Thiên Địa Âm Dương Kinh

Chương 32:  Mùi thơm xộc thẳng vào mũi



Tả Tu vội vàng xoay người đi về phía phòng khách.

Không ngờ, cô gái Ngô Lăng Vi lạnh lùng này lại có một thân hình tuyệt vời như vậy, điều này làm cho anh rất sốc.

Đặc biệt là cặp đùi thon thả kia, quá đẹp!

Ngay cả một mỹ nữ tuyệt đẹp độc miệng như Nhan Xạ, quy mô cũng chỉ có như thế này!

Nhưng trước khi Tả Tu kịp suy nghĩ miên man bất định thì Ngô Lăng Vi đã mặc một bộ đồ ngủ và lao ra khỏi phòng tắm như một cơn gió.

"Tên khốn kiếp, hôm nay tôi phải giết chết anh!"

Ngô Lăng Vi hét lên, đôi chân thon dài bay lên không trung với khí thế hùng hổ, chợt đá mạnh vào vùng hạ bộ của Tả Tu.

Cú đá này của cao thủ Khí cảnh rất mạnh mẽ và dũng mãnh.

Nếu như bị đá trúng, chuyện sinh hoạt tình dục nửa đời sau của anh sẽ bị hủy hoại.

Bàn tay của Tả Tu nhanh như tia chớp, chỉ vào chân của Ngô Lăng Vi!

Ngô Lăng Vi cảm thấy chân mình trở nên tê rần, toàn thân cứng đờ ở giữa không trung, không thể động đậy!

"Xin lỗi, vừa rồi chỉ là hiểu lầm, cũng do cô không chịu đóng cửa lại, cô cũng không cần phải tức giận như vậy, bây giờ là thời đại nào rồi, tôi chỉ lỡ nhìn cơ thể của cô một chút, cũng không có gì quá đáng đến mức làm cho cô trở nên tức giận như thế đâu."

Tả Tu nghiêm túc nói.

Ngô Lăng Vi tức giận đến mức hai mắt gần như bắn ra lửa, bộ dạng của cô ta như thể muốn xé xác Tả Tu ra thành từng mảnh.

"Hiểu lầm? Anh đã không còn sống ở đây nữa rồi, tại sao anh lại đột ngột đến đây? Tôi sống trong biệt thự của tôi, tôi tắm mà không đóng cửa thì liên quan gì đến anh!"

Ngô Lăng Vi dùng sức giãy giụa, nhưng hai chân cô ấy vẫn không thể nào nhúc nhích được!

"Việc này thì cô không thể trách tôi được, là chị Nhan bảo tôi tới đây, còn cô tắm rửa thì cứ tắm rửa đi, tại sao lại còn bỏ linh chi ba trăm tuổi vào bồn tắm lắm gì? Cô quả thực rất phung phí của trời!"

Tả Tu liên tục thở dài.

"Chị Nhan bảo anh tới đây à, có cái rắm! Anh đã làm gì tôi, mau thả tôi ra!"

Ngô Lăng Vi chỉ có thể cử động phần thân trên, sắc mặt cô ấy lộ rõ sự sợ hãi.

"Tiểu Vi, là chị mời Tả Tu đến đây, nhìn thì cũng đã nhìn rồi, không thì em lấy cậu ấy luôn đi, dù sao thì y thuật của Tả thần y rất thần kỳ, về phương diện khác chắc chắn cũng rất tốt."

Đột nhiên, Nhan Xạ bước vào, trên khuôn mặt cô ấy mở một nụ cười xấu xa.

Đôi mắt xinh đẹp của cô ấy chỉ cần lướt qua một chút là đã có thể hiểu được toàn bộ sự việc.

"Anh ta chỉ là một tên khốn kiếp, em mới không thèm lấy một kẻ vô liêm sỉ như anh ta!"

Khuôn mặt xinh đẹp của Ngô Lăng Vi trở nên ửng đỏ, cô ấy hung hăng trừng mắt với Tả Tu.

Thấy Nhan Xạ đã đến, Tả Tu búng nhẹ ngón tay, ngay lập tức, chân của Ngô Lăng Vi có thể cử động trở lại.

"Tên khốn kiếp, tôi muốn đá chết anh!"

Khi đã có thể cử động rồi, đột nhiên, Ngô Lăng Vi lại dùng một chân đá thẳng về phía anh.

Tả Tu né sang một bên, nghiêm nghị nói: "Đây chỉ là chút chuyện vặt vãnh, không nhất thiết phải đòi đánh đòi giết! Tôi chỉ đi về phía phát ra mùi hương dược liệu, thế mà cô lại dùng linh chi ba trăm năm để tắm rửa, cô quả thực là một người phụ nữ chỉ biết phá của!"

