Thiên Đạo

Quyển 1 - Chương 11: Trở lại chốn xưa



Sau hơn một tháng lăn lộn ở chốn rừng thiêng nước độc, tìm hiểu qua rất nhiều các loại dược thảo và độc trùng, kiến thức của Giang Phong vì thế mà ngày càng thêm phong phú. Chờ cho tới khi Lý Bách Tiếu thu hoạch được một đôi Nhãn kính xà vương, ông ta mới vui vẻ dẫn Giang Phong trở về tìm gặp Trần Mạnh Phi.

Gặp lại Trần Mạnh Phi, ba người lập tức gấp rút trở lại ngôi miếu hoang dưới chân núi Thái Hòa. Sau hơn ba tháng đăng trình, chẳng ngờ khi tới đầu nguồn con song Hán, Lý Bách Tiếu bất ngờ có công chuyện, vì thế liền từ giã hai người Mạnh Phi và Giang Phong gấp rút lên đường. Lần từ giã thứ hai này gợi cho Giang Phong rất nhiều xúc cảm!

Chia tay Lý Bách Tiếu, sau một hồi cân nhắc Mạnh Phi quyết định dẫn Giang Phong men theo dòng chảy con sông Hán đi mải miết về hướng Bắc, vừa đi vừa dò xét tình hình. Khi đi đến ngoại vi Tô Châu, cả hai người không nén được bồi hồi thương cảm.

Song lúc này một vấn đề đau đầu và nan giải đó là hai người Mạnh Phi, Giang Phong không một xu dính túi. Trải qua dặm đường dài vất vả, lại chỉ chữa bệnh cứu người mà không thu kinh phí, bởi thế hơn mười lăm ngày dài mệt mỏi, ai nấy tóc tai bù xù, quần áo may bằng vải bố thông thường sớm đã rách bươm, thật giống như hai kẻ khất cái vậy.

Cho đến lúc này, hai người vẫn chưa dò hỏi được chút thông tin nào về vụ thảm biến năm xưa, hiện chỉ biết đám người Triều Mục Giang sớm đã bặt tăm trên giang hồ. Bấy giờ khi hai người đi qua hồ Trí Uyển, bất giác mọi việc năm xưa lại hiện ra rõ ràng trong đầu. Lại vì đã trải qua một chuỗi ngày đường dài mệt mỏi, hai người ngồi dựa lưng vào một gốc cây ở bờ hồ ngẩn ngơ nhìn Thanh Minh Các. Chỉ thấy nơi đây vẫn lộng lẫy và trang nhã như ngày nào, tới đây cả hai thở dài một hơi cảm thán.

Nào ngờ, hai người đang ngồi ngơ ngẩn bất ngờ nghe tiếng “cộp” vang lên. Định thần nhìn thì thấy một đĩnh bạc nhỏ xíu đang xoay xoay lăn trước mặt, lại nghe một thanh âm trầm trầm: “Ngươi và ta cùng mất một cánh tay. Xem như là cho ngươi chút đỉnh mưu sinh.”- Thì ra nhìn điệu bộ thẫn thờ, lại qua cách ăn mặc và bộ dáng của Mạnh Phi lẫn Giang Phong, có ai đó nhầm họ với đám khất cái.

Diễn biến trước mắt làm hai người sửng sốt đưa mắt nhìn, chỉ thấy một người mặc áo xanh làm bằng lụa tốt, gương mặt dài song đôi mắt ti hí, nhất là lại còn cụt một cánh tay. Bấy giờ người này đang liếc nhìn Trần Mạnh Phi đầy ái ngại. Mạnh Phi ngẩn người quan sát, thấy y có chút gì đấy quen quen song nhất thời không thể nhận ra được đó là ai.

Nào ngờ người này vừa nhìn mặt Mạnh Phi, một lát y cũng ngẩn người ra như đang cố nhớ lại chuyện gì đó. Lát sau vẻ mặt y thoáng giật giật, hai trong mắt mở to hết cỡ đồng thời khẽ cất giọng run run: “Dám hỏi ngươi... dám hỏi vị huynh đài này có phải là Trần Mạnh Phi, Trần đại hiệp không?” Y nói đến đây vẻ mặt kích động vô cùng, cứ lấy tay dụi mãi như không tin vào mắt mình

Mạnh Phi sửng sốt, tuy có chút lo lắng nhưng vẫn bình tĩnh: “Không hiểu y là ai lại nhận ra được mình nhỉ!” Song đã đến hoàn cảnh này thì ông cũng không tiện phủ nhận. Mạnh Phi đứng bật dậy, cười nhẹ: “Không hiểu huynh đài là ai lại có thể nhận ra được Trần mỗ?” Mạnh Phi dứt lời lập tức tập trung tinh thần, tư thái sẵn sàng xuất thủ bất cứ lúc nào.

Nào ngờ người kia nghe được run run nói: “Đại hiệp có thể không nhận ra được tiểu nhân. Song mà tiểu nhân có chết cũng không quên ơn đức của Trần đại hiệp!” Y nói đến đây thì sa nước mắt, cung kính cúi người xuống dập đầu: “Xin Trần đại hiệp nhận của tiểu nhân một lạy.”

Mạnh Phi sững người ra, rồi như chợt nhớ ra điều gì bèn a lên một tiếng: “Thì ra ngươi là Trác Nhương.”

Hóa ra qua câu nói vừa rồi, Mạnh Phi đã nhận ra được y là người năm xưa vì trêu chọc Ngũ Độc tiên tử Tiêu Bích mà cụt mất một tay. Lúc bấy giờ người kia nghe Mạnh Phi nhớ ra danh tự của mình, gã run run: “Tiểu nhân đích thị là Trác Nhượng. Cái tiểu mạng này cách đây hơn ba năm đã được Trần đại hiệp cứu giúp.” Y nói xong câu này thần sắc đã tươi tỉnh hơn: “Cung thỉnh Trần đại hiệp cùng vị tiểu ca này vào Thanh Minh Các.”

Trần Mạnh Phi bần thần: “Bất quá ngày đó mình chỉ một câu nói với Tiêu Bích xin tha cho gã một mạng. Không ngờ đến tận hôm nay y vẫn còn nhớ thế này.” Theo đó gương mặt có chút động dung. Song lúc này một phần là hai người chưa ăn gì, hơn nữa cũng muốn vào Thanh Minh Các một lần đồng thời tranh thủ qua đây từ Trác Nhượng dò hỏi thêm về chuyện khi xưa. Nghĩ thế Mạnh Phi cũng không tiện từ chối bèn dắt Giang Phong đi cùng với Trác Nhượng vào Thanh Minh Các.

