Thiên Địa Âm Dương Kinh

Chương 19: Nguyền rủa gì thế?



Liễu Phi Phi lái mô tô, lọn tóc dài bay trong gió, mang đến loại cảm giác rất bá đạo của một người đẹp mô tô.

Tả Tu ngồi ở phía sau lưng cô ấy, người anh dán vào phía sau lưng mềm mại co giãn của cô ấy, ngửi mùi hương nữ tính trên người cô ấy khiến anh không khỏi cảm thấy trong lòng dâng trào.

Dường như Liễu Phi Phi cũng cảm nhận được sự thay đổi của Tả Tu, khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy chợt đỏ bừng.

Nhà họ Liễu có ba bãi cát, bãi cát gần nhất nằm ở núi Dã Trư, cách Giang Thành 13 kilomet.

Khi đến bãi cát, Tả Tu đi đến chân núi, anh thấy trên bãi cát trống trải không bóng người, một cơn gió lạnh thổi qua khiến người ta có cảm giác quỷ dị âm u.

Dù mặt trời đang nhô cao và thời tiết oi bức nhưng Liễu Phi Phi vẫn cảm thấy ớn lạnh toàn thân.

"Tả Tu, chính là ở đây, đây chính là bãi cát xảy ra tai nạn chết người đầu tiên, liên tục ba ngày chết năm người!"

Liễu Phi Phi nói, cô ấy đứng ở cửa chứ không dám đi vào phía bên trong.

Tả Tu không nói gì.

Anh nhìn địa hình xung quanh rồi lại nhìn bầu trời, dựa theo thuật phong thủy trong “Âm Dương Kinh” thì địa hình ở đây thuần dương, tuyệt đối không phải nơi âm sát, sao lại có luồng gió âm lạnh lẽo như vậy?

Anh mở mắt Thiên Linh ra và phát hiện toàn bộ vùng cát đá từ mặt đất lên đến đỉnh núi đều bị bao phủ bởi một luồng sát khí cực dày.

Người bình thường không thể nhìn thấy loại sát khí này, nhưng mắt Thiên Linh có thể nhìn thấu vạn vật, luồng sát khí này dày đặc và đen kịt, nếu người bình thường bị sát khí xâm nhập thì không chết mới lạ.

Rốt cuộc luồng sát khí đen đặc như này đến từ đâu?

Tả Tu cất bước đi vào, anh muốn tìm hiểu kỹ càng chuyện này.

Liễu Phi Phi chợt thay đổi sắc mặt, cô ấy vội vàng kéo anh và nói:

"Tả Tu, bên trong rất nguy hiểm, tôi cảm thấy bên trong giống như có quỷ, cậu không thể đi vào, sẽ chết người đấy!"

“Không sao đâu, tôi có pháp lực, ma quỷ không thể làm hại được tôi, để tôi đi xem thử."

Tả Tu đi vào giữa bãi cát đá, vừa đi vừa dùng mắt Thiên Linh nhìn xuyên qua mặt đất.

Chẳng bao lâu, anh phát hiện ra có một chiếc bình gốm được chôn sâu ba mét dưới chiếc máy nghiền đá khổng lồ.

Vậy mà bên trong bình gốm là một chiếc đầu lâu, da thịt đã được lọc sạch sẽ, trong miệng ngậm một nén nhang.

"Đầu lâu ngậm nhang, thập tử nhất sinh!"

Trong lòng Tả Tu chấn động, anh nói: "Phi Phi, bãi cát của nhà cậu bị người ta nguyền rủa rồi, thảo nào nhiều người chết như vậy!"

"Nguyền rủa gì thế?" Liễu Phi Phi vội vàng hỏi.

"Là một loại thuật Hàng Đầu cực ác độc, một khi lời nguyền này phát động, nơi này sẽ trở thành một mảnh đất hung sát, bất cứ ai tiến vào bãi cát đều sẽ chết!"

Tả Tu nói ngắn gọn.

Cũng may pháp lực của người thi triển chú thuật này không cao lắm, nếu không với chú thuật khủng khiếp thập tử nhất sinh này thì mỗi một cái bãi cát cũng phải có ít nhất hai mươi ba mươi người chết!

“Vậy phải làm sao đây? Chẳng lẽ bãi cát nhà tôi phải bỏ hoang như thế này sao?”

Liễu Phi Phi không cam lòng nói.

"Yên tâm, tôi có biện pháp phá giải loại hung sát này, trước hết chúng ta đi xem xét hai bãi cát còn lại đi."

Tả Tu nói.

"Vậy thì quá tốt rồi! Nếu cậu có thể giúp nhà họ Liễu của tôi vực dậy, tôi nhất định sẽ báo đáp cậu thật tốt!"

Đôi mắt đẹp của Liễu Phi Phi sáng lên, cô ấy kéo Tả Tu đi.

Sau khi nhìn qua hai bãi cát còn lại, phía dưới lòng đất đều được chôn một cái đầu lâu, rõ ràng là thủ đoạn của cùng một kẻ ác.

"Phi Phi, cậu trở về chuẩn bị một ít chu sa, hùng hoàng, giấy bùa và máu mào gà. Tôi có thể phá bỏ ba lời nguyền này."

Sau khi xem xét, Tả Tu tự tin nói như đã dự liệu được từ trước.

"Được! Sáng mai tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ."

Liễu Phi Phi kích động nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.