“Tên Diệp Thần khốn nạn dám lừa ta, đã thế còn như vậy chiếm ta đại tiện nghi đánh chết nhà ngươi.” Hoàng Dung chà đạp cây cỏ xung quanh liên tưởng chà đạp Diệp Thần.
Thật tội nghiệp thiên nhiên nha, bọn chúng có tội gì đâu.
“Diệp ca ca tên khốn nạn, ta bỏ đi lâu như vậy còn không có tìm đến ta. Ta nhất định không để ý đến nhà ngươi nữa.”Hoàng Dung càng đi vào sâu trong rừng càng tức giận, quay đầu nhìn lại hét lên.
“Dung Nhi, muội làm gì ở đây vậy.Biết ta lo lắng lắm không hả.” Diệp Thần bỗng nhiên xuất hiện đằng trước vỗ vai nàng.
“Oái, Diệp ca ca ngươi đi theo ta làm cái gì đâu. Ta nhất định không quay về.” Hoàng Dung có chút giật mình xong cũng quay đầu đi giận dỗi nói. Tuy nhiên trong lòng nàng lại rất vui vẻ à.
“Ngươi không về càng tốt vậy đi theo ta là được.” Diệp Thần bắt bẻ nói.
“Ta cũng không nói đi theo ngươi.” Hoàng Dung khoanh tay lại trước ngực nói.
“Vậy cũng được ta đi theo ngươi thế nào.” Diệp Thần gật đầu nói.
“Vậy được ngươi có dám hay không theo ta về Đào Hoa Đảo nào.” Hoàng Dung khiêu khích.
“Nam nhân của ngươi chưa nơi nào là chưa dám đi. Thế nào ngươi mong nam nhân của ngươi ra mắt nhạc phụ sớm vậy sao. Ta còn chưa vội ngươi vội cái gì chứ.” Diệp Thần cười nói.
“Ai là nam nhân của ta vậy? Sao ta không thấy nhỉ.” Hoàng Dung ngó nghiêng ngây thơ hỏi.
“Ái thê ngươi chẳng lẽ bỏ nhà theo trai thì không phải là ta thê tử thì là cái gì nha. A ta quên mất là thiếp thân tỳ nữ nha.” Diệp Thần trêu ghẹo nàng.
“Ngươi dám nói ta như vậy sao?” Hoàng Dung giận dữ nói.
“Không phải sao, vậy ta hỏi ngươi có đúng hay không bỏ nhà đi?” Diệp Thần liền hỏi.
“Đúng, nhưng ta…” Hoàng Dung đang định nói nàng chỉ ra ngoài chơi một lúc không có bỏ nhà theo trai á.
“Đúng là được rồi, ngươi xem ta chỗ này giấy bán thân đâu. Không phải bỏ nhà theo trai là đúng rồi. Mà không sao, bổn công tử đẹp trai như vậy, ngươi theo là đúng nha.” Diệp Thần liền cười lớn giơ ra giấy bán thân.
“Ngươi vẫn còn giữ nó sao? “ Hoàng Dung đứng hình, nàng còn quên khuấy mất chuyện này nữa à.
“Tất nhiên đây là bằng chứng chúng ta quen nhau cũng như ngươi thuộc quyền sở hữu của ta. Ta đâu có ngu mà vứt nó đi chứ.” Diệp Thần cất lạ vào trong ngực nói.
“Mau đưa cho ta.” Hoàng Dung ra lệnh.
“Không đưa, ta không đưa cho ngươi. Đợi ngươi cùng ta sinh bảo bảo ta lại trả ngươi thế nào.” Diệp Thần lắc đầu nói.
“Mau đưa đây, nếu không ta không thèm để ý đến ngươi. Sinh bảo bảo hay không cũng đừng nhắc tới nữa.” Hoàng Dung xoa tay ra nói.
“Tốt, vậy ta đưa cho ngươi. Sau ngươi lại cùng ta sinh bảo bảo đúng không à.Lúc ấy, đừng hối hận nhé. “ Diệp Thần liền cầm ra định đưa nàng, xong tay kia cũng định chộp tới nàng.
