Thiên Địa Âm Dương Kinh

Chương 13:  Có thể chữa sao? 



Không cứu được nữa!

Tất cả mọi người đều cảm thấy tuyệt vọng.

Nhan Xạ đột nhiên kéo tay Tả Tu, cao giọng hét lên: “Tả Tu, xin cậu hãy nhanh chóng đi thăm chú Kiều, xem thử còn có thể cứu được không?”

“Chỉ cần vẫn còn thở thì tôi vẫn có thể cứu được!”

Tả Tu nói, cất bước đi vào trong phòng cấp cứu.

Có thể chữa sao?

Nghe thấy giọng nói này, tất cả các bác sĩ đều ngẩn người, họ đều nhìn về phía Tả Tu.

“Vị bác sĩ này, khoan đã, xin hỏi xuất huyết não nghiêm trọng như vậy, cậu nắm chắc bao nhiêu phần trăm?”

Đột nhiên, bác sĩ nữ xinh đẹp ngăn cản Tả Tu.

Nhìn thấy Tả Tu trẻ tuổi như vậy, bác sĩ nữ xinh đẹp nảy sinh nghi ngờ.

“Có lẽ là chín mươi phần trăm!”

Tả Tu nói, Ngọc Âm Dương vẫn còn hai luồng ánh sáng, cho dù không thể chữa khỏi thì vẫn có thể đủ để khiến Kiều Cao Lâu thoát khỏi nguy hiểm tính mạng.

Chín mươi phần trăm!

Tất cả mọi người đều chấn động.

Ánh mắt mấy vị chuyên gia và ông Từ đều lộ vẻ ngạc nhiên.

Cho dù là bậc thầy khoa não nổi tiếng nhất quốc tế cũng không dám nói mình nắm chắc chín mươi phần trăm.

Dường như cô ấy cho rằng Tả Tu là một kẻ lừa đảo.

Tuy nhiên, cô ấy vẫn kiềm chế sự tức giận, lại cất tiếng hỏi: “Anh chuẩn bị làm phẫu thuật thế nào?”

“Không cần phẫu thuật, tôi chữa bệnh bằng cách dựa vào y thuật Chúc Do được các bậc thầy vĩ đại thời xưa truyền lại, có lẽ các người đã nghe nói về nó.”

Tả Tu nói.

“Y thuật Chúc Do? Nói chuyện vớ vẩn! Hoàn toàn là nói chuyện vớ vẩn! Tôi từng nghiên cứu y thuật Chúc Do, không uống thuốc không châm cứu, dựa vào thuật pháp chữa bệnh, cả thế giới đều không có loại y thuật này, đó là một loại huyền thuật! Nhóc con, nhanh chóng cút đi!”

Chuyên gia Khổng tức giận hét lên.

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào Tả Tu với ánh mắt tức giận.

“Tại sao huyền thuật lại không thể cứu người được? Thứ mà ông cho là không tồn tại thì thật sự không tồn tại sao? Cả thế giới đều cho rằng người xưa không có kỹ thuật bê tông, vậy tại sao kim tự tháp vẫn đứng vững trên trái đất? Chỉ là ông không giỏi y học không có nghĩa là người khác không giỏi!”

Tả Tu hừng hực khí thế.

Chuyên gia Khổng nhất thời nghẹn họng.

Tuy nhiên, bác sĩ nữ xinh đẹp khịt mũi nói: “Anh đừng có ngụy biện! Bị xuất huyết não nghiêm trọng, dùng y thuật Chúc Do, còn có thể nắm chắc chín mươi phần trăm? Chẳng lẽ anh có thuật cải tử hoàn sinh sao? Trên thế giới này không hề có y thuật cải tử hoàn sinh!”

“Chàng trai trẻ, nể mặt cậu được cô Nhan dẫn tới, mời cậu rời khỏi đây ngay lập tức, đừng có lòe thiên hạ!”

“Nếu không, chúng tôi sẽ báo cảnh sát bắt cậu!”

Sau khi nói ra những lời này, mọi người đều bắt đầu chỉ trích Tả Tu.

Tả Tu cười nhạt, nhìn Nhan Xạ nói: “Chị Nhan, xem ra bọn họ đều không muốn tôi cứu ông Kiều! Một người vốn có thể cứu sống nhưng lại sắp chết rồi, đúng là đáng buồn!”

“Tả Tu, chị đây tin cậu.”

Nhan Xạ quả quyết nhìn Đào Chính Quân, lập tức nói: “Cục trưởng Đào, người đã sắp chết rồi, tại sao lại không thử xem thế nào?”

Đào Chính Quân cau mày suy nghĩ, ánh mắt sắc bén nhìn Tả Tu, ông ấy hơi do dự.

“Cục trưởng Đào, gần đây có phải mọi chuyện của ông không được thuận lợi không? Làm chuyện gì cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn và nguy hiểm, hơn nữa ông thường xuyên tức ngực, thỉnh thoảng cảm thấy hít thở khó khăn, ông không thể tìm thấy bất kỳ triệu chứng nào ngay cả khi chụp CT, phải không?”

Đột nhiên, Tả Tu hỏi.

Anh cảm nhận được sát khí quấn lấy người Đào Chính Quân, vừa nãy đã dùng mắt Thiên Linh kiểm tra một chút.

Quả nhiên, anh nhìn thấy một luồng sát khí quấn lấy trái tim của ông ấy.

Hơn nữa nửa bên trái tim đã bị sát khí nhuộm đen.

Đào Chính Quân thoáng ngẩn người!

Ông ấy và Tả Tu chưa từng gặp mặt nhưng Tả Tu lại nói đúng hết! . Ngôn Tình Ngược

“Để cậu ấy xem thế nào, nếu xảy ra chuyện gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm!”

Đào Chính Quân vô cùng quả quyết gật đầu.

Sự bình tĩnh và tự tin của Tả Tu vượt xa những người trẻ tuổi bình thường, chàng trai này có lẽ không phải người bình thường.

Đào Chính Quân nắm quyền an ninh, từng gặp vô số nhân vật giang hồ, ánh mắt của ông ấy vẫn rất chuẩn.

“Đúng vậy, cứ để cậu ta xem thế nào!”

Đột nhiên, Kiều Đông Thăng đang tuyệt vọng cũng lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất.

Dường như anh ta đã khôi phục một chút lý trí, lạnh lùng nói với Tả Tu: “Ranh con, mày cứ việc chữa bệnh, nếu mày chữa được, tao sẽ quỳ xuống dập đầu! Nếu không chữa được, tao muốn mày không ngóc đầu dậy được!”

“Tao sẽ khiến mày phải quỳ xuống cầu xin tao.”

Tả Tu lạnh lùng liếc nhìn Kiều Đông Thăng, sau đó sải bước đi vào phòng cấp cứu.

Tất cả bác sĩ và chuyên gia, thậm chí ngay cả ông Từ tiếng tăm lừng lẫy Giang Thành cũng đi vào trong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.