Các món ăn bày lên trên bàn, tiểu nhị phải xếp ba cái bàn lại với nhau mới đủ chỗ để đồ ăn à.
“Này, lác mắt rồi hả?” Hoàng Dugn thấy Quách TĨnh há hốc mồm liền lên tiếng trêu trọc.
“Không phải, ta chỉ nghĩ là hóa ra ăn cơm cũng cần nhiều như vậy à? Ta chỉ nghĩ ăn thịt dê, gan dê,..là nhưng món ngon nhất trong thiên hạ.”Quách Tĩnh thật thà nói.
“Quách đệ, ngươi cứ đi theo ta a. Sớm muộn cũng học được à” Diệp Thần vỗ ngực mọi chuyện cứ bao hắn a. Học tốt thì khó, học tiêu tiền quá đoen giản à.
“Tốt, nghe theo Diệp huynh, mong chỉ dạy.” Quách TĨnh liền cảm kích.
“Này tên vung tiền như nước kia, ta nói đừng dạy hư Quách TĨnh “ Hoàng Dugn liền chỉ vào Diệp Thần nói.
“Ta vung tiền như nước thì sao, có tiền chính là tùy hứng. Ngươi nghèo nên ghen à. Với lại, ta ghét người nào chỉ tay vào mặt ta à.” Diệp Thần dùng tay vạt tay Hoàng Dung xuống.
Thì chợt nhiên, WTF mạch đập này rõ ràng là của nữ nhi nha. Tên ăn mày này là nữ sao. Với y thuật của hắn không thể sai được à. Thảo nào nhìn ngươi tướng mạo, đường nét giọng điệu có cái gì không hợp quy củ nha.
Thú vị, quá thú vị. Quả nhiên chuyện lạ trên đời không thiếu à. Đặc biệt hắn vớ bở, vốn tưởng thu tên nô bộc bây giờ lại hóa nữ tỳ. Quá tốt, nữ tỳ có thêm công dụng làm ấm giường à. Nhìn nàng chắc chắn là một mỹ nhân à.
“Ngươi nhìn cái gì vậy” Hoàng Dung thấy Diệp Thần nhìn mình như thế liền cảm thấy lạnh sống lưng.
“Không có gì, chẳng qua cảm thấy thu được tên nô bộc như ngươi thực sự quá may mắn à” Diệp Thần liền nói.
“Ngươi biết thế là tốt, về sau không cho bắt nạt ta, nếu không ta bỏ đi ngươi hối không kịp” Hoàng Dung được thế nên mặt uy hiếp. Hắn còn giữ giấy bán thân của nàng, nàng còn có thể chạy sao. Khắp nơi bị truy nã, nàng làm sao chơi à, chẳng lẽ cứ trốn trên đảo đào hoa.
“Ngươi dám bỏ trốn sao? Ngươi yên tâm Ta còn phải hảo hảo yêu thương ngươi tốt. Dù sao ngươi cũng là tai sản của ta” Diệp Thần liền tuyên bố quyền sở hữu à.
Hoàng Dung nghe Diệp Thần nói thế, không hiểu sao cảm thấy sợ à. Tên này rõ ràng có tính toán gì nàng à.
“Hai người không ăn sao? Mẹ ta nói bỏ dở rất phí phạm à” Quách Tĩnh không người quản liền ngồi một bên ăn uống, đánh chén.
“Ngươi yên tâm ăn không hết thì cho ăn mày ăn a. Không phải có một tên bên cạnh hay sao.” Diệp Thần chỉ Hoàng Dung nói.
Hoàng Dung lấy mấy đồ ăn bỏ vào miệng nếm một tý liền nhổ ra. Sau đó đành ăn mấy loại hoa quả tốt. Còn Diệp Thần thì cũng cho mỗi món một miếng ăn rồi ngừng lại.
“Sao vậy mấy món không hợp khẩu vị hai người sao?” Quách Tĩnh lo lắng hỏi.
“Ta thấy cái quán rượu bé ty này chẳng có gì mới mẻ, cũng chỉ vậy thôi mà. Còn ngươi Diệp Thần chẳng lẽ ngươi cũng thấy vậy sao?” Hoàng Dung liền nói. Đồ ăn tạm được à, nhưng so với nàng liền kém xa.
“Không đâu, ta thấy đồ ăn này chính là cho heo ăn à. Ăn cầm hơi còn được chứ đến độ thưởng thức còn kém xa” Diệp Thần liền nói. Hắn nói thực hắn cảm thấy trong quá khứ đã từng ăn qua thứ rất tốt, nhưng không tài nào nhớ ra thế nào ăn à.