Vật đổi sao dời, chuyện ngày xưa đã trôi qua bốn năm, Mạnh Phi cũng chẳng còn là một Truy Phong Hồ Điệp tuấn tiêu sái như trước kia, thế nhưng lúc này Trác Nhượng vẫn hết sức cung kính, thậm chí còn không dám bước quá nửa bước lên trước hai người. Chỉ có điều khi tiểu nhị quan sát thấy bộ dạng của Mạnh Phi và Giang Phong như ăn mày lập tức quát to: “Đi.... đi... đi! Ở đây không có chỗ cho bọn khất cái các ngươi đâu.”

Hai người nghe vậy thì có chút lúng túng, hơn nữa da mặt cả hai khá mỏng nên thoáng đỏ mặt. Nào ngờ chỉ nghe Trác Nhượng ở phía sau hừ lạnh: “Hai vị này là khách mời của Trác Nhượng ta. Có lý nào ngươi dám bất kính với họ.”

Hóa ra chân chính ở nơi đây Bối vi thủ Trác Nhượng địa vị cũng không nhỏ, tên tiểu nhị kia nghe họ Trác nói thế liền xanh mặt. Ngay lập tực đổi thái độ thay đổi rất nhanh, y chỉ tươi cười: “Cung thỉnh các vị đại gia vào trong.”

Ba người đi vào bên trong Thanh Minh Các, ở nơi đây không khí vẫn hết sức náo nhiệt, đâu có thua kém năm xưa. Khi vừa vào trong các, Giang Phong không kìm được đưa mắt nhìn về phía cửa sổ, nơi hắn ngày trước từng ngồi ở đây cùng phụ thân. Nào ngờ mới thoáng nhìn về phía đó, Giang Phong sững người ra như kẻ mất hồn. Đập vào mắt hắn là một vị tiểu cô nương vận thanh y vô cùng xinh đẹp. Chỉ thấy cô gái này mắt như thu thủy, tóc mây đen nhánh, đôi má nhẹ hây hây ửng hồng, nhan sắc thật vạn lần kiều diễm. Trong Thanh Minh Các chẳng những Giang Phong, mà lúc này hầu hết mọi ánh mắt nam nhân đều hướng về phía cô gái đó, thần tình không che dấu được vẻ ngưỡng mộ.

Chẳng biết vô tình hay hữu ý, không hiểu sao cô ta khẽ quay đầu hướng ánh mắt của mình về phía Giang Phong. Dẫu đoán biết cô nương kia chỉ là vô ý, song hẵn bất giác đỏ mặt, cúi đầu xuống. Cô gái kia thấy vậy che mặt cười khúc khích, thanh âm trong như ngọc kia làm tim Giang Phong đập nhanh liên hồi.

Mạnh Phi thấy bộ dạng kỳ lạ của Giang Phong, quay đầu nhìn về phía đó bất giác mỉm cười: “Thì ra là thế. Phong nhi đã lớn từ lúc nào mà ta không hay.” - Nghĩ đến đây lại nghe Trác Nhượng cung kính: “Xin Trần đại hiệp gọi món.”

Mạnh Phi xua tay: “Đại hiệp gì chứ. Thời gian làm vạn vật đổi dời. Ta không còn là Truy Phong Hồ Điệp ngày xưa nữa, cứ gọi ta là Mạnh Phi là được rồi. Lần này ngươi tự tay lựa chọn đồ ăn đi.”

Trác Nhượng nghe thấy thế bèn lớn tiếng gọi tiểu nhị: “Ngươi mau cho mấy vò trúc diệp thanh thượng hạng lên đây!” Lại ngẫm một lúc, y lại gọi một hơi mười món ăn cầu kì. Kế đó quay sang phía Mạnh Phi cười, thái độ vẫn vô cùng cung kính. Mạnh Phi thấy thế thì chỉ thở dài, cũng chẳng biết làm thế nào cho nó phải đạo.

Giang Phong lúc này ngồi trong Thanh Minh Các mà tim đập thình thịch, hồn để tận đâu. Bấy giờ thảm biến năm xưa chẳng hoàn toàn quá ám ảnh đầu óc nữa, không kìm được hắn thỉnh thoảng vẫn lén đưa mắt nhìn vị tiểu cô nương vận thanh y đó. Quan sát thì thấy cô ta đang ngồi cùng bàn với hai thanh niên tuổi chừng hai mươi. Hai người này phục sức sang trọng, thần tình cao ngạo, vẻ mặt hai người cũng khá là anh tuấn. Chỉ có điều mỗi khi hai gã nói chuyện với thanh y cô nương kia, lập tức thần tinh thu lại vẻ cao ngạo, thay vào đó là thái độ có vài phần nịnh nọt.

Đám người Mạnh Phi – Trác Nhượng hiện thân ở Thanh Minh Các, theo đó cũng có vài ánh mắt hiếu kì nhìn về phía mọi người. Điều này thật dễ hiểu, một người ăn mặc sang trọng như Trác Nhượng lại ngồi chung với hai gã bộ dáng giống như ăn mày thì thật lạ đời. Nhất là cử chỉ và hành động của Trác Nhượng đối với Mạnh Phi còn vô cùng cung kính, làm người ta phải suy đoán không thôi. Và không biết do cô gái kia hiếu kì hay do vận khí của Giang Phong tốt, thanh y thiếu nữ đó đôi lúc lại đưa ánh mắt nhìn về phía Giang Phong chằm chằm. Nhất là mỗi khi nhìn thấy biểu hiện lúng túng xấu hổ của Giang Phong thì cô ta nhoẻn miệng cười tươi. Nụ cười ngàn lần hấp dẫn đó làm Giang Phong như người mất hồn. Trác Nhượng thấy thế, lại nhớ tới vẻ hàm tiếu xinh đẹp của Tiêu Bích năm xưa mà lạnh gáy, trong lòng có chút động dung, khẽ hỏi Mạnh Phi: “Dám hỏi Trần đại hiệp, vị tiểu ca này là ai thế?”

Mạnh Phi nghe vậy, cất giọng trả lời đầy vẻ thê lương: “Là nhi tử của người huynh đệ kết nghĩa đã quá cố của ta. Nó tên là Triệu Giang Phong.”

Trác Nhượng nghe thấy thế khẽ run run: “Hóa ra là cậu bé năm đó. Hóa ra.. hóa ra là con trai của Triệu Vũ đại nhân.”

Mạnh Phi nghe thấy thế thì kích động: “Ngươi... ngươi cũng biết Triệu Vũ đại ca sao?” Anh ta nói đến đây biểu tình hết sức khẩn trương: “Chuyện hơn ba năm trước... ngươi biết được những gì. Có thể kể rõ đầu đuôi cho ta được không.”

