hoa Tranh mặt đỏ ửng nhìn Diệp Thần không biết tức giận hay ngượng ngùng đâu.

“A, liền không ôm a” Diệp Thần liền thả nàng ra. Hai người ôm nhau trên giường từ nãy giờ đâu, thảo nào nàng kêu gần đâu.

“Ta nói nhé Hoa Tranh dù gì ngươi cũng là công chúa. Không thể như vậy đối với ta à, nếu muốn cứ nói a. Không cần lén lút chui vào lòng ta đâu. Ta tuy soái ca nhưng cũng không phải người dễ dãi đâu.” Diệp Thần vô sỉ nói.

“Ta mới không có “ Hoa Tranh liền muốn biện minh cho mình đâu. Rõ ràng là ngươi kéo ta à.

“Ngươi không cần giải thích, ta hiểu a. Giải thích chính là bao che không phải sao” Diệp Thần liền chặt đứt cây cầu cho Hoa Tranh đi xuống.

“…”Hoa Tranh liền không biết thế nào nói à.

“Tốt, ngươi tìm ta có việc gì đâu, muốn trao thân hay tìm người tình đâu, cứ nói ra a. Ta sẵn sàng lắng nghe, luôn luôn chia sẻ dù đúng hay sai.” Diệp Thần mặc quần áo tử tế nói.

“Ân, suýt quên chuyện trọng đại a. Có người nói cha ta sẽ bị hai vị thúc thúc bá bá cấu kết với người Kim lập mưu giết hại a. Ngươi mau cùng ta đi báo cho cha ta biết à.

“Được nghe lời ngươi đâu” Diệp Thần liền đứng lên định đi à.

“Đợi chút a, ta giúp ngươi chỉnh lại đầu tóc à.” Hoa Trang liền kêu hai nữ tỳ vào giúp hắn chải lại đầu tóc đâu. Chứ để như vậy đi gặp sợ liền nhầm lẫn là con gái a.

Diệp Thần chải xong tóc, mấy cô nữ tì liền như vậy liên tục làm quen với hắn a. Hắn liền nhìn vào trong gương một cái a liền tự thì thầm. “Trước còn không biết soái ca là gì đâu, giờ nhìn gương một cái liền biết à”

“Ta xong a” Diệp Thần liền chạy ra ngoài. Đôi khi để mỹ nữ đợi chính là một cái tội đâu.

“Ngươi là ai a?” Hoa Tranh có chút không hoạt động não thần người ra nhìn ten trước mặt này. Đây là người từ đâu đến như vậy soái. Không được a, địa vị của Quách ca đang bị lung lay à.

“Soái chứ?” Diệp Thần liền cười hỏi.

“Ân, soái a….là ngươi sao Diệp Thần” Nàng có chút si mê nhưng liền tỉnh táo lại. Cái giọng nói này đến tối qua đi ngủ còn mơ thấy trong ác mộng à. Đúng là âm hồn bất tán a

“Là ta a”Diệp Thần vuốt vuốt tóc nói.

“Không ngờ ngươi giả gái đẹp lẫn cả là con trai cũng như vậy soái a.Thật không biết cha mẹ ngươi lúc mang thai ăn gì đâu” Hoa Tranh liền tán thưởng hắn a.

“Ngươi không biết sao, con nhà người ta chính là thứ hoàn hảo nhất của tạo hóa đâu. “ Diệp Thần tự phụ nói.

Hoa Tranh cũng không nói gì liền kéo tay hắn đi gặp A Mã đâu. Dù sao, tên con nhà người ta này thực có tư bản để tự phụ à.

Hai người liền đến trước mặt Đại Hãn nói rõ sự việc a. Nói đúng hơn chỉ có Hoa Tranh nói a, hắn chính là ngồi ăn sáng đâu.

“Quách TĨnh sao biết vậy?” Đại hãn Thiết Mộc Chân liền hỏi.

