Tả Tu nói, chỉ vào mặt Vương Kiệt.
“Không có, không ai...”
Mặt Vương Kiệt cũng tái đi, cảm giác đây là sự sỉ nhục lớn nhất cuộc đời mình.
Bốp! Tả Tu lại tát một cái:
“Không có ai ư, mày đường đường là người giàu có nhất mà không có chút khả năng này sao? Ông đây cho mày gọi người mà, mày đúng là đồ vô dụng!”
Vương Kiệt hận đến nỗi răng cũng sắp gãy luôn.
“Tôi thật sự không có ai, Tả đại sư, cậu hãy tha cho tôi đi, tôi sẽ lập tức sai người thả cha của cậu ra, tôi sẵn lòng bồi thường cho cậu một trăm triệu, đổi lại mạng cho hai cha con tôi, có được không?”
Vương Kiệt cầu khẩn nói.
Nhưng trong mắt ông ta lại lóe lên sự độc ác, chỉ cần tránh được kiếp nạn tối nay, ông ta sẽ nhờ nhà họ Chu ở tỉnh phủ mời cao thủ kh ủng bố nhất đến, chém Tả Tu thành nghìn mảnh.
“Nhiều tiền hơn cũng không thể nào cứu mạng của các người được đâu!”
“Giết người là phạm pháp, có điều đêm nay tao sẽ không giết mày, ngày mai Phương Thế Hào sẽ chết, các người sẽ giống như ông ta, sau khi chịu đủ hết tất cả loại tra tấn sống không bằng chết thì sẽ tử vong trong đau khổ cực hạn! Cút đi
Tả Tu vỗ vào bả vai Vương Kiệt, bảo bọn chúng rời đi.
Nét mặt Vương Kiệt rất vui mừng, nhìn thật kĩ Tả Tu, đưa theo con trai nhanh chóng rời đi.
Chỉ có điều vừa bước lên xe thì ông ta cảm thấy ngực lành lạnh, một cơn rét lạnh lập tức truyền khắp cơ thể, trên da toát ra một tầng sương giá.
“Cha cũng bị thằng rác rưởi đó hạ ám chiêu rồi, nhanh lên, đến tỉnh phủ.”
Mặt Vương Kiệt trằng bệch, cảm thấy không ổn nên bèn lập tức chạy về phía tỉnh phủ.
Lúc này, Nhan Xạ nhìn Tả Tu, trong đôi mắt xinh đẹp dâng lên sự sùng bái.
“Men lỳ quá đi!”
Nhan Xạ nở nụ cười yêu kiều, tiến lên kéo lấy cánh tay Tả Tu.
“Tả thần y, cậu thật mạnh mẽ.”
Lúc này Đào Chính Quân cũng bước vào nhà, rất bội phục giơ ngón tay lên.
Phương Du quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, chắc chắn là người mạnh nhất Giang Thành rồi!
“Cục trưởng Đào quá khen rồi, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ”
Tả Tu cười nói.
Kiều Đông Thăng và Đào Chính Quân cũng coi như là người có tình có nghĩa.