Sau khi đám cháy kết thúc, mọi thứ còn lại chỉ là khói bụi cùng đèn xì khúc gỗ cháy, các đồ sắt bị nóng đến biến dạng đều tại trong đống đổ nát bừa bộn chất đầy.
Mọi người đều toát mồ hôi, mệt nhọc ngồi phệt xuống trên mặt đất, mặt mũi đều bị khói hun đen. Kết quả sau cả đêm không ngủ dập lửa, cuối cùng cũng thành công, nhưng lần này họ phải đối mặt với khó khăn lớn hơn nhiều. Đông Phương đại trưởng lão mà chết, tiền của họ liền bay theo gió. Các chủ nợ nhất định sẽ siết cổ bọn họ đến chết. Còn đáng sợ hơn nhiều.
Trông thấy khu vực vừa rồi bị hỏa thiêu, đám người đều kiệt sức không có buồn nhúc nhích.
Tuyết Tâm thẫn thờ nhìn trước mặt đổ nát một mảng, trong lòng đều cảm thấy khẽ tê lại. Đáng lẽ hôm qua, nàng không nên để hắn ở lại một mình. Ta… đều là do ta. Hắn còn chưa trở về, ta đã không bảo vệ tốt cho hiền đệ… để hắn chết không nhắm mắt.
“Tìm… tất cả cho ta tìm… sống phải thấy người, chết phải thấy xác.” Tuyết Tâm nước mắt từ trên mặt lăn xuống dưới cổ giọng đều khàn khàn kêu lên.
“Tất cả các ngươi mau mau đứng lên, lập tức tìm đại trưởng lão. Nếu không tất cả các ngươi ai cũng sống không tốt.” Một tên nam nhân lập tức đứng lên huy động mọi người tìm kiếm.
“Ta còn mẹ già còn phải chăm sóc, ta không thể bị siết nợ chết.” Một nam nhân nghe vậy từ mệt mỏi lập tức có thêm sức mạnh mặc kệ độ nóng vẫn còn ủ trong đó, hắn xông vào dùng mình da thịt cánh tay liên tục di chuyển đào bới.
“Ta còn có thê tử… còn có một nhi tử vừa chào đời. Ta cũng không thể chết.”
“Ta còn có cái nữ nhi chưa gả ra ngoài, ta cũng không thể...”
Đám người nhìn thấy người đàn ông này xông vào bới móc lập tức liền đứng dạy xông lên đem đống đồ vật đều khiêng ra tìm kiếm Đông Phương Bạch hình bóng.
“Đông Phương hiền đệ ngươi ở đâu,... Đông Phương hiền đệ.” Tuyết Tâm cũng không có đứng nhìn đi vào tìm kiếm. Thêm một người liền thêm một phần sức. Nàng không thể để Đông Phương hiền đệ ở dưới đống đổ nát này lâu hơn một phút nào nữa.
“Tất cả mọi người mau lại đây, tìm thấy Đông Phương trưởng lão… tất cả mau giúp ta giúp chuyển đống đồ này ra.”
“Hự… hự...” Đông Phương Bạch cảm nhận được độ nặng trên người càng lúc càng ít liền khẽ kêu rên một tiếng.
“Mau lên, tất cả các ngươi mau lại đây. Đông Phương trưởng lão còn sống, mau mau cho cứu hắn trở lại. Hắn tắt thở chúng ta liền không xong.” Một tên hô hào mọi người.
Tất cả lập tức hướng bên đó chạy tới, nhìn thấy trên mặt đất quần áo có chút cháy khét Đông Phương Bạch, ngoài một số vết bỏng, các vết thương khác đều không có bao nhiêu là nghiêm trọng. Chủ yếu đều là vết thương ngoài da.
“Thật tốt quá, Đông Phương hiền đệ còn sống.” Tuyết Tâm lập tức xông tới mắt thấy Đông Phương Bạch còn thở cảm giác trong lòng một cỗ nặng nhọc hạ xuống.
“Mọi người mau tập trung đem thanh gỗ cùng đống đồ này nhấc lên kéo Đông Phương trưởng lão ra.”