“Ngươi từng ăn thứ tốt hơn sao?” Hoàng Dung liền tò mò.
“Ta không nhớ hình như là ta làm thì phải” Diệp Thần liền trả lời.
“Nói khoác không biết ngượng à. Đến mình làm còn không nhớ” Hoàng Dung ăn hoa quả nói. Tên tiểu bạch kiểm này mà biết nấu ăn sao. Trên tay hắn không có dấu vết à. Với lại, đầu bếp luôn có mùi hỏa trên người, hắn không có nha.
Đợi đã, trên người hắn tỏa ra mùi rất dễ ngửi thật thoải mái à, cũng thật thân quen ấm áp nha. Hoàng Dung liền lại gần hơn để ngửi.
“Ngươi làm gì à. Chẳng lẽ thấy bổn công tử đẹp trai không chịu nổi. Muốn hiến thân sao.” Diệp Thần liền cười nói. Tự nhiên lại quá gần hắn, muốn gì à.
“A, có ngươi mới như vậy biến thái. Ta là nam nhân à” Hoàng Dung liền ngượng ngùng. Tại sao lại như vậy à, rõ ràng chỉ ngửi một tý mà thôi à.
“Không quan trọng nha, miễn là ta thích là được.” Diệp Thần cười nói. Nàng vốn là nữ nhi, hắn mới dám như vậy trêu trọc nàng à, nếu nàng là nam hắn mới buồn nôn đâu.
“Ngươi biến thái, dâm tặc” Hoàng Dung lui lại đứng xa hắn một chút, nàng cảm thấy ở gần Diệp Thần càng ngày càng nguy hiểm à.
“Sặc… hai người làm gì nha” Quách TĨnh một bên đang định làm chén rượu, vào đến cổ nghe hai người nói chuyện liền sặc à.Da mặt hắn thuộc loại siêu mỏng nha.
Hai người liền quay ra nhìn Quách TĨnh sặc mà cười. Đây chính là tuyệt kỹ cười trên sưh đau khổ của người khác à. Hai người này đã max lever.
“Hoàng huynh đệ, ta thấy ngươi không phải người phương Bắc, nhà ngươi ở đâu nha” Quách TĨnh rót chén rượu mời Hoàng Dung.
“Ta không có nhà a. Từ nhỏ ta đã mất mẹ, cha ta còn lấy một người mẹ kế, suốt ngày ức hiếp ta, không cho ta ăn, không cho ta uống. Trời còn chưa sáng, bà ấy đã bắt ta đi làm việc.
Trời tối rồi còn không cho ta ngủ. Có mấy lần ở trên núi, tý thì ta đói đến xỉu đi.Lúc sói hoang đến chúng còn chẳng thèm ăn ta. Ngươi biết tại sao không?” Hoàng Dung liền kể khổ. Nàng rất tự tin tài diễn xuất của mình.
“Tại sao?” Quách Tĩnh liền dấy lên tình cảm. Hắn chính là mồ côi cha, nhưng mẹ hắn đối xử rất tốt với hắn, tiểu huynh đệ thật đáng thương hại à.
“Bởi vì ta gầy quá, đến cả chúng cũng chẳng thèm quan tâm đến ta” Hoàng Dung liền chỉ thân hình mình đáng thương nói.
“Sai bét, ta nói chúng không ăn ngươi chính là nhìn ngươi chúng liền biết là đông loại à” Diệp Thần vỗ bàn nói.
“Ngươi nói như vậy khác gì bảo ta là lang à” Hoàng Dung vỗ bàn nói.
“Sai, lại sai ta không nói ngươi là lang mà lúc nãy ngươi nói ngươi là cẩu nha. Mà cẩu là lang cũng tương tự nhau à” Diệp Thần liền phản bác.
“Ngươi thù dai vậy, ta cũng chỉ cắn ngươi có cái à” Hoàng Dung liền bực mình nói.
“Ngươi không biết sao, ưu điểm của ta là nhớ lâu, mà nhược điểm chính là thù dai nha.” Diệp Thần thừa nhận.
“Ngươi không thấy hoàn cảnh ta đáng thương sao?” Hoang Dung liền nói. Tên này máu lạnh nha, không có chút tình thương sao.
“Thế giới vốn không công bằng với mọi người à. “ Diệp Thần nhún vai nói.
“Diệp đại ca, ngươi không nên nói thế Hoàng huynh đệ rất đáng thương. Hoàng huynh đệ ngươi không nên trách hắn, hắn cũng rất đáng thương nha. Chính là bị mất trí nhớ, không có người thân à. “ Quách TĨnh liền đứng ra an ủi.
