Nhận lương bổng từ chỗ Khúc Phi Yên, Diệp Thần giả vờ tay bấm bấm vài cái quẻ bói đôi lúc lại xuýt xoa, sau đó liền đập bàn một cái thật mạnh.
“Hú hồn, giật hết cả mình,quẻ bói như thế nào?” Khúc Dương tò mò muốn biết nói.
“Chậc chậc, cái này thì…. chậc...” Diệp Thần lắc lắc đầu thở dài than đất nói.
“Có cái gì thì hộc mẹ ra đi.” Lệnh Hồ Xung cùng Khúc Dương đều một bộ tò mò muốn chết nói.
“Đại ca ca ngươi vẫn là nói cho hai người biết đi nha.” Khúc Phi Yên năn nỉ nói.
“Gọi tướng công.” Diệp Thần nhìn Khúc Phi Yên một cái sau đó lại nói.
“Tướng công, người ta năn nỉ mà.” Khúc Phi Yên ngọt sớt miệng nhỏ kêu.
Khúc Dương cùng Lệnh Hồ Xung một bên âm thầm liên tục nguyền rủa: “Đáng chết cẩu tặc dâm đãng, cho ngươi sinh con không có chim.”
“Nếu như thê tử của ta đã lên tiếng vậy, ta cũng phải nể mặt lão gia hỏa này mới được. Tất nhiên bói quẻ là xem thiên cơ, ta chỉ có thể nói một câu.” Diệp Thần gật đầu giả bộ cao thâm trác mạt nói.
“Ngươi nói nha.” Khúc Dương tò mò muốn biết nói.
“Thiên cơ… bất khả tiết lộ. Tin tưởng ta. Tuyệt đối không sai.” Diệp Thần mở miệng nói sau đó đối với Khúc Dương gật đầu kêu hắn tin tưởng nói.
“Lệnh Răng Hô ngươi buông ta ra, ngươi tuyệt đối đừng cả ta. Ngày hôm nay, thề có thiên địa, lão tử dù có đánh không lại tên tiểu tử này cho dù có chết, cũng nhất định phải cho hắn một trận.” Khúc Dương một bên ẩn ẩn Lệnh Hồ Xung nói.
“Lệnh Răng Hô đừng có cản hắn, để hắn phóng ngựa đến đây, kẻo nói lão tử không đánh người già lại kêu là không nể mặt.” Diệp Thần một bộ không sợ chết khiêu khích nói.
“Gia gia nếu ngươi dám đánh bị thương ta tướng công, ta từ nay về sau cùng ngươi tuyệt giao.” Khúc Phi Yên một bộ uy hiếp nói.
Lệnh Hồ Xung ở giữa khóc không ra nước mắt lẩm bẩm nhìn cái này Khúc Dương lão đầu già không muốn mặt: “Ta rõ ràng không có cản ngươi có được hay là không? Ngươi thế nào cứ ẩn ẩn ta cứ làm như chúng ta quen lắm vậy. Ngươi là ma giáo tả sứ, ta chỉ là một đệ tử quèn thôi. Không dám cùng ngươi trêu chọc cái đại ma đầu này. Bộ nhìn mặt ta còn chưa đủ thảm hay là sao? Với lại ta không phải tên Lệnh Răng Hô.”
“Tướng công, ngươi vẫn là tiết lộ một chút đi nha.” Khúc Phi Yên vẫn là năn nỉ nói.
“Nếu như ta tiểu thê tử đã yêu cầu vậy, ta đành tốn chút tuổi thọ nói một chữ.” Diệp Thần thần thần bí bí nói.
“Lúc nãy một câu, giờ lại một chữ, giả thần giả quỷ.” Khúc Dương một bộ nôn nóng nói.
“Tương lai của ngươi chỉ một chữ thôi… Chết.” Diệp Thần nhìn Khúc Dương phun ra một chữ nói.
“Ta không trù ẻo ngươi, nhưng lần này ngươi hẳn là đến xem Lưu Chính Phong rửa tay chậu vàng đi? Ngươi cho rằng mình toàn mạng quay lại sao?” Diệp Thần nhìn Khúc Dương ý tứ nói.
“Ngươi...” Khúc Dương ngạc nhiên khi Diệp Thần biết được cái này tin tức.
“Ta chỉ sợ là ngươi còn chưa cứu được Lưu Chính Phong, bản thân ngươi đã bồi mạng đâu, ta đoán không nhầm, võ công của ngươi cùng với độc trong cơ thể bây giờ.” Diệp Thần ý vị nói, theo cốt truyện, bây giờ Khúc Dương hẳn tương đương nửa cái phế nhân.