“Nhanh một chút, tất cả mọi người cố gắng.”
Đám người tập trung muốn đem đống gỗ cháy nâng lên nhưng lập tức liền khó khăn, cả đêm mệt nhọc sức khỏe của bọn họ đều bị thâm hụt quá nhiều. Khúc gỗ cột trụ này thật sự quá là nặng.
“Tất cả các ngươi mau tránh ra.” Tuyết Tâm đưa chân hướng một đá vào khúc gỗ đem nó đá sang một bên trước ánh mắt bất ngờ bị dọa sợ của mọi người.
Họ có chết cũng không nghĩ tới Tuyết Tâm phu nhân lại có thể mạnh mẽ như vậy, Hoàn toàn không giống với vẻ bề ngoài yếu đuối cần nam nhân che chở thương xót nha.
Mặc kệ đám người vẫn còn đang ngốc trệ, Tuyết Tâm đã đem Đông Phương Bạch cẩn thận từng tý bế lên đem hắn đưa trở về phòng.
“Thật tốt quá mạch vẫn còn đập. Ngươi rốt cuộc liều chết như vậy vì cái gì cơ chứ?” Tuyết Tâm nhìn Đông Phương Bạch vừa giận vừa thương.
“Cái này là... ” Chú ý đến món đồ đặt tại trong ngực Đông Phương Bạch, Tuyết Tâm muốn đem nó rút ra, Đông Phương Bạch lập tức đưa tay cầm lấy đồ vật nắm chặt không chịu buông.
“Giật mình chết ta rồi. Làm ta hú hồn, rốt cuộc là thứ gì khiến ngươi chấp nhận đến cả ngất cũng không chịu từ bỏ như vậy chứ?” Tuyết Tâm đều bị hù dọa một hồi nhìn Đông Phương Bạch vẫn nhắm mắt bất tỉnh kinh hãi.
Khéo léo đem tay Đông Phương Bạch lấy ra, Tuyết Tâm cầm trên tay một cuộn giấy bắt đầu mở ra, một bức vẽ cùng một bời thơ hiện ra khiến Tuyết Tâm khẽ giật mình.
“Đây không phải bút tích của hắn sao? Vì thứ này… ngươi đáng liều cả mạng sống của mình hay sao chứ?” Tuyết Tâm nhìn Đông Phương Bạch khẽ đau xót một cái hỏi.
“Có thể sống qua biển lửa. Chỉ bị bỏng nặng một chút. Có thể sống liền rất tốt rồi. Tiểu Bạch nha, Tiểu Bạch… ngươi nói quên đi hắn, ngươi quên được sao?” Tuyết Tâm khẽ thở dài nói.
Đặt bức thơ họa xuống một bên, Tuyết Tâm đem quần áo của Đông Phương Bạch giải khai muốn giúp nàng bôi thuốc cùng băng bó. Cánh tay vừa đưa đến nàng áo sờ đến, Đông Phương Bạch mắt lập tức mở ra. Đôi mắt nàng bị nhiệt độ làm tổn thương, có thể thấy một chút sợi máu đỏ tức giận đem tay Tuyết Tâm nắm lấy.
“Ngươi… muốn làm cái gì?” Đông Phương Bạch ánh mắt sắc bén không chút nào có tình cảm nhìn Tuyết Tâm hỏi.
“Tiểu Bạch,... ta… ta...” Tuyết Tâm đều bị dọa sợ.hãi nhìn Đông Phương Bạch sát khí tỏa ra.
“Ta là Đông Phương Bất Bại, không phải Tiểu Bạch. Tiểu Bạch đã chết rồi.” Đông Phương Bạch lạnh giọng nói.
“Đông Phương… hiền đệ… ngươi bị bỏng nặng vậy, ta giúp ngươi bôi thuốc, nếu không sẽ để lại sẹo trên cơ thể, sẽ vô cùng khó coi.” Tuyết Tâm khẽ nói.
“Không cần ngươi quan tâm… Đem bức thơ đưa ta. Rồi đi đi. Ta tự biết lo.” Đông Phương Bạch cắn răng nhịn đau đớn nói.