“Hóa ra là mất trí nhớ. Ta không trách hắn à.Thấy bảo mất trí nhớ liền lấy búa đập đầu liền tốt à” Hoàng Dung liền ngồi xuống.
“Không được a, trước Hoa Tranh đã thử qua. Diệp đại ca liền rất đáng sợ à” Quách TĨnh liền nói. Hắn bị đập xong chính là đến lượt Quách TĨnh bị đập nha. Hắn không bị ngất mà tiến vào trạng thái cuồng bạo à.
“Hoa Tranh là ai nha. “ Hoàng Dung liền hỏi.
Hai người lập tức im lặng, vấn đề này hai người luôn lảng tránh đi. Một người là vị hôn phu trên danh nghĩa, một người là người mà nàng thích. Hai người còn là huynh đệ nữa, Hoa Tranh chính là vấn đề khiến hai người đau đầu à.
“Nàng là một người bạn” Diệp Thần đắng chát nói. Hiện tại hắn cũng không biết mình và Hoa Tranh rốt cuộc là mối quan hệ như thế nào. Hắn cho nàng thời gian, nàng cho hắn câu trả lời. Tình cảm nghe giống như cuộc giao dịch vậy, hắn ghét điều đó.
Nhưng vẫn chấp nhận, mặc kệ điều đó vi phạm nguyên tắc sống của hắn. Nếu nàng không biết chân trọng, hai người chính là có thể so với xa lạ còn xa lạ à.
“Thật chỉ là một người bạn sao?” Hoàng Dung liền biết có gì bất thường liền nói. Nàng là người thông minh a.
“Hoàng huynh đệ, cô ấy là vị hôn thê của ta. Ngươi không nên hỏi.” Quách Tĩnh thành thật nói.
Hoàng Dung đã đoán được đại khái câu chuyện của hai người à, liền không tiếp tục. Xen vào chuyện tình cảm trai gái của người khác là nàng cấm kỵ.
“Vậy hai ngươi lớn lên ở đâu nha” Hoàng Dung liền khôn khéo chuyển chủ đề.
“Ta không biết nữa, còn hắn ở Mông Cổ” Diệp Thần sắp xếp lại tình cảm nói.
Quách Tĩnh liền lên tiếng khoe khoang. Diệp Thần thì chỉ ngồi bên cạnh nghe.
“Thật đẹp vậy không đấy?” Hoàng Dung nghi ngờ.
“Thật mà, ta nói cho ngươi nghe từ nhỏ ta và ….bằng hữu của ta nuôi một đôi bạch điêu. Chúng nghe lời lắm, chỉ cần ta thổi còi một cái là chúng bay đến ngay. “ Quách TĨnh định nói cùng Hoa Tranh nuôi nhưng để ý đến Diệp Thần liền nói là bằng hữu à.
“Ta muốn xem, ta muốn xem. Ở đâu à?” Hoàng Dung liền hỏi. Nàng chính là ham vui nha.
“Ồ, vào mấy tháng trước. Liền bị Diệp đại ca mang nướng ăn rồi” Quách TĨnh buồn buồn nói.
“Chẳng phải các ngươi cũng ăn sao. Còn khen ngon nữa là, với lại lúc đó không thể trách ta nha, dù gì ta cũng không biết điêu đó là để nuôi.Với lại bọn hắn dám ăn trộm linh dược của ta nữa, thịt bọn hắn chính là đại bổ nha”Diệp Thần không phục nói.
“Ta cũng không có ý trách ngươi à” Quách Tĩnh liền nói. Hắn chỉ trách mình không trông coi cẩn thận nha. Với lại, ngươi liền đưa ta ăn cũng không nói thịt gì à.
Hoàng Dung ngồi một bên đen mặt lại. Diệp Thần quả nhiên cực phẩm à.
“Ngươi cũng nên về nha đi, đừng để cha ngươi lo lắng” Quách TĨnh liền khuyên bảo Hoàng Dung.
“Ta không có nơi để về” Đùa sao, khó khăn nắm mới lừa được cha chạy ra ngoài đi chơi à.
“ĐÚng hắn không thể về nha. Hắn giờ đã là người của ta rồi” Diệp Thần liền nói. Để cái bảo bối này chạy mất, ngu sao.
“ Gặp được ngươi ta còn cảm thấy bất hạnh hơn” Hoàng Dung liền khinh bỉ.
