Thiên Đế Bất Tử

Chương 13



Lâm Huyền đen mặt nhìn bóng lưng của Cổ Trình Thành rời đi: “Tư chất của người này thua Sở Tu sư đệ, còn là người Thiên héo nhưng lại vô lễ và kiêu căng.  

Ta còn nghe đồn hắn bắt yêu nghiệt Thẩm Từ của Thẩm gia phải quỳ xuống đất nhận lỗi trước đám đông, khiến tình cảm giữa Sở gia với Thẩm gia bắt đầu rạn nứt.  

Người này không hề chừa con đường sống cho người khác, một khi nắm được phần thắng sẽ không tha cho đối thủ, còn không có tầm nhìn xa trông rộng.  

Chẳng lẽ, muội muội để ý hắn thật sao?  

Muội thử hỏi bản thân dám tin lời mình nói không đã?  

Được rồi, muội đừng vì tức giận nhất thời mà đánh đổi hạnh phúc cả đời của mình”.  

“Muội đâu có tức giận nhất thời đâu, ca nói Sở sư huynh vô lễ. Thế còn huynh thì sao?  

Vừa rồi, muội với Sở sư huynh chỉ vừa mới bước vào đây, huynh đã thẳng thắn nói là không vừa lòng với hắn. Thậm chí, huynh còn chỉ hắn là người Thiên héo, người ta nói đánh người không vả mặt. Nhưng huynh lại chửi người không nói rõ đúng sai, vậy huynh cảm thấy bản thân đang làm đúng hay sai?”  

Lâm Khuynh Thành tức giận cãi lại: “Huynh với cha có khác gì nhau đâu, huynh luôn mồm nói là hạnh phúc của muội. Nhưng huynh biết hạnh phúc của muội là gì không?  

Hạnh phúc của muội là tự cảm nhận lấy, chứ không phải huynh nghĩ muội sẽ hạnh phúc. Những chuyện huynh nói với Sở sư huynh sai hoàn toàn rồi.  

Hắn cố gắng tu hành khổ cực, tính cách cũng rất kiên định. Hơn thế nữa, hắn đối xử với người khác không khó khăn hay khắc khe gì hết.  

Còn chuyện Thẩm Từ là do hắn ta vô lễ trước, nhận hậu quả như thế cũng có thể nói là gieo gió gặt bão thôi”.  

“Muội muội bị làm sao vậy?  

Tên Sở Vân Mặc này so sánh kiểu gì cũng thua xa Sở Tu đó?”  

Lâm Huyền nghi ngờ và khó hiểu hỏi lại: “Ta là ca ca của muội, chẳng lẽ ta hại muội sao?  

Từ khi muội gặp chuyện ở Bách Thú Lĩnh, sau đó gặp Chu Đồng với chuyện lần đó khiến cho muội không dám ra ngoài rèn luyện mấy năm trời.  

Ca không trách muội bởi vậy mà có tầm nhìn hạn hẹp  

Nhưng ca không thể trơ mắt nhìn muội bị người ta lừa nhảy vào hố lửa được, chẳng lẽ muội chọn Sở Vân Mặc không phải vì hắn là Thiên héo à?”  

Vẻ mặt của Lâm Khuynh Thanh hơi đơ ra.  

Lâm Huyền nhướng mày, xem ra hắn ta nói đúng rồi!  

“Muội nóng vội quá rồi!”  

Lâm Huyền hơi giận nhưng không thể bộc phát được: “Tuy ca gai mắt cái tên Sở Vân Mặc kia, nhưng dù sao hắn ta cũng là dòng chính của Sở gia. Một khi muội gả cho hắn ta, đã quyết định là đạo lữ cả đời với hắn ta rồi.  

Nếu cả đời này hắn ta chỉ là Thiên héo, vậy muội tính bỏ cả đời của bản thân trên tay của hắn ta sao?”  

“Hắn là Thiên héo nếu cả đời thì là tốt nhất à?”  

“Muội… Haiz… Được rồi, dù muội có mong hắn ta cả đời vẫn là Thiên héo đi chăng nữa, lỡ như hắn ta tìm được cách chữa Thiên héo thì làm sao?  

Muội phải làm gì khi hắn muốn làm chuyện phu thê với muội đây? Chuyện xảy ra trong thế gian này làm gì có chuyện giống hệt như ý muốn của muội chứ?”  

“Đại ca nói rất đúng, nhưng muội cũng vừa nói rồi. Chẳng lẽ, muội không có quyền chọn sao?  

Huynh bảo muội chọn Sở Tu sư huynh, nhưng muội lại không có quyền gả cho người mình yêu sao?”  

“Dẫu sao Sở Tu tốt hơn Sở Vân Mặc rất nhiều mặt”.  