Trác Nhượng nghe được bèn cất tiếng trả lời, giọng điệu y đầy vẻ xấu hổ: “Năm đó, tại hạ bị mất một cánh tay liền tháo chạy về nhà. Sau nhớ lại mọi chuyện xảy ra lúc đó, thấy con người mình thật đê hèn hết sức. Nghĩ đi nghĩ lại bèn thu hết can đảm quay trở lại Thanh Minh Các để cảm tạ ơn cứu mạng của đại hiệp.”

Nói đến đây y ngừng lại, xoay ánh mắt sang phía Mạnh Phi. Nhận ra thần tình của ông, kế đó họ Trác cả người run run: “Nào ngờ khi quay lại thì thấy trong các vắng ngắt. Do tò mò bèn thu hết can đảm, lén nấp vào một góc ở lầu dưới quan sát. Rồi... rồi đã được chứng kiến thủ đoạn bỉ ổi vô liêm sỉ của bọn Triều Mục Giang.”

Gã nói đến đây vẻ mặt mười phần xấu hổ: “Tuy biết vậy mà do sợ chết nên tiểu nhân không dám hiện thân. Cuối cùng may mắn còn được làm nhân chứng của một trường ác đấu, sau cùng nghe loạn động đoán rằng Triệu Vũ đại nhân đã liều mình cản đường mấy tên súc sinh kia, giúp... giúp... đại hiệp cắp theo vị tiểu huynh đệ kia chạy trốn.” – Y nói rồi chỉ về phía Giang Phong.

Cả Giang Phong và Mạnh Phi nghe được chuyện xưa liền kích động vô cùng, run run hỏi Trác Nhượng: “Thế rồi mọi chuyện sau đó thế nào?”

Trác Nhượng hít một hơi dài, cố lấy lại bình tĩnh kể tiếp: “Khi đại hiệp đi rồi. Mấy tên kia ra sức toan gỡ Triệu đại nhân ra khỏi cái gã có tên là Yên Nhất kia, nào ngờ gỡ mãi không được, tên súc sinh Triều Mục Giang bèn chặt đứt hai tay của Triệu đại nhân...” Nói đến đây y không kìm được run rẩy: “Tiểu nhân trốn ở lầu dưới nghe thấy thế rụng rời tay chân. Sau đó bọn chúng còn cắt thủ cấp của Triệu đại nhân, sáng hôm sau bêu ở trước cổng bắc Tô Châu. Rồi lại còn phủ dụ rằng Triệu đại nhân cấu kết gian tặc mưu hại mệnh quan triều đình, lại còn ra bố cáo truy lung Trần đại hiệp khắp cả nước.”

Dẫu Mạnh Phi và Giang Phong đã sớm đoán ra được điều này, song được nghe từ chính miệng Trác Nhượng thuật lại nên vô cùng kích động, cả hai không kìm được rơi lệ. Lại nghe Trác Nhượng kể tiếp: “Vốn dĩ tại hạ đã sớm chứng kiến thủ đoạn bỉ ổi của lũ súc sinh ấy. Rất muốn lén mang di hài của Triệu đại nhân về an táng, song … song hiềm vì lá gan nhỏ quá nên không dám ra tay.”

Y nói đến đây giọng điệu mười phần xấu hổ: “Song cũng không hiểu sao sau đó mấy ngày, có người nào đó đã thành công lấy cắp di hài của Triệu đại nhân mang đi.”

Mạnh Phi và Giang Phong buồn rầu, kế đó lại nghe Trác Nhượng bẽn lẽn: “Kể từ đó, tiểu nhân thầm thấy hổ thẹn vô cùng. Cuối cùng quyết tu tâm dưỡng tính, sửa đổi dần dần mong bản thân có thể tạo phúc cho đời, sống được thanh thản hơn.”

Mạnh Phi thở dài: “Ngươi nghĩ được như vậy là tốt!”

Anh ta vừa nói đến đây bỗng nghe thấy kêu: “Hừ... mấy gã ăn mày kia có gì hay mà tiểu sư muội cứ nhìn hoài vậy!”

Mạnh Phi ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía phát ra thanh âm, té ra người lên tiếng là gã thanh niên ngồi cùng bàn với thanh y cô nương kia, biểu tình gã có phần không bực bội nhưng cũng không dám làm quá.

Thì ra cô gái kia bản tính hiếu kì, lại thích gây nhiễu sự. Trước hết là đưa ánh mắt dò xét mấy người bên phía Giang Phong, cố tìm hiểu Mạnh Phi có thân phận gì mà khiến Trác Nhượng cung kính vậy. Lát cô lại nghe thấy Trác Nhượng thầm thì kể gì đó với với hai người Mạnh Phi- Giang Phong, nhất là vừa nghe thần sắc bọn họ biến đổi liên tục. Cô ta chằm chằm nhìn Giang Phong không chớp mắt, cuối cùng sư huynh của cô ta không nhịn được bực tức lên tiếng.

Giang Phong nghe được mấy lời đó liền quay đầu nhìn sang, lúc đó hắn thấy cô gái kia dường như không thèm quan tâm đến lời sư huynh của mình vào đâu. Trái lại khi quan sát thấy Giang Phong như đang nhìn mình thì cố nhấp nháy mắt mấy lần, chẳng biết là tỏ thái độ gì nữa. Giang Phong thấy vậy vội quay mặt đi, cả người lâng lâng.

Mạnh Phi rất bực mình song cũng không phát tác chỉ hừ nhẹ một cái, hiển nhiên là không thèm chấp mấy gã hậu bối. Trái lại Trác Nhượng thì tức giận vô cùng, y cao giọng quát: “Hừ...tên khốn kiếp ngươi nói ai là ăn mày vậy?”

Tên kia thấy mình đã lỡ lời, song có lẽ bản tính y cao ngạo, chỉ cười lạnh: “Ta nói ai là ăn mày thì mặc xác ta. Hừ, bản thân tự biết còn cố hỏi để làm gì.”

Gã thanh niên ngồi cạnh hắn cũng gật đầu phụ họa, có vẻ như y đang cố gắng tìm cách gây sự: “Ừm! Thông thường thì Cái bang áo rách, đầu tóc lại bù xù. Song mà có lẽ hai người này là ngoại lệ đó ha!” Gã này nói xong cười lớn, bộ dáng có vẻ ngạo nghễ.

Đến lúc này cô gái kia mới khẽ cười, xong đó cất tiếng, thanh âm thánh thót như oanh vàng: “Hi hi… Họ có là khất cái hay vương công thì là chuyện riêng của họ. Sao hai vị sư huynh đem nó ra bàn bạc ra làm chi vậy?”

