Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan

Chương 8: Ta chính là phế vật kia



"Ừm?" 

 Trịnh Dương sững sờ, sắc mặt dần trở nên đỏ lựng. 

 "Ta từng thầm mến một cô gái nhưng sau đó bị nàng trực tiếp làm nhục. Nhưng vấn đề này không có quan hệ gì với lão sư ngươi!" 

 Hắn đã từng thầm mến một cô gái, rồi lấy hết can đảm để thổ lộ. Nhưng kết quả bị đối phương tuyệt tình đả kích, khiến cho hắn vô cùng nhục nhã. Đây chính là bí mật lớn nhất trong lòng hắn, ngay cả Mạc Hiểu cũng không biết, vị lão sư này làm sao biết được? 

 "Thật hay giả? Trịnh Dương, ngươi từng bị người làm nhục mà sao không nói cho ta? Là ai?" Nghe hắn thừa nhận, Mạc Hiểu sững sờ, vội vàng hỏi. 

 "Chuyện này để sau này chúng ta nói riêng với nhau sau!" Trịnh Dương lắc đầu, hiển nhiên hắn không muốn nhiều lời về vấn đề này. Sau đó Trịnh Dương ngẩng đầu nhìn về phía Trương Huyền: "Lão sư, đây là chuyện riêng của ta, mặc dù không biết ngươi làm thế nào biết được, nhưng vấn đề này không liên quan gì đến việc chỉ điểm thương pháp của ta chứ!" 

 "Không liên quan ư?" Trương Huyền lắc đầu: "Cực kì liên quan!" 

 "Liên quan như thế nào?" Trịnh Dương tràn đầy nghi hoặc. 

 Việc mình thất tình liên quan quái gì đến việc chỉ điểm thương pháp? 

 "Thương pháp của ngươi thiên hướng cương mãnh quả quyết, đại biểu cho tính cách của ngươi làm chuyện gì đều dũng cảm tiến tới, không bao giờ lui bước! Lúc đầu đây là chuyện tốt, võ giả nên đi theo con đường này, không cần lo trước lo sau!" Trương Huyền thần sắc đạm nhiên nói: "Bất quá, đáng tiếc là, trải qua cú sốc tình cảm này, lòng ngươi sinh ra e ngại, sợ hãi bị cự tuyệt, sợ hãi thất bại, sợ hãi bị nhục nhã! Thương pháp của ngươi cũng vì thế bị ảnh hưởng, không còn thuần túy là quả quyết mà có thêm phần chần chờ và nghi hoặc! Do đó uy lực giảm đi rất nhiều!" 

 "Ngươi. . . Ngươi. . . Từ thương pháp của ta mà ngươi trông được ra những thứ này? Nhìn ra ta từng thất tình? Nhìn ra tính cách của ta?" 

 Trịnh Dương giật nảy mình. 

 Vị lão sư này không phải nói đúng… mà là nói quá đúng! Không sai một ly! 

 Tính cách của hắn vốn dũng cảm quả quyết, trước kia làm chuyện gì cũng không sợ hãi. Nhưng chính bởi vì cú sốc tình cảm kia khiến hắn bây giờ làm gì cũng lưỡng lự. 

 Chỉ nhìn thương pháp của mình mà liền có thể nhìn ra những thứ này, thậm chí ngay cả việc thất tình đều có thể nhìn ra, đây là nhãn lực khủng khiếp bực nào? 

 Làm sao mà trong học viện lại có thể tồn tại vị lão sư lợi hại như vậy? 

 Hắn cảm thấy mình sắp điên rồi. 

 Trước đó, khi hắn đi bái phỏng Vương Siêu lão sư – người được mệnh danh là “thương pháp chi vương”, hắn cũng đã thi triển tuyệt chiêu. Nhưng Vương Siêu xem hết chỉ nói được rằng thương pháp của mình không đi vào trọng tâm. Về phần do nguyên nhân gì thì cũng không nói ra được. Nhưng người trước mắt này chỉ nhìn thoáng qua, liền nói bản thân đã từng thất tình, bởi vì tình cảm gặp khó khăn mới đưa đến thương pháp không tiến triển mà giẫm chân tại chỗ. Chẳng lẽ nhãn lực của vị lão sư này còn lợi hại hơn so với Vương Siêu lão sư? 

 "Cái này không có gì kỳ quái!" Trương Huyền vung tay lên, mặt mũi tràn đầy phong phạm cao nhân: "Thương pháp đại biểu tâm cảnh, tâm cảnh mông lung, thi triển võ kỹ cũng sẽ như một trò đùa! Thương pháp của ngươi mặc dù nhìn thì dũng mãnh nhưng lại tạo cho người ta cảm giác bị thứ gì đó quấn quanh, chém không đứt, còn vương vấn. Thứ này, chỉ cần nhìn thoáng qua, ta liền biết nhất định là tình ý!" 

