Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan

Chương 20: Vương Dĩnh chấn kinh



Sau khi Diêu Hàn nghe được tiểu thư của mình dự định bái Trương Huyền làm lão sư, hắn cũng không biết Trương Huyền đã thu được mấy người học sinh. 

 Lúc này mới vừa nói Trương Huyền không thể thu được người học sinh thứ hai xong, hắn liền thấy một đám người Vương Dĩnh, phảng phất như chúng đang tát vào mặt hắn mỗi đứa một cái, sắc mặt hắn trở nên khó coi. 

 -Lão sư! - Triệu Nhã cảm thấy da mặt nóng hừng hực, hận không thể có cái lỗ cho nàng chui xuống. 

 -Người không sao chứ? 

 Một lát sau, Diêu Hàn tỉnh lại, nhìn Trương Huyền cách đó không xa, nhịn không được sững sờ. 

 Ngày hôm qua tên kia đối với mình ác liệt như vậy, vốn cho rằng hôm nay tới có thể thấy Trương Huyền coi như không biến thành đầu heo thì cũng biến thành tàn phế, làm sao mà đến cả da cũng không có lấy đến một vết thương? 

 Kỳ thật hắn đi theo Triệu nhã không phải đến xem Trương Huyền dạy như thế nào, trên thực tế là muốn nhìn thấy thảm cảnh đối phương bị đánh… Kết quả là bản thân đường đường là một cường giả Ích Huyệt cảnh tầng sáu, đi đánh lén người ta lại bị người khác đánh như đầu heo… Hắn có cảm giác mất mát không thể tiếp thu được. 

 -Ta có thể có chuyện gì? 

 Trương Huyền biết đối phương nghĩ cái gì, trên mặt không biểu lộ bất kì cái gì, nhìn về phía Triệu Nhã: 

 -Người nhân sĩ tàn tật này là … 

 -Nhân sĩ tàn tật? - Triệu Nhã cảm thấy cổ quái, bất quá còn chưa lên tiếng liền bị một thanh âm cắt ngang. 

 -Ngươi mới là nhân sĩ tàn tật, cả nhà người mới là tàn tật! 

 Diêu Hàn cố nén xúc động muốn hộc máu, lông mày giương lên, ống tay áo hất lên cao giọng nói: 

 -Ta chính là quản gia của Bạch Ngọc thành phủ thành chủ, Diêu Hàn! 

 -Nếu là nhân sĩ tàn tật thì nên đi về đi, miễn cho việc nằm vạ chết tại đây, ta cũng không biết phải giải thích như thế nào. – Trương Huyền giống như không nghe thấy hắn nói, - Tiễn khách, đóng cửa! 

 -Ngươi… 

 Diêu Hàn nắm chặt tay, kém chút đã tức điên tại chỗ. 

 Hắn là ai? 

 Quản gia của Bạch Ngọc thành phủ thành chủ, đức cao vọng trọng, đi vào Hồng Thiên học viện, coi như là chủ nhiện phòng giáo dục cũng phải cẩn thận phối hợp với hắn, thế nhưng tại đây bị tên lão sư này gọi là tàn tật lại còn đuổi ra ngoài, làm sao hắn không giận được. 

 -Ta muốn nhìn xem người dạy bọn hắn như thế nào! – Diêu Hàn ngạo nghễ đứng thẳng nói. 

 -Há há, chúng ta dạy học cần tuyệt đối yên tĩnh, không phải chó mèo nào cũng có thể đi vào! 

 Trương Huyền cũng không quan tâm người này địa vị cao ra sao, cái gì nghe cũng không lọt, lần nữa khoát tay. 

 -Ngươi nói ai là chó mèo? - Lửa giận quá lớn, vết thương của hắn không ngừng rỉ máu, Diêu Hàn toàn thân run rẩy: - Ngươi có tin hay không ta hiện tại một chưởng phế người… 

 -Triệu Nhã, đem hắn đuổi ra ngoài thì ta mới có thể giải quyết được vấn đề của ngươi! 

 Lười với việc cùng đối phương đôi co, Trương Huyền khoát tay chặn lại. 

 -Diêu thúc thúc, người nên ra ngoài đi! Ta lập tức phải học rồi! 

 Nghe nói như thế, Triệu Nhã mắt sáng lên. 