Mạnh Phi thấy biểu hiện của mấy người vừa rồi thì bực lắm, song vốn dĩ bản thân và Giang Phong ăn mặc rách rưới, tóc tai lại bù xù thì đâu có gì sai. Hơn nữa chung qui mấy người kia chân chính cũng chưa trực tiếp đụng chạm đến mình. Lại thấy Trác Nhượng như đang định phát tác, thế nên họ Trần vội xua tay: “Thôi! Bỏ đi, quan tâm làm gì.”

Giang Phong ban đầu thấy cô gái kia xinh đẹp động lòng người như vậy, đôi lúc liếc trộm dung nhan. Song hắn không ngờ đám người kia ngạo mạn, phách lối như thế thì bực tức, hắn nghĩ ra điều gì bèn giả vờ lẩm bẩm: “Ừm, cũng chỉ tại nhất thời xốc nổi. Đi buôn ngà voi bị lỗ nên mới thế này.” Tuy là lẩm bẩm song âm điệu đủ to, cố tình để mấy người kia nghe được.

Cô gái áo xanh và hai gã thanh niên kia nghe được thì ngạc nhiên lắm. Hai gã thanh niên kia cười với nhau: “Ha ha, thì ra là thương nhân buôn ngà voi. Thương nhân buôn ngà voi cơ đấy!” – Thanh âm về sau cố nhấn mạnh hàm ý trêu chọc lẫn khinh miệt rõ rệt.

Mạnh Phi vốn đã biết tính khí của Giang Phong nên chỉ mỉm cười, song Trác Nhượng thì ngạc nhiên lắm: “Hả! Hóa ra dạo này....” Y nói đến đây thì ngập ngừng không tiện nói tiếp, thầm nghĩ biết đâu hai người đây buôn bán thua lỗ. Song tuy đoán vậy mà trong đầu muôn vàn thắc mắc, phải biết buôn ngà voi phải có vốn cực lớn, hơn nữa cho dù là thua lỗ thì cũng không đến mức thê thảm như thế này chứ. Đồng thời có đánh chết Trác Nhượng cũng ko dám tin Truy phong Hồ Điệp Trần Mạnh Phi lại thoát ly chốn giang hồ, bỏ sang đi buôn ngà voi.

Bấy giờ khi Mạnh Phi đang định lên tiếng phủ nhận song thấy vẻ mặt Giang Phong cười tinh quái sực động tâm, tò mò chờ xem đứa cháu láu lỉnh kia tính bày ra trò gì. Bấy giờ chỉ thấy Giang Phong khẽ thở dài: “Trác thúc nói đúng rồi đấy! Chỉ có điều sinh ý không được tốt nên buôn bán đã thua lỗ nặng.”

Giang Phong nói đến đây thì làm vẻ não nuột, gương mặt khẽ nhăn lại ra chiều phiền muộn: “Gần đây Trần thúc và cháu có đi ngang qua Đăng Châu, thấy một lô ngà voi lớn từ Nam Dương chở đến. Nhiều cái dùng gấm vóc Tứ Xuyên để bọc, nhiều cái lại dùng vải thô rách gói lại. Ài, cứ tưởng những cái bọc bằng gấm vóc là thứ hàng quí giá, nên đã mua rất nhiều, còn lại chỉ mua một chút những cái bọc bằng vải thô rách kia thôi. Nào ngờ mang về thì ôi thôi: Những cái bọc bằng gấm Tứ Xuyên bên trong đều là xương chó cả, còn những bọc bằng vải thô rách kia chân chính mới là ngà voi thật.”

Trác Nhượng ngạc nhiên: “Lại có người mang vải thô rách ra bọc ngà voi sao. Lại còn gấm Tứ Xuyên bọc xương chó. Ái chà, thật là lạ lùngkhó hiểu quá.”

Về phần hai gã thanh niên kia, nghe xong câu chuyện Giang Phong kể bèn cười ầm lên: “Hà hà, lại tự đi khoe khoang khoác lác mình là thương nhân buôn ngà voi. Có chuyện nào vớ vẩn thế không?”

Cô gái kia cũng che miệng cười khúc khích, nào ngờ vô tình liếc nhìn xuống. Cô ta chợt nhớ ra là quần áo ba người bọn họ đều được may từ gấm ở vùng Tứ Xuyên, nhất thời sững người ra, vụt hiểu Giang Phong đang xỏ xiên bọn họ chỉ đáng bằng xương chó. Cô nghĩ đến đây sa sầm nét mặt, vẻ như hết sức tức giận.

Thì ra Giang Phong từ nhỏ sống trong ở kinh thành, lại là con nhà quan lớn nên vốn có con mắt rất sành sỏi về lụa là gấm vóc, thoáng nhìn chất vải đã biết được phục trang ba người bọn họ dùng lụa ở Tứ Xuyên may thành. Bởi thế tâm cơ linh động bèn nghĩ ra cách chửi cái đám người ngạo mạn kia một trận.

Lại nói về phần Trác Nhượng, tuy ban đầu có chút ngạc nhiên song thấy Giang Phong và Mạnh Phi đang cố nín cười, trầm ngâm một lúc mới hiểu ra. Lúc bấy giờ gã đưa ánh mắt quan sát ba người kia như xác minh thêm lần nữa, xong bò lăn ra cười: “Hà, tiểu nhân hiểu rồi. Hóa ra tất cả những thứ bọc trong gấm Tứ Xuyên đều là xương chó hết.”

Thấy Trác Nhượng nhìn mình, lại bò ra cười, hai gã thanh niên kia quan sát sư muội thấy cô ta đang tím mặt lại giận giữ, người nọ nhìn cười kia lập tức hoàn toàn minh bạch. Tới đây gã thanh niên mặc áo trắng đập bàn hét: “Tiểu tử! Ngươi đang chửi ai là chó vậy?”

Giang Phong mỉm cười, bắt chước điệu bộ gã khi nãy: “Xương chó hay ngà voi là chuyện của ta. Lý gì lại liên quan đến nhà ngươi vậy.” Hắn nói xong cười nói với Trần Mạnh Phi: “Dẫu sao lỗ chút ít nhưng bù lại thúc và cháu lại có thêm chút hiểu biết về cách đánh giá nhìn nhận.” - Thế rồi hắn cười hi hi không thôi.