 "Cái này. . ." 

 Lần này không chỉ riêng Trịnh Dương sụp đổ mà cả Mạc Hiểu ở bên cạnh cũng há to miệng, đủ để tọng một quả trứng gà lọt vô. 

 Ngươi vừa nói là thật hay giả? 

 Xem thương pháp, có thể nhìn ra tình ý quấn quanh, lại thấy được tình ý này chém không đứt, còn vương vấn. . . Nhãn lực này thực sự là của nhân loại? 

 Mạc Hiểu và Trịnh Dương nhìn nhau, đều thấy trong ánh mắt đối phương cảm giác không thể tin nổi. 

 "Lão sư, vậy ngươi có thể giúp ta sao?" 

 Sau khi hết khiếp sợ, Mạc Hiểu đột nhiên hướng về phía Trương Huyền xin chỉ giáo. Nói xong, không cần đợi Trương Huyền đáp lại, hắn lập tức đánh ra một bộ thương pháp. 

 Chiêu thức cũng tương tự như Trịnh Dương vừa thể hiện nhưng rõ ràng hơn đứt về sự trôi chảy cũng như lực lượng. 

 Chỉ nhìn thương pháp, rõ ràng trình độ của Mạc Hiểu còn hơn Trịnh Dương một bậc. Khó trách Vương Siêu lão sư lại chọn hắn mà không chọn Trịnh Dương. 

 Hô! 

 Một trận gió gầm nổi lên, Mạc Hiểu thu thương lại, dáng đứng thẳng tắp. 

 Khi xuất thương thì như cuồng ma hung ác, lực lượng khủng bố, quỷ thần cũng không dám đến gần. Khi thu thương thì tĩnh như hồ nước, trầm ổn như ngọn núi, thẳng tắp như cột chống trời. 

 Mỗi một hành động đều mang theo phong độ võ giả. 

 Mặc dù thực lực không tính là quá mạnh, nhưng luận về thương pháp có thể thấy tiềm lực phát triển khổng lồ. 

 "Dạ dày của ngươi không tốt, nếu như ta không có đoán sai, hôm nay ngươi đang bị tiêu chảy!" 

 Ánh mắt Trương Huyền lạnh nhạt nhìn qua. 

 "A?" Mạc Hiểu run rẩy: "Lão sư, chỉ nhìn thương pháp của ta mà ngươi biết được ta bị tiêu chảy?" 

 Quả thật, gần đây dạ dày của hắn không được tốt lắm. Hôm qua hơi có chút tiêu chảy, hôm nay lại càng nghiêm trọng hơn. Thậm chí thân thể của hắn có chút thoát lực. 

 Bất quá, chuyện này không có ảnh hưởng quá lớn tới hắn. Với trường thương trong tay, hắn thi triển ra trạng thái hoàn mỹ nhất khiến Vương Siêu lão sư cũng khen không dứt miệng. Vậy mà vị này có thể đơn giản nói ra chỗ yếu hại. 

 Đây là thật hay giả? 

 Xem thương pháp có thể nhìn ra thất tình, tiêu chảy. Đây là nhãn lực lợi hại bực nào? 

 "Ngươi muốn ta chỉ điểm sao? Nếu muốn thì bái sư đi!" 

 Không để ý tới việc hai người kinh ngạc, thần sắc của Trương Huyền lạnh nhạt nhìn qua. 

 Một hơi nói ra tình huống của hai người, khiến cho hai người khiếp sợ sắp nổi điên, nhưng trong mắt Trương Huyền chỉ là chuyện nhẹ tựa lông hồng. 

 Bởi lẽ, có Thiên đạo thư viện trong tay, mọi khuyết điểm của bọn hắn đều hiển hiện rõ ràng, không quản là thất tình hay tiêu chảy. Trương Huyền chỉ cần đơn giản liếc qua một cái là đọc vanh vách ra được, không có chút khó khăn gì. 

 "Đồ nhi Trịnh Dương, nguyện ý bái lão sư làm thầy!" 

 Trịnh Dương không chút do dự, trực tiếp quỳ mọp xuống đất. 

 Hắn hiện tại hoàn toàn bị Trương Huyền làm cho tin phục. 

 Nếu bái được vị lão sư lợi hại bậc này, tương lai của mình chắc chắn sẽ vô cùng sáng lạn? 

 "Ừm!" Chưa cần chỉ điểm, chỉ cần nói ra một cái khuyết điểm, đối phương đã lập tức quỳ gối, Trương Huyền hài lòng gật đầu, lấy ra một cái Thân phận Ngọc bài ném tới: "Nghiệm chứng thân phận đi!" 

 "Dạ!" Trịnh Dương không chần chờ chút nào, lập tức nhỏ máu nhận chủ. 