 -Ta không đi, ta muốn tên này nói rõ cho ta hắn đang nói ai? Diêu Hàn ta đường đường là một cường giả Ích Huyệt cảnh tầng sáu, đi đến bất cứ nơi nào đều được người người kính trọng, dám nói ta là tàn tật, còn bắt ta ra ngoài… 

 Bành! 

 Lời nói còn chưa nói xong, hắn liền bị Triệu Nhã đẩy ra ngoài cửa, ngay sau đó tối sầm lại, đại môn đóng lại. Nếu không phải hắn tránh nhanh, khẳng định sẽ bị đập trúng ngay tại chỗ. 

 -Tiểu thư… 

 Đứng ở ngoài cửa, lông mày Diêu Hàn giật giật, da mặt run rẩy. 

 Nếu như hắn bị Trương Huyền đuổi ra ngoài, hắn khẳng định sẽ xuất thủ. Thế nhưng tiểu thư đuổi, đánh chết hắn cũng không dám hoàn thủ, bất quá tất cả phẫn nộ hắn đều chuyển sang trên người Trương Huyền. 

 Thật nghĩ không thông, tên này rốt cuộc có bản lĩnh gì? Có thể đem tiểu thư điều khiển như vậy? 

 -Diêu thúc thúc, làm phiền ngươi chờ ở bên ngoài, chúng ta phải lên lớp rồi! 

 Triệu Nhã biết bản thân mình như thế nào, bệnh của nàng không thể để cho bất cứ ai biết được, nhất là Diêu thúc thúc, nếu lão sư muốn giúp nàng giải quyết thì trước tiên đem người này đuổi ra ngoài. 

 -Vậy thì tốt, tiểu thư, ta ở chỗ này chờ người, có chuyện gì thì trực tiếp gọi ta, ta sẽ lập tức xông vào! 

 Nghe được tiểu thư mở miệng, Diêu Hàn biết là không thể đi vào, tức giận muốn điên lên cũng không có cách nào, đành phải cắn răng nói vậy. 

 Diêu Hàn rời đi, trong phòng chỉ còn năm người học viên mới thu, Trương Huyền nhìn quanh một lần: 

 -Các người đều đã nhận ta làm sư phụ, sau này sẽ là đồng môn sư huynh muội của nhau, hai bên hảo hảo chiếu cố nhau, không nên hạ thấp uy phong của ta! 

 -Uy Phong? 

 Nghe nói như thế, năm người học viên đưa mắt nhịn nhau… 

 Lão sư ngươi có vẻ như không có gì là uy phong cả! 

 Khụ khụ, coi như chúng ta muốn hạ thấp, cũng không có khả năng rồi… 

 -Ta dạy học cùng những người khác thì khác biệt, chú trọng tài năng đến đâu thì theo đó mà dạy, cho nên cách dạy mỗi người cũng mỗi khác. Cho nên, giữa các ngươi cũng không có gì để phải so sánh với nhau cả! 

 Trương Huyền giống như không thấy được vẻ mặt của mọi người, bày ra đạo lý dạy học uy nghiêm: 

 -Bây giờ ta sẽ đi vào căn phòng nhỏ này, kêu đến ai, người đó liền tiến vào! 

 Lớp học Trương Huyền mặc dù không quá lớn, chỉ tầm một trăm mét vuông, thế nhưng vẫn có một cái gian phòng, là nơi chuyên chỉ dạy chuyên môn cho học sinh. 

 Năm học viên này, từng người cũng không giống nhau, chỉ điểm chung với nhau phiền phức không ít, cũng không có cách nào làm được. 


 -Vương Dĩnh, ngươi là người học viên đầu tiên của ta, đến đây đi! 

 Nói xong, Trương Huyền dẫn đầu đi vào phòng nhỏ. 

 -Được! – Vương Dĩnh vồn là một cô gái ngoan ngoãn, không dám phản bác, ngay lập tức đi vào theo. 

 ………………… 

 Trong lòng Vương Dĩnh có chút hối hận. Hôm qua nàng lạc đường, tói nơi này hỏi đường, kết quả bị lão sư này lừa gạt bái sư. 

 Vừa bắt đầu còn không biết rõ chuyện như thế nào, hiện tại suy nghĩ kỹ một chút, lão sư này có vẻ như không có bản lĩnh gì. 

