Thiên Đạo

Quyển 1 - Chương 12: Đổ ước cùng Đệ nhất khoái đao



Lại nhắc về mấy người Mạnh Phi và Giang Phong, bấy giờ Trác Nhượng thấy Giang Phong đang ngẩn người ra thì gọi to: “Triệu thiếu hiệp. Người hãy về bàn ngồi đi thôi!”

Gương mặt hơi xám lại, gã khẽ rụt cổ hướng về phía Giang Phong nhỏ giọng:”Thông thường những cô gái càng xinh đẹp thì càng hung dữ và nguy hiểm. Không nên trêu vào họ.”- Thì ra đến bây giờ cái tên Tiêu Bích vẫn gây nên một nỗi sợ hãi rất lớn trong y.

Mạnh Phi nghe vậy trầm giọng: “Giang Phong. Cháu còn nhớ vị đại hiệp năm xưa muốn thu nhận cháu làm đệ tử không. Ba người này mười phần đến chín là đệ tử của ông ta đấy.”

Giang Phong a lên một tiếng, nhớ ra rằng vị đại hiệp ngày xưa tên gọi Triển Tú Sĩ. Bấy giờ nheo mắt, lại nhớ cô gái này cũng là họ Triển, đoán biết rằng Mạnh Phi căn cứ vào võ công mấy người này mà đoán ra được môn phái, trong lòng tự nhiên thấy vui vui vì biết được thân thế cô ta. Đang trầm tư lại nghe Mạnh Phi nói tiếp: “Võ Đang phái thật xứng là Thái Sơn Bắc Đẩu của võ lâm. Đệ tử đời thứ hai của họ mà bản lĩnh đã ghê gớm đến mức ấy, tính ra cũng đã có thể xem là một cao thủ.”

Lời vừa dứt bất giác Mạnh Phi nghe thấy một tiếng cười lạnh lùng, ông đưa mắt quan sát thì thấy một người tầm ngũ tuần mặc áo màu xanh, ngũ quan đoan chính, gương mặt cân đối song không hiểu sao đôi mắt ông ta kinh hãi nhiếp người. Bấy giờ lại nghe người này lớn tiếng hỏi: “Hai tên ăn mày áo rách kia, bọn ngươi là người thế nào với lão mũi trâu họ Hàn?” Dứt câu, thái độ y vẫn rất điềm nhiên, không thèm nhìn Mạnh Phi lấy nửa mắt.

Trác Nhượng thấy thái độ khinh khi ngạo mạn của y, gã toan quát lên thì thấy Mạnh Phi xua tay, hàm ý không nên loạn động. Là người có chút lịch duyệt, thế nên vừa lướt mắt qua Mạnh Phi đã cảm giác người này không dễ đối phó chút nào.

Giang Phong thì khác, cậu thấy thái độ của người này quá xem thường thúc thúc mình thì giận giữ, cất tiếng chất vấn: “Vị tiền bối này, dường như đã xem thường người quá đáng!”

Nào ngờ vừa dứt lời thì đã nghe y cười ha hả: “Tiểu tử ngươi nói sai rồi. Bằng vào địa vị của mấy người không đáng để ta xem thường. Ta hỏi lại lần nữa: mấy người các ngươi với lão mũi trâu họ Hàn có quan hệ thế nào?”

Mạnh Phi dù đoán biết bản lĩnh của người này thâm sâu khó dò, nhưng thấy y quá xem thường người khác như thế, bấy giờ không nhinh được nữa lập tức lên tiếng: “Vị huynh đài này nói năng nên lịch sự một chút. Tại hạ không biết lão mũi trâu họ Hàn kia là ai cả!” Anh ta nói xong đưa ánh mắt ra hiệu cho Giang Phong không được loạn động, song xem chừng Giang Phong tuy ngồi im mà vẫn chưa hết ấm ức.

Nào ngờ thanh y trung niên kia nghe vậy đôi mày nhướng lên, quát lên: “Hỗn láo. Dám nói ta là không lịch sự ư!” Nói đến đây y khinh khỉnh: “Không liên quan đến lão mũi trâu Hàn Vũ kia thì tốt. Bằng không e ta phải ra tay thu thập ba cái tiểu mạng các ngươi.”

Giang Phong đến lúc này không thể nhịn được nữa bèn tìm cớ chửi lão ta một trận, thế nên đâu để ý đến biểu hiện gương mặt của Mạnh Phi khi nghe nhắc đến “lão mũi trâu Hàn Vũ.” Bấy giờ Giang Phong nhìn quanh quẩn, lại chỉ tay về phía con lừa của ai đó đang cột ngoài bờ hồ Trí Uyển, cất tiếng nói với Mạnh Phi: “Trần thúc thúc à...người xem! Ngoài kia có con lừa đang hí vang kìa.”

Nào ngờ hắn vừa dứt lời thì đã nghe Mạnh Phi quát khẽ: “Phong nhi! Ngồi im cho ta.”

Giang Phong nghe Mạnh Phi nói thế bất giác vô cùng khó hiểu, cái này trái hẳn với tác phong thường nhật của thúc thúc mình. Song Giang Phong không hề biết rằng sở dĩ Mạnh Phi chịu nhẫn nhục như thế này là đã bỏ qua sĩ diện bản thân để giữ mạng cho Giang Phong.

Hóa ra Mạnh phi vừa nghe ông ta nhắc đến “lão mũi trâu Hàn Vũ” thì lập tức nghĩ ngay đến “Thanh Dương chân nhân Hàn Vũ, người này chính là Võ lâm đệ nhất cao thủ hai mươi năm về trước. Tên tuổi ông ta đã sớm thành huyền thoại trong võ lâm. Bối phận của ông ta vô cùng lớn, nguyên là sư thúc của đương kim chưởng môn phái Võ Đang. Nếu quả thật Hàn Vũ mà thanh y trung niên kia nhắc đến là Hàn Vũ đó thì e rằng thanh y trung niên bản lĩnh phải vô cùng ghê gớm. Phàm khách giang hồ, dám gọi Thanh Dương chân nhân là lão mũi trâu, e rằng bối phận và địa vị của người này cũng không nhỏ.

Song lời Mạnh Phi cảnh tỉnh đã muộn, trung niên áo xanh kia căn bản bản đã nghe những lời của Giang Phong nói vừa rồi. Khẽ cười nhạt, ông ta từ từ đứng lên: “Tiểu tử! Thì ra ngươi đang xỏ xiên ta bằng con lừa.” Nói đến đây lại ngửa mặt cười vang: “Hà hà... hay lắm. Nhóc con hay lắm, rất biết cách chửi xéo người khác.”

Mạnh Phi thấy thế thầm kêu không ổn, lúc này vô cùng lo lắng cho Giang Phong, nhanh chóng bật dậy đứng che trước mặt hắn nhẹ giọng: “Dám hỏi các hạ là ai mà liên tục mắng người khác thế?”