“Oái, ta không cần. Ngươi cứ cầm lấy.” Hoàng Dung nhảy ra tránh thoát ma trảo của Diệp Thần.
“Ngươi cầm đi, xong chúng ta nấu gạo thành cơm được không.” Diệp Thần cầm tờ giấy bán thân tiến sát tới nàng nói. Thực chất hắn chỉ muốn hù nàng chơi thôi.
“Ta không cần, ngươi cứ giữ lại mà dùng.” Dung Nhi liền cười hòa nói. Diệp Thần như vậy cao cường, nàng không ngu a. Nếu cầm thật ở đây như vậy rừng núi hắn không nhịn được phải làm sao đâu.
“Dung Nhi cẩn thận.” Diệp Thần hốt hoảng hét lên.
“A.” Dung Nhi lắc lắc vai. Đằng sau con rắn định cắn nàng liền rơi xuống đất chết.
“Nhuyễn Vị Giáp của Nhạc Phụ lợi hại a. Cũng còn may có nó nên ngươi không sao.” Diệp Thần lên tiếng khen nói.
“Tại sao xung quanh đây lại nhiều như vậy rắn độc chứ.” Hoàng Dung để ý xung quanh nói.
“Có ta ở đây đừng sợ. Mấy con này rắn mà thôi.” Diệp Thần kéo nàng ra sau lưng nói. Nhưng con rắn như kiêng kị Diệp Thần liền lui lại không dám tiến lên.
Trên người hắn có linh khí cùng dược khí hai thứ này có thể khiến chấn áp các sinh vật cũng như độc dược hay dược lý.
“Bọn chúng sợ ngươi. Diệp ca ca ngươi bắt một chút rắn về tối đến ta làm canh rắn cho ngươi ăn.” Hoàng Dung cười nói.
“Được a, chẳng phải một ít rắn sao. Cái này đơn giản hơn đan giổ à.” Diệp Thần gật đầu lập tức lấy trong người ném ra một chút thuốc trắng.
Lập tức các con rắn đều nằm im, sau đó nhanh chóng hắn thu rắn lại. Vậy là có canh rắn tẩm bổ rồi.
“To gan trả rắn cho chúng ta, hai đưa bay chán sống rồi sao.” Bốn nữ tử áo trắng liền chạy từ xa tới.
“Hóa ra là người quen nha. Các ngươi nuôi rắn sao. Thả cũng nhiều đi ta hôm nay giúp các ngươi ăn bớt thế nào.” Diệp Thần nhìn bốn nữ tử nói.
“Tất cả rắn đều là do bọn ta nuôi còn không mau trả lại” Bốn nữ nhận ra Diệp Thần giận dữ nói. Nếu không phải tại hắn, lạc đà của họ lần trước không hiểu tại sao liền trúng độc chết à.
“Nếu như không trả thì sao?” Hoàng Dung cười nói.
“Thế thì lấy mạng các ngươi ra đền.” Bốn nữ rút ra kiếm bắt đầu bao vây, hôm nay cả nợ cũ nợ mới đều đem ra tính một lượt đi.
“Này Dung Nhi ở đây bốn người chúng ta chia đôi thế nào?” Diệp Thần đề nghị nói.
“Được rất tốt. Ta cũng cần chỗ phát tiết đâu.” Hoàng Dung gật đầu. Nếu là trước nàng không dám nói, nhưng đã qua Hồng Lão cùng Diệp Thần chỉ điểm vài chỗ, nàng cũng có thể tự tin đánh với mấy tên này.
“Dừng tay lại. Hoàng cô nương chúng ta lại gặp lại rồi.” Âu Dương Khấc đột nhiên tiến đến hoãn lại hai bên giao chiến.
“Lại là ngươi.” Hoàng Dung nhớ đến tối đó tên này mặt đều bị nổ thành than mà.
“Ta tìm cô vất vả lắm đấy.” Âu Dương Khắc liền thở dài nói. Từ lúc thấy nàng cùng Niệm Từ cô nương hắn đã nhận định chiếm lấy làm của riêng rồi.
