Hai người lập tức trở về khách điếm, gây xong họa cũng cần chạy chứ.
“Mọi người mau lập tức xuất phát rời khỏi đây nha, nơi này không an toàn nữa à.” DIệp Thần liền hét lên.
“Ngươi còn làm gì đang đợi ngươi đâu, mau mau lên.” Hàn TIểu Oanh cầm tay nải ném cho Diệp Thần nói.
“Oa, còn nhanh hơn cả ta nói nữa, các ngươi dọn đồ thật nhanh nha.” Diệp Thần tấm tắc nói. Công phu dọn đồ này đệ nhất thiên hạ sao.
“Có lần nào ngươi đi ra ngoài không có gây họa đâu chứ. Lần này, bọn ta đã sớm chuẩn bị dọn đi rồi.” Mục Niệm Từ chuẩn bị ngựa cười nói.
“Diệp đệ đệ chúng ta bây giờ đi đâu đây?” Thất Quái nhóm người liền lên tiếng hỏi.
“Các vị huynh đệ các ngươi vẫn đến Toàn Chân giáo lánh nạn đi. Khi nào ta dọn yên sẽ đến đón các ngươi. Dù sao các vị đạo trưởng đều quen biết chuyện này dễ dàng.” Diệp Thần liền phân phó huynh đệ Thất Quái.
Thất Quái cũng gật đầu. Bọn họ cũng muốn đến toàn chân giáo tham quan nha. Dù sao, các vị đạo trưởng lần trước gặp mặt có mời qua à.
“Còn chúng ta thì sao?” Mục Niệm Từ liền hỏi.
“Các ngươi đương nhiên là đi theo tướng công nha. Tùy thời thị tẩm à.” Diệp Thần cười xấu xa.
“Đáng ghét.” Niệm Từ đỏ mặt nói.
“Diệp Thần cái này bốn người này là Âu Dương Khắc. Bọn chúng tại sao lại ở đây.”Hàn Tiểu Oanh lên tiếng chỉ vào tứ nữ áo trắng hỏi.
“Ân, là ta kiếm cho ngươi người hầu thích sao?” Diệp Thần giới thiệu.
“Người hầu? Đây chẳng phải nữ nhân Âu Dương Khắc sao. Tại sao ở chỗ ngươi?” Hàn Tiểu Oanh thắc mắc.
“Ta đạp hắn vài cái vào tiểu huynh đệ của hắn, xong tự nhiên hắn có chút co dật. Cuối cùng liền xùi tý bọt mép, nhưng yên tâm ta có chừng mực hắn không có chết, chỉ là hai viên bi lắp không lại được thôi.” Diệp Thần nhẹ tênh như không có việc gì nói.
“Diệp đệ đệ ngươi được.” Thất Quái huynh đệ giơ nên ngón tay. Bọn hắn có thể bắt Âu Dương Khắc nhưng như thế làm là hoàn toàn khác nha. Bởi vì sau lưng hắn có cái thúc phụ Âu Dương Phong, nói là thúc phụ nhưng thực chất là con ruột nha, cái kiểu em chồng chị dâu ngươi hiểu à.
Vậy nên đạp mất cái mệnh căn tử này, ngươi sống qua mười ngày quả thực khó khăn à.
“Diệp Thần ngươi quá xấu xa rồi.” Hoa Tranh mặt đỏ ủng nói.
“Ngươi lần này xông đại họa biết chưa. Lần trước không nói hắn trêu ghẹo ta cho ngươi để ngươi không gây họa. Cuối cùng, vẫn không tránh được.” Hàn Tiểu Oanh thở dài nói.
“Há hắn còn dám trêu trọc ngươi. Mọi người xuất phát trước đợi ta một lúc.” Diệp Thần liền chạy ra cửa.
Một lúc sau hắn quay về, đằng sau xuất hiện thêm Hồng Lão đang tức giận ho ra lửa mửa ra khói.
“Ấy từ từ nào có gì từ từ nói.” Diệp Thần ẩn cái mặt Thất Công ra xa. Nói gần nước bọt văng hết lên mặt hắn rồi.
“Được ngươi nói xem. Ngươi làm vậy là có ý gì. “ Hồng Thất Công bình tĩnh lại nói. Tên này quả nhiên biết gây họa.
“Diệp Thần ngươi rốt cuộc làm gì đâu?Thất Công hắn làm gì đâu.” Hoàng Dung đám người lo lắng hỏi. Nhưng nhìn cái này cảnh, Âu Dương Khắc hằn là thảmđi.
“Ngươi tự nói đi.” Hồng Thất Công xoay người sang một bên.
“Ân, ta đi thăm Âu Dương Khắc một chút.Hắn động đến Tiểu Oanh nha, nếu không chiểu cố đến việc hắn đã chết, ta đã đánh hắn rồi.” Diệp Thần vô tư nói.