"Tắm rửa? Ngớ ngẩn, anh thì biết cái gì! Tôi dùng dược liệu để tu luyện đấy, dù sao thì anh cũng là một võ giả, thế mà ngay cả việc tắm bằng dược liệu để tu luyện mà anh cũng không biết! Tôi đang muốn đả thông mạch Dương Duy trên hai tay, anh đã làm cho tất cả mọi công sức trước đó của tôi trở nên uổng phí rồi, cho nên anh phải bồi thường cho tôi một gốc linh chi ba trăm năm!"

Lồng ngực trắng như tuyết của Ngô Lăng Vi không ngừng phập phồng vì tức giận.

"Tắm thuốc? Tu luyện?"

Đây là lần đầu tiên Tả Tu nghe thấy cách nói này, anh lập tức liên tưởng đến kiến thức luyện đan bên trong "Âm Dương Kinh", anh không khỏi bật cười lên tiếng:



"Dùng cách tắm dược liệu để tu luyện, quả thực là trèo cây tìm cá! Không những hiệu quả gần như không có mà còn làm lãng phí các dược liệu tốt nhất, cách làm đúng đắn nhất chính là luyện chế dược liệu thành đan được, sử dụng dược lực cực mạnh của đan dược để khai phá kinh mạch và tăng cường sức mạnh!"

"Luyện đan!"

Khuôn mặt xinh đẹp của Nhan Xạ trở nên sửng sốt.

Đôi mắt sáng rực của cô ấy nhìn về phía Tả Tu và nói: "Cậu biết luyện đan sao?"

"Không!"

Tả Tu trả lời, luyện đan giống như chế bùa, đòi hỏi pháp lực cực kỳ mạnh mẽ chèo chống.

Bây giờ, anh không có đủ pháp lực, cũng như thiếu lò luyện đan và linh bút, cho nên bây giờ không thể nào làm thành công được.

"Không ư, có cái rắm! Bây giờ trong giới võ đạo, ngoại trừ Thần Đan Đường biết luyện đan thì cũng chẳng có Đan sư nào cả, võ giả muốn khai thông kinh mạch toàn thân đều phải dùng phương pháp tắm dược liệu để lưu thông máu và hóa khí khai thông kinh mạch, ngay cả võ đạo cơ bản mà cũng không biết, không biết là anh đã tu luyện đến Khí cảnh kiểu gì nữa?"

Ngô Lăng Vi khinh bỉ, trừng mắt liếc nhìn Tả Tu, trông có vẻ rất tự mãn.

"Tôi không hiểu? Không chỉ thuật Thổ Nạp của cô đang ở cấp thấp mà lộ trình vận hành công pháp của cô cũng sai rồi, điều đó dẫn đến việc chân khí cô đọng không đủ, đừng nói là linh chi ba trăm năm, cho dù là linh chi ba ngàn năm thì cô cũng vĩnh viễn không bao giờ đả thông được tiểu chu thiên! Thực sự quá là đáng tiếc cho thiên phú của cô!"

Tả Tu nói.

Mắt Thiên Linh của anh có thể nhìn thấu đường lối vận công của Ngô Lăng Vi, chân khí trên hai vai cô ấy vận hành không thông làm cho sức mạnh của cô ấy khó có thể tiến xa.

Ngay khi những lời này được nói ra, Ngô Lăng Vi trở nên sững sờ.

Võ đạo của nhà cô ấy là công pháp của tổ tiên, quả thực là tổ tiên không có ai có thể tu luyện đến Khí cảnh tiểu chu thiên.

"Tả Tu, không ngờ là cậu lại có sự hiểu biết sâu xa về võ đạo như vậy, thế thì cậu có có thể giúp đỡ Tiểu Vi chỉnh sửa công pháp một chút hay không?"

Hai mắt của Nhan Xạ sáng lên, cô ấy nắm lấy tay Tả Tu nở nụ cười quyến rũ.

Mùi thơm xộc thẳng vào mũi.

Sự quyến rũ tự nhiên.

Tâm trí Tả Tu trở nên rung động, anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của Nhan Xạ, mỉm cười nói:

"Tôi giúp đỡ và chỉ dẫn cô ta cũng không thành vấn đề, chỉ là muốn chỉ điểm công pháp, chỉnh sửa lại lộ trình vận hành chân khí, khai thông kinh mạch bị tắc nghẽn thì cô ta cần phải cởi đồ ra, không một mảnh vải che thân để không phạm phải bất cứ sai lầm nào cả, nếu sai mạch thì sẽ để lại hậu quả rất nghiêm trọng, vì vậy việc này còn phụ thuộc vào việc cô ta có nguyện ý làm như vậy hay không?"

Nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Ngô Lăng Vi trở nên đỏ bừng, cô ấy cắn chặt môi đỏ mọng và nhìn chằm chằm vào Tả Tu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.