“Ngươi… ngươi còn biết?” Khúc Dương đều cảm thấy kinh nghi nói.
“Thần cơ diệu toán ta có gì không biết hắc hắc hắc...” Diệp Thần cười thật lớn ra vẻ nói.
“Đúng vậy, giỏi nhất thế giới luôn.” Khúc Phi Yên cũng giơ ngón tay phụ họa.
“Phi Yên hắn là nói ta sẽ chết đấy.” Khúc Dương một bộ mặt đen nhắc nhở mình cháu gái.
“Gia gia ngươi bình an đi đi, ta và tướng công sẽ sống thật tốt, ngươi không cần lo. Yên tâm, ta cũng sẽ không hồ đồ vì ngươi đi báo cái gì đại thù.” Khúc Phi Yên một bộ đau thương ôm lấy ngườii của Khúc Dương nói.
“Ta… ngươi thật là chất nữ ta sao?” Khúc Dương đều một bộ mộng bức nghĩ. Cháu gái của hắn làm sao có thể mê trai như vậy chứ.
“Dù sao thân ta đã quyết đi vào tử huyệt, Phi Yên nếu thích ngươi như vậy liền giao cho ngươi chăm sóc. Chỉ tiếc là… không thể cùng Lưu sư đệ cùng nhau một lần thỏa thích giao lưu âm luật. Nhưng mà có thể chết cùng ngày cùng tháng cùng năm coi như không thẹn với tri kỷ.” Khúc Dương một bộ thở dài đau đầu nói.
“Mặc dù là người của Nhật Nguyệt Thần Giáo, nhưng Khúc tiền bối thật khiến ta khâm phục.” Lệnh Hồ Xung một bộ đẫm nước mắt cảm động.
“Lệnh Răng Hô không cầm khâm phục ta, ta chỉ là một lão đầu mà thôi.” Khúc Dương lắc đầu nói.
“Đúng một lão đầu vô trách nghiệm.” Diệp Thần nhổ nước bọt nói.
Khúc Dương nghe vậy nhìn nhìn Khúc Phi Yên đỏ mặt không nói gì. Hắn quả thật là một cái vô trách nghiệm gia gia.
“Sao có thẻ nói như vậy, Khúc tiền bối hắn… quả nhiên quá vô trách nghiệm.” Lệnh Hồ Xung tính nói đỡ cho Khúc Dương nhưng nhìn thấy Diệp Thần sờ sờ tay đến chiếc ghế lập tức đổi giọng.
“Không có nghĩa khí.” Khúc Dương âm thầm đối với Lệnh Hồ Xung nhổ nước bọt, vốn tính cho tiểu tử này chút chỗ tốt, cuối cùng hắn vẫn nuốt vô.
“Không thể trách ta, hắn ra tay thật quá thâm độc, chỉ đánh mặt không đánh chỗ khác. Ta hiện tại đủ xấu, còn tiếp tục xấu, sư muội muốn bỏ ta.” Lệnh Hồ Xung gãi đầu cười khổ.
“Tuy nhiên, ngươi là gia gia của Phi Yên, ta coi như cho một cơ hội hoàn thành nguyện vọng.” Diệp Thần từ trong va ly đen lấy ra ba quyển công pháp phân biệt là Cửu m Chân KInh, Cửu Dương Chân Kinh cùng với Tiên Thiên Công đặt lên bàn.
“Ba quyển bí kíp võ công ta giúp ngươi tốc thành, ngươi liền có thể xưng bá võ lâm.” Diệp Thần thản nhiên trả lời.
“Xưng bá võ lâm? Còn có thể tốc thành?” Khúc Dương nhìn ba quyển công pháp hắn chưa từng nghe tên nghi hoặc.
Lệnh Hồ Xung một bên nghe cũng có hứng thú nhin ba quyển võ công muốn biết rốt cuộc có cách nào. Có phải hay không lừa gạt.
“Tất nhiên là… giá phải trả cho nó rất lớn.” Diệp Thần thản nhiên trả lời.
“Giá phải trả? Là gì? Hiện tại sống chết ta đều không màng đừng nói giá đắt hay đỏ.” Khúc Dương thúc dục nói.
“Dương mệnh, nói cách khác mạng của ngươi.” Diệp Thần nói ra câu này khiến mọi người đều kinh ngạc, dùng mệnh đến đổi được tốc thành võ công vô địch thiên hạ là thật sao?