Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 715: Tiếu ngạo giang hồ-ngươi thích nhỏ nến hay quất roi



Né tránh ánh mắt đầy tình cảm của cái này nam tử áo trắng, Diệp Thần nhanh chóng tìm cách thoát thân. Mẹ nó, sao lão tử ngửi thấy mùi đam mỹ, không phải thằng tác uống rượu chơi gay rồi viết đấy chứ? Con bà nó.

“Đại gia, có gì từ từ nói. Chúng ta hai cái đại nam nhân, ngươi cần gì phải đè lên ta nói chuyện đâu? Ta chỉ là đến bán thơ, ngươi mua không mua liền nói, không mua ta liền rời đi là được rồi.” Diệp Thần cảm thấy tình hình bất lợi liền khẽ cười hì hì yêu cầu thương lượng nói. 

“Mua, ta đương nhiên mua.” Cái này áo trắng nam tử khẽ cười đáp.

“Vậy ngươi đưa bạc ta liền liền rời đi. Ta ra ngoài tuyệt đối cho ngươi giữ bí mật ngươi là cái… khụ khụ như vậy có được hay sao? Hay là ta tặng ngươi kèm một đoạn thơ nữa là quà khuyến mại?” Diệp Thần cảm thấy thương lượng có khả năng nói.

“Ồ? Ta bí mật là cái gì chứ?” Áo trắng nam tử cảm giác có chút hứng thú sờ Diệp Thần cằm nhấc lên nhìn vào mắt hắn nói.

“Ách, nói chung ngươi mua hàng liền trả tiền đi. Chẳng lẽ ngươi tiếc chút bạc sao? Nếu vậy ta liền không cần được chưa?” Diệp Thần khẽ đỏ mặt nhịn đắng nuốt cay thề sẽ nhớ kỹ tên khốn khiếp này. Tại trong tay lão tử đoạt được tiền, ngươi về sau nhất định bị ta trôn sống. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn. 

“Ta nói rồi, ta sẽ mua… ngươi xinh đẹp như vậy. Ta không mua không phải… rất phí phạm sao?” Cái này áo trắng nam tử trêu ghẹo nói.

“Biến thái, bổn công tử không cần ngươi tiền. Ngươi không cần trả ta bạc, để ta rời đi là được.” Diệp Thần dãy dụa muốn thoát nói. Móa, lão tử trước kia trêu ghẹo nữ nhân, giờ lại bị quả báo sao. 

“Tiền ta không thiếu, ta chỉ là muốn ngươi.” Cái này áo trắng nam tử đưa ngón tay sờ lên ngực Diệp Thần nói.

Diệp Thần cảm thấy sởn hết da gà lập tức bắt lấy cái này áo trắng nam tử cánh tay ẩn xuống khẽ nói: “Tiếc là bổn thiếu chỉ bán nghệ không bán thân. Ngươi vẫn là tìm cái khác mỹ nam nhân của ngươi đi.”

“Mỹ nam trước mặt, ta còn chưa ăn. Cần gì gấp gáp tìm cái khác mỹ nam. Huống chi ta vừa gặp đã yêu ngươi đâu.” Áo trắng nam tử ánh mắt sắc thú tràn đầy ái tình cúi xuống muốn hôn lên hắn bờ môi.

“Ọe, ngươi đừng lại gần. Ta đều muốn nôn. ngươi dám hôn ta, có tin lão tử phun ngươi.” Diệp Thần ánh mắt vô cùng nghiêm túc nói.

“Ngươi phun liền phun, ngươi dám phun. Chúng ta liền có thể cùng nhau tắm một cái uyên ương. Hắc hắc, mau lại đại gia muốn sủng ngươi.” Áo trắng công tử không chút nào kiêng sợ vẫn tiếp tục cúi xuống muốn hôn.

“Móa, biến thái dã man. Cứu mạng a...” Diệp Thần đều nhanh khóc dãy dụa cố gắng thoát nhìn bờ môi của tên này lại gần đều có cảm xúc muốn chết một dạng.

Cạch… vào đúng lúc đam mỹ tình tiết gây cấn kịch tính nhất câu chuyện. Khi nhân vật chính chuẩn bị bị một cái mãnh nam nhân sàm sỡ hiếp dâm. Một cái mặt đầy nụ hôn người bán sống bán chết chạy đá mạnh cửa xông vào bên trong.

