Thiên Địa Âm Dương Kinh

Chương 18: Liễu Phi Phi! Đúng là cậu rồi!



Chỉ chưa đầy nửa giờ, Tả Tu đã trả xong khoản nợ 1 triệu hai của ngân hàng.

Lúc trước giấy chứng nhận đất đai của ngôi nhà cũ được dùng làm thế chấp cho khoản vay, bây giờ khi lấy lại được giấy chứng nhận đất đai, Tần Đông Tuyết vui mừng đến phát khóc.

"Mẹ, chúng ta nên vui vẻ chứ! Cuối cùng chúng ta cũng đã vượt qua khoảng thời gian khó khăn đó rồi. Đi thôi, con trai sẽ mời mẹ đến nhà hàng ăn một bữa thật thịnh soạn!"

Tả Tu nói.

Tần Đông Tuyết gật đầu.

Ba người đi về phía cửa ngân hàng thì đột nhiên có hai bóng người từ bên ngoài bước vào.

Một người đàn ông trung niên mập mạp và một cô gái xinh đẹp với đôi chân thon dài.

Người đẹp có đôi chân dài phía sau nói với người đàn ông trung niên mập mạp phía trước với vẻ mặt cầu xin:

"Giám đốc Khuất, cầu xin ngài, lần này chỉ cần ngài cho tôi vay 10 triệu tệ là tôi có thể vượt qua khó khăn này, tôi sẽ vô cùng cảm kích ngài."

"Liễu Phi Phi, cô đừng quấy rầy tôi. Sau khi cha cô bị liệt, ba cái bãi cát của nhà họ Liễu cô đều đã sụp đổ rồi, trong đó có hai cái đã bị niêm phong, cái bãi cát cuối cùng thì không ai dám thi công. Đừng nói là cho cô 10 triệu tệ, cho dù có đưa cho cô một trăm triệu thì một cô gái như cô cũng không thể vùng dậy được, cút đi, đừng ép tôi phải trở mặt.”

Người đàn ông trung niên mập mạp cười khẩy, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, ông ta chẳng hề có chút thương tiếc nào mà sải bước đi vào văn phòng.

Người đẹp có đôi chân dài sững sờ tại chỗ, trên mặt lộ vẻ tuyệt vọng.

"Liễu Phi Phi! Đúng là cậu rồi!"

Tả Tu chợt gọi to.

Liễu Phi Phi là bạn cùng lớp thời trung học của anh, đôi chân dài một mét mốt của cô ấy chính là điểm thu hút sự chú ý của các nam sinh năm đó nhất.

"Tả Tu. Cậu cũng ở đây à!"

Liễu Phi Phi cũng ngạc nhiên nhưng sắc mặt vẫn hiện rõ vẻ chán nản.

"Có chuyện gì vậy?"

Tả Tu hỏi.

Quan hệ giữa anh và Liễu Phi Phi cũng không tệ, mặc dù nhà Liễu Phi Phi rất giàu có, tài sản của mỗi bãi cát đến cả trăm triệu, cô ấy là con gái nhà giàu.

Nhưng Liễu Phi Phi là một người có tính cách rất khí khái, làm việc mạnh mẽ và quả quyết, trên người cô ấy ít có sự mềm mại duyên dáng của con gái mà thay vào đó là khí chất anh hùng hiên ngang.

"Trong nhà có chút chuyện, một câu không thể nói hết được. Tả Tu, mấy năm rồi không gặp, đúng lúc dì và chị Tiểu Nguyệt cũng ở đây, chúng ta vừa dùng bữa vừa trò chuyện đi."

Liễu Phi Phi thở dài nhưng vẫn rất phóng khoáng nói.

"Được!"

Tả Tu gật đầu, không lâu sau bốn người đã đến nhà hàng Thượng Yến.

Sau khi ăn uống no nê cùng mẹ và Hàn Nguyệt, Tả Tu mới nhìn về phía Liễu Phi Phi và hỏi:

“Nói nghe xem rốt cuộc trong nhà cậu đã xảy ra cái gì mà khiến cậu rơi vào hoàn cảnh này?”

