Thiên Địa Liệt Phong

Chương 1-1: Đoàn lạc đà



Á Cơ Quốc ở đại lục Tây Nam là một quốc gia cổ đã hơn ngàn năm lịch sử. Lãnh thổ phía Bắc hầu hết đều là sa mạc, phía Nam thì núi non trùng điệp, ở giữa là con sông Nan La uốn lượn chia cách đôi bờ, mang đến sự sống cho nơi này. Khu vực dọc hai bên sông cũng là nơi phồn vinh nhất. Quốc gia này đã từng rất huy hoàng, tuy hiện tại Á Cơ vẫn là quốc gia lớn nhất đại lục Tây Nam nhưng bởi vì chiến tranh liên miên với nước láng giềng A Lỗ Ba Ni Á cả trăm năm nay nên tổn hao gần hết quốc lực, không còn hùng mạnh như xưa nữa.

May mà mấy năm gần đây kinh tế hàng hải phát triển, khu vực cảng duyên hải ở phía Đông Nam của Á Cơ Quốc ngày càng phồn vinh nên mới khôi phục lại chút ít. Nguyên nhân sâu xa cũng là do đế quốc Mạt Tư, quốc gia này giữ con đường buôn bán trọng yếu nhưng tiền thuế lại cực cao nên rất nhiều thương nhân lục tục mượn đường biển đưa hàng hóa phương Đông bán sang phương Tây. Mà muốn đến được Tây phương thần quốc Phất Lan Khắc chỉ có thể cập bến cảng duyên hải phía Đông Nam của hai quốc gia A Lỗ Ba Ni Á và Á Cơ, sau đó xuyên qua sa mạc đi sang bờ biển Tây. Sa mạc ở Á Cơ Quốc nhỏ hơn nước A Lỗ Ba Ni Á nên đa số thương nhân đều chọn con đường này. Đặc biệt quốc gia này còn có cảng Mã Lan Tư Đặc nằm gần bờ Tây nhất.

Cảng Mã Lan Tư Đặc lúc đầu chỉ là một hải cảng nhỏ nằm ở duyên hải phía Đông của Á Cơ Quốc. Mấy năm gần đây được đám thương nhân chọn là nơi tụ tập nên nhanh chóng phát triển, cửa hàng và các ngành nghề ùn ùn mọc lên. Á Cơ Quốc cũng vì thế mà xây một Phủ tổng đốc chuyên trách tại đây, dù sao nguồn thu thuế ở đây khá béo bở, Quốc vương há có thể ngồi yên không quản? Từ cảng Mã Lan Tư Đặc đi về phía Tây, xuyên qua sa mạc khoảng bốn trăm dặm là đến sông Nan La, qua sông là đến ngay cảng biển Á Lợi Tiên Đạt. Đây cũng là cảng biển lớn nhất của vùng Tây Bắc, là nơi tập trung thuyền bè đi Tây phương thần quốc Phất Lan Khắc. Con đường biển ngắn nhất này đương nhiên hấp dẫn thương gia mọi nơi. Có nhiều người cũng vