Thiên Địa Âm Dương Kinh

Chương 41: Sắc mặt Lữ Phương Du



Cùng lúc Lữ Phương Du ra quyền. Tả Tu cũng tung quyền! Thiên địa thần quyền!

Đây là quyền mạnh nhất từ khi anh bảt đầu tu luyện đến nay.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngắm Bắn Hồ Điệp
2. Vị Hôn Phu Hoàn Mỹ
3. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
4. Đầu Quả Tim
=====================================

Một quyền này được đánh ra giống như sấm sét, trên nằm đấm phủ kín phù văn thiên địa, âm dương khí hình thành cương khí tung hoành tuôn ra, mơ hồ phát ra âm thanh vang động đất trời.

Sắc mặt Lữ Phương Du trở nên hoảng hốt trước dị tượng như vậy.

Ẩm! Hai nằm đấm va chạm vào nhau.

Lữ Phương Du chỉ cảm thấy bị một luồng sức mạnh chạm vào tim gan phèo phổi, hẳn ta bị đánh bay mười mấy mét, nặng nề đụng vào vách tường.

Xương cánh tay của hẳn ta cứ thế bị đánh gãy.

Trong chốc lát, chân khí của hẳn ta tan ra, cả người không còn sức lực.

Tả Tu vội vàng xông đến, giáng mạnh một quyền xuống, có ý định đánh gãy bắp đùi của hắn ta.

Mặt Lữ Phương Du đột nhiên trắng bệch như tờ giấy, liều mạng hét lớn: “Anh bạn, là tôi có mắt không thấy núi cao, xin cậu hãy tha cho tôi một lần.”

Nội tâm của hắn ta vô cùng sợ hãi, nếu bị đánh gãy một chân thì tính mạng của hẳn ta cho dù có sống sót thì những kẻ địch mà hắn ta đã đắc tội cũng sẽ ngũ mã phanh thây hắn ta ra.

“Mày và tao vốn không có thù hận trực tiếp gì, nhưng mày không nên đến cửa chịu chết, mày nói xem phải làm sao bây giờ?”

Tả Tu lạnh giọng hỏi.

Lữ Phương Du vội vàng nói: của tôi, có đủ không?”

Dùng 5 triệu đổi lấy một chân

“Được thôi! Chuyển khoản đi!”

Tả Tu quyết đoán đồng ý, thả đối phương ra, đứng cách hai mét, chỉ cần Lữ Phương Du dám có tâm tư đùa giỡn thì một tia Âm Dương Chỉ của anh có thể đánh nổ tim của hẳn ta.

Lữ Phương Du trở về từ cõi chết, kinh sợ đến mức đầu đầy mồ hôi, làm gì còn dám có suy nghĩ bậy bạ kia chứ, chuyển khoản ngay, chắp tay nói:

“Tôi nhận ơn tha chết của đại sư, từ nay về sau chuyện của nhà họ Vương và tôi không còn liên quan nữa. Đồng thời tôi đảm bảo, bất kì kẻ nào cũng không dám động đến cậu và người nhà của cậu.”

Dứt lời, Lữ Phương Du xoay người rời đi, cũng không dám nhìn Vương Kiệt một cái.

Cha con Vương Kiệt Vương Tuyên Kim trợn tròn mắt, ngay cả mắt cũng sắp rớt ra ngoài rồi!

Thế nào cũng không ngờ được, Tả Tu lại có thể mạnh đến mức đó, ngay cả Lữ Phương Du cũng thua.

“Đừng lại đây! Mày đừng đến đây...” Thấy Tả Tu giẫm chân đi tới, cơ thể Vương Kiệt run lên, cuối cùng thì cũng không còn ngông nghênh như lúc nấy mà hoảng sợ lùi lại.

Một quyền đánh bại Lữ Phương Du, thăng nhóc này đúng. là quá đáng sợ.

“Đừng hồi hộp, mày hãy tiếp tục gọi người đi, gọi người mạnh nhất! Gọi người trâu bò nhất đến đi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.