Nghe đến Nhậm Doanh Doanh muốn tiết lộ mình thân phận, Diệp Thần lập tức gấp gáp lên tiếng cứt đứt nàng câu nói:”Ta không phải là người của Nhật Nguyệt Thần Giáo cũng không phải chính phái người gì cả.“
Nhậm Doanh Doanh nghe đến Diệp Thần tiếng nói cũng gật đầu đồng ý: “Hình như đúng là vậy, hắn cũng không tính là người phe nào.”
Dù sao trước giờ Diệp Thần cũng chưa từng nói qua mình là người của Nhật Nguyệt Thần Giáo, cũng tuyệt đối không phải chính giáo người. Vì hắn là sư phụ của Đông Phương thúc thúc nha.
“Là thật sao?” Đám người vẫn không có bỏ xuống lòng nghi ngờ. Thông tin của nam nhân này quá mơ hồ, nhưng xem ra có thể lôi kéo được.
“Thật hay không các ngươi tự hỏi mình. Bổn thiếu không cần phải nói dối đám các ngươi làm gì. Dù sao tối nay cũng phải ăn cứt chan cơm. Mà chắc méo có cơm đâu có cứt thôi.” Diệp Thần một bộ thở dài nói.
“Hầy, vậy thì tạm thời đình chiến đi.” Nhậm Ngã Hành tán thành hoãn chiến nói. Hắn không muốn chết ngột trong đống phân này nữa. Đặc biệt là một thằng mở miệng là cứt là đái bên cạnh, ngửi thế đếu nào được.
“Hừ, đành phải vậy thôi. Hãy cùng nghĩ thử xem, kiếm đâu ra giấy hoặc cái gì cũng được. Ở đây nhiều cái đầu vậy chẳng lẽ bó tay sao?” Tả Lãnh Thiền cũng tán thành nói.
“Không phải bó tay đâu, mà là sử dụng mất tay ý. Cứ thử nghĩ mà xem, sau khi đem cánh tay này hủy hoại rồi mỗi khi ăn cơm lại đậm đà chất béo thơm ngon đến giọt cuối cùng, cứ nghĩ chút là ứ chịu được ý.” Diệp Thần nhìn cánh tay của mình lắc đầu nói.
“Ứ chịu được thì đừng có nói. Ngươi không thấy bọn ta rất buồn nôn rồi hay sao hả?” Đám người trong nội tâm lần nữa gào thét. Cái tên này trong miệng có phải ăn cứt lớn lên không? Mở miệng đều tởm như vậy từ ngữ phun ra.
“Vị huynh đài này, ngươi không nói cũng không ai bảo ngươi câm đâu. Hiện tại vẫn là tập trung nghĩ cách đi.” Đông Phương Bạch không nhịn được lên tiếng cảnh cáo.
“Ngươi nói thế nghe thì dễ chứ khó đấy. Tuy nói nhiều cây chụm lại lên hòn núi cao. Nhưng bốn cái mông dính cứt cộng lại thì thành cái hố phân mà thôi chứ nghĩ cái đếu gì.” Diệp Thần một bộ chán ghét nói.
“Vậy thì có cái cách gì chứ?” Đám người đều mệt mỏi, ở với tên này quả thật khó chịu.
“Thân ta ô uế, nhưng tâm ta trong sạch là được. Tức là dù tay có ngâm phân thì có làm sao? Các ngươi nghe ta sử dụng đôi tay của mình...” Diệp Thần liền đầu têu nói.
“Vậy sao ngươi không làm đi?” Mọi người đều cất tiếng hỏi.
“Ta đẹp trai nhưng ta đâu có ngu?” Diệp Thần một bộ dạng nhìn đám ngu ngốc nói.
“Bọn ta cũng không có ngu.” Đám người đều hét lên nói. Đợi bọn họ ra khỏi đây nhất định đầu tiên không phải chém kẻ địch mà phải chém chết tên chết dẫm này.