Họ Trần vừa hỏi vừa khẽ đưa mắt nhìn ông ta một cái rất nhanh. Nào ngờ đâu Mạnh Phi không hề cảm nhận được chút khí tức nào, chỉ cảm giác đôi mắt ông ta như động sâu không đáy bất giác trán mướt mồ hôi.

Trung niên áo xanh kia thấy thần tình của Mạnh Phi như vậy chỉ cười nhạt: “Ta là ai ư? Bằng vào địa vị của ngươi có đáng hỏi câu này không?” – Ông ta nói xong thản nhiên từng bước tiến lại phía Giang Phong.

Mạnh Phi thấy vậy giật giọng: “Phong nhi! Nhanh chóng tìm cách thoát thân. Để ta cản ông ta lại.” Nói rồi thân ảnh phiêu động, loáng một cái tiến lên ba bước.

Giang Phong bấy giờ nhất thời sững người ra vì ngạc nhiên, quan sát thấy vẻ mặt trầm trọng của thúc thúc mình thì lắp bắp: “Trần thúc... như vậy là thế nào?”

Nào ngờ hắn vừa dứt câu đột nhiên thấy có một ai đó đang nắm chặt lấy tay mình, lại đồng thời thấy một bóng chới với ngã lăn ra thềm Thanh Minh Các. Giang Phong định thần nhìn kĩ, hóa ra không hiểu tự lúc nào người trung niên kia đang cầm lấy tay mình, mặt cười tươi. Phía trước Mạnh Phi lồm cồm đứng dậy, cả người run run: “Các hạ là ai? Cầu xin người đừng làm tổn hại đến thằng bé?”

Vốn dĩ điểm mạnh nhất của họ Trần là bộ pháp Hồ Điệp xuyên hoa, song do Mạnh Phi sợ ông ta làm tổn hại đến Giang Phong nên không thể dịch thân, vì thế chỉ một chiêu là đã bị ông ta hất văng ra. Mạnh Phi cũng có thể tính là một nhất lưu cao thủ, song cũng không biết ông ta ra tay thế nào, như vậy mới biết võ công của người này ghê gớm vô cùng.

Mạnh Phi vì lo cho mạng sống của Giang Phong mà bất chấp thể diện của mình lên tiếng cầu xin người khác. Nào ngờ đang lúc ruột gan rối bời bên tai lại văng vẳng nghe thấy tiếng cười: “Đến Vương giáo chủ của Tịnh Minh thần giáo mà cũng không nhận ra được sao! Hà hà.” Âm thanh vừa dứt đã có một thân ảnh phiêu hốt, vừa di chuyển vừa cười tiến lại phía Giang Phong.

Mạnh Phi nghe nói thế trong lòng sôi lên, lập tức nghĩ ngay đến câu chuyện về Vương Lực Hoành – tiền giáo chù Tịnh Minh thần giáo. Cách đây hai mươi năm, Vương Lực Hoành bị Thanh Dương chân nhân Hàn Vũ đả bại, lại còn bắt lập thệ hai mươi năm không được bước chân vào chốn giang hồ. Thế nên khi Mạnh Phi nghe nhắc đến hai từ giáo chủ, trong lòng đã hoàn toàn minh bạch. Hóa ra thanh y trung niên trước mắt là Vương Niệm Tịch - đương kim giáo chủ Ma Giáo, người này vốn dĩ vì cái nhục của cha mà gọi Thanh Dương tử Hàn Vũ là lão mũi trâu.

Khi Trần Mạnh Phi hiểu ra được vấn đề thì người phát sốt phát rét, lo lắng cho Giang Phong vạn lần. Phải biết rằng Vương Niêm Tịch là giáo chủ tà giáo, võ công đã liệt vào vị trí hàng đầu võ lâm, dù cho có mười người như Mạnh Phi cũng chưa chắc đã là đối thủ của ông ta.

Đang như ngồi trên đống lửa, ông bỗng nghe Vương Niệm Tịch cười: “Cơn gió độc nào đưa Phòng huynh đến Tô Châu thế này. Sao mãi bây giờ mới hiện thân ra gặp Vương mỗ thế?”

Mạnh Phi nghe vậy động tâm, ngước mắt nhìn người mới xuất hiện. Chỉ thấy người này nhìn rất tao nhã, gương mặt dù nhuốm chút mầu phong sương của thời gian song vẫn không che được vẻ anh tuấn. Lại qua thái độ và lời nói của Vương Niệm Tịch, Mạnh Phi liền đoán ngay ra được người mới đến là Đệ nhất khoái đao Phòng Huyền Linh, tề danh ngang hàng với Vương Niệm Tịch, là hai trong số Tứ bất tử.

Chưa hết giật mình lại nghe Phòng Huyền Linh cười: “Vương huynh quá lời rồi. Hà hà, lâu lắm không gặp mà Vương huynh vẫn luôn giữ được ngạo khí cao cao tại thượng, luôn xem người khác không bằng cỏ rác như xưa. Tiểu đệ thật là bội phục.” Ông ta nói đến đây chìa tay cười với Giang Phong: “Hảo tiểu tử! Chửi hay lắm!”

Mạnh Phi nghe Phòng Huyền Linh nói thế nhẹ thở ra một hơi, thầm nghĩ tính mạng của Giang Phong đã bớt chút nguy hiểm. Bấy giờ nghe Vương Niệm Tịch ung dung: “Hà hà, sinh ra Vương Niệm Tịch này đã vậy rồi, không sửa được mà cũng không cần sửa, không muốn sửa. Chỉ là chẳng hiễu Phòng huynh quẳng Như ý liễu diệp đao của mình đi đâu rồi.” Ông ta nói đến đây co tay một cái, tùy tiện quẳng Giang Phong vào góc lâu.

Giang Phong nằm ở góc Thanh Minh Các, cả người tê liệt không sao cử động được bất giác la hoảng, lại ù ù cạc cạc không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Về phần Mạnh Phi bấy giờ toát hết mồ hôi, chẳng biết hôm nay là ngày gì mà đột nhiên xuất hiện hai trong số Tứ bất tử cùng một lúc như thế này, song khi thấy y quăng Giang Phong ra thì thở phào, thầm nghĩ ít nhất lúc này ít nhất Vương Niệm Tịch còn chưa muốn xuống tay với Giang Phong.

