Thiên Địa Đại Đạo Nhân Sinh Phần 1 Đế Quân Tái Thế Chi Đại Ma Tôn

Chương 27: 27: Giao Dịch




"Vậy bây giờ làm một cuộc giao dịch.

Trong buổi đấu giá do Mục gia tổ chức, ta và Ba huynh có bán mấy viên Hắc Lục Đan trong đó nhưng chỉ có đấu giá ba viên nên là giờ ta cho những hoàng tử ta chọc tức mỗi kẻ hai viên, được không?" Mâu Thành Vũ ngạo nghễ nói.
Hắc Lục Đan? Hội đấu giá do Mục gia tổ chức đúng là có nghe qua nhưng mà vì quá bận nên không thể mua được.

Hơn hết kẻ trước mặt là người bán viên đan tứ phẩm ấy ư?! Luyện dược sư tứ phẩm cả đại lục này kiếm không nổi vài người.

Chỉ có vài luyện dược sư tam phẩm cao cấp không thể đột phá đến tứ phẩm nhưng vẫn được xem là luyện dược sư tứ phẩm.
"Cái gì vậy?! Hắc Lục Đan ư?!"
"Nếu như có đan dược này thì sau này có khả năng đột phá Chân Nguyên cảnh! Mà đột phá Chân Nguyên cảnh thì sẽ trở thành cường giả mạnh nhất đại lục!"
"Thật sự có được một món hời như thế sao?"
"Suy nghĩ kỹ chưa, nếu không thì tiếp theo ăn huyết cầu của ta đi! Các ngươi dù làm thế nào thì cũng không thể bì kịp ta đâu!" Mâu Thành Vũ lấy từ giới chỉ ra hai viên Hắc Lục Đan, kiêu ngạo nói.
"Ha, ngươi thích chọc người như thế này sao? Đúng thật là vui"
Quay ra sau, Mâu Thành Vũ thấy Nguyên Ly ngồi kế bên mình, tay cầm bịch hạt hướng dương cắn như xem kịch.


Nàng ta giống tỷ tỷ mình, vận hồng y thêu mây, chỉ khác là mái tóc khiến nàng ta có phần non nớt và đáng yêu hơn.

Hắn cũng không dám đắc tội với nàng dù sao thì hắn đấu không lại Độc căn của Nguyên Ngọc.
"Đúng là đại mỹ nhân mà! Mỹ nhân này đến từ đâu vậy?"
"Oa, người này còn đẹp hơn cả tứ công chúa đấy!"
Nhìn thấy lũ này háo sắc này, Nguyên Ly không khỏi chán ghét mà búng tay một cái, cho vài tên trúng độc.

Làm xong nàng quay sang hắn đang thầm kinh hãi nàng vì Độc căn quá mạnh.
"Tam hoàng tử trúng độc rồi!"
"Còn nhẹ đấy! Nếu như các ngươi còn dám mơ tưởng bổn tiểu thư thêm nữa thì coi chừng ta hạ độc khiến các ngươi và người thân các ngươi trở thành phế vật! Vĩnh viễn không thể tu luyện được nữa!" Nguyên Ly đảo mắt quanh đám người rồi quay sang hắn: "Thành Vũ ca, chúng ta không nên nói nhiều bọn chúng.

Về thôi, mục tiêu đã đạt được rồi."
"Ừ! Được, đi!" Mâu Thành Vũ gật đầu rồi dùng Không căn đưa cả hai đi.

Đám người kia dù có tức giận đến thể nào cũng không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy một kẻ còn trẻ đã đạt đến Tụ Khí cảnh đỉnh phong và sở hữu nhiều linh căn hiếm như vậy.

Bọn họ may mắn lắm mới có một linh căn hiếm mà tên kia có đến ba! Đây là thể loại quái vật nào đây? Bắc Hầu quốc thật sự có ư?
Trở về quán trọ cả hai thấy y đang đỡ Tống Mao Bàng nằm trên giường, còn Nguyên Ngọc thì nấu cháo cho hắn ăn.

Nguyên Ngọc trước kia có am hiểu chút ít về y thuật nên phán đoán là lâu ngày trúng hàn độc dẫn đến cơ thể suy kiệt.

Nếu để thêm nửa năm thì có lẽ sẽ chết, thành một khối bằng lạnh lẽo.
"Hừm, tiểu tử nhà ngươi xem như cũng được.


Thời gian qua ngươi chịu đựng hàn độc thế nào?" Nguyên Ngọc đút cho hắn muỗng cháo, hỏi.
"Không nhờ vào bất kỳ loại thảo dược nào cả.

Hàn độc của ta có thể áp chế một phần nhờ Mộc Hoa Thảo nhưng chẳng ai cho cả.

Cùng lắm là tứ tỷ thương ta, lén mang đến cho ta một ít Mộc Hoa Thảo mới có thể cầm cự được." Tống Mao Bàng thở dài nói.
Nghe như vậy tất cả không khỏi ngạc nhiên.

Làm thế quái nào có thể tự thân chịu được lâu như vậy chứ! Tên này đúng là số lớn mạng lớn, chịu được nhiều năm như vậy không bị đông cứng thành băng là hay lắm rồi!
"Vậy từ nay về sau ngươi cứ ở đây đi.

Bọn ta cảm thấy ngươi là một thiên tài nhưng mà bây giờ có lẽ bị truy nã khắp nơi.

Chắc từ giờ ra ngoài đều phải dịch dung rồi." Ba Ngải Tư nói.
"Dịch dung? Có cần phải dịch dung như thế không? Hay là chúng ta nhân dịp này phá thọ đản mẫu thân ngươi có được không? Dù sao thì bà ta cũng không xem người như con ruột nên không cần lo." Mâu Thành Vũ hướng ánh mắt về phía hắn, vẻ tinh nghịch như có kế hoạch hỏi.
"Phá thọ đản? Ngươi..." Tống Mao Bàng kinh hãi nhìn Mâu Thành Vũ vui vẻ như đang nói đùa.
"Sao? Ngươi yếu quá rồi, tốt nhất không nên vận động mạnh.


Đợi ngươi hồi phục lúc đó sẽ có nhiều trò hay lắm." Nguyên Ly tinh nghịch nói.
Tống Mao Bàng nghe mấy người này xong trực tiếp ngất xỉu.

Hắn không thể tin nổi là có người gan dạ dám phá thọ đản của hoàng hậu.

Dù có không thích bà ấy nhưng đó vẫn là người sinh ra hắn.

Nếu mà làm vậy có bất hiếu quá không?
Đang suy nghĩ thì mọi người ra ngoài hết, chỉ có Ba Ngải Tư ở đây với hắn.

Khi mà gặp y, hắn có chút đề phòng.

Khi không tự nhiên có người lại đồng ý giúp hắn trong lúc hoạn nạn đó? Chắc chắn là đang có âm mưu gì đó nhưng trực tiếp nói ra có phải là hơi quá đáng không?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.