Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 696: Tiếu Ngạo Giang Hồ-Diệp Thần Ăn Hành



Diệp Thần hai chân co lại lùi về đằng sau lùi dần lại. Cái này Đông Phương Bạch thế nào cho hắn cảm giác nguy hiểm rợn sống lưng vậy chứ? Bổn miêu gia thế nào cảm giác lạ lùng vậy.

“Hừ, con mèo chết bằm… Xem chiêu bổn của bổn trưởng lão.” Đông Phương Bạch sau lưng phất lên một cây bông đùa cười nham hiểm lắc lắc quay mặt Diệp Thần.

“Meow… chóng mặt quá… meow… ngươi làm cái gì miêu gia vậy hả?” Diệp Thần đôi mắt đều tập trung vào cây bông, chân không chủ động đưa lên bắt đi bắt lại cái này cây bông đùa.

“Hắc hắc,... còn không trị được con mèo chết tiệt ngươi… cho ngươi biết tay nè. Dám chơi đùa bổn trưởng lão.” Đông Phương Bạch dùng cây bông đùa trêu đùa Diệp Thần, sau đó liền đưa mình chân nhỏ mảnh khoảng đá mạnh vào con mèo này cái mông.

“Méo… mông của bổn miêu…. meow…” Diệp Thần lập tức cảm giác cái mông đau đớn lập tức muốn che mông muốn chạy. Hảo hán không cùng nữ nhi đấu. Móa, bổn miêu thế nào lại có cái chết toi này điểm yếu.

“Muốn chạy hả? Xem bổn trưởng lão tuyệt chiêu thứ hai. Ám khí.” Đông Phương Bạch lập tức hét lên phi thẳng rất nhiều màu xanh đồ vật đến Diệp Thần.

“Tán Hồn Thiết Trảo… Meow… hừ, muốn hãm hại bổn miêu… Meow... mơ tưởng.” Diệp Thần tự tin đưa lên mình bạch trảo vung nhẹ một cái đem toàn bộ những thứ bị ném tới cắt đứt rơi trên mặt đất.

Một mùi hương tại trên Diệp Thần trảo cùng trên mặt đất tỏa ra khiến cho Diệp Thần không thể nào tập trung được. Chiếc râu mèo rung rung cảm giác nguy hiểm. Đôi mắt đều nhanh chóng mất đi lý trí.

“Đồ mèo đần mắc lừa bổn trưởng lão rồi… hắc hắc...” Đông Phương Bạch cười gằn nói. Đây chính là nàng bí quyết độc môn để đối phó với loài mèo này, sau bao nhiêu lần thử nghiệm.

“Mùi… bạc hà… Meow… Tiểu Bạch Nhi ngươi chơi bẩn… Meow...” Diệp Thần ôm lấy đống lá bạc hà bị Đông Phương Bạch ném tới rơi trên mặt đất không rời nỏi.

“Hắc hắc… thì có làm sao? Bẩn sạch gì cũng được tất, thắng là được hắc hắc… Cho ngươi chơi khăm bổn trưởng lão. Cho ngươi bắt nạt ta xinh đẹp đáng yêu. Cho ngươi dám ngủ ta… Khốn nạn con mèo.” Đông Phương Bạch liền lợi dụng lúc người í lộn là mèo gặp khó khăn tra tấn hắn cái mông béo bự khiến nó lớn hơn.

“Ngươi rốt cuộc có khai ra không hả? Tối qua hắn có đến hay là không đến.” Đông Phương Bạch mở miệng tức giận nói.

“Meow… đánh bổn miêu cái mông liền muốn bổn miêu khai… méo khai.” Diệp Thần khinh bỉ nói. Một chút này vết thương đáng là gì, hắn còn chẳng cảm thấy đau đớn, hừ, tra tấn ta chỉ vì tên chó đẻ đó í lộn bổn miêu là mèo không phải chó. Phải nói là mèo đẻ đó.

Hắn của tương lai và quá khứ không giống nhau nhưng không phải hai con người khác nhau.

“Là do ngươi thân lừa...” Đông Phương Bạch ánh mắt lóe lên sát khí.

“Bập chấm tạm dừng, bổn miêu là mèo không phải lừa… Meow...” Diệp Thần đính chính nói.

“Thì thân mèo ưa nặng.” Đông Phương Bạch lục ra một bột ớt đỏ ửng đầy đủ nói.

“Này này, ngươi định làm cái gì hả?” Diệp Thần có cẩm giác không ổn nói.

“Da mông ngươi dày vậy đánh cũng đâu có đau nhưng mà bột ớt này thì hắc hắc...” Đông Phương Bạch lập tức sát lên Diệp Thần cái mông một đống bột ớt đỏ.

“Méo… éc… éc… Meow… Méo… Đông Phương Bạch, ngươi cho bổn miêu gia chờ đó… Meow… bổn miêu gia sớm muộn có ngày đánh ngươi cái mông nhỏ.” Diệp Thần bị cái này nữ nhân tàn nhẫn tra tấn cái mông đều bị bột ớt làm sưng đỏ nóng gần chết, giận điên người í lộn điên con mèo ôm mông chạy ra bên ngoài lập lời thề.

Bổn Miêu gia lần đầu tiên bị khi dễ như vậy, đợi đó cho ta, sớm muộn lão tử cũng đòi lại cả chì lẫn chài. Cho ngươi sinh ra mấy cái con mèo con luôn.

“Hừ, sớm muộn có ngày ta đem ngươi cho vào nồi nấu.” Đông Phương Bạch khinh bỉ một cái sau đó liền thẫn thờ ngồi trong phòng kéo lên mình ống tay liền có chút sửng sốt.

“Thủ lưu sa vẫn còn ở đây. Thế quái nào. Hôm qua… ta cùng còn mèo chết tiệt đó…. chó đẻ con mèo… Dám lừa bổn trưởng lão. Hừ, sớm muộn ta cũng đòi lại.” Đông Phương Bạch tức giận cảm giác bị lừa gạt khi phát hiện ra mình vẫn còn xử nữ.

Vào lúc này, tại trong Tuyết Tâm căn phòng. Nàng hiện tại chính là đang ngồi cạnh bên chiếc nôi chăm sóc đứa con của mình. Gương mặt tràn đầy sự lo toan.

“Xin lỗi nữ nhi, đều là do ta không tốt. Đáng lẽ ta lên đưa ngươi cùng chạy trốn. Nhưng ta đã hứa với một người sẽ cùng ngươi tại Hắc Mộc Nhai đợi hắn trở lại. Tha thứ cho người mẫu thân này nha Doanh Doanh. Hắn nói đúng phụ nữ… thì luôn tham lam, họ không biết điểm dừng. Kể cả phải hi sinh cái gì thì họ vẫn làm theo cảm tính.” Tuyết Tâm chăm sóc mình nữ nhi sờ lên nàng má cảm thấy có lỗi nói.

Cộc cộc… vào lúc này từ vang lên một tiếng gõ cửa. Tuyết Tâm lập tức cầm lên thanh kiếm muốn hướng bên ngoài đề phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.