Thì ra Vương Niệm Tịch thấy Phòng Huyền Linh đột ngột xuất hiện, trên tay mình còn đang giữ Giang Phong thì có chút e dè. Ông ta thầm nghĩ với tính cách tà dị không ai có thể đoán được, họ Phòng biết đâu đấy nhân cơ hội này lại ra tay động thủ. Vương Niệm Tịch nghĩ vậy bèn nhanh chóng điểm huyệt Giang Phong, quăng hắn vào xó, ngưng thần chuẩn bị đối phó với Phòng Huyền Linh. Hai người này bản lĩnh ngang ngửa nhau, chỉ cần một người không tập trung là sẽ rơi ngay vào thế hạ phong. Ngoài bề mặt nói nói cười cười như thế song có thể hai người sẽ động thủ bất cứ lúc nào cũng không biết chừng.

Phòng Huyền Linh nghe họ Vương nói vậy thì lắc đầu, cười ung dung: “Lần này chỉ là tiện đường, tiểu đệ không muốn động tay động chân nữa. Bất quá hiện thân chỉ là muốn Vương huynh nể mặt tiểu đệ tha cho thằng nhỏ này một lần thôi.” - Ông ta nói xong đưa tay chỉ Giang Phong cười: “Mà thằng nhỏ này cũng chỉ nhắc đến con lừa. So với lừa thì Vương huynh anh tuấn hơn gấp vạn, có gì mà phải bực mình phát tác thế.”

Vương Niệm Tịch nghe vậy cười nhạt, không lý đến lời nói có phần chế giễu kia của họ Phòng: “Hà hà.. nếu Vương Mỗ cứ xuống tay thì sao. Phòng huynh muốn giết tiểu đệ chăng?” Nói xong lại hừ lạnh một tiếng: “Hừ...tiện đường gì chứ! Phòng huynh đến đây vì Thái cực lưỡng nghĩ đồ thì cứ nói thẳng ra. Cần gì phải che che giấu giấu như vậy!”

Nhắc đến Thái cực lưỡng nghi đồ, cả Mạnh Phi và Giang Phong cùng rùng mình, chuyện năm xưa lại hiện vè rõ mồn một. Đang ngưng thần dõi theo cuộc đàm thoại của hai người, lúc ấy nghe Phòng Huyền Linh cười phản biện: “Vốn dĩ tiểu đệ không có chút quan tâm nào tới Thái cực lưỡng nghi đồ. Chẳng qua đoán biết có vài người tham lam rất rất quan tâm đến nó. Hà hà... bởi vì thế nên đến đây mong được chứng kiến một phen náo nhiệt.” Ông ta nói đến đây gương mặt nhăn nhăn, biểu tình đầy vẻ trêu chọc.

Vốn dĩ thân phụ của Vương Niệm Tịch là là Vương Lực Hoành, năm xưa so chiêu cùng Hàn Phi Tử ngay trước mặt bao nhiêu thuộc hạ, song chưa đến năm mười chiêu họ Vương đã bại dưới tuyệt học của Thanh Dương chân nhân Hàn Vũ, lại bị người này bắt lập thệ trong hai mươi năm không được bước chân vào giới giang hồ. Vương Lực Hoành năm đó đường đường là đương kim giáo chủ Tịnh Minh giáo, thể diện và địa vị trong giới võ lâm vô cùng lớn, ông ta dĩ nhiên không thể nuốt trôi nỗi nhục này, cứ vậy ba năm sau ôm hận mà chết, trước khi chết di ngôn cho con trai là Vương Niệm Tịch nhất định phải rửa nỗi nhục năm đó.

Vương Niệm Tịch tính ra cũng là một đại cao thủ, song lúc đó võ công so với Hàn Vũ còn một khoảng cách rất xa. Vương Niệm Tịch bao năm khổ luyện miệt mài chờ ngày rửa hận, khi đã có chút thành tựu thì bỗng bất ngờ nhận được tin Hàn Vũ bỗng nhiên bặt tăm bặt tích mấy năm nay. Họ Vương vì mối hận của cha không biết phát tiết vào đâu, cáu giận bèn lên Chân Võ đạo quán tìm chưởng môn của Võ Đang phái khi ấy là Phong Dương tử Vũ Hoài Đức thách đấu. Vương Niệm Tịch tự nghĩ tuyệt học Thanh Ba đại pháp của mình có chút bổn sự, nào ngờ khi quá chiêu với Phong Dương tử cũng không chiếm được nửa phần tiện nghi, nhất thời vô cùng oán hận. Lại qua vài trường ác chiến nữa, thủy chung võ công vẫn không thể hơn được Vũ Hoài Đức nên không tiêu hóa được mối hận này.

Tương truyền cái tinh túy ảo diệu nhất của võ công Võ Đang phái nằm trong tám tấm Thái cực lưỡng nghi đồ, nghe nói nó chứa hình ý quyền và hình ý kiếm của Thái cực. Gần đây Vương Niệm Tịch loáng thoáng nghe giang hồ đồn đại Thái cực lưỡng nghi đồ xuất hiện ở Tô Châu. Bởi vậy lần này ông ta đích thân xuất mã, quyết tâm đoạt Thái cực lưỡng nghi đồ nhằm tìm ra phương pháp khắc chế võ công của Vũ Hoài Đức rửa hận một phen.

Lại nói, Vương Niệm Tịch khi nghe Phòng Huyền Linh đang mỉa mai mình thì bực tức, hừ lạnh một tiếng: “Hừ, ta tôn trọng gọi một tiếng Phòng huynh, không ngờ họ Phòng ngươi lúc nào cũng tìm cách bôi xấu ta. Thật là khinh người quá đáng.”

Phòng Huyền Linh quan sát biểu tình của Niệm Tịch, thấy ông ta bực tức như vậy thì đắc ý: “Tiểu đệ có lý nào ám chỉ Vương huynh đâu cơ chứ. Chỉ có điều là Vương huynh hay tự suy luận thế.” Ông ta nói đến đây cười vang: “Hà hà, vốn dĩ vừa rồi không hiểu sao từ một con lừa, Vương huynh cũng nghĩ sâu nghĩ xa đi tận đâu.”

Vương Niệm Tịch thấy Phòng Huyền Linh liên tục tìm cách chế giễu mình, song ông ta cũng đã biêt bản tính của họ Phòng bèn chỉ cười nhạt không nói gì.

Phòng Huyền Linh thấy Niệm Tịch vẫn chưa động nộ thì nói tiếp: “Hà hà, cũng chẳng hiểu sao gã họ Trần lại ngu ngốc đến mức ấy chứ. Có của báu trong người mà không biết giữ miệng, đã vậy hơn hai năm nay đi đâu còn gây ra náo nhiệt đến đó.” Ông ta nói đến đây đưa ánh mắt châm chọc nhìn về phía Vương Niệm Tịch, cười nói: “Hà hà, phen này khi Vương huynh đích thân xuất mã thì tên Truy phong Hồ Điệp ấy chết thảm rồi!”