“ Đừng nói thế, tối nay ta sẽ đối với ngươi rất tốt nha” Diệp Thần xoa xao hai tay, liếm cái môi nhìn Hoàng Dung trêu trọc.
Hoàng Dung liền chốn ra sau lưng Quách Tĩnh. Nàng cảm thấy nguy hiểm đang rình rập nàng nha,
“Diệp huynh ngươi đừng trêu trọc hắn nữa” Quách Tĩnh lấy trong túi ra toàn bộ tiền đưa Hoàng Dung kêu hắn đi.
Hoàng Dung cầm tiền có chút cảm động, xem ra tên tiểu tử này tốt hơn tên ác bá kia vạn lần à.
“Hoàng huynh đệ, ngươi nghe ta sau này đừng ăn trộm nhà người ta nữa. Cầm chỗ vàng ta cho huynh làm ăn gì đó. Đường đường chính chính làm một người tốt.” Quách Tĩnh liền giảng giải đạo nghĩa.
“Ăn trộm, huynh nói ta ăn trộm. Cái bánh bao thối đó. Có cho ta cũng không cần” Hoàng Dung liền tức giận.
“Vậy họ tại sao đuổi huynh” Quách Tĩnh liền hỏi.
“Bởi bọn họ coi thường người khác. Nên ta trộm bánh bao không cho họ làm ăn. Đợi bọn chúng quay về trong tiệm bánh bao liền bị người khác ăn sạch.Huynh xem có vui không” Hoàng Dung khoe mẽ nói.
“Hoàng huynh đệ, ngươi làm vậy là không đúng. “ Quách TĨnh nói xong liền lên tiếng giáo huấn nàng.
“Ta sai sao. Ngươi đừng tưởng cho ta ít tiền liền có thể giáo huấn ta à. Hắn cũng lừa người sao ngươi không giáo huấn hắn” Hoàng Dung vứt giả tiền cho Quách Tĩnh lên tiếng phản đối.
“Diệp đại ca, ta giáo huấn không nổi” Quách Tĩnh cười khổ. Giáo huấn Diệp Thần hắn thử qua nha. Lânnf nào cũng bị chêt đi sống lại phát sợ à. Lần trúng độc ngứa khắp nơi nói để thử thuốc, lần thì ăn đòn bầm dập thì nói là luyện cái gì chịu đòn, lần bị treo lên cây mấy ngày trời để Diệp Thần bảo cái gì mà luyện khinh công.
“Ta chỉ cảm thấy huynh lên cầm tiền đi trả, rồi xin lỗi bọn họ.” Quách TĨnh liền nói.
“Muốn Hoàng Dung ta xin lỗi không có cửa đâu” Hoàng Dung liền nói.
“Vậy chúng ta không thể làm bằng hữu” Quách TĨnh quay mặt đi nói.
“Không làm thì không làm. Ai thèm, ta không chơi với huynh nữa” Hoàng Dung tức giận liềnchayj sang chỗ Diệp Thần.
“Quách Tĩnh, hắn là người của ta a. Mà người của ta, có sai cũng để ta dạy bảo nha” Diệp Thần liền nói.
“ĐÚng, không cần ngươi dạy” Hoàng Dung lè lưỡi với Quách TĨnh.
“Ngươi nhớ rằng đúng hay sai không có gì quan trọng. Biết sai sửa sai nhưng không bao giờ nhận mình sai. Vì kẻ nhận sai chẳng khác gì nói mình nhu nhược. Cho nên mình thích thì mình làm thôi” Diệp Thần quay ra dạy bảo Hoàng Dung.
Hoàng Dung liền nghe lời Diệp Thần. Bởi vì hắn giống nàng thích chỉnh người ta.
“Ta đi ra ngoài có việc à” Quách TĨnh chào thua hai người liền đi ra ngoài. Hắn phải tìm chủ tiệm bánh bao để xin lỗi và trả tiền nha.
“ Ngươi đi xem hắn, sẽ có trò vui xem”Diệp Thần nói với Hoàng Dung. Hắn để ý từ khi bước vào quán có người theo dõi bọn họ.
“Ta đi xem hắn” Hoàng Dung ham vui liền chạy đi theo sau.
“Xem ra trò chơi này càng chơi càng vui a” Diệp Thần hứng thú cười.
Hắn cũng gọi tiểu nhị tính tiền, trò vui này làm sao có thể thiếu hắn đây. Diệp Thần phải dạy cho Quách Tĩnh biết, người như hắn trong cuộc sống như vậy rất khó sống sót. Nếu không có mấy vị sư phụ của hắn. Hắn đã sớm ngỏm rồi.