“Đám rắn này là ngươi nuôi sao. Ban ngày ban mặt như vậy, thả bao nhiêu rắn ra để hại người ngươi có dụng ý gì.” Hoàng Dung liền thăm dò.
“Ta nghĩ Hoàng cô nương hiểu lầm. Bốn vị nữ tử này không cố ý hại người mà là đang nuôi răn.” Âu Dương Khắc tiến tới gần nói. Hắn thấy Diệp Thần không có nội công không e ngại nha. Còn Hoàng Dung so với hắn yếu quá nhiều.
“Đúng là buồn cười, ta chỉ nghe thấy nuôi ngựa nuôi dê, còn nuôi rắn thì lần đầu tiên ta nghe thấy.” Hoàng Dung cười khinh bỉ nói.
“Do ngươi ếch ngồi đáy giếng mà thôi.” Tứ nữ áo trắng nói.
“Không được vô lễ với Hoàng cô nương.” Âu Dương Khắc ngăn lại nói.
“Ngươi nói xem, ngươi nuôi nhiều rắn để làm gì?” Hoàng Dung liền hỏi.
“Ta từ Tây Vực đến Trung Nguyên, đi đường có chút cô đơn, thế nên dọc đường liền gọi bọn rắn đến chơi cho vui.” Âu Dương Khắc liền nói.
“Nói vớ va vớ vẩn. Bên cạnh ngươi nhiều như vậy mỹ nữ, sao mà cô đơn được.” Hoàng Dung khinh bỉ nhìn bốn nữ áo trắng nói.
“Mỹ nữ như vậy trên đời ta gặp không ít nhưng như Hoàng Cô nương,vừa quốc sắc thiên tư, lại duyên dáng yêu kiều. Sau khi gặp được đêm đêm mơ đến mất thôi.” Âu Dương Khắc tiến đến gần nàng nói. Mấy người kia tuy nói là xinh đẹp nhưng nếu đến cái mỹ nữ còn kém xa lắc xa lơ à.
“Này đừng nghĩ cha ngươi không tồn tại chứ con trai. Dung Nhi ngươi xem có năm người thế nào chia đâu.” Diệp Thần liền ngăn trước Dung Nhi nói. Từ nãy đến giờ hắn không nói không phải hắn câm mà chỉ để cho Dung Nhi vui đùa một chút thôi.
“Ha ha, tên tiểu tử tên này làm sao có thể bảo vệ cô nương chứ. Dung Nhi, cô đi theo ta là tốt nhất.” Âu Dương Khắc không giận nói. Hắn không thèm so đo a.
“Ta nói con trai ngươi không hiểu ta nói gì sao? Ngươi có thể khen nữ nhân ta đẹp ta không quan tâm. Có thể thấy thích ta nữ nhân ta cũng không quan tâm, nhưng nếu muốn chạm đến nàng dù chỉ một ngón tay. Thì đừng có mà hỏi tại sao nhé.” Diệp Thần có chút tức giận nói.
“Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi khiến ta sợ quá hà.” Âu Dương Khắc làm bộ nói.
“Ta là ai đấy à? Nói chung không quan trọng tao là ai, không cần mắc công giải thích, bởi những gì tao sắp làm đây, sẽ định nghĩa con người của tao.” Diệp Thần cười nói bắt đầu nắm tay kêu ra tiếng.
“Diệp ca ca,ta đánh bốn người ngươi xử lý hắn thế nào.” Hoàng Dung tính toán nói.
“Ha ha, nàng nghĩ hắn làm được sao. Còn nữa nàng không thể đánh thắng bốn người họ một lúc được đâu.” Âu Dương Khắc cười khinh bỉ.
“Con gái có thể làm bất cứ điều gì nếu như có người đàn ông của họ giúp đỡ. “ Diệp Thần nói xong cũng tấn công về phía Âu Dương Khắc.
Bị đánh bất ngờ, Âu Dương Khắc lập tức ngạc nhiên xong bị đánh bay về phía sau. Tứ nữ tử cũng chạy lại đỡ hắn.