Trần Mạnh Phi nghe tới đây lập tức rúng động. Ban đầu ông nghe Phòng Huyền Linh nhắc đến một gã tiểu tử họ Trần, câu sau ông ta lại bảo người đó là Truy Phong Hồ Điệp, như vậy chẳng phải nói tới mình thì là ai. Trong đầu họ Trần vô cùng thắc mắc, rõ ràng là mình cũng chỉ vừa mới trở lại lăn lộn giang hồ được ít ngày, cớ sao Phòng Huyền Linh lại bảo là hai năm nay Truy phong hồ điệp liên tục gây nhiệt náo. Như vậy có chút nhầm lẫn gì ở đây chăng!?

Mạnh Phi có thắc mắc nhưng cũng không tiện suy nghĩ nhiều, thấy Giang Phong đang nằm đờ người ở góc Thanh Minh Các thì vô cùng lo lắng, cất bước đi đến. Nào ngờ vừa dịch thân thì thấy Vương Niệm Tịch cười nhạt: “Đi đâu thế! Đứng lại cho ta!”

Ông ta nói xong chắp tay ra sau lưng, điệu bộ tưởng vô cùng nhàn nhã song ánh mắt thì như đóng đinh trên người Mạnh Phi.

Vốn đã kinh qua bản lĩnh kinh nhân của ông ta, Trần Mạnh Phi thầm nghĩ cho dù có liều mình xông lại được gần Giang Phong thì cả hai cũng chẳng thể thoát khỏi bàn tay người này được. Nghĩ thế ông đứng lại ngước nhìn Giang Phong, trong mắt ánh lên ngàn vạn lo lắng quan hoài, song nhất thời cũng không biết làm gì cho phải.

Phòng Huyền Linh thấy một phen diễn biến vậy chỉ cười, đoạn làm ra điệu bộ ngạc nhiên: “Ý... cũng chưa chắc lắm. Tên họ Trần kia đủ bản lĩnh xông vào hoàng cung đoạt bảo, hơn nữa y lại còn đắc thủ, như thế e rằng thủ đoạn không kém Vương huynh là bao nhiêu đâu!” Ông ta nói đoạn lại cười cười tiếp lời: “Nghe đồn gần mười năm trước Vương huynh cũng đã đột nhập vào cấm cung để tìm mấy tấm Thái cực lưỡng nghi đồ kia, song mà...”- Nói đến đây cười hi hi: “Nghe đồn lần ấy ra về tay trắng thì phải. Không biết tiểu đệ nói vậy đúng hay sai?”

Thì ra cách đây gần mười năm, Vương Niệm Tịch cũng đã từng xông vào hoàng cung toan tìm cách đoạt Thái cực lưỡng nghi đồ. Song lần ấy đột nhập vào mới biết hoàng cung rộng mênh mông, ông ta nhất thời không biết Thái cực lưỡng nghi đồ trân quí nằm ở chỗ nào, sau cùng lại đụng độ Thị vệ độc hành Trung Nguyên. Tuy họ Vương có đánh bại được Trung Nguyên song liền lúc ấy Cẩm Y Vệ và Cấm quân ùa ra như nước, Vương Niệm Tịch không biết làm thế nào đành phải phá vây đào tẩu. Sự kiện này rất là bí mật, chỉ là không hiểu sao Phòng Huyền Linh lại biết được, ba lần bẩy lượt mang nó ra trêu chọc Vương Niệm Tich.

Vương Niệm Tịch nghe Đệ nhất khoái đao nói vậy chỉ hừ một tiếng, im lặng không tiện phản bác cũng không khẳng định, song lúc này đã rất giận Phòng Huyền Linh. Thế nhưng qua mấy trường đại chiến, họ Vương cũng đã biết bản lĩnh của Đệ nhất khoái đao Phòng Huyền Linh, tự nhủ thầm không nên động thủ với y, cần giữ sức để sau này ra tay tranh đoạt Thái cực lưỡng nghi đồ. Trong lòng bực tức mà không biết phát tác vào đâu, bất chợt sực nghĩ đến Giang Phong thì muốn được hả một phen cáu giận. Ông ta nghĩ đến đây không để những lời châm chọc của Phòng Huyền Linh vào tai, thong thả tiến về phía Giang Phong.

Mạnh Phi thấy vậy phát hoảng, toan liều mình xông lại thì nghe Phòng Huyền Linh nói: “Vương huynh xin dừng bước. Tiểu đệ có đôi lời muốn nói!”

Vương Niệm Tịch nghe thấy vậy thì cũng đứng lại, chờ xem Phòng Huyền Linh sắp nói gì. về phần Phòng Huyền Linh thấy họ Vương chịu dừng bước thì mỉm cười ung dung: “Nghe nói xưa nay Vương huynh không có hảo cảm với đám người Võ Đang. Song tiểu đệ không hiểu sao vừa rồi Vương huynh để cho mấy tên tiểu bối kia ngang nhiên rời khỏi đây thế? Cái này thật bất hợp lý quá mà!” Ông ta nói đến đây bất chợt cười vang: “Ha ha, hay là Vương huynh thấy sắc động tâm rồi.” Vừa nói vừa làm điệu bộ trông hoạt kê vô cùng.

Vương Niệm Tịch nghe thấy thế biến sắc: “Nói bậy! Mong Phòng huynh bớt nói những lời lung tung.” Ông ta nói đến đây dường như đã không kìm chế được nữa, thần thái vô cùng tức giận.

Mạnh Phi nhìn điệu bộ, cử chỉ của Phòng Huyền Linh, trong lòng thầm thấy rất ngạc nhiên. Nghe giang hồ đồn đại người này tính khí quái dị, hành động cử chỉ tùy vào cảm hứng song không ngờ có lúc lại hoạt kê thế này. Về phần Giang Phong, nãy đến giờ hắn nằm ở góc Thanh Minh Các trong lòng muôn vàn tức giận Vương Niệm Tịch. Thực tâm rất muốn mở miệng phát tác một phen, song không hiểu sao chẳng những hắn không thể cử động được mà đồng thời cũng á khẩu. Vừa bực tực, vừa ngạc nhiên pha lẫn kinh hoàng không hiểu quái sự gì đang xảy ra, hắn chỉ biết trừng mắt nhìn vế phía Vương Niệm Tịch đầy oán hận.

Phòng Huyền Linh thấy biểu hiện của Vương Niệm Tịch đã động nộ, xem chiều có phần đắc chí, ông ta cười cợt: “Lại còn không à! Nếu không thì làm sao vô duyên vô cớ gây sự với vị tiểu huynh đệ này. Ắt hẳn là thay vị tiểu cô nương xinh đẹp kia phát tiết rồi. Ái dà. Không ngờ Vương huynh đã ngoài ngũ thập mà còn phong lưu đa tình thế!”

