Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan

Chương 7: Ngươi từng bị bỏ rơi



“Ngươi làm gì?” Nhìn thấy bộ dáng giận giữ của đối phương, Trương Huyền á khẩu rồi.

Hiểu lầm kia có vẻ hơi lớn quá thì phải!

Nhưng mà ngược lại nếu là người khác chắc chắn họ cũng nghĩ như vậy thôi. Không hề chỉ điểm tu vi nhưng lại khiến tiểu thư của hắn cam tâm tình nguyện, thậm chí nàng vừa nói vừa đỏ mặt. Quan trọng hơn nữa là ghi chép thủy tinh bị vỡ tan thành vụn phấn , vật chứng rõ ràng… Tất cả dấu hiệu đó đều cho thấy có chuyện không bình thường đã xảy ra.

Trong nháy mắt, Trương Huyền liền bị nhận định thành lão sư biến thái, yêu râu xanh, vô sỉ…

“Diêu thúc thúc, ngươi nghĩ gì vậy? Nếu ngươi cứ như vậy, từ giờ ta sẽ không để ý đến ngươi nữa!” Nhìn thấy Diêu Hàn giận giữ, nghe những lời nói đó của hắn, nàng không biết phải làm sao. Khuôn mặt nàng trở nên khó coi, suýt nữa thì phát điên lên.

Nàng là thiếu nữ nha! Nói bậy nói bạ nàng còn đâu danh tiết nữa?

“Tiểu thư…” Bị Triệu Nhã cắt ngang, Diêu Hàn đành thu lại hơi thở.

“Được rồi! Ngươi đi giúp ta nhận chăn đệm đi, đừng làm chậm trễ, ngày mai ta còn đi học.” Triệu Nhã hừ một tiếng, quay người đi ra khỏi phòng.

Việc nàng có bệnh không thể tiết lộ ra ngoài, nếu không sẽ bị mọi người truy hỏi. Mà loại bệnh của nàng làm sao có thể nói ra được!

Cho nên nàng chỉ có thể nói mình cam tâm tình nguyện nhận Trương Huyền là lão sư, không thể lấy cớ khác.

“Hừ!” Thấy tiểu thư xoay người rời khỏi phòng, Diêu Hàn lạnh lùng nhìn Trương Huyền một chút, ánh mắt tóe lửa. Không biết hắn nghĩ gì, phất tay rời đi.

Bây giờ hắn còn nổi lên ý nghĩ giết chết Trương Huyền. Nếu không phải vì đây là học viện, lại vì tiểu thư ngăn cản, hắn đã sớm ra tay rồi.

“Ta đâu trêu ghẹo ai a…” Thấy đôi mắt sắc bén của đối phương, Trương Huyền rất bất đắc dĩ.

Chỉ là thu một học viên thôi mà, có cần phải vậy không…? Cứ như thể bản thân ta phạm phải tội ác tày trời vậy. Quan trọng là… ta đâu có làm gì a…!

“Được rồi! Hôm nay còn không ít thời gian, ta phải tranh thủ thu nhận thêm mấy học viên nữa mới được! Học sinh càng đông, tài nguyên càng nhiều a!”

Ở Hồng Thiên học viện, lão sư được chia thành nhiều cấp bậc. Hàng năm trong cuộc đánh giá, thành tích của các lão sư sẽ dựa vào số lượng học viên đã thu nhận, học viên tiến bộ nhiều hay ít, các kỳ thi đạt thành tích tốt… Nếu lão sư đạt cấp bậc cao, tài nguyên mà lão sư và học viên lấy được sẽ tăng gấp đôi. Điều này cũng chính là thầy trò cùng tiến cùng lùi.

Tính ra bây giờ hắn mới thu được ba học sinh, chỉ đủ giữ vị trí lão sư mà thôi. Về tư cách, hắn vẫn là lão sư thứ nhất từ dưới đếm lên của toàn trường. Muốn tiến bộ, chỉ có thể tiếp tục thu nhận thêm học viên.



“Trịnh Dương, ngươi đừng quá thất vọng! Chẳng qua là Vương Siêu lão sư không thu nhận ngươi thôi mà. Đừng ủ rũ như vậy!”

Trên đường cái của học viện xuất hiện hai thiếu niên. Một người trong đó đang an ủi người còn lại.

“Mạc Hiểu, ngươi được trúng tuyển dĩ nhiên nói dễ dàng rồi. Ngươi thử cảm giác khi mình cũng không được tuyển chọn xem.” Lông mày Trịnh Dương nhướng lên, có vẻ như những lời an ủi này không có tác dụng gì với hắn.

“Khụ…khụ… ngươi đừng nói vậy. Thật ra các lão sư khác cũng rất tốt mà. Đâu nhất thiết phải lựa chọn Vương Siêu lão sư đâu.” Thiếu niên Mạc Hiểu gãi đầu xấu hổ nói.

“Không cần thiết lựa chọn hắn? Ngươi nói dễ nghe nhỉ! Từ nhỏ hai chúng ta đã tu luyện thương pháp cùng nhau, đều coi thương như một bộ phận của thân thể, không thể chia lìa. Trong học viện Hồng Thiên này, Vương Siêu lão sư nổi tiếng dạy thương pháp tốt nhất. Ngươi đã là học viên của hắn, còn ta lại thất bại, ngươi nói ta có thể không uể oải sao?” Trịnh Dương vừa nói vừa thở phì phò.


