Thiên Địa Âm Dương Kinh

Chương 16:  Xung quanh chợt yên tĩnh! 



Còn mẹ anh, Tần Đông Tuyết, đang vừa lau nước mắt vừa cầu xin:

"Chị dâu cả, căn nhà cũ đó là chỗ ở duy nhất của nhà tôi. Xin chị thư thả cho tôi thêm hai năm nữa, tôi nhất định sẽ trả hết 200 ngàn tệ kia cho nhà chị."

Bốp!

Lý Cầm vỗ mạnh cái bàn, bà ta lạnh lùng nói:

"Tần Đông Tuyết, cô đừng có không biết xấu hổ như vậy! Trong hợp đồng cho vay trước đây đã ghi rất rõ ràng rằng thời hạn là hai năm. Bây giờ cô không trả được nợ thì ngôi nhà cũ của nhà cô nhất định phải bồi thường cho chúng tôi. Hôm nay chỉ có hai lựa chọn, trả tiền hoặc là giao nhà ra đây.”

"Chị dâu cả, hai năm nay tôi đã cho chị hơn sáu mươi ngàn tệ tiền lãi, chúng ta là họ hàng mà, xin chị đừng đẩy tôi vào ngõ cụt..."

Cơ thể già nua của Tần Đông Tuyết run rẩy, bà ấy liên tục vái lạy.

"Họ hàng cái chó gì, nhà tôi làm gì có người họ hàng nào nghèo nàn như bà! Bà già kia, bà không giao giấy chứng nhận đất đai ra thì đừng trách tôi không khách khí!"

Đột nhiên, nam thanh niên đứng bên cạnh Lý Cầm bất ngờ vung mạnh tay.

"Tần Phi, cậu thật khốn nạn!"

Lập tức Hàn Nguyệt đang chăm sóc Tần Đông Tuyết vội bước tới che ở phía trước, khuôn mặt hứng chịu cái tát vang dội từ nam thanh niên kia.

Bốp!

Mặt Hàn Nguyệt tức khắc đỏ bừng rồi sưng phù lên.

"Thằng súc vật, dừng tay lại!"

Nhìn thấy vậy, Tả Tu giận dữ trừng mắt và lao vụt vào trong quán như một cơn gió.

Trước đây khi đòi nợ, hai mẹ con Lý Cầm và Tần Phi đều không ra tay, vậy mà hôm nay lại muốn hành hung mẹ anh, điều này khiến Tả Tu vô cùng tức giận.

Anh không nói một lời, giơ tay tát thẳng vào mặt Tần Phi!

Bốp!

Trong nháy mắt Tần Phi bị đánh bay ngược ra sau, bị va chạm đến mức mặt mày bầm tím sưng tấy.

Xung quanh chợt yên tĩnh!

"Mẹ, mẹ không sao chứ?"

Tả Tu vội vàng đỡ mẹ anh dậy.

"Tu Nhi, mẹ không sao, con không nên đánh người, chúng ta chỉ cần nhẫn nhịn một chút là sẽ ổn thôi."

Tần Đông Tuyết nắm lấy tay của Tả Tu, khuôn mặt đầy vẻ tang thương.

Bà ấy cũng giống như những người mẹ ở tầng đáy bình thường nhất, rụt rè và yếu đuối, cả đời đều tùy ý cho kẻ xấu bắt nạt.

"Mẹ à, sự nhẫn nhịn và tốt bụng chỉ có thể khiến cho kẻ ác được một tấc lại muốn tiến một thước thôi. Bây giờ con là một võ giả, từ nay trở đi sẽ không có bất kỳ kẻ nào bắt nạt được chúng ta nữa!"

Sau khi giúp mẹ mình ngồi lên ghế, Tả Tu quay người lại.

Lúc này, Tần Phi đang lồm cồm đứng dậy, đôi mắt anh ta trừng lớn như sắp nứt ra, nhìn về phía Tả Tu.