Nghe đến đây Vương Niệm Tịch cười nhạt: “Xem chừng Phòng huynh đang tìm cách gây sự với Niệm Tịch này rồi. Hừ... lâu lâu không gặp, bản giáo chủ cũng muốn Phòng huynh chỉ giáo thêm ít về võ học.”

Ông ta vừa nói xong đã lập tức động thủ, theo đó mọi người trong Thanh Minh Các dạt ra, trố mắt nhìn ông ta. Chỉ thoáng thấy một bóng xanh nhanh như chớp lướt về phía Phòng Huyền Linh. Nào ngờ dường như Phòng Huyền Linh tìm cách gây sư mà lại không muốn giao đấu, thân hình ông ta nhẹ lướt về phía sau như một bóng ma, miệng thì hô to: “Không được! Tiểu đệ lần này không có hứng động tay động chân.”

Song lúc này Vương Niệm Tịch đã động nộ, mặc kệ những lời nói của Phòng Huyền Linh mà vẫn quyết ra tay. Họ Phòng nhất thời cũng chỉ đỡ gạt né tránh, tuyệt nhiên không hoàn thủ.

Tất cả mọi người dường như mắt hoa lên, chỉ thấy hai bóng một xanh một trắng quấn lấy nhau mà không biết hai vị tuyệt đại cao thủ này xuất thủ thế nào. Bản lĩnh như Mạnh Phi cũng chỉ loáng thoáng nhận ra một vài chiêu số, song cũng cảm giác rằng nếu Phòng Huyền Linh tiếp tục không hoàn thủ. e rằng chẳng mấy chốc nữa sẽ rơi vào thế hạ phong rõ rệt. Tuy họ Trần nghĩ thế song cũng không quá quan tâm, đang tìm cách tiến lại phía Giang Phong, thế nhưng nhất thời bị cuộc chiến của hai trong số Tứ bất tử cản trước mặt.

Mọi người trong Các nhất thời bị cuộc chiến trước mắt thu hút, kẻ thì vô cùng phấn khích, người có lá gan nhỏ thì lén lút bỏ về... Còn chưởng quầy và tiểu nhị thì mặt xanh như tầu lá, ngổn ngang không biết làm thế nào.

Đánh được một lúc nữa, nghe Vương Niêm Tịch cười nhạt: “Phòng huynh xem thường tiểu đệ quá. Hừ...”

Ông ta nói đến đây thân ảnh dừng lại, thanh y phấp phới chợt căng phồng, gương mặt thoạt biến sang sắc xanh, hai mắt sáng rực như sao, nhiều người yếu bóng vía nhìn vào đấy không sốt mà run. Chỉ nghe Phòng Huyền Linh hô lớn, ngữ khí đã không còn chút đùa cợt: “Thanh Ba đại pháp. Vương huynh, có cần quá nghiêm trọng thế không? Mạnh tay một chút, tiểu đệ e cả Thanh Minh Các sẽ thành đống tan hoang mất!”

Chỉ nghe Vương Niệm Tịch hừ một cái: “Như ý liễu diệp đao của ngươi đâu? Hừ... đã không muốn động thủ sao Phòng Huyền Linh ngươi năm lần bẩy lượt gây sự với Vương mỗ thế!” Ông ta nói xong phất ống tay áo, lập tức thanh y rũ xuống, gương mặt trở lại như xưa.

Bấy giờ nghe Phòng Huyền Linh nói: “Tiểu đệ cũng chỉ là không muốn Vương huynh mang tiếng xấu thôi. Hà... mai này giang hồ đồn đại Niệm Tịch huynh vô duyên vô cớ hạ sát một thiếu niên thì rất là không hay.” Ông ta nói xong đưa mắt nhìn chằm chằm vào Vương Niệm Tịch, không hiểu biểu đạt thái độ gì.

NGhe tới đây gương mặt Vương Niệm Tịch khẽ nhíu lại trầm tư. Qua một lúc im lặng, bất chợt Vương Niệm Tịch cười vang: “Ha ha... cuối cùng chung qui Phòng huynh cũng muốn cứu tiểu mạng của tên nhỏ này!” Vừa nói ông ta vừa chỉ tay về phía Giang Phong, xong rồi mỉm cười: “Được! Xem như là vì Phòng huynh ra mặt, bản giáo chủ tha cho thằng nhỏ này một cái mạng vậy!”

Ông ta nói xong hết nhìn Giang Phong lại nhìn Mạnh Phi, kế đó phất ống tay áo: “Ở đây đã có mặt Phòng huynh, Niệm Tịch ta không dám nhiễu sự. Xin nhường sân khấu lại cho Đệ nhất khoái đao!” Nói xong chẳng cần biết thái độ của Phòng Huyền Linh như thế nào, thân ảnh ông ta như một chiếc lá vàng phiếu hốt trong gió, thoáng chốc đã tiến lại một góc Thanh Minh Các, điềm tĩnh ngồi xuống nhấp trà. Mấy người gần đó thấy vậy chút sợ hãi toan rời đi, song có lẽ sợ tính nết khác thường của người này nên không dám loạn động.

Vương Niệm Tịch vừa rời khỏi chính sảnh, Phòng Huyền Linh tới đây đưa mắt nhìn Giang Phong rồi cười vang: “Hà hà, tiểu tử đúng là gan to bằng trời, dám cả gan chọc giận cả giáo chủ Tịnh Minh giáo. Hà hà, song có điều bản sự khá lắm.”

Ông ta nói đến đây thân hình nhanh như chớp, tiến sát lại Giang Phong vỗ liên hồi ba phát vào người cậu. Giang Phong rùng mình một cái, cảm giác khí huyết thông suốt lập tức thở ra một hơi lồm cồm đứng dậy, toan mở miệng cảm ơn. Nào ngờ bất chợt đến đây hắn thấy toàn thân buốt lạnh, người run lên từng hồi, bởi thế lắp bắp nói: “Tiền bối! Thế này là thế nào?”

Mạnh Phi thấy biểu tình kỳ quái của Giang Phong thì hốt hoảng, Trác Nhượng bên cạnh biết bản lãnh yếu kém nên run rẩy, thầm cầu trời khấn phật cho mọi chuyện bình an. Bấy giờ chỉ nghe Phòng Huyền Linh cười: “Tiểu tử! Bộ pháp vừa rồi là ai dạy ngươi!” Ông ta nói xong đưa ánh mắt nhìn về phía Vương Niệm Tịch, ý như rằng bản thân xuất đầu chỉ để giúp họ Vương giải đáp thắc mắc trong lòng.

Giang Phong nghe ông ta hỏi vậy, hào khí thanh niên bừng lên bất chợt cứng cỏi: “Đa tạ tiền bối đã cứu mạng. Song thứ cho vãn bối không thể trả lời.” Vừa nói vừa rên hừ hừ, trong người cảm giác lạnh buốt chạy dọc xương sống.