“Chó má, con mèo chết tiệt. Ngươi dám chơi khăm bổn đại gia. Đợi về Hắc Mộc Nhai ta sẽ lột da… rút… rút gâ… n… ặc… á đù…” Đông Phương Bạch tức giận đá cửa phòng muốn vào tìm Diệp Thần đòi lý lẽ không nghĩ tới một cảnh tượng không nên nhìn đập vào mắt khiến mắt nàng đều muốn mù một dạng.

Ba cái ánh mắt nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Không khí trở lên yên tĩnh lạ thường. Mọi hành động đều tạm dừng.

Đông Phương Bạch khẽ nhắm mắt lại hít sâu một cái cúi đầu nhìn hai người nam nhân sau đó liền mở cửa phòng muốn trốn ra ngoài: “Thành thật xin lỗi, ta không cố ý mở cửa phòng. Hai người cứ tiếp tục, tự nhiên. Ta ra ngoài trước.”

Cái này nam tử áo trắng đưa lên một ngón tay hướng Đông Phương Bạch ra hiệu làm tốt lắm một dạng: “Đa tạ.”

“Không có gì, giúp được mọi người là ta vui rồi.” Đông Phương Bạch liền đưa lại ngón tay trỏ tỏ vẻ tin tưởng ta, ta sẽ không để ai phá đám một dạng.

“...” Diệp Thần có chút im lặng nhìn cái heo đồng đội đang bỏ mình mà đi muốn thật đè nàng ra.

“Chúng ta tiếp tục chuyện chúng ta cần làm thôi.” Nam tử áo trắng từ tốn cười nụ cười nham hiểm nói.

“Tiếp tục cái con khỉ, móa nó… Đông Phương Bạch ngươi đi ra ngoài đó làm nền làm lốn à. Mau mau cứu bổn gia, không thấy bổn gia bị người ta hãm hiếp hả?” Diệp Thần đều muốn gầm lên một dạng quát.

“Ngươi bị hiếp dâm?” Đông Phương Bạch vốn bước ra ngoài liền nghe thấy cái này tin tức hoảng hốt nói.

“Mù mà không thấy?” Diệp Thần đều tức ói máu.

“Ta không có mù nhưng cảnh này chói mù mắt luôn.” Đông Phương Bạch ánh mắt có chút nghi ngờ nhìn Diệp Thần kiểu như khẩu vị ngươi thật mặn.

“Móa, lão tử không có khẩu vị đó. Mau mau cứu ta.” Diệp Thần lập tức oan ức nói.

“Ngươi bị hiếp? Ngươi là người muốn hiếp hắn?” Đông Phương Bạch nhanh chóng nhận định tình hình hỏi. 

“Đúng vậy. Có việc gì?” Áo trắng nam tử thoải mái thừa nhận nói.

“Không có việc gì.” Đông Phương Bạch một bộ dạng không phải việc của mình nói.

“Vậy ngươi có thể ra ngoài đóng cửa sao?” Áo trắng nam tử yêu cầu hỏi.

“Rất vui lòng.” Đông Phương Bạch liền nghĩ quay người rời đi.

“Vui cái con khỉ, Đông Phương Bạch ngươi tiết tháo đâu rồi hả? Còn không mau cứu ta ra. Doanh Doanh ai giúp ngươi tìm a?” Diệp Thần đều tức giận nói.

“Cái này,...” Đông Phương Bạch rơi vào trầm tư suy nghĩ do dự không quyết.

“Có nên ra giúp hắn không nhỉ? Mà mình vẫn cay cái vụ Vừa rồi tên khốn này hãm hại mình. Còn hay chơi khăm mình mới đau chứ? Chưa kể vừa rồi hắn đẻ đám nữ nhân đó hãm hiếp mình còn xì đểu mình mới cay. Nhưng mà nhìn hắn bị hãm hiếp thế này mình không chịu được. Làm gì bây giờ?” Đông Phương Bạch chìm đắm trong suy nghĩ giữa thành thiện và ác ma.

“Thôi hay là mình cứ bất chấp hết ai xem phang nhau đi em… Moa moa… tiểu mỹ nam bổn thiếu sủng hạnh ngươi.” Cái này nam tử khẽ cười biến thái nói.