“Cái này…” Mạc Hiểu bị chất vấn không biết nên trả lời ra sao.

Các lão sư của Hồng Thiên học viện đầu có lĩnh vực sở trường riêng. Có người am hiểu quyền pháp, lại có vị giỏi về đại đao… Vương Siêu lão sư nổi tiếng vì am hiểu thương pháp, có thứ hạng cao trên bảng xếp hạng.

Hai người họ cùng tham gia khảo hạch, muốn bái nhập cùng một người. Vậy mà người thành công kẻ thất bại, chẳng trách có người buồn phiền.

“A… Bên này có lớp học. Hay là chúng ta vào xem thử đi!” Đang không biết cách hóa giải xấu hổ, Mạc Hiểu bỗng thấy một phòng học cách họ không xa, vì vậy chỉ về phía trước nói.

“Ta không đi đâu!” Trịnh Dương lắc đầu.

“Đi nào! Chúng ta cứ vào xem thử, nhỡ đâu vị lão sư này cũng am hiểu thương pháp thì sao!” Mạc Hiểu an ủi: “Dù sao nhìn một chút cũng đâu mất miếng thịt nào!”

“Thôi được!” Mặc dù không tình nguyện nhưng Trịnh Dương vẫn đi theo sau lưng Mạc Hiểu tiến vào phòng.

Bên trong phòng học, Trương Huyền đang nghĩ cách lôi kéo người khác, liền thấy hai thiếu niên tiến đến.

“Xin chào lão sư!” Mạc Hiểu cúi người chào.

“Ừm…” Trương Huyền nhấc mí mắt: “Các ngươi muốn bái sư ở chỗ ta sao?”

“Người huynh đệ này của ta rất lợi hại, nhất là về thương pháp. Trong thế hệ trẻ tuổi, rất ít người so sánh được với hắn. Mong rằng sẽ được lão sư chỉ điểm!” Mạc Hiểu vội nói.

“Mạc Hiểu…” Trịnh Dương kéo kéo ống tay áo người huynh đệ tốt của mình.

“Sao vậy?” Mạc Hiểu nghi hoặc.

“Ngươi nhìn hoàn cảnh nơi này…” Trịnh Dương nhướn mày.

Lớp học này vô cùng chật chội, nhỏ đến mức chỉ có thể chứa được mười mấy người.

Kích cỡ của phòng học chứng tỏ thực lực của lão sư. Những lão sư đứng ở top đầu có phòng học rộng như quảng trường, có thể chứa mấy trăm học viên cùng lúc tu luyện. Còn phòng học này bé như vậy, chỉ sợ trình độ của lão sư chỉ ở mức bình thường.

“Hơi nhỏ một chút thật…!” Mạc Hiểu cũng nhìn thấy quy mô phòng học, hơi chột dạ.

Vốn hắn có ý tốt muốn giúp hảo hữu hết buồn phiền, lần này thì hay rồi! Nơi này nhỏ như vậy, hắn sợ trình độ của lão sư quá thấp, phiền muộn đó không những không giải quyết được, mà không cẩn thận còn làm bạn mình buồn thêm.

“Diễn luyện thương pháp đi!” Giả vờ không nghe thấy lời thì thầm của hai người, Trương Huyền vẫn thản nhiên nói.

“Nhập gia tùy tục. Ngươi cứ để vị lão sư này chỉ điểm một chút cũng không sao mà. Nếu như trình độ thấp quá, ngươi không bái sư cũng không ai làm gì được.” Thấy Trịnh Dương vẫn chần chờ, Mạc Hiểu bèn nói.

“Ừm…” Trịnh Dương gật gật đầu.

Ngoại trừ những lão sư nổi tiếng, được các học viên chạy theo như vịt, còn những thầy giáo bình thường muốn tuyển học viên, người đó có thể cân nhắc.

Nghĩ thông suốt rồi, Trịnh Dương không do dự nữa, đem trường thương từ trên lưng xuống diễn luyện một lượt.

Ông…

Nắm trong tay trường thương, thần thái Trịnh Dương thay đổi trong nháy mắt, giống như trường kiếm ra khỏi vỏ, phong mang bức người.

Sưu…sưu…sưu…

Trường thương đâm vào không khí tạo nên những tiếng xé gió khiến căn phòng như bị nứt ra, bốn phía gió thổi cuồn cuộn.

Người trong nghề vừa ra tay liền biết, Trình Dương mặc dù không quá mạnh nhưng thương pháp không hề kém.

Hô!

“Mời lão sư chỉ điểm!” Thu hồi trường thương, Trịnh Dương hơi thở nhẹ nhàng, tim không nhảy, sắc mặt lạnh nhạt nhìn sang.

Thực sự khi nhìn thấy kích cỡ của phòng học này, hắn cũng không coi trọng vị lão sư này. Hắn nghĩ trình độ của lão sư và phòng học là tương đương.

Trong lúc đó, vị lão sư này híp mắt lại, cũng không biết hắn đang nghĩ gì. Sau đó, hắn bỗng mở mắt từ từ nhìn qua, khóe miệng nhếch lên cười thản nhiên.

“Ngươi từng bị tổn thương? Hay chính là… Ngươi từng bị bỏ rơi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.