Hai gã kia nghe vậy giận sôi người, lại quan sát thấy tiểu sư muội tím mặt lại thì toát mồ hôi. Vốn dĩ thanh y cô nương xinh đẹp kia là tiểu sư muội của hai gã, là ái nữ duy nhất của sư phụ, thiên tính cô ta ưa nhiễu sự song vô hình dung xinh đẹp, chính là bảo bối trong lòng bọn họ. Hai gã dẫu có bị đánh chết cũng không dám làm cô ta bực mình. Lần này bị Giang Phong xỏ xiên một hồi, hai gã miễn cưỡng có thể nín nhịn được song lại không dám để sư muội mình có nửa điểm ủy khuất. Tự phụ mình võ công cao cường, cũng nhân cơ hội này lấy lòng cô gái, gã thanh niên áo xanh kia quát lớn: “Hừ, thằng tiểu súc sinh ấy hình như không được ai giáo dục thì phải. Sư muội chấp gã làm gì?”

Vốn dĩ người Giang Phong kính trọng và thương yêu nhất cũng chính là phụ thân mình: Triệu Vũ. Hai gã kia có thể nói trời đất trăng sao gì Giang Phong cũng có thể bỏ qua. Song một khi đã nhắc đến nỗi đau lớn nhất của Giang Phong, dám mắng mình là thiếu sự giáo dục, Giang Phong không nhịn được nữa nhanh chóng bật dậy: “Ngươi nói ai là vô giáo dục đấy! Nhắc lại cho ta nghe nào?”

Gã thanh niên kia cười nhạt: “Hừ! Ngươi không đủ khôn để hiểu ra hay sao!”

Lúc này mọi người trong Thanh Minh Các nhất loạt hướng sự tập trung chú ý về phía hai người chờ xem một phen biến sự.

“Súc sinh!”

Giang Phong nói xong không kìm được lao lại, định đưa tay tát gã kia một cái cho hả giận. Nào ngờ gã kia nhanh như chớp xoay người một cái, chân trái gã quét mạnh, Giang Phong mất trụ ngã lăn ra đất. Thấy biểu hiện kém cỏi của Giang Phong, gã cười nhạt: “Hừ! Bản lãnh non kém thế này mà dám động thủ với ta ư?”

Giang Phong bật dậy, không cam tâm lại lao vào lần nữa, theo đó chân trái giơ lên hướng mặt gã thanh niên kia đá tới. Mạnh Phi thấy Giang Phong động thủ trước song chân chính do mấy tên kia gây sự. Vốn rất hiểu Giang Phong, hơn nữa lại cũng muốn qua dịp này kinh qua bản lĩnh của cậu, bèn chỉ đứng xa quan sát.

Nào ngờ bản lĩnh của gã thanh niên áo xanh quả là cao cường, y chỉ cười nhẹ, người ưỡn về phía sau. Tay trái khua một cái theo thế Lãm tước vĩ, hất chân Giang Phong ra như không. Đồng thời một chân tung lên, sử ra cước Túc mã lăng không, nghe bộp một phát. Giang Phong trung chiêu loạng choạng ngã ra phía sau.

Cô gái xinh đẹp và gã thanh niên áo trắng kia thấy đồng bọn quá chiêu với Giang Phong mà như đánh đùa, thấy vậy cũng chỉ cười đứng xem. Giang Phong vốn dĩ chưa học qua chiêu thức, chỉ biết chút ít về nội công và bộ pháp Hồ Điệp xuyên hoa. Hơn nữa vào lúc này hắn đang vô cùng tức giận, ban đầu thực chỉ là cáu tiết đánh loạn một hồi. Bởi thế hắn lồm cồm bò dậy, xông tới định dùng tay thoi một quyền vào mặt của gã thanh niên kia. Nào đâu gã kia chỉ cười rồi ngoắc tay: “Lại đây! Lại đây.”

Gã thấy Giang Phong là một người dường như không có võ công, hoặc nếu có thì bản lĩnh chẳng ra gì, muốn nhân dịp này biểu diễn một phen. Bởi thế nên gã sử rất bài bản, chủ yếu mang tính biểu diễn. Trước chiêu công của Giang Phong, hửu thủ gã xòe ra, đờ lẫy quyền, rõ là thế Như Phong tự bế, tả thủ dùng hai ngón tay thay kiếm sử ra chiêu Tiên nhân chỉ lộ, nhằm ngực Giang Phong điểm mạnh một cái. Nhất thời Giang Phong tê rần cả người, lại ngã bịch ra đất.

Trác Nhượng thấy tên áo xanh kia còn trẻ mà võ công cao cường vậy thì hoảng hốt, y líu lưỡi: “Trần đại hiệp… người.. người...”

Nào đâu dứt lời rồi gã chỉ thấy Mạnh Phi nhíu mày: “Tiên nhân chỉ lộ. Thì ra là đệ tử Võ Đang phái.”

Thế nhưng họ Trần cũng chỉ nói đến đây mà không có động tĩnh nào nữa. Nhất thời Trác Nhượng ngẩn người ra, song nghĩ Mạnh Phi làm vậy là có đạo lý của nó nên lập tức lặng im quan sát.

Nói về phần Giang Phong, vừa trúng chiêu bị ngã ra đất, vừa xấu hổ vừa không cam tâm lập tức lồm cồm bò dậy, trong ngực cảm thấy nhói đau. Cũng may tên kia không sử sụng nội lực, chỉ muốn đùa bỡn hắn một phen nên thương tích không có gì đáng ngại. Tới đây Giang Phong lại thấy y cười: “Sao sao tiểu tử! Sợ rồi hay sao?”

Giang Phong quát: “Sợ cái con bà ngươi!”, nói rồi lại điên cuồng lao vào đánh nhàu một phen. Lần này tên kia không phản kich, thoắt lên thoắt xuống, khi trái khi phải ẩn hiện khôn lường. Giang Phong tay chân loạn xị ngậu một hồi nhưng cũng không làm sao đụng vào được chéo áo của y, qua một lúc nữa đã thở hổn hà hổn hển như sắp hết sức.

Gã thanh niên đứng ngoài bấy giờ cười: “Hà hà, cố lên nào. Sắp chạm vào chéo áo của Tề tam ca rồi. Cố lên!” Thần tình y vô cùng đắc chí, vẻ như đang chờ sự thảm bại của Giang Phong.

Nghe huynh đệ mình nói vậy, thanh niên áo xanh được gọi là Tề tam ca kia chỉ cười: “Sao mệt chưa. Nếu mệt lại uống cốc trà rồi đánh tiếp.”

Giang Phong nghe vậy tức giận tràn hông, lại định lao vào tay chân loạn ngậu một chặp nữa. Bất chợt đến đây bên tai nghe có tiếng Mạnh Phi: “Giữ cho tâm tĩnh lặng như mặt nước hồ, kẻ địch động thì ta động, kẻ địch tiến thì ta lui. Mọi thứ như có mà như không, nhất loạt đi qua một cánh cửa xoay vòng khép mở.”