“Bất cái con má mì mày ý. Đông Phương Bạch… cứu cứu… ớ ớ...” Diệp Thần kêu cứu thất thanh khi tên biến thái sờ lên hắn bờ ngực. 

Đông Phương Bạch do dự nhìn cái này nam tử áo trắng cắn răng tức giận quát: “Mau dừng tay lại.”

“Tiểu Bạch… ta quả nhiên không nhìn nhầm ngươi...” Diệp Thần cảm động khẽ nói. 

“Hừ, ngươi cho rằng hãm hiếp hắn, đè hắn ra thì hay lắm hả?” Động Phương Bạch tức giận nói.

“Tiểu Bạch đúng rồi, vùng lên đi.” Diệp Thần ánh mắt mong chờ cái này mỹ nữ cứu mình.

“Lấy dây buộc chân buộc tay vào. Rồi dùng roi quất mông và nhỏ nến nữa chứ.” Đông Phương Bạch liền lớn tiếng nói.

“Đúng rồi phải buộc chân buộc tay còn có quất rồi và nhỏ… đợi đã… có cái gì sai sai…” Diệp Thần cảm giác có cái điều gì sai sai ở đây. Không phải cứu mình sao? Thế nào nghe giống thả đá xuống giếng thế?

“Ờ nhỉ? Thế mà ta không nghĩ ra. Cảm ơn nhá.” Cái này nam tử áo trắng lập tức vỗ đầu hứng thú nói.

“Không có chi. Giúp được gì cho mọi người là ta thấy vui rồi. Ta ra ngoài trước nhá. Chậc… Can tội xì đểu bố ý nhầm mẹ mày này.” Đông Phương Bạch khẽ cười một cái xì đểu lại liền vui vẻ rời đi ra ngoài.

“Chó đẻ Đông Phương Bạch, móa… lão tử cùng ngươi không xong. Đợi lão tử thoát ra khỏi đây. Bổn thiếu gia nhất định giết chết ngươi.” Diệp Thần gầm to một bộ muốn giết người một dạng. Đây chính là heo đồng đội không đúng là nuôi ong tay áo nuôi cáo trong nhà. Đợi đã, hình như nàng nuôi mình cơ mà. Thế nào lão tử bị bán?

“Ờ, đợi ra khỏi đây rồi tính. Tạm biệt, đồ mèo chết bầm.” Đông Phương Bạch lè lưỡi một cái liền liền đóng xoạch cửa một cái. Hi vọng cuối cùng cũng đi xa mãi.

“Vậy tiểu mỹ nam ngươi hiện tại thích quất roi vẫn là… chơi nhỏ nến hắc hắc...” Áo trắng nam tử không biết lúc nào trên tay đã cầm thêm roi da và nến trắng âm hiểm cười nói.

“Nhỏ con mẹ ngươi… cứu mạng nha…” Diệp Thần đều muốn gào thét một dạng gầm thét. Móa, lão tử không sợ bị nghịch đẩy nhưng không muốn bị nam nhân đẩy nha. Lão tử máu S không máu M. 

“Đừng dạy dụa… hắc hắc… một lát ngươi còn phải giữ sức mà rên rỉ nữa chứ?” Nam tử áo trắng biến thái cầm cuộn dây đỏ đi tới.

Diệp Thần che mình thân nhắm mắt lại kêu cứu đầy cam chịu. Đừng để lão tử thoát khỏi đây, chỉ cần lão tử thoát khỏi đây. Ta nhất định đem ngươi băm thành muôn mảnh. Nhỏ nến, quất roi lão tử đều trả đủ cho ngươi. Chó chết con tác vẫn say rượu chơi đam mỹ hả? Mau mau hiện hình a. Ta không muốn bị thông đâu. Sẽ đau đít đó.

“Ngoan,... hắc hắc… bổn công tử sẽ hảo hảo sủng ái ngươi.” Nam tử áo trắng nâng lên cằm Diệp Thần đưa môi đến muốn hôn lên Diệp Thần đôi môi dù hắn đang ngậm kín mình đôi môi lại không chút nào hở ra. Nhắm tịt mắt, nước mắt đều rơi ra, đầy vẻ cam chịu.

Chẳng lẽ đời trai của ta sẽ ra đi ở cái nơi này sao? Đây là kỹ viện nhưng bổn thiếu không phải kỹ nam nhân a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.