Mạnh Phi thấy thần sắc Giang Phong như vậy thì toát hết mồ hôi, giọng run run: “Tiền bối! Mong người nương tay!”

Phòng Huyền Linh chẳng thèm để ý những lời của Mạnh Phi vào đâu chỉ cười nhạt một chút, giơ ngón tay lên ra điều tán thưởng: “Tiểu tử. Ngươi ngoan cường lắm. Hừ! Hãy thử một chút nữa nhé.”

Ông ta vừa nói đến đây bất chợt Giang Phong cảm thấy khí lạnh trong người mỗi lúc một nhiều thêm, thoáng chốc hắn cảm giác như đang nằm trên băng tuyết. Qua một phút nữa thì cả người lạnh toát, tứ chi dường như mất hết cảm giác, dường như lúc này hắn chỉ còn duy nhất biết mỗi khái niệm: lạnh, lạnh đến tê tâm liệt phế. Thế nhưng lúc này hắn vẫn mím môi, quyết không vì thế mà mở miệng nửa lời.

Mạnh Phi bấy giờ gương mặt trắng bệch, cất tiếng run rẩy: “Cầu mong Phòng tiền bối đừng làm phương hại đến thằng nhỏ!” - ngữ khí run run, vừa lo lắng vừa sốt ruột ngàn lần. Song ông cũng tự biết lúc này không thể vọng động được, đã kinh qua một thân bản lĩnh kinh người của người này nên hiễu rõ: “Trừ phi người này đổi ý chứ không Giang Phong sẽ thảm tử bất cứ lúc nào.”

Qua một khắc, bất chợt thấy Giang Phong gục đầu xuống, mặt mày tái mét. Tới đây Mạnh Phi la hoảng, nhất thời liều mình lao lại. Nào ngờ đâu thấy Phòng Huyền Linh trừng mắt, giơ tay lên để trên đầu Giang Phong, miệng thì lại mỉm cười bất giác hoảng hồn dừng lại, thiếu điều sa nước mắt. Phòng Huyền Linh cũng không lấy thế làm cảm động, chỉ cười nhạt chờ đợi.

Lại qua một khắc nữa, Giang Phong từ từ mở mắt ra, cảm giác có một luồng khí ấm áp chạy khắp cơ thể, tới đây thở ra một hơi dày. Bấy giờ lại nghe Phòng Huyền Linh cười, cất tiếng tra vấn: “Tiểu tử có gan lắm. Hừ... không cần nói ta cũng biết, bộ pháp đó là do thúc thúc ngươi truyền cho chứ gì?”

Giang Phong nghe vậy thì cười nhạt, ngoảnh đầu về phía khác không thèm nhìn mặt ông ta. Phòng Huyền Linh thấy thái độ cứng cỏi “bất hợp tác” của hắn thì gằn giọng: “Khá lắm! Hừ khá lắm!” Ông ta nói xong nhìn Trần Mạnh Phi: “Gã cụt tay kia. Ngươi nói xem bộ pháp kia học được ở đâu. Nếu ta cảm thấy có nửa điểm bất hợp lý thì lập tức thằng nhỏ này về chầu Tây Thiên tu phật ngay lập tức.”

Mạnh Phi nghe hỏi vậy lập tức toát mồ hôi. Thì ra trong thoáng chốc ông ta đã tìm được đúng điểm yếu nhất để công kích vào, tâm cơ so với Vương Niệm Tịch rõ ràng cao hơn rất nhiều. Hiện Mạnh Phi vô cùng đau lòng, tuy có chút tỵ hiềm song lo lắng cho tính mạng của Giang Phong vạn lần. Nghĩ đến đó thì thở dài, họ Trần toan mang câu chuyện năm xưa ra kể. Chỉ cầu mong cho ông ta tin lời mình nói. Nào ngờ đâu tới đây lại nghe Giang Phong kêu to: “Hừ, ta không phục. Ông chỉ có giỏi trò đánh lén người khác! Có giỏi chân chính đối đầu với ta xem nào.”

Phòng Huyền Linh đang chờ đáp án từ miệng Trần Mạnh Phi, khi nghe Giang Phong nói vậy thì ngạc nhiên vô cùng, không nén được cười vang: “Hà, thằng oắt! Ngươi vừa nói cái gì thế. Ta mà cần phải đi đánh lén ngươi sao!”

Giang Phong cao giọng: “Hừ, trong lúc ta bị người khác khống chế ông ra tay xuất thủ, như vậy chẳng là đánh lén thì là gì. Có đủ bản lãnh ông thả ta ra, chúng ta chân chính so tài. Ông mà thắng ta mới phục, nếu thế này thì có chết ta cũng không phục.”

Phòng Huyền Linh ôm bụng cười: “Được! Được. Song có điều ta ra nói trước: Nếu ta thắng thì ngươi phải nói rõ ràng tất cả đấy nhé. Tuyệt nhiên không có nửa lời gian dối!”

Giang Phong thầm nghĩ với bản tính của Mạnh Phi, kiểu gì vì lo cho mình cũng sẽ mang câu chuyện năm xưa thuật lại cho Phòng Huyền Linh. Thôi thì đánh liều một phen. Hắn lại nghĩ đến lời vừa rồi của ông ta thì động dung, một ý nghĩ vụt thoáng qua đầu. Nghĩ đến đây hắn cao giọng: “Được rồi! Ta việc gì mà phải sợ ông chứ. Nếu ta thua xin hứa sẽ nói hết, tuyệt nhiên không có nửa lời gian dối!” – Nói xong hắn còn nhấn mạnh từng chữ: “Tuyệt nhiên sẽ không có nửa lời gian dối. Ông nhớ kĩ nhé!”

Phòng Huyền Linh nghe vậy cười vang: “Được! Ta nhớ kĩ rồi. Nhớ kĩ lắm rồi!”

Ông ta nói đến đây buông tay ra, Giang Phong cảm giác bản thân đã có thể cử động liền thở phào một cái, bước lại phía Mạnh Phi. Tới đây Mạnh Phi run run, nhất thời ngơ ngơ ngẩn ngẩn không biết Giang Phong sắp bày ra trò gì nữa.

Lại nói, Giang Phong nghe Phòng Huyền Linh chấp nhận đánh cược bèn cười gian manh một cái, trong lòng đã thầm có phương pháp để khi thua cũng không quá thiệt thòi. Bấy giờ lúc này hắn liên tục động tâm cơ, tìm cách kiếm lấy một cơ hội thủ thắng. Khẽ đưa mắt nhìn Phòng Huyền Linh, thấy ông ta vẻ mặt vẫn hết sức ung dung, tự nhiên, Gìang Phong thầm nghĩ: “Người này tính tình thật quái dị hết sức. Bề ngoài có vẻ lúc nào cũng cười cợt mà tâm tính ngàn lần biến đổi. Hơn nữa võ công lại vô cùng cao cường. Song có điều ông ta ức hiếp người quá đáng, phải tìm cách cho ông ta bẽ mặt một phen.” Hắn nghĩ đến đây liền cao giọng: “Nếu ông thắng thì ta sẽ nói hết, tuyệt nhiên không có nửa lời gian dối. Song nếu ông thua thì thế nào đây?”