“Không thể nào, rõ ràng ngươi không có nội lực, tại sao tốc độ có thể nhanh như vậy được.” Âu Dương Khắc búng ra một ngụm máu không cam tâm nói.
“Ngu thì ngu hữu hạn thôi chứ đừng ngu vô hạn như vậy à. Lần sau đi chơi nhớ mang não theo nha.” Diệp Thần cười ma quỷ tiến tới nói.
“Khốn nạn xem chiêu.” Âu Dương Khắc đẩy ra tứ nữ nằm xuống dùng Hà Lôi Công. Bắt đầu vận công lao thẳng đến Diệp Thần.
“Ngươi biết không sự khác biệt giữa thiên tài và kẻ ngu dốt là ở chỗ thiên tài luôn có giới hạn của họ. Vậy nên đừng cố làm gì quá sức với mình bởi sự thật luôn phũ phàng thế đấy.” Diệp Thần cười nói cũng nhảy lên đạp vào đầu Âu Dương Khắc khiến hắn cắm mặt xuống đất.
“Hà Lôi Công sao? Cũng chỉ có vậy. Đứng dậy đi, cho ta xem ngươi sẽ mua vui cho ta như thế nào?” Diệp Thần xách Âu Dương Khắc lên như một con chó nói.
“Mau thả thiếu chủ của chúng ta ra.” Tứ nữ rút ra kiếm xong cũng không dám xông lên. Họ cảm thấy khí tức nguy hiểm của người thanh niên này.
“Dung Nhi, ngươi chơi đùa với họ một lúc đi. Dạo này các ngươi không phải chưa có nữ tì phục vụ sao. Dạy các nàng làm sao cho phải a.” Diệp Thần nói với Hoàng Dung.
“Ân, ta biết phải làm sao nha.” Hoàng Dung vui vẻ gật đầu nói. Quả thực mỗi người bọn họ cần một cái nha hoàn nha. Hoa Tranh, nàng, TIểu Oanh tỷ, Niệm Từ đủ vừa để chia đâu.
“Tỷ muội, bắt nàng làm con tin cứu ra thiếu chủ.” Tứ nữ thấy Hoàng Dung đi tới, cũng xông lên.
“Ngu ngốc. Xem ta Tiêu Dao Quyền.” Hoàng Dung tự tin đánh tới. Cái này Tiêu Doa Quyền trước là hắn học từ Niệm Từ sau được Diệp Thần chỉ thêm cho nha.
“Hừ mau thả ta ra. Ta là thiếu chủ Bạch Xà Sơn, thúc phụ ta sẽ không tha cho ngươi.” Âu Dương Khấc tàn tạ nói.
“Ngươi nên biết vị trí của mình, trước đây ngươi đứng tại đâu, bây giờ ngươi nên đứng ở đúng chỗ đó.” Diệp Thần khinh thường bẻ nát ngón tay của Âu Dương Khắc. Bây giờ Âu Dương Phong có đến đây hắn có thể đánh bại huống chi ngươi. Phải biết trong ngũ tuyệt, thúc phụ ngươi phải sử dụng độc công mới có thể lọt vào Tiên Thiên nha.
Mà hắn chính là bất độc bất xâm, ngươi cho rằng ta sợ lão.
“Thiếu chủ.” Tứ nữ áo trắng thấy Âu Dương Khắc hét lên liền lo lắng. Bọn họ đều là người Âu Dương Phong đào tạo cả, từ chăn gối đến võ công hay chăm sóc thế nào. Nếu như thiếu chủ chỉ cần không vui bọn hắn luôn có thể bị thay thế.
Mà thay thế sau khi là liền bị ném cho rắn ăn thịt. Còn bỏ trốn sẽ bị độc trong cơ thể phát tác mà chết. Vậy nên, họ luôn muốn mang trong mình cốt nhục của Âu Dương Khắc, để thoát khỏi số phận. Bây giờ thì sao, hắn bị như vậy ngược. Các nàng cũng không khá hơn.
“Các ngươi còn nói, mau cứu ta. Còn không mau các ngươi đều đi chết đi. Tháng này đừng mong thuốc giải.” Âu Dương Khắc đau đến phát điên rồi.