“Đông Phương hiền đệ… vết thương của ngươi...” Tuyết Tâm đều khẽ run rẩy nói.
“Ta nói… đem bức tranh đưa cho ta. Ngươi điếc hả?” Đông Phương Bạch tức giận lớn tiếng nói.
Tuyết Tâm cũng không có mảy may khó chịu hay tức giận cầm lấy bức thơ đưa cho Đông Phương Bạch trên tay. Nhận lấy đồ vật, Đông Phương Bạch liền ôm lấy bức thơ vào lòng coi như báu vật một dạng.
“Đây là trước khi đi… sư phụ ngươi để lại cho ta chút thuốc trị thương ngoài da. Chỉ cần bôi lên liền sẽ nhanh chóng khỏi. Ngươi nhớ bôi vào, tránh để lại thẹo.” Tuyết Tâm đặt lên bàn một lọ thuốc nhắc nhở.
“Ta tự biết lo, ngươi vẫn là đi đi.” Đông Phương Bạch không chút thần sắc động đậy nói.
“Vậy ta liền đi trước.” Tuyết Tâm vẫn không bớt lo lắng nhưng vẫn quyết định rời khỏi. Dù sao nàng cũng không làm thêm được gì.
Đông Phương Bạch thấy Tuyết Tâm đã hoàn toàn rời khỏi. Liền gắng gượng đi đến gần bàn đặt bức thơ lên trên bàn ánh mắt đều chảy ra hai giọt huyết lệ.
“Cuối cùng… tại sao chứ? Tại sao cả chết… cũng không thể theo ý ta muốn… ngươi đã đi rồi… tại sao vẫn còn cứu ta. Tại sao không chuyện gì theo ý muốn của ta.” Đông Phương Bạch cầm trên tay phải đồng xu cắn răng. Khi đống đồ đổ xuống, đồng xu này đột nhiên phát sáng đem nàng bảo hộ lại. Cứu nàng một mạng.
“Ta có nhờ ngươi cứu mạng ta sao?”
“Ta có nhờ đến ngươi sao?”
“Ta cầu ngươi sao?”
“Ta cần ngươi thuốc chữa thương hay sao?”
“Ta… Động Phương Bất Bại… không cần bất cứ ai thương hại… đặc biệt là ngươi. Ngươi cho ra ta sẽ biết ơn ngươi sao?”
“Đừng hòng, cả đời này ta đều sẽ không tha thứ cho ngươi… cả một kiếp này… ta đều hận ngươi, cho dù trăm năm nữa qua đi có gặp lại… gặp một lần… ta sẽ giết ngươi một lần.”
Đông Phương Bạch nhìn trên bàn lọ thuộc đem nó hất mạch xuống đất, mùi thuốc thơm vỡ rơi xuống đất liền ướt đẫm thẫm vào đất. Bỏ mặc việc thuốc trị thương bị đổ đi, Đông Phương Bạch cầm bức họa muốn đem nó xé kết quả vẫn không nhẫn tâm đặt xuống, tại trong căn phòng nàng khóc thật lớn một trận. Mặc kệ cơ thể đau buốt các vết bỏng trên lưng tạo thành những vết xẹo khó xòa nhòa. Giống như những ký ức… nàng chẳng thể xóa đi.
Khi sắc trời gần tối, Đông Phương Bạch trên người cuốn đầy băng vải từ trong phòng bước ra. Mặc kệ vết thương trên người, nàng tiếng thẳng đến phòng luyện công đi tới.
"Sẽ có một ngày... ta sẽ để ngươi phải ngước nhìn ta... ta... vĩnh viễn sẽ không một lần nữa gục ngã... sẽ không vì bất cứ ai mà khóc." Đông Phương Bạch cắn răng tay nắm chặt.
Trong mắt nàng hiện tại chỉ còn báo thù cùng với tìm lại muội muội. Có lẽ, nàng cũng không nhận ra, nàng đâm đầu lao về phía trước thực chất chỉ là đang tìm cách quên đi người của hiện tại.