 Các lão sư khác, chỉ cần đánh quyền liền có thể nhìn ra chân mình gặp vấn đề, tên này không những không nhìn ra, lại còn lừa gạt nói có thể chữa lành cho chân bị thương của mình… 

 Lúc trước, cái chân bị thương này được phụ thân tìm các thầy thuốc nổi danh nhất cũng không thể chữa lành được, hắn nói có thể chữa, không phải lừa gạt thì là gì? 

 Nhất là hôm qua Lưu lão nói không ít sự việc liên quan đến tên lão sư này với nàng. 

 Giờ mới biết được, lão sư này lại có sự tích “Huy hoàng” đến vậy, lão sư kém cỏi nhất Hồng Thiên học viện từ trước tới nay, khảo hạch thì bị không điểm, thực lực thì hạng bét trong tất cả lão sư… Bản thân làm sao có thể xui xẻo như vậy, bị hắn lừa liền tin tưởng hắn! 

 -Khó trách ca ca nói bên ngoài có nhiều người xấu… 

 Ca ca trước kia nói với nàng bên ngoài nhiều người xấu như thế nào, nàng còn không tin, ngẫm lại tên lão sư nay, liề cảm thấy mình bị lừa, trong lòng cảm thấy đầy ủy khuất. 

 Đang suy nghĩ làm thế nào để mở miệng xin rút lui khỏi lão sư này, cùng lắm thì bị mắng một trận, Hoa ca ca có thể hỗ trợ mình thay lão sư khác, liền nghe được âm thanh quen thuộc trước mắt vang lên. 

 -Đem võ kỹ diễn luyện lại một lần! 

 Trương Huyền đang ngồi giữa phòng, thần sắc lạnh nhạt nhìn qua. 

 Lần trước lúc Vương Dĩnh diễn luyện, Thiên đạo thư viện còn chưa được kích hoạt, cũng không biết đến cùng có khuyết điểm gì. 

 -Được ạ! – Vương Dĩnh mặc dù muốn rời khỏi khóa học, nhưng nàng vẫn là cô gái ngoan ngoãn, chần chờ một chút vẫn gật đầu lần nữa quyền pháp gài thét, rất mau đem một bộ quyền pháp đánh xong. 

 -Ừ! 

 Trương Huyền nhẹ gật đầu. 

 Mặc dù Vương Dĩnh này tính cách có chút ngốc nghếch, nhưng nói thật quyền pháp đánh thật là không tệ. 

 -Lão sư, kỳ thật ta nghĩ … 

 Vương Dĩnh chần chờ một chút, muốn nói ra mục đích muốn rời khỏi khóa học của mình, bất quá, nói còn chưa dứt câu, thiếu niên đối diện liền mở miệng. 

 -Chân của ngươi, nếu như ta nhìn không lầm thì đại khái hai năm về trước, cùng người khác đối chiên nên đã bị thương! – Trương Huyền nói. 

 -Người… Làm sao biết? 

 Vương Dĩnh sững sờ, lời nói muốn nói ra liền nghẹn lại, mắt trọn tròn. 

 Nàng hôm qua chỉ nói qua chân bị thương, cũng không có nói qua lí do bị thương, không nghĩ tới đối phương chẳng những nói ra được là bị người đánh, còn nói ra thời gian bị thương, để cho nàng không nhịn được mà kinh ngạc. 

 -Ngươi trên đùi có ba khu huyệt đạo, phân biệt nắm giữ lực lượng, tốc độ, nhanh nhẹn. Lúc người cũng người kia giao chiến, đối phương trong lúc vô tình đã chạm đến huyệt đạo lực lượng của ngươi! Cái huyệt đạo này đụng một cái liền xuất hiện phong bế, dẫn đến tinh huyết chảy ngược về, mới khiến cho ngươi không cách nào phát huy lực lượng giống như người bình thường. 

 Vốn cho rằng, lão sư này cái gì cũng không biết, nói có thể chữa lành chân của mình cũng chỉ là thuận miệng lừa gạt, không nghĩ tới mới mở miệng liền nói giống như Nguyên Ngữ đại sư, sao có thể không khiếp sợ chứ? 

 -Lão sư, người có thể chữa lành chân cho ta không? – Vương Dĩnh nhịn không được hỏi. 

 -Việc nhỏ mà thôi! – Trương Huyền thản nhiên nói. 

 -Việc nhỏ? – Con ngươi Vương Dĩnh co rút lại, hô hấp dồn dập.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.