“Ngươi nói gì cơ?” Hàn Tiểu Oanh cùng đám người hét lên.
“Thì đó, đánh thêm vài cái.” Diệp Thần tỉnh bơ.
“Nếu ta không chiếu cố đến việc nó đã chết, thì hắn đã bị ta đánh nhừ tử rồi.” Diệp Thần nhắc lại nói.
“Âu Dương Khắc chết rồi?” Mọi người lập tức điên đầu. Tứ nữ hắn cướp về liền lăn ra ngất. Lần này xong Âu Dương Phong nhất định không chết không thôi.
“Ừ, hắn nằm thẳng cẳng trên giường. Cứng như đá và xanh ngắt. Ta e đây là trạng thái điển hình của nó.Như mấy người thấy đấy, hắn dường như không có sự ổn định, vừa thôi còn trợn trắng mắt vài phút sau thì đã nằm im lìm và bắt đầu bốc mùi.” Diệp Thần thuyết minh lại nói.
“Tại sao hắn lại chết?” Mọi người trợn to mắt hỏi. Cái quái gì mà ngươi bình thản vậy, không phải ngươi làm chứ.
“Ồ, chuyện đó quan trọng gì lắm à?” Diệp Thần vô tội hỏi.Hồng Thất Công thấy vậy liền uống rượu cũng ho khan ra, cái này rất quan trọng nha.
“Dĩ nhiên, chúng ta nghĩ thế!” Mọi người liền nói. Ngươi mà làm thì chạy cho nhanh chứ sao.
“Thì…uhm…tất cả việc đều vì cái lọ ớt bột đó. Ta chỉ vô tình làm đổ một ít mà hình như cả lọ thì phỉa vào nơi tiểu huynh đệ hắn vừa chuyển nhà đi. Cuối cùng, hắn rú lên tiếng, mắt long sòng sọc nhìn thấy mà ngứa liền đạp vào háng hắn vài cái. Rồi sau đó hắn… “ Diệp Thần kể lại.
“Chết.” Mọi người hô lên.
“Ờ…dại loại thế.Rất may là quan tài đang giảm giá, hắn tiền vừa đủ mua một cái.”Diệp Thần nhún vai nói.
Câu chuyện vừa kết thúc đám người lập tức biến mất không dấu tích.
“Còn cái gì nữa, ngươi đánh chết hắn còn gì.” Hoàng Dung liền nói.
“Ukm, có vẻ thế.” Diệp Thần nhún nhẹ vai. Cảm giác giết người xong cũng bình thường thôi. Mặc dù hắn vừa giết một thằng khốn nạn có cái thằng khốn nạn hơn đứng sau lưng.
“Thôi xong, lần này Âu Dương Phong đảm bảo với ngươi không chết không thôi. Nếu ngươi phế hắn, Âu Dương Phong có thể nể mặt Đông Tà và Bắc Cái không đụng đến. Nhưng ngươi giết hắn, ai cũng không bảo kê ngươi được.” Hàn Tiểu Oanh đau đầu nói.
“Vậy chúng ta đi thôi. “ Diệp Thần kéo lên các nàng nói.
“Đi đâu, ngươi còn chưa có nói.” Hoa Tranh liền hỏi.
“Liền đi Thái Hồ đi, nghe nói ở đấy rất đẹp.” Diệp Thần mở ra một cuốn sách nói.
“Ân,đây là ta mua sách hướng dẫn du lịch Trung Nguyên nha.” Diệp Thần khoe nói.
“Các ngươi thôi ngay hiện tại còn đến Thái Hồ ngắm cảnh tâm trạng. Đại họa lâm đầu đến nơi.” Hàn Tiểu Oanh ném xuống sách du lịch hét vào mặt Diệp Thần.
“Ân, ngươi cứ từ từ nào. Chúng ta đi chơi trước đã. Chuyện của hôm nay không lo đến ngày mai. Huống chi, nếu ta phải chết các ngươi cũng nên cho ta lưu lại chút hậu duệ không phải sao.
Chúng nữ nghe xong đều đỏ mặt nhưng vẫn gật đầu. Sau đó bắt đầu thay nam trang.
Cuối cùng, họ vẫn xuất phát di Thái Hồ ngắm cảnh. Diệp Thần chịu chơi thuê hẳn thuyền lớn dùng.
“Này ta nói ngươi Quách TĨnh vợ chồng ta đi ngắm cảnh ngươi cũng chạy theo là sao.” Diệp Thần khó chịu nói.
“Diệp sư phụ cái này không thể trách tại ta. Tối qua mệt mỏi cả đêm. Sáng nay dậy muộn, mọi người liền đi hết a, ta cũng chỉ có cách đi theo ngươi à.” Quách TĨnh cười khổ nói.