Giang Phong nghe tahays vậy thì bừng tỉnh ngộ, thầm nghĩ bản lĩnh tên này cao cường, cứ loạn động ắt bản thân không phải là đối thủ của y. Trong lúc nhất thời hắn tức giận mà quên mất mình có biết bộ pháp Hồ Điệp xuyên hoa, nghĩ đến đây cười hề hề: “Ta mệt thật rồi. Ngươi có đủ bản lĩnh thì qua đây.”

Gã họ Tề vừa nghe Mạnh Phi hô to mấy câu khó hiểu, dường như là có ý chỉ điểm cho Giang Phong. Song gã thầm nghĩ võ công Giang Phong so với mình chênh lệch quá xa thế nên không lấy thế làm e ngại. Hắn ta chỉ cười: “Được rồi. Để ta lại đùa nghịch với ngươi một phen!”

Tề Lâm vừa nói vừa lăng người tiến lại, dùng một thế Tê giác vọng nguyệt đánh vào mặt Giang Phong. Vẻ như rằng hắn ta vẫn còn quá xem thường Giang Phong, quá chiêu mà như đùa giỡn. Phía xa Mạnh Phi thấy vậy trầm ngâm: “Sử một chiêu thức tầm thường như vậy song tốc độ thì nhanh như gió cuốn. Võ công Võ Đang phái quả danh bất hư truyền.”

Gã họ Tề lần này cứ chắc mẩm là Giang Phong không thể nào thoát được nên vừa đánh vừa kêu lên.

“Má trái này!”

Nào ngờ gã thấy quái sự trước mắt. Giang Phong như một bóng ma, một chưởng của y đánh vào khoảng không. Bấy giờ hắn ta định thần lại, thấy Giang Phong đang ở bên trái cười hi hi thì rất tức giận, vẫn dùng một thế Tê giác vọng nguyệt nhằm vào mặt Giang Phong song lần này lại kêu: “Để xem ngươi đủ bản lĩnh né nữa không?”

Thật chẳng ngờ mọi sự diễn ra sau đó làm hắn ta thất kinh, một chưởng của gã chỉ đánh vào cái bóng của Giang Phong. Tới đây gã thanh niên áo xanh thầm nghĩ không hay, lại sợ mất thể diện trước mặt sư muội nên vừa sốt ruột lại vừa bực mình. Cô gái và gã sư đệ của hắn đứng ngoài cũng vô cùng ngạc nhiên. Có cảm giác như Giang Phong di chuyển rất chậm mà không hiểu sao mấy chiêu vừa rồi của Tề Lâm đều hụt, hơn nữa họ căn bản cũng không nhìn rõ Giang Phong di chuyển thế nào.

Tới lúc này Tề Lâm bỏ hẳn thái độ khinh địch, không hiểu nghĩ gì bèn dùng một pho Bát quái chưởng quá chiêu cùng Giang Phong. Lần này gã ta ra tay toàn lực, lại tập trung hoàn toàn. Chiêu thức nhanh như cắt, phát ra kình phong rít gió veo veo. Giang Phong thầm thấy không ổn, miễn cưỡng dùng bộ pháp Hồ Điệp xuyên hoa né được. Qua một khắc thời gian nữa thì đã bị bóng ảnh của bộ chưởng pháp gã họ Tề làm hoa mắt, nhất thời trúng sượt qua một quyền. Nghe xoạc một cái, trên tay Tề Lâm có một mảnh áo rách của Giang Phong.

Mạnh Phi ở ngoài quan sát tỉ mỉ: “Gã thanh niên áo xanh kia còn nhỏ mà võ công kinh người như vậy, Phong nhi còn lâu mới là đối thủ của y.” Anh ta nghĩ đến đây không muốn cho Giang Phong thiệt thòi nữa bèn lên tiếng: “Thái dương kim - Ly. Thiếu âm Thủy - Tốn...”, cứ như vậy nhất loạt đọc ra phương vị cho Giang Phong biết đường mà né tránh.

Giang Phong đang vất vả giao đấu cùng Tề lâm thì nghe được lời chỉ điểm của Mạnh Phi, từ đây thần thái hết sức thoải mái, di chuyển theo phương vị mà Mạnh Phi hô. Đánh một chập nữa, lúc này Tề Lâm dùng đủ mọi cách, nhất loạt dụng ra ba loại chưởng pháp mà cũng không làm sao chạm vào được Giang Phong. Chỉ thấy bóng Giang Phong chập chà chập chờn, thoảng như một cây liễu lay động trong cơn gió lớn thực vô cùng linh hoạt. Cho đến khi cả người gã mướt mồ hôi cũng không làm sao chạm được vào người Giang Phong một chút xíu.

Cô gái áo xanh đứng ngoài nhíu mày: “Không ngờ gã ăn mày cụt tay này bản lĩnh lại ghê gớm vậy.” Qua một lúc thì thấy Tề Lâm đã thở phì phà phì phò, cô ta bèn lên tiếng: “Tề sư ca. Thôi không đánh nữa. Bỏ đi!”

Tề Lâm lúc này biết là không thể đánh trúng Giang Phong được, song sợ mất mặt với sư muội nên phải gắng gượng cố sức giao phong. Bởi thế chỉ chờ cô gái kia lên tiếng lập tức dừng lại ngay, hằn học nhìn gã tiểu tử áo rách trước mắt. Giang Phong thấy thế thì cười: “Không ngờ nam tử hán đại trượng phu lại răm rắp nghe lời nữ nhi như vậy. Thật là...”

Tề Lâm nghe được thì tức giận: “Hừ! Tiểu tử ngươi có gì hay chứ. Cũng chỉ răm rắp nghe theo lời người khác chỉ điểm.” Nói xong gã cười nhạt, đứng im nhìn Giang Phong cười vẻ khinh bỉ.

Gã thanh niên áo trắng kia ở ngoài cười lạnh: “Tề sư ca tức giận làm gì. Cho dù tiểu tử kia được chỉ điểm cũng chỉ biết né tránh. Làm sao có thể quá chiêu được với sư ca được. Như vậy sư huynh đã ở vào thế bất bại rồi.”

Cô gái áo xanh kia gật đầu: “Đúng rồi! Chân chính từ đầu đến cuối hắn ta cũng chỉ biết lẩn trốn. Thật là chán hết sức.” Cô ta nói đến đây nhìn Giang Phong lắc đầu liên hồi, điệu bộ vô cùng thất vọng.