“Nếu thật sự thằng bé biết tại sao không đích thân nói cho cha nghe. À,ta biêt rồi, con vì không muốn gả cho Đô Sử nên nói dối gạt ta đúng không” Thiết Mộc Chân chạm nhẹ một ngón tay vào mũi con gái cười nói.

“Không phải, thật sự Quách TĨnh nghe thấy thật mà.” Hoa Tranh liền thành thật nói.

“Ta thấy lời nói dối này là hai đứa cùng bày ra,nhưng mà cũng đúng hai đứa tâm đầu ý hợp,nó không muốn con gả cho Đô Sử. Tên tiểu tử này, ta nhất định sẽ cho nó một bài học” Thiết Mộc Chân có chút tức giận a. Con gái mình thích ai hắn làm cha lại không biết hay sao phải hỏi.

“Phụ hãn, người tin con đi” Hoa Tranh cầm lấy tay cha mình nói.

“Đừng nói nữa, nói nữa thì ta tức giận đấy, con còn trẻ con không hiểu chuyện đến cả tên Quách TĨnh cũng không thể không hiểu chứ” Thiết Mộc Chân nhìn cô con gái nhỏ của mình nói.

“Đến cả con gái mình còn không tin, ngươi còn có thể tin ai đâu.Đúng là không nghe trẻ con nói lại đi nghe chó sủa lung tung đâu” Diệp Thần khinh bỉ nhìn Thiết Mộc Chân nói.

Thiết Mộc Chân cũng không có tức giận quay lại nhìn đối phương. Hoa Tranh thì nhanh chóng muốn cản Diệp Thần nói nhưng không cản được hắn à.

“Ngươi là ai sao lại xen vào chuyện này” Hắn nhận ra tên này không phải người Mông Cổ à.

“Ta là người ngoài cuộc a. Còn tên thì không quan trọng. Nghe lời ta đi, người ngoài cuộc luôn sang suốt mà” Diệp Thần vừa ăn vừa nói Thiết Mộc Chân.

“Hừ, người trẻ tuổi sống trên đời phải biết mình biết ta, chưa đủ tuổi đừng đòi làm cha người khác. Việc của ta không đến tiểu tử ngươi quản đâu” Thiết Mộc Chân liền đá xéo Diệp Thần.

Diệp Thần cũng cười nói.” Muốn chơi một trò chơi với ta sao? Xem ai là người nói đúng, được không. Người nói đúng sẽ được yêu cầu người kai một việc “

“Ta sao lại phải chơi với ngươi à” Thiêt Mộc Chân liền cười hỏi. Ở Mông Cổ này ai dám trêu đùa hắn đây. Người trẻ tuổi này thú vị a.

“Ngươi là sợ thua đi, càng già lá gan cũng càng bé. Chẳng lẽ Đại Hãn chỉ như vậy sao” DIệp Thần liền khiêu khích nói.

“Được ta liền chơi với nhà ngươi thế nào” Thiết Mộc Chân liền gật đầu. Không phải hắn manh động a, mà là dã tâm của hắn không cho hắn lùi bước đâu.

“Tốt,chúng ta đi. Quách Tĩnh còn đang đợi đâu” Diệp Thần liền cầm tay Hoa Tranh bước ra ngoài.

Hoa Tranh bước đằng sau hắn,si mê nhìn Diệp Thần. Tên này thật có khí phách a, như vậy có người nói chuyện với cha nàng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy a.Mỹ nữ chính là thích soái ca có như vậy khí phách đâu.

Đi được một đoạn, Diệp Thần liền dừng lại nhing Hoa Tranh gãi đầu.

“Ân, tại sao dừng lại đâu” Hoa Tranh liền hỏi.

“Ta…không biết đường a” Diệp Thần ngượng ngùng nói.

“Để ta dẫn ngươi đi vậy” Hoa Tranh cười lớn rồi nói. Sau đó kéo tay hắn đi nha.

Nàng không biết rằng, từ khi gặp Diệp Thần nàng cười nhiều hơn, tức giận nhiều hơn a. Thậm chí biết ngượng ngùng, đùa nhiều hơn. Trái tim cũng dần thay tên a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.