Phòng Huyền Linh nghe vậy thì cười: “Tuổi còn nhỏ mà dám xưng hô như vậy với ta thì ngươi là người dầu tiên đấy. Song mà tiểu tử ngươi nói đúng. Trường hợp này biết đâu lại xảy ra thì sao. Được rồi! Nếu ngươi thắng ta sẽ đem ba chiêu trong bộ Như ý đao pháp truyền lại cho ngươi. Thế nào tiểu tử! Điều kiện này cũng không tồi đấy chứ.”

Vốn dĩ ông ta tự phụ mình được thiên hạ liệt vào một trong Tứ bất tử, võ công bậc nhất giang hồ. Có người được ông ta chỉ điểm một chiêu, nửa thức thì võ công đã có những tiến bộ vượt bậc. Song xưa nay đao pháp ông ta độc bộ giang hồ, không có người thứ hai nào biết sử dụng, cũng lấy điều đó làm sự tự hào nho nhỏ. Lại vì Phòng Huyền Linh tự nghĩ bản thân mình tuyệt đối không thể thua được, vui miệng mang điều kiện này ra đánh cược với Giang Phong.

Mạnh Phi vốn biết Giang Phong thông minh sáng dạ, lắm mưu nhiều kế, lại giỏi trò hí lộng quỉ thần, lúc này cũng không còn biện pháp nào khả dĩ hơn nữa đành đứng im chờ xem diễn biến tiếp theo thế nào. Hiện nghe Phòng Huyền Linh nói thế chợt sững người, thầm nghĩ cả bộ kiếm pháp Phiêu phong kiếm vũ của mình cũng chẳng bằng ba chiêu đao của ông ta. Song suy đi tính lại, cuối cùng vẫn cho rằng dù Giang Phong có thông tuệ đến đâu cũng không thể thắng được ông ta, nghĩ vậy bất giác thở dài.

Giang Phong nghe Phòng Huyền Linh nói thế thì cười nhạt, hừ một cái, nói: “Ta không cần học ba thứ thứ võ công mèo cào của ông. Chỉ cần ông thua liền lập tức chịu dập đầu gọi ta ba tiếng: Đại ca- đại ca- đại ca là được rồi. Sao! Có dám không nào?” Hắn nói đến đây nhìn Phòng Huyền Linh, thần thái mang đầy vẻ chế giễu.

Phòng Huyền Linh nghe Giang Phong nói vậy thì biến sắc: “Gã tiểu tử này dám khinh thường võ công của ta ư?” Họ Phòng lại chợt nghĩ đến điều kiện oái oăm kia, đưa mắt liếc Vương Niệm Tịch một cái, nhất thời suy nghĩ: “Nếu giả sử ta thua, đường đường Phòng Huyền Linh ta mà phải gọi một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa ba tiếng đại ca. Hừ! Như vậy thì sau này còn mặt mũi nhìn ai nữa!”- Nghĩ thế liền có chút băn khoăn.

Đang phân vân bất giác ông ta đưa mắt nhìn, thấy ánh mắt đầy vẻ giễu cợt của Giang Phong thì không kìm được tức giận: “Hừ, ta nghĩ đi đâu thế này! Ta có thể thua tên tiểu tử này được sao!” Nghĩ vậy bèn lớn tiếng: “Được! Ta mà thua sẽ dập đầu gọi ngươi ba tiếng đại ca. Hừ! Quyết định như vậy đi.”

Giang Phong nghe thấy ông ta đáp ứng điều kiện của mình thì cười: “Được rồi! Lần này là chân chính đối đầu, ông có cách thức của ông, ta có phương pháp của ta. Ông lớn tuổi như vậy nhưng có dám cho ta đưa ra phương thức quyết đấu không nào?”

Phòng Huyền Linh nghe vậy động tâm cơ: “Tiểu tử này xem ra cũng lắm mưu ma chước quỉ, hơn nữa lá gan không nhỏ. Giả sử nó đưa ra phương pháp so tài quái đản kiểu như cùng so xem ai chặt tay mình nhanh hơn thì nguy to. Hừ... có thể nó có gan tự chặt tay chứ ta làm sao mà lại dại dột như thế!” – Phòng Huyền Linh nghĩ vậy bèn cười gằn: “Không được! Chân chính đối đầu thì phải sử dụng bản lĩnh võ công xem ai hơn ai kém, ta và ngươi sẽ dùng võ công đánh nhau một trận, người nào ngã xuống trước là thua.”

Giang Phong nghe ông tan nói vậy thì cười to: “Ông một mình tự đặt ra phương thức chiến đấu, như vậy mà cũng tính là chân chính đối đầu ư? Hơn nữa ông nhiều tuổi như vậy tất nhiên là thời gian luyện võ lâu hơn ta. Ông nhất thiết phải mang võ công ra so tài mà cũng cho là công bằng sao?”

Phòng Huyền Linh nghe Giang Phong nói vậy, nhất thời cảm giác gã tiểu tử này cũng có đôi phần hợp lý. Lại nhân vừa rồi chứng kiến cảnh Giang Phong quá chiêu với Tề Lâm, lần đó tuyệt đối không thể là giả tạo được. Ông ta thầm nghĩ: “Bộ pháp của gã tiểu tử dường như giống với Bác cập vi bộ của Thanh dương chân nhân Hàn Vũ song căn bản tốc độ quá chậm. Mình chỉ cần nhấc tay, không cần đến một chiêu cũng thu thập được thằng oắt này. Nếu bây giờ ta cứ khiên cưỡng ép nó chân chính dùng võ công tranh hơn thua với nó thì cũng mất mặt.” Tuy nhiên ông ta vẫn vô cùng cẩn thận, tự nghĩ rằng nếu bất chợt có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, lỡ một chiêu mà tiểu tử đó thoát được thì phiền to. Lần tranh chấp này mình tuyệt đối không được thua mà nhất thiết phải thắng. Nghĩ đến đây liền cao giọng: “Tiểu tử ngươi nói cũng có chút đạo lý. Thế này đi, không quá ba chiêu cũng làm ngươi ngã xuống nền. Sao! Phương thức này ngươi xem có chấp nhận được không?”