“Làm sao ca biết Sở Vân Mặc không tốt chứ?”  

“Muội muội cố chấp quá rồi đấy, thôi được rồi. Chẳng phải vừa rồi Sở Vân Mặc nói, hắn đi tham gia thi vào Thần Vũ điện sao? Chúng ta đến đó nhìn xem, hắn có thể nhận được giá trị gì”.  

Lâm Huyền hơi tức giận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đành tìm kế thuyết phục khác: “Nếu mấy ngày trôi qua, hắn chả được cấp nào, ta sẽ không đồng ý muội gả cho hắn”.  

Lâm Huyền nói dứt lời lập tức phất tay áo, bỏ đi.  

…  

Thần Vũ điện nằm ở khu vực trung tâm được bao bọc Lục Đại Võ Phong của Đạp Vân Tông.  

Những yêu nghiệt của các đại gia tộc cao cấp nhất đều đến tiềm tu ở Thần Vũ điện.  

Cổ Trình Thành nhanh chóng ngự kiếm bay đến, tuy hắn dùng vũ khí thương nhưng vẫn hay dùng kiếm để bay.  

“Tiểu đệ?”  

Một tiếng thở nhẹ nhõm vang lên, ngay sau đó mùi hương phát ra lọt vào cánh mũi. Theo đó, một bóng dáng động lòng người, đường cong quyến rũ bay xẹt qua trước mắt Cổ Trình Thành.  

Cổ Trình Thành thấy người đến lập tức ngạc nhiên: Chậc, ngực trắng ghê… Ấy nhầm, nữ tử xinh đẹp ghê.  

Bốp!  

Một bàn tay vỗ lên đầu của Cổ Trình Thành: “Tiểu tử thúi này không gọi tỷ tỷ à”.  

Tỷ tỷ?  

Cổ Trình Thành xoa đầu mình, mới vừa rồi bị đồi núi chập chùng kia lầm rối não nên quên kéo hồn về mất. Lúc này, hắn mới lục lại ký ức của Sở Vân Mặc. Đúng như suy nghĩ của hắn, người này rất đặc biệt trong lòng Sở Vân Mặc.  

Người này tên là Sở Tiêu Tiêu, chị ruột của Sở Vân Mặc. Năm nay hai mươi mốt tuổi, năm trước đã bước vào Thần Vũ điện.  

“Tỷ!”  

Tuy trong lòng có chút vặn vẹo nhưng Cổ Trình Thành vẫn gọi.  

“Một năm rồi tỷ đệ chúng ta không gặp nhau, không ngờ đệ đệ của ta đã trưởng thành còn rất tuấn tú. Sao đây, hôm nay đệ biết tỷ tỷ xuất quan mới đến đây đón à?”  

Sở Tiêu Tiêu vừa dứt lời đã ôm lấy cánh tay của Cổ Trình Thành, “hung khí” đáng sợ đặt trên cánh tay của hắn.  

“Má nó, đè hư. Mẹ nó chắc chắn đã bị đè hư rồi. Mình là thiên héo, là thiên héo!”  

Cổ Trình Thành lập tức gào lên trong lòng.  

“Đệ đến đây tham gia thi Thần Vũ điện đó tỷ”.  

Cổ Trình Thành rút cánh tay của mình ra, xúc cảm này khiến trái tim đập loạn như đám ngựa chạy qua thật muốn lấy mạng của hắn.  

“Đệ tham gia khảo hạch của Thần Vũ điện ấy hả?”  

Sở Tiêu Tiêu bất ngờ thốt lên, rồi lại siết chặt cánh tay của Hắn lần nữa: “Tốt quá rồi, cuối cùng tiểu đệ không khiến tỷ thất vọng. Vậy thì đi nhanh nào, tỷ dẫn đệ đến tham gia thi”.  

Sở Tiêu Tiêu nói xong đã kéo tay Cổ Trình Thành vào Thần Vũ điện.  

Sở Tiêu Tiêu không phải là Đường Nguyệt Nhu, vậy nên dáng người vừa gợi cảm quyến rũ, tràn đầy nhựa sống và hương thơm của nàng ấy là một lực cuốn hút cực lớn với thanh niên mới vào đời như Cổ Trình Thành.  

Cũng may, Cổ Trình Thành từng trải qua chuyện lớn, nên tâm trí còn kiên định. Hắn nhanh chóng bình ổn lại tâm trí, rồi để Sở Tiêu Tiêu kéo mình vào Thần Vũ điện.  

Khi hai người tiến vào trong Thần Vũ điện, lập tức hình ảnh trước mắt khiến Cổ Trình Thành thất vọng. Thần Vũ điện không phải một tòa đại điện mà một cái động thiên bị bỏ hoang.  