 Rất nhanh, thủ tục đã hoàn thành. 

 "Nếu ngươi trở thành đệ tử của ta, ta sẽ gợi ý cho ngươi một chút. Ở trong việc tình cảm, muốn được người ta tôn trọng, đầu tiên phải có đầy đủ thực lực. Nếu không có thực lực, đối phương làm sao có thể coi trọng ngươi? Cho nên, bây giờ ngươi không được uể oải, không được thương thân mà phải từ bỏ chấp niệm và vương vấn, cố gắng tu luyện, để đối phương biết rằng cự tuyệt ngươi là quyết định ngu xuẩn nhất trong cuộc đời nàng. Ngươi phải dùng thực lực của mình để tát thẳng vào mặt những kẻ coi thường ngươi. . ." Nói đến đây, Trương Huyền đột nhiên nghĩ tới một câu nói nghe cực ngầu của kiếp trước, liền mỉm cười ngân nga: "Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, không ai mãi mãi hèn!" 


 "Không ai mãi mãi hèn?" 

 Nghe nói như thế, Trịnh Dương lập tức cảm thấy trong lồng ngực của mình hừng hực lửa, kích động đến đỏ cả mặt, thân thể cũng không tự chủ được run nhè nhẹ. 

 Đây là lần đầu tiên hắn nghe qua những lời hào hùng như thế! 

 Trong nháy mắt, chiến ý trong lòng hắn như một thùng thuốc nổ bị châm lửa. 

 Tinh thần vốn đang chán nản vì thất tỉnh cũng bỗng chốc trở nên cứng rắn như kim cương. 

 "Thử lại thương pháp lần nữa đi!" 

 Thấy hắn đã dứt bỏ được khúc mắc, Trương Huyền liền khoát tay phân phó. 

 "Vâng!" 

 Trịnh Dương cũng không nói nhảm, bắt đầu huy động trường thương trong tay. Trong nháy mắt, khí chất của hắn thay đổi, hoàn toàn khác biệt so với vừa rồi. 

 Ầm ầm ầm ầm! 

 Mũi thương quét ngang, khí tức cuồn cuộn, lực lượng cường đại xuyên thấu qua thân thương, lan tràn khắp nơi, khiến cho căn phòng rung lên bần bật. 

 Bành! 

 Thương pháp vừa dứt, Trịnh Dương xoay thương, đâm thẳng tắp về phía cột đá. 

 Một tiếng nổ ầm ầm vang lên, một dòng chữ hiện lên. 

 235! 

 Tận 235 kg! 

 Vừa rồi dù hắn dùng hết toàn lực nhưng cũng chỉ đánh ra được 110 kg. Vậy mà sau khi được Trương lão sư chỉ điểm một câu, lực lượng lại bạo tăng hơn gấp đôi! 

 "Đa tạ lão sư!" 

 Nhìn thấy con số này, Trịnh Dương không còn nghi hoặc gì nữa, trực tiếp quỳ rạp xuống đất. Giờ phút này, hắn đã hoàn toàn tin phục Trương Huyền lão sư, không có bất cứ dị tâm gì nữa. 

 "Lợi hại!" 

 Mạc Hiểu ở một bên nhìn thấy con số hiện lên trên cột đá liền toàn thân run rẩy, không giấu nổi sự kích động. 

 Hắn cao hứng vì huynh đệ của mình tìm được một lão sư lợi hại. Đồng thời cũng vì bản thân mà cảm thấy tiếc nuối. 

 Trước đó, Vương Siêu cũng đã chỉ điểm cho hắn một lần nhưng chỉ làm cho lực lượng của hắn tăng cường khoảng ba mươi phần trăm. 

 Nhưng vị lão sư này có thể chỉ điểm cho Trịnh Dương khiến lực lượng phát ra tăng hơn một trăm phần trăm! 

 Nếu sớm biết vị lão sư vô danh này lợi hại như vậy, hắn sẽ không tốn hao nhiều tâm tư để bái Vương Siêu mà thay vào đó sẽ lập tức bái vị này làm thầy! 

 Nghĩ vậy, trong lòng Mạc Hiểu có chút hối hận. 

 Bất quá, hắn cũng hơi nghi hoặc một chút. Lão sư lợi hại như vậy về mặt thương pháp làm sao lại không nổi danh? 

 Mạc Hiểu nhịn không được ngẩng đầu lên: "Lão sư, đa tạ người đã thu Trịnh Dương làm học sinh, mong người cho ta được biết đại danh. . ." 

 Nghe được câu hỏi của hắn, Trịnh Dương cũng không kìm lòng được nhìn qua. 


 "Ừm, ta chính là tên phế vật kia!" 

 Trương Huyền gật đầu. 

 "A. . ." 

 Trịnh Dương, Mạc Hiểu hóa đá tại chỗ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.