“Tỷ muội mau cứu thiếu chủ.” Nghe thấy vậy, tứ nữ liền liều mạng lao lên.
“Các ngươi không nên quên ta chứ.” Hoàng Dung liền ngăn bốn người lại.
“Ngươi có thể chết được rồi. Ta cũng không còn hứng thú chơi với ngươi nữa.” Diệp Thần bắt đầu dùng lực bóp lấy hắn cái cổ.
Bỗng cây Đả Cẩu Bổng đánh tới. Diệp Thần liền thả ra Âu Dương Khắc tránh thoát ra.
“Diệp Thần hạ thủ lưu tình nha. Hắn dù gì cũng là họ hàng với bằng hữu của ta.” Hồng Thất Công chạy tới can ngăn nói.
“ Ta đâu có muốn giết hắn đâu. Làm gì mà căng vậy.” Diệp Thần thở dài nói. Cái lão ăn mày này không phải nói đi sao còn ở đây phá đám hắn à.
“Ngươi thật không muốn giết hắn.” Hồng Thất Công nhìn Âu Dương Khắc chỉ còn có nửa cái mạng, sắp chết tới nơi, mắt có chút giật nói.
“Ta cũng chỉ muốn cho hắn đi cùng Diêm Vương uống trà thôi. Với lại hắn miệng quá thối, cho hắn sự im lặng vĩnh hằng làm quà ấy mà.” Diệp Thần gật đầu tốt bụng nói.
Lúc này, Hoàng Dung cũng giải quyết xong tứ nữ kia mà đi tới.
“Thất Công, ngươi đến nha. Ngươi xem Diệp ca ca quả nhiên lợi hại.” Hoàng Dung ôm lấy Diệp Thần cánh tay hạnh phúc nói. Hắn vì nàng mà nổi giận đánh con rắn chết kia suýt tẻo.
“Được, Diệp ca ca của ngươi là tốt nhất. Diệp Thần ngươi tha cho hắn được sao. Coi như nể mặt ta.”Hồng Thất Công liền cười nói. Hắn cũng coi như với Âu Dương Phong có chút quen biết đi.
Diệp Thần quay lưng sang Âu Dương Khắc xong dùng chân đạp cài cái vào háng hắn, hai viên bị liền rơi ra. Âu Dương Khắc co dật đau không lên tiếng.
Hồng Thất Công cùng Hoàng Dung trợn hai mắt ngạc nhiên trước hành động to gan của Diệp Thần.
Tứ nữ nhìn thấy vậy liền xác định, lần này trở về liền chết chắc rồi.
“Xong nha, nể mặt ngươi tha cho hấn. Tuy nhiên hắn gây hại cho nhiều vậy nữ nhân, hôm nay ta liền tịch thu công cụ gây án tốt.” Diệp Thần chính nghĩa lẫm liệt nói.
“Ngươi điên sao, ngươi làm vậy ta cũng không bảo vệ được ngươi a. Ta nói cho tiểu tử nhà ngươi biết. Âu Dương Khắc nhất định truy sát chết ngươi. Hắn không có con hiện tại tên này duy nhất nỗi dõi, ngươi phế hắn, lần này thảm.” Hồng Thất Công liền hét lên.
“Diệp ca ca ngươi xông đại họa a. Mau theo ta đi gặp cha ta hắn có thể bảo vệ ngươi à.” Hoàng Dung nhận định nguy hiểm nói.
“Các ngươi đừng xồn xồn như con chó xồn thế. Không phải một cái Âu Dương Khắc thôi sao. Phế thì phế đi, dám đánh ta nữ nhân chủ ý không chết là có thể nói là may mắn rồi. Âu Dương Phong thì sao chứ, ta nào có sợ hấn.” Diệp Thần khinh bỉ.
“Ngươi có thể không sợ hắn, nhưng quân đội cùng đệ tử hắn nắm trong tay rất nhiều. Ngươi có thể đánh mười người có thể thắng trăm người sao” Hồng Thất Công khinh bỉ nói.