Giang Phong nghe được thì vừa tức giận lại vừa ngượng, nhất thời tính hiếu thắng trẻ con nổi lên chỉ hừ lạnh: “Tiểu nha đầu có bản lĩnh thì lại đây xem nào! Hừ, chỉ biết đứng ngoài khua môi múa mép!” Nói xong Giang Phong trừng mắt nhìn cô ta.

Cô nương vận thanh y kia dường như chỉ chờ có thế, bấy giờ khẽ nhoẻn miệng cười: “Là ngươi nói đấy nhé. Lát đừng trách bản cô nương vô cớ đánh người!” Nói đến đây cô nương ta cất giọng: “Tề sư ca, huynh hãy tạm lui ra. Để cho muội thử bản lĩnh tên tiểu tử này.”

Tề Lâm đang bực tức, song biết bản tính của sư muội mình nên cũng không nói nhiều di thân ra ngoài. Ngay lập tức cô gái tung người lướt đến đứng đối diện với Giang Phong. Bấy giờ mặt đối mắt ở khoảng cách ngắn, Giang Phong thấy cô ta còn xinh đẹp yêu kiều hơn gấp bội, nhất thời trong tim rộn lên một cảm giác kì lạ vô cùng.

Nào ngờ đang phiêu phiêu mê mê thì giật mình nghe cô ta hét lên: “Xem chiêu!” Vừa nói xong thì người đã động. Giang Phong chỉ thấy một bóng xanh lả lướt hiện ngay trước mặt, một mùi thơm phảng phất như hoa lan ngan ngát bay vào mũi. Định thần kĩ lại thì nghe bốp một cái. Bóng năm ngón tay ngọc của thiếu nữ áo xanh đã in lên má Giang Phong đỏ bừng.

Nghe cô ta ủa một cái: “Sao ngươi không né tránh vậy?” Nói rồi cười khúc khích: “Chắc là muốn nhường ta đây mà. Cám ơn... cám ơn nha.” Tiếng cười của cô ta rổn rang như ngọc vỡ, êm ái tựa tiếng chim oanh hót. Ở gần như vậy nhất thời Giang Phong như si như mê.

Nào ngờ thần hồn đang lâng lâng, Giang Phong chợt nghe tiếng cười ra vẻ tức tối: “Hừ! Cái tên tiểu tử ấy sớm đã bị vẻ đẹp của Ngọc Linh sư muội làm hồn xiêu phách lạc rồi. Còn tâm trí đâu mà né với tránh chứ!”

Lại nghe gã Tề Lâm hằn học: “Ăn một tát đó thật đang kiếp mà. Hà hà, chỉ là không hiểu sư muội sao lại nương nay thế. Sao không tiện thể xin của tiểu tử đó mấy cái răng.”

Giang Phong nghe mấy gã nói vậy thì xấu hổ, mang tai hơi đỏ, tập trung định thần lại, tự hiểu sao vừa rồi bản thân lại thất thố thế. Cô gái có tên là Ngọc Linh ấy giận giữ: “Hai vị sư ca có thể bớt chút lời được chăng!”

Hai gã thanh niên kia nghe vậy thì giật mình câm bặt, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Giang Phong đầy vẻ tức giận. Cô gái áo xanh bấy giờ mới cười: “Sao! Lần này ngươi đã chuẩn bị chưa. Ta sắp ra tay đây!”

Giang Phong nghe cô ta nói thế, nhanh chóng lùi lại một bước. Nào đâu vừa nói dứt câu, ngọc thủ của cô ta hất chéo lên, loang loáng một cánh tay trắng như ngà như ngọc nhắm mặt Giang Phong phất tới. Mạnh Phi bên ngoài hô: “Thái âm thủy - Khảm.” Giang Phong xoay người, chuyển thân qua hướng bắc là phương vị của quẻ khảm, vừa may kịp thời, suýt chút nữa thì má lại hiện ra thêm một dấu tay.

Thấy Giang Phong có thể thoát khỏi một chiêu vừa rồi, hơi có chút ngạc nhiên song rất nhanh đã thấy cô nương kia mỉm cười: “Tính ra cũng có chút xíu bản lĩnh.”

Cô ta vừa nói lại vừa quơ tay ra chiêu. Mạnh Phi ở bên ngoài thấy cô ta xuất thủ tốc độ như vậy cũng thầm than: “Không ngờ bản lĩnh của cô ta còn cao hơn cả gã thanh niên kia, có chỉ điểm cho Phong nhi cũng vô dụng mà thôi, nha đầu này ra tay nhanh quá.”

Thì ra Mạnh Phi đã biết với tốc độ của cô ta, có đọc ra phương vị cho Giang Phong thì cậu cũng không kịp né tránh. Giang Phong so với cô gái kia bản lĩnh quá chênh lệch. Mạnh Phi nghĩ đến đây tính ra tay can thiệp để Giang Phong không quá mất thể diện.

Họ Trần quyết định vậy, xong bèn đưa tay với lấy một chiếc đùa, toan giải vây cho Giang Phong đồng thời chấm dứt luôn cuộc chiến. Nào ngờ vừa cầm chiếc đũa trên tay thì đã thấy cô ta dùng thế Ngọc nữ xuyên hoa nhằm đầu vai Giang Phong điểm tới. Giang Phong lúng túng lùi lại nhưng đã không kịp nữa rồi. Nghe soạt một cái, có một miếng áo của hắn đã yên vị nằm trên tay cô nương kia. Nhất thời bờ vai Giang Phong lộ ra một mảng lớn.

Như nhận ra điều gì, thoáng chốc gương mặt của thanh y thiếu nữ có tên là Ngọc Linh kia nhẹ ửng hồng, song rât nhanh chóng cô ta lấy lại được vẻ tự nhiên: “Hà... bản lĩnh tiểu tử ngươi còn non kém lắm. Đánh nữa chỉ làm mất nhã hứng của bản cô nương.”

Nói đến đây cô ta giơ tay huơ huơ mảnh áo rách chọc tức Giang Phong: “Ta giữ lấy mảnh vải này làm chiến lợi phẩm vậy.” – Cô nương kia nói xong lại cười tươi như hoa, kế đó lại phất tay: “Hai vị sư ca. Chúng ta đi khỏi đây thôi!”

Giang Phong thấy cô ta chế giễu mình như vậy thì vừa tức giận, vừa ngượng ngập nhất thời không biết làm sao cho phải. Lại nghe cô ta nói là sẽ rời đi không hiểu sao có chút cảm giác gì đấy kì lạ khó nói thành lời.