Linh khí thiên điện trong này cuồn cuộn, dày đặc đến mức khiến Cổ Trình Thành thoải mái. Khắp nơi toàn là những nơi giảng đạo và các đại điện để tu luyện.  

Đệ tử ở nơi này đều tràn đầy sự tự tin, chỉ cần kéo một đệ tử bất kỳ nào ra thì cũng là yêu nghiệt có thể chiến đấu vượt cấp.  

“Nương đã để lại bùa truyền âm cho tỷ, nói về chuyện của đệ đệ rồi, vậy nên đệ đừng lo. Đợi đệ mạnh lên rồi, mấy cái tai họa ngầm đó thì tính vào đâu chứ?”  

Suốt chặn đường, Sở Tiêu Tiêu vừa đi vừa dịu dàng khuyên.  

“Vâng, đệ biết rồi”.  

Cổ Trình Thành gật gù.  

“Đại điện này là nơi để thi, chúng ta chỉ cần đạt đánh giá cấp Địa thì đệ đã có thể bước vào Thần Vũ điện rồi”.  

Sở Tiêu Tiêu chỉ vào đại điện bề thế, hùng vĩ cách đó không xa, giải thích.  

Cổ Trình Thành cũng biết một tí xíu về phần thi của Thần Vũ điện.  

Tổng cộng có sáu loại đánh giá: Cấp Hoàng, Huyền, Địa, Thiên, Tiên và Thần.  

Ở nơi này dùng tất cả cách để kiểm tra toàn diện về võ hồn, ngộ tính, tu vi, chiến lực.  

Trong số những người trẻ tuổi của Đạp Vân Tông, chỉ riêng yêu nghiệt tên Đường Vô Kỷ của Đường gia đạt cấp Tiên. Vậy nên, người được ủng hộ trở thành thiếu tông chủ nhất là Đường Vô Kỷ.  

Hai người vào trong đại điện, hắn mới biết nơi này vô cùng trống vắng và rất ít đệ tử.  

“Chào Đường trưởng lão, người này tên Sở Vân Mặc,  là đệ đệ của con. Hôm nay, hắn đến đây để tham gia thi Thần Vũ điện”.  

Sở Tiêu Tiêu chắp tay giới thiệu…  

Một ông cụ cầm bình rượu, dựa cả người lên trên một cây cột trong đại điện xuất hiện đối diện với họ. Gương mặt ông ta bây giờ đỏ bừng, mắt mơ màng chắc chắn đã uống rất nhiều rượu.  

Ông cụ kia liếc Sở Tiêu Tiêu rồi nhìn sang Cổ Trình Thành nói: “Hôm nay tâm trạng của ta rất khó chịu, hôm sau lại đến”.  

Hôm khác?  

Cuộc thi Thần Vũ điện không phải lúc nào cũng mở ra, mỗi tuần mới mở một lần.  

Hôm nay Cổ Trình Thành xuất quan cũng không phải tình cờ, hắn cố ý đến đây tham gia thi Thần Vũ điện.  

Nếu đợi đến lần sau, thì chắc chắn là một tuần nữa.  

Chuyện này hoàn toàn không thể được!  

“Năm sau ta muốn tham gia tranh cử chức thiếu tộc trưởng Sở gia thưa Đường trưởng lão, vậy nên xin ông hãy mở thi đi ạ”.  

Cổ Trình Thành nhìn ông cụ say khướt không biết trời đất, suy nghĩ một lúc vẫn chắp tay lại nói.  

“Ta đã nói tâm trạng hôm nay của ta rất khó chịu, lần sau ngươi hãy đến”.  

Ông cũ không thèm nhìn Cổ Trình Thành: “Ngươi tên là Sở Vân Mặc đúng chứ? Với sức mạnh hiện tại của ngươi đòi tham gia tranh cử chức thiếu tộc trưởng Sở gia cũng uổng công thôi.  

Về đi”.  

“Chuyện Sở Vân Mặc ta đây có thể trở thành thiếu tộc trưởng Sở gia hay không, chưa đến lượt Đường trưởng lão phải bận tâm. Nhưng hôm nay, ta phải vượt qua bài thi Thần Vũ điện mới được.  

Mời Đường trưởng lão mở cuộc thi đi ạ”.  

“Về đi, đừng có rề rà ở đây làm phí thời gian của lão phu”.  

Ông cụ xua tay rồi lại ôm bình rượu, xoay người hướng khác.  

Cổ Trình Thành thấy thế lập tức tức giận, nhưng hắn không hiểu vì sao ông cụ này lại muốn gây khó khăn cho bản thân?  

Hắn cũng lười khách sáo mà nói thẳng: “Lão già kia, hôm nay ông không muốn, cũng phải kiểm tra!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.