“Thôi kệ, bình tĩnh đánh giá lại tình hình nào.” Mọi người liền tạm thời bỏ mặc Diệp Thần nói linh tinh vùi đầu vào suy nghĩ.
Ở cái chỗ khỉ gay cò gáy này, tuyệt đối không có mấy khi có người đi qua. Mà người đi qua có giấy hay không lại là chuyện khác. Với lại quần không thể kéo lên được để đi tìm người giúp. Và tất nhiên chẳng kẻ nào muốn thân ngâm trong phân cả. Nên chẳng ai chịu hi sinh đâu.
“Tóm lại là chỉ có nước tự lo thân phải không?” Đông Phương Bạch ánh mắt nghiêm túc hỏi. Hiện tại nàng không có đồng minh ở đây, tất cả phải tự dựa vào mình, không nghi ngờ gì đây là tin tức tốt.
“Mọi người chú ý động não đi nào.” Diệp Thần liền khích lệ mọi người dùng não, mặc dù họ có não méo đâu.
“Pẹp,... pẹp...” Ngũ Nhạc Kiếm Phái không nhịn được lần nữa đi vệ sinh.
“Lão tử nói các ngươi động não, không phải động cái hậu môn.” Diệp Thần một bộ muốn đem đầu của Ngũ Nhạc đập đầu vào bồn cầu nói.
“Hừ, làm như chúng ta muốn. Với lại chúng ta không phải đều đang nghĩ cách hay sao?” Ngũ Nhạc Kiếm Phái không phục lên tiếng nói.
Mặc dù tất cả mọi người ngoài miệng đều nói nghĩ cách giúp mọi người thoát khốn nhưng mà ai nấy đều hiểu rõ ràng. Không có chuyện ấy đâu, nếu như ai ở đây tìm ra cái gì sài được. Lập tức sẽ ăn mảnh chùi lén rồi ra ngoài diệt hết phe địch.
“Hừ, ai cũng tự hiểu như thế ngươi còn lèm bèm hợp tác cái gì chứ tên ngốc?” Đám người đều cho rằng Diệp Thần ngốc nghếch nghĩ.
“Trong lúc khốn đốn như thế này, con người ai cũng muốn dựa vào lẫn nhau, khi hợp tác với nhau ai cũng sẽ trở nên lơ là. Cho nên kiếm được giấy chùi mông và ra tay trước thì kẻ địch sẽ hoàn toàn ở trong trạng thái bị động vô cùng dễ dàng bị tiêu diệt. Ta dám chắc không ai ở đây tình nguyện giúp đỡ kẻ khác.” Tả Lãnh Thiền đề phòng bên người Nhạc Bất Quần và những kẻ khác suy tính cho bản thân mình.
“Dù thế nào cũng phải cảnh giác bọn chúng tấn công, đồng thời tìm ra giấy chùi trước để chiếm tiên cơ. Ninh Trung Tắc hẳn sẽ đi tìm ta, tốt nhất là có thể kéo dài thời gian đến lúc đó. Tạm thời ta cứ giả vờ hợp tác rồi tìm cơ hội diệt từng đứa một.” Nhạc Bất Quần cầm lên kiếm của mình nhìn xung quanh đầy đề phòng.
“Thế… ai có ý tưởng gì không?” Nhậm Ngã Hành cất tiếng hỏi.
“Chịu, bên này chẳng có gì dùng được. Nếu như may mắn có chút vỏ cây thì tốt, nhưng đây là rừng tre nên chịu thôi. Nếu trà bằng thứ đó, sẽ bị dây ra mất. ” Tả Lãnh Thiền giả vờ hợp tác nói.
“Vỏ cây hả? Hình như là ta có đó, ta có mang theo cái này cây không biết có sài được không nữa.” Diệp Thần liền lập tức nhớ ra nói.
Cái gì? Vỏ cây?... đám người lập tức nghiêm trọng, mọi sự đều tập trung vào người thanh niên bị họ bơ này. Hiện tại kẻ này chính là người nắm giữ bọn họ hi vọng tha thiết nha.