Lý Cầm phục hồi tinh thần, bà ta bổ nhào về phía Tả Tu như bị điên:

"Thằng ranh con này, mày dám đánh con trai tao, tao xé xác mày!"

Bụp!

Tả Tu giữ chặt bả vai của mợ mình khiến bà ta không thể cử động, anh lạnh lùng nói:

"Nể mặt cậu tôi nên hôm nay tôi tha cho các người, nhưng từ nay về sau chúng ta không còn là họ hàng nữa! Bây giờ tôi sẽ trả hết 200 ngàn cho các người, các người cầm tiền rồi cút đi.”

Dứt lời, Tả Tu trực tiếp lấy điện thoại di động của mợ mình và chuyển khoản để trả lại tiền.

Lý Cầm và Tần Phi đều trợn tròn mắt.

Tại sao kẻ nghèo mạt kiếp này lại đột nhiên có nhiều tiền như vậy?

Hai mẹ con liếc nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ độc địa.

"Ai thèm làm họ hàng với mày! Tả Tu, cái loại đê hèn nhà mày, mày dám đánh tao, mày cho rằng trả hết nợ là xong việc rồi sao? Hôm nay mày chưa xong chuyện với ông mày đâu!"

Sau đó, Tần Phi hung hăng vung tay lên và hét to: "Mấy đứa kia, tiến lên đánh nó cho tao, đánh thật mạnh vào, chỉ cần không đánh chết là được."

Bịch!

Anh ta vừa mới nói dứt lời.

Tả Tu đã lao vụt ra như một mũi tên, sau một hồi đấu đá thì anh đã trực tiếp đánh bay mấy tên côn đồ đang lao về phía mình, vài tên trong số chúng còn bị chặt gãy tay, máu tươi chảy ròng ròng.

Anh từng bước đi về phía trước và lại giáng thêm một cái tát vào mặt Tần Phi.

"Súc vật, mày còn muốn làm gì nữa? Cứ nói ra đi, hôm nay ông đây sẽ chơi với mày đến cùng!"

Bùm!

Tần Phi sợ đến mức cả người run bần bật.

Giờ phút này rốt cuộc anh ta cũng hiểu ra rằng Tả Tu đã trở thành một võ giả.

Mấy tên côn đồ mà anh ta gọi đến đều là những tên ác ôn có máu mặt, thế mà giờ bọn chúng đã sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu.

Nhưng anh ta không cam lòng, anh ta vẫn cố chấp nói:

"Chơi thì chơi, mày cho rằng mày rất lợi hại hả, chẳng lẽ không còn pháp luật nữa hay sao? Mày đã tát tao hai cái, mỗi cái tát 10 ngàn, mày phải bồi thường cho tao 20 ngàn!"

"Được! Vậy tao lại thưởng cho mày thêm mười cái tát nữa, tổng cộng 120 ngàn!"

Tả Tu vung tay lên.

"Ngu đần, mày bị ngu hay sao mà để nó đánh. Chúng ta tạm thời rời đi trước đã, về sau từ từ xử lý nó!"

Lý Cầm vội vàng kéo thằng con trai của bà ta đi và nói với vẻ mặt đầy oán hận:

"Thằng ranh con, hôm nay coi như mày giỏi! Nhưng cha mày đang ngồi tù, mẹ mày cũng sắp chết, vả lại sớm muộn gì mày cũng sẽ bị người trong giang hồ chém chết thôi, một ngày nào đó căn nhà cũ của mày sẽ là của bọn tao, cứ chờ xem!"

Nói xong, Lý Cầm và đám người kia giận dữ bỏ đi.

Phụt!

Đột nhiên, Tần Đông Tuyết bị tức giận quá mà phun ra một ngụm máu đen.

Bịch!

Tầm mắt của Tần Đông Tuyết tối sầm lại, bà ấy từ trên ghế ngã xuống đất.

"Mẹ!"

Tả Tu hét lên và lao tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.