Giang Phong nghe ông ta nói xong thì cười, cất lời đầy sảng khoái: “Hà hà, ba chiêu à! Ông cũng xem thường người khác quá thế. Ba chiêu xem chừng quá ít, như vậy đi. Chúng ta lấy một trăm chiêu làm hạn định song ông phải cho ta xuất thủ trước. Đồng thời...” Hắn nói đến đây tươi cười: “Chỉ có điều lần này phải tuyệt đối chính xác. Bao nhiêu chiêu là chỉ đúng bấy nhiêu chiêu, không hơn một chiêu mà cũng không thiếu một chiêu. Sao? Ông đủ bản lĩnh dám chấp nhận chăng?”

Phòng Huyền Linh nghĩ thầm: “Thằng oắt này thật ngông cuồng hết sức. Chỉ có điều cái điều kiện của nó cũng kì quặc quá. Hà hà... nhưng ta dùng một chiêu song cứ nói đó là hai chiêu, sử ra một thức nói thành ba thức. Vốn dĩ chỉ một chiêu là đã thu thập được nó, bây giờ mình hạn định là mười chiêu, cứ tùy cơ mà chế phục nó, chỉ cần nhỏ hơn mười nhưng lại cứ cho đó là mười. Như vậy nó có giảo biện đến đâu cũng không thể phản bác được.”

Nghĩ thông vấn đề ông ta cười ha hả: “Được rồi! Tiểu tử ngươi đảm lược lắm. Như vậy đi, đúng mười chiêu ta cam đoan ngươi sẽ ngã ra đất, cho tiểu tử ngươi xuất thủ trước. Sao! Phân định thắng thua như thế này được chăng?”

Giang Phong hỏi lại: “Nếu không phải thế thì sao?”

Phòng Huyền Linh nghe được thì cười: “Nếu không như thế thì xem như là ta thua! Tiểu tử, ngươi hài lòng chưa.”

Mạnh Phi thoáng nghe thấy điều kiện đánh cuộc, ở bên ngoài thở dài: “Lần này Phong nhi có vẻ như hồ đồ rồi. Phải biết chiêu số làm gì quá cố định chứ, có hư chiêu mà cũng có thực chiêu. Chiêu thức do con người ta tạo ra thì con người ta cũng có thể tự đặt ra chiêu thức mới được chứ. Một cái cung tay hay vung chân, nói nó là một chiêu thì nó là một chiêu, nói là mười chiêu rồi tùy tiện tìm ra mười cái tên khác nhau thì đó là mười chiêu. “ Tuy biết thế song lại cũng biết Phòng Huyền Linh đã nắm đằng chuôi, nghĩ vậy lại thôi. Lúc này Mạnh Phi chỉ tính nếu lát nữa, đem câu chuyện năm xưa ra nói với Phòng Huyền Linh, giả như ông ta mà cứ nhất thiết không tin thì biết làm thế nào được!? Nghĩ tới đây bất giác trong lòng muôn vàn lo lắng.

Trác Nhượng bên cạnh được chứng kiến một phen biến sự, tới đây toát mồ hôi lạnh. Bản lãnh võ công của Mạnh Phi trong mắt gã đã kinh hãi như thế, song nếu đem so với người mặc áo trắng kia thì dường như vẫn còn có một khoảng cách quá xa. Nhất là khi này họ Trác lại thấy Giang Phong đứng ra đòi phân định hơn thua với người này, bất giác vừa tò mò vừa lo ngại.

Nói về chuyện Giang Phong, hắn thấy ông ta đã lên tiếng đồng ý ưng thuận thì cười hứng khởi: “Được rồi! Quyết định thế đi.” Hắn nói đến đây trong đầu thầm tính toán: “Bằng vào tính cách của người này, nếu may mắn mình cũng có nửa phần thắng lợi. Chi bằng cứ đánh cược một phen vậy.” Giang Phong nghĩ đến đây bước ra kêu to: “Ông hãy cẩn thận. Ta sắp xuất thủ đây.” - Vừa bước mắt vừa chăm chăm nhìn Phòng Huyền Linh.

Phòng Huyền Linh nghe thấy thế chỉ cười nhạt: “Ta đang chống mắt xem nhà ngươi ra tay thế nào đây.”

Ông ta nói xong vẫn thản nhiên chắp tay sau lưng, không có bất cứ một phản ứng nào. Nào ngờ ông ta thấy Giang Phong hô to, song sau đấy chỉ đứng im bèn ngạc nhiên hỏi: “Tiểu tử! Ngươi đang làm cái trò gì thế, sao giờ còn chưa xuất thủ.”

Giang Phong nghe ông ta nói vậy chỉ mỉm cười: “Chúng ta ước thúc với nhau thế nào ông còn nhớ chứ. Hà hà, nói rồi phải giữ lấy lời, ông tuyệt đối phải để ta xuất thủ trước.”

Phòng Huyền Linh nghe thế bất giác ngẩn người ra, thầm nghĩ bản thân cũng thật sơ suất. Sau ông ta động tâm cơ cất tiếng cười ha hả: “Tiểu tử ngươi cũng lắm trò lắm. Hà hà... lại muốn thi gan với ta sao, bất quá lần này ngươi chọn nhầm người rồi, ta kiên nhẫn có thừa mà thời gian cũng không thiếu. Ngươi cứ đứng còn ta cứ ngồi vậy đi. Một ngày, hai ngày, rồi mười ngày... ta chờ xem đến khi nào ngươi không chịu nổi mà bó tay thúc thủ.” - Nói xong vẫn ung dung mỉm cười, không có bất kì động thái nào. Mắt lim dim nhắm lại, thầm nghĩ như thế này cũng tốt, chẳng là không biết gã giáo chủ họ Vương kia có nhẫn nại được hay không mà thôi.

Về phần Giang Phong, nghe Phòng Huyền Linh nói câu này xong, chỉ chờ khi ông ta nhắm mắt lại, nhanh như chớp hắn nghiêng người tự ngã xuống nền Thanh Minh Các, khi nằm dưới đất cười vang không dứt: “Ông nói hay quá. Song mà cũng không lâu thế đâu. Hà hà, ta đã xuất chiêu rồi! Chiêu này gọi là Nhân sa lạc thể. Cuộc chiến đến đây chấm dứt đi thôi!”

Phòng Huyền Linh nghe Giang Phong nói thế liền ngạc nhiên: “Cái gì là nhân sa lạc thể?” Bất chợt vừa mở mắt ra ông ta thấy Giang Phong đã ngã lăn ra nền nhà, vụt nhớ là chính mình đưa ta qui ước: đúng mười chiêu sẽ khiến Giang Phong ngã ra nền nhà, nếu không đúng với điều này thì bản thân là người thua cuộc. Vừa nghĩ được thế thì bất chợt ngẩn ngơ, lại chỉ nghe thấy Giang Phong kêu: “Thế nào! Nãy giờ ông vẫn ngồi im, chân chính là xuất ra mấy chiêu rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.