Liễu Phi Phi thở dài và buồn bã nói:

“Bắt đầu từ hai năm trước, ba bãi cát của nhà tôi liên tục xảy ra tai nạn…”

Hóa ra nhà họ Liễu là người kinh doanh bãi cát lớn nhất ở Giang Thành, doanh thu hàng năm lên tới một trăm triệu, sau nhiều năm thuận buồm xuôi gió, tài sản mà họ tích lũy được đã đạt đến năm trăm triệu.

Nhưng không ai ngờ rằng bắt đầu từ hai năm trước, ba bãi cát của nhà họ Liễu đã liên tiếp xảy ra các sự cố khiến công nhân thiệt mạng.

Bãi cát đầu tiên có năm người chết, bãi cát thứ hai có sáu người chết và hiện tại bãi cát thứ ba đã có hai người chết.

Nhà họ Liễu không những phải bỏ ra khoản bồi thường rất lớn mà còn bị đình chỉ vô thời hạn để chấn chỉnh, giờ đây ngay cả công nhân cũng không dám đi làm.

Chỉ trong vòng một năm, nhà họ Liễu đã phải trả hàng trăm triệu cho việc này, cha của Liễu Phi Phi là Liễu Tương cũng phải chặt đứt hai chân do bãi cát bị lún, hiện tại đang nằm liệt trên giường.

"Mười ba người chết liên tiếp, tình huống này rất dị thường, đã tra ra nguyên nhân chưa?"

Tả Tu hỏi.

Liễu Phi Phi lắc đầu nói:

“Tôi cũng biết có gì đó không bình thường nhưng tôi không thể tìm ra nguyên nhân. Mỗi lần có người chết đều là một tai nạn đột ngột không thể giải thích được. Ví dụ như một tảng đá bất ngờ rơi từ trên núi xuống đập trúng đầu người công nhân. Có người nói bãi cát nhà tôi bị ma ám, có mời thầy âm dương đến xua đuổi ma quỷ nhưng cũng vô ích, hiện giờ tôi đã cùng đường rồi.”

"Ma ám?"

Trong lòng Tả Tu chợt dao động, mắt Thiên Linh của anh có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ trong trời đất, kể cả âm linh cũng đều có thể nhìn được, đúng lúc anh có thể đi thử xem.

"Phi Phi, như vậy đi, cậu dẫn tôi đến bãi cát xem thử. Tôi cũng có chút hiểu biết về thuật âm dương, nói không chừng tôi có thể giúp được cậu."

Tả Tu nói.

Tai họa bất ngờ ập đến nhà họ Liễu, Liễu Phi Phi từ một cô gái xinh đẹp giàu sang trở thành người đẹp nghèo khổ, chẳng khác gì từ thiên đường rơi xuống địa ngục.

Cuộc sống đau khổ kiểu này còn dằn vặt hơn nhiều so với người bình thường, mà Liễu Phi Phi có vẻ ngoài xinh xắn đáng yêu, lại là người tốt nên Tả Tu quyết định giúp đỡ cô ấy.

"Tả Tu, cậu biết thuật âm dương thật hay đang đùa tôi vậy?"

Liễu Phi Phi có chút không tin.

"Tin tôi đi, tôi đã nói có thể giúp cậu, vậy thì tôi nhất định có thể giúp cậu. Bây giờ chúng ta đi thôi!"

Tả Tu quả quyết đứng dậy.

"Được! Tôi lái xe máy đưa cậu tới đó.”

Liễu Phi Phi cũng rất quyết đoán, lập tức thanh toán tiền rồi cả nhóm bước ra khỏi nhà hàng.

"Tiểu Tu, bãi cát rất nguy hiểm, con nhất định phải chú ý an toàn nhé."

Trước khi rời đi, Tần Đông Tuyết dặn dò anh.

"Mẹ đừng lo lắng, con biết chừng mực. Chị Tiểu Nguyệt, phiền chị đưa mẹ em về nhà nhé."

Tả Tu gật đầu rồi vẫy tay chào Hàn Nguyệt, sau đó anh với Liễu Phi Phi phóng xe tới bãi cát ở vùng núi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.