“Diệp ca ca, Thất Công nói đúng. Ngươi có thể chạy nhưng các tỷ muội thì sao các nàng chạy được sao?” Hoàng Dung cũng liền nói.
“Các ngươi đều là hắn đệ tử, Cái Bang nhất định sẽ bảo vệ các ngươi à.” Diệp Thần chỉ Thất Công nói.
“Còn ta mới không cần lo lắng. Quân đội sao, thế lực à, cái này ta cũng có.” Diệp Thần cười bí hiểm nói. Trước hắn thế nào vận dụng tài nguyên của Thiết Mộc Chân không phải xây dựng quân đội à.
Biết được điều này, Thiết Mộc Chân mới kiêng kị hắn, xem hắn như kẻ địch mạnh nhất tồn tại vậy a.
“Được rồi, Thất Công ngươi bê hắn đi tìm đại phu đi. “ Diệp Thần chỉ Âu Dương Khắc nói.
Tứ nữ cũng đứng dậy muốn rời khỏi thì bị Diệp Thần cùng Hoàng Dung ngăn lại.
“Ta đã cho các ngươi đi sao.” Diệp Thần cười xấu xa nói.
“Vừa hay cần cái nô tỳ xem ra vừa đủ chia à.” Hoàng Dung cũng nói.
Tứ nữ áo trắng liền câm như hến. Họ biết hai người này rất lợi hại. Với lại, bây giờ trở lại họ chỉ có con đường chết mà thôi. Nhưng bây giờ không quay lại, độc dược sẽ làm họ phát độc đau đớn mà chết nha.
Thấy tứ nữ do dự Diệp Thần móc từ trong người ra tán viên đan dược ném cho họ.
“Đây là gì?” Tứ nữ tử liền hỏi.
“Thuốc giải độc cùng thuốc độc ta điều chế. Các ngươi muốn đi theo ta thì uống vào nếu không tiến các ngươi xuống cùng Diêm Vương nói chuyện tốt, dù sao ta với Diêm Vương cũng tính quen biết.” Diệp Thần cười nói.
Tứ nữ này tuy không phải xử nữ hay mỹ nữ quốc sắc thiên hương như mấy cái nữ nhân hắn nhưng cũng là cái người đẹp, công phu trên giường được đào tạo rất bài bản cũng không có kém tắm đi, bấy giờ hắn đem về thi thoảng làm ấm giường cũng tốt. Dù sao, nữ nhân của hắn bây giờ cũng nên có nô tỳ hầu hạ mà các nàng cũng chưa đủ đáp ứng hắn nha.
Tứ nữ liền lập tức uống vô, hiện tại bọn họ còn lựa chọn sao. Cái này cũng chỉ là chuyển chủ nhân mà thôi.
“Được rồi, vậy đi thôi mọi người còn đang đợi chúng ta đâu.” Diệp Thần thấy vậy liền ôm lấy Hoàng Dung trở về. Tứ nữ tử cũng đi theo.
“Ngươi muốn thu các nàng sao?” Hoàng Dung liền hỏi. Hắn định thêm nữ nhân nàng không cấm nhưng cái này nữ nhân nàng mới không đồng ý. Dạng này nữ tử khác gì gái lầu xanh trá hình à. Vốn ai cũng có thể ngoài ra các nàng phản bội lúc nào ai biết.
“Không, chỉ là vui chơi mà thôi. Với lại, các nàng là các ngươi nô tỳ nha. Ta kiếm các nàng làm ấm giường tốt à.” Diệp Thần cười nơi. Hắn không hề thích các nàng. Chẳng qua hắn có thể khẳng định bọn họ có thể giúp hắn mua vui ngoài ra dưới hắn điều giáo. Các nàng sẽ không thể phản bội hắn. Mà còn có thể giúp hắn bảo vệ tốt mấy cái lão bà đi. Hiện tại, hắn thiếu chính là các nữ bộc có thể săn sàng hi sinh tính mạng bảo vệ hắn nữ nhân.
Mà các nàng từng được Âu DƯơng Phong huấn luyện qua. Hắn cũng không cần thời gian quá dài để đào tạo lại các nàng à.