Mạnh Phi quan sát thấy cô ta cao ngạo như vậy, song thủy chung từ đầu đến cuối cũng không nói lời nào mà chỉ mỉm cười, thầm nghĩ Võ Đang đúng là danh môn đại phái.

Nói về hai gã thanh niên kia, bấy giờ cả hai bực dọc nhìn Giang Phong, đoạn một người để đĩnh bạc to lên trên bàn thanh toán rồi nối gót theo sư muội mình rời khỏi Thanh Minh Các. Khi đi đến cổng, cô ta sực nhớ ra điều gì bèn cao giọng: “Tiểu khất cái, bản cô nương họ Triển. Ngươi nhớ kĩ, nhớ kỹ... lần sau có gặp thì tránh cho xa!” Cô nói đến đây cười lên mười phần ngạo nghễ.

Khi ra bên ngoài, trên đường đi Bạch y thiếu niên nói với cô gái: “Ngọc Linh sư muội. Sao muội lại tùy tiện báo danh cho tên tiểu tử đó làm gì.”

Phàm phải biết ngày xưa, nữ nhi không thể tùy tiện cho nam nhân biết phương danh của mình được. Nào đâu chỉ nghe Ngọc Linh cười nhạt: “Chuyện này mà huynh cũng quản sao. Muội cứ thích làm đó. Hừ.. tên tiểu tử khốn kiếp. Muội phải cho hắn biết rằng, dám trêu vào Triển Ngọc Linh sẽ phải nhận lấy hậu quả gì.”

Gã thanh niên áo trắng nghe tới đây thì lập tức câm bặt, không dám ý kiến gì nữa.

Thì ra hai gã thanh niên này là đệ tử thứ ba và thứ tư của Quái nho Triển Tú Sĩ, cô gái tên là Ngọc Linh này là ái nữ duy nhất của ông ta. Cách đây bốn năm nếu Giang Phong chịu theo Triển Tú Sĩ về Bạch Thủy sơn trang học nghệ, giờ đây ắt cũng là huynh đệ đồng môn với mấy người này. Lần này Ngọc Linh uất ức vì việc quái nho Triển Tú Sĩ nhất mực không chịu truyền thụ Thái cực kiếm cho mình, đã vậy còn ba lần bảy lượt trách mắng cô ta nhiễu sự, vì thế Ngọc Linh bực tức trốn khỏi nhà. Hai gã thanh niên này sợ sư phụ một mà si mê vị sư muội xinh đẹp mười, dẫu vô tình bắt gặp tiểu sư muội đào tẩu song không dám tố cáo với sư phụ. Lại phần vì sợ sư phụ trách phạt, phần vì không nỡ xa rời tiểu sư muội xinh đẹp nên đành phải cùng với cô ta trốn đi.

Triển Ngọc Linh vốn thông minh, lại là con gái cưng của quái nho, nhất là mấy năm trước đã may mắn được phục dụng một phần Bách Hương vương tửu, bởi vì thế võ công so với hai vị sư huynh xem ra còn cao cường hơn một bậc. Đi được một chặp, thấy Ngọc Linh hằn học, tay vò vò mảnh áo rách của Giang Phong, chân đạp mạnh vào bức tường tức tối quát: “Hừ! Sau này muội mà gặp lại nhất quyết rút lưỡi tên khốn kiếp đó. Cả đời này chưa bao giờ phải chịu nhục như thế.” Cô nói đến đây ngữ khí mười phần tức giận: “Hừ... dám mắng bản cô nương là chó, hừ, thật là…”

Thì ra Ngọc Linh từ nhỏ xinh đẹp yêu kiều, xưa nay nam nhân người nào người nấy thấy cô ta đều xiêu hồn lạc phách, chỉ cốt tìm cách lấy lòng mà nào ai dám làm trái ý. Ngọc Linh nói gì các vị sư huynh đều xem là thánh chỉ, răm rắp nghe lời không có lấy một nửa điểm phản ứng. Lần này khi đi ra ngoài gặp phải Giang Phong, Giang Phong thấy thái độ ngạo mạn khinh người của cô ta thì sinh bực tức, kiếm cớ khéo léo chửi một chập.

Tề Lâm nghe Ngọc Linh nói vậy thì ngạc nhiên hỏi: “Sao vừa rồi sư muội không dạy dỗ nó một bài học luôn đi. Tên tiểu tử kia thật đáng kiếp mà.”

Chỉ thấy Ngọc Linh tức tối: “Hừ... huynh không để ý tới gã ăn mày cụt tay đó sao. Chỉ sợ hắn nhấc tay cũng đủ thu thập mấy người chúng ta rồi, người này xem ra bản lĩnh cũng không thua kém cha bao nhiêu đâu.”

Hai gã thanh niên kia chột dạ, thầm nghĩ lời của sư muội nói rất chính xác. Căn bản từ đầu đến cuối Mạnh Phi vẫn không ra tay, chỉ đứng ngoài chỉ điểm cho Giang Phong đã khiến Tề Lâm mướt mồ hôi rồi. Sự thực mà nói địa vị của Triển Tú Sĩ, Mạnh Phi chỉ là bậc hậu bối, so về võ công cũng không thể sánh được với Quái nho. Thế nhưng bằng vào bộ pháp Hồ Điệp xuyên hoa Mạnh Phi cũng có khả năng quá cả trăm chiêu với ông ta. Ba người này chỉ là đệ tử của Triển Tú Sĩ, làm sao xứng là đối thủ của Mạnh Phi được.

Nghe sư muội nói thế, ngẩn ra một lúc gã thiếu niên áo trắng lẩm bẩm: “Quái lạ thật. Võ công ông ta cao cường vậy mà trang phục không thấy có cái túi nào, như thế hai tên áo rách kia không phải là người của Cái bang. Song không ngờ bản lĩnh tên cụt tay đó lại cao cường thế nhỉ?”

Tề Lâm cũng ngẩn người: “Hừm! Huynh để ý thấy tên cụt áo xanh kia đối với gã cụt tay kia cung kính lắm. Sao ta chưa bao giờ nghe sư phụ nhắc đến một người cụt tay nào bản lĩnh nhỉ? Có khi nào có một bang hội nào chỉ thu nhận những người cụt tay chăng?”

Ngọc Linh nghe vậy cười nhạt: “Hồ đồ. Sư huynh thật suy nghĩ linh tinh, làm gì có giáo phái bang hội nào quái gở như thế cơ chứ! Hừm... chắc là tên kia cũng chỉ mới bị địch nhân chặt đứt tay mà thôi.”

Cứ như thế ba người họ vừa đi vừa nói chuyện, mải miết xuôi về phía Tây của Tô Châu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.