“Hừ,Này mấy người các ngươi từ giờ lấy tên Xuân Hạ Thu Đông đi cho dễ phân biệt à.” Diệp Thần chỉ tứ nữ nói.
“Vâng, chủ nhân.” Tứ nữ đồng thanh nói.
“Tốt, các ngươi có vẻ như rất giỏi ca múa, vậy múa một điệu đi.” Diệp Thần ra lệnh nói.
Tứ nữ lập tức nhảy múa.Diệp Thần trái ôm phải ấp tận hưởng.
“Diệp ca ca, để ta hát cho ngươi nghe một bài thế nào. Cha ta cũng rất thích bài hát này.” Hoàng Dung liền nảy ra ý tưởng nói.
Sau đó nàng bắt đầu cất giọng hát lên. Vào lúc này ở đầu thuyền bên kia cũng vang lên bài hát này.
Nàng liền ngó ra xa nhìn người hát. Sau có chút ngạc nhiên.
“Không ngờ tại đây cũng có người biết bài hát này.” Hoàng Dung cười nói.
“Cho thuyền lại gần xem rốt cuộc là ai nào.” Diệp Thần kêu người lái thuyền.
“Xin chào, ngươi hát có vẻ tốt nha.” Diệp Thần đến gần nói.
“Ân, cũng bình thường thôi không bằng vị tiểu ca này.” NGười câu cá nói.
“Tất nhiên, Dung Nhi của ta ca hát là nhất.” Diệp Thần ôm lấy Dung Nhi nói. Hoàng Dung đỏ mặt vui vẻ.
Mấy nữ nhân của hắn cũng lườm Diệp Thần.
“Ân các ngươi cũng là nhất.” Diệp Thần quay ra nịnh nọt, hắn làm sao quên mất những người khác tại được chứ.
“Tại hạ họ Lục.Hàn xá tại bên hồ, gặp nhau tức có duyên không biết các vị có muốn đến phủ Thượng Bàn Hằng ở vài ngày không” Lục thúc thúc liền nói. Hắn đã nhìn ra được mấy vị công tử kia là nữ nha. Đã thế tiểu cô nương cái này bài hát không bình thường.
“Được thế thì còn gì bằng đâu.” Diệp Thần đa tạ nói. Hắn nhìn ra cái này Lục thúc cũng được tính là người hiền lanh nha, sẽ không gây bất lợi cho bọn họ. Bởi trên người không có sát khí cũng ác ý ẩn hình nha. Hắn đối với cảm ứng của mình tuyệt đối chính xác.
Hai con thuyền cũng đi lạc vào bờ vào Lưu Vân Trang.
“Vân Trang này đẹp quá a.” Chúng nữ đánh giá nói.
“Các vị ở đây là hàn xá rồi. Lão phu đi đứng không tiện. Các vị mời đi trước.” Lục trang chủ liền cười tạ lỗi.
Diệp Thần nhìn chút chân Lục trang chủ xong mỉm cười đi vào hàn xá.
“Lục trang chủ này quả nhiên thế ngoại cao nhân a.” Hoa Tranh ngắm nhìn nói. Trước tại Mông Cổ nơi đâu cũng toàn lều à. Bây giờ mới thấy cái sơn trang đẹp như vậy a.
Hoàng Dung đi thêm vài bước nhìn thấy một vật có chút đứng hình.
Đây là Thiết Bát Quái. Hoàng Dung có chút suy nghĩ nói.
“Sao vậy.” Diệp Thần thấy Hoàng Dung thất thường liền hỏi.
“Không có gì, ta suy nghĩ nhiều thôi.” Hoàng Dung liền cười nói.
“Này, ta nói mấy người chậm lại được không giúp ta khuôn đồ với.” Quách TĨnh ôm đống đồ lết đằng sau nói.
“Kệ nhà ngươi dám phá lão tử chuyện tốt.” Diệp Thần mặc xác cho Quách Tĩnh kêu cứu mà quay bước đi tiếp.
“Các vị, tại hạ thiếu chủ Lục Quán Anh gặp qua các vị.” Lục Quán Anh liền chào hỏi.
“Thì ra là thiếu chủ hữu lễ.” Diệp Thần đám người đa tạ xong cũng đi theo Lục Quán Anh đi đến phòng.
Đường đi đến phòng quả thực như mê cung vậy.
“Diệp Thần cái này gia trang không bình thường.” Hàn Tiểu Oanh thấy xung quanh khác thường liền nói.
“Mỗi một ngã rẽ hay diện tích cùng khung cảnh đều được xây dựng giống nhau.” Diệp Thần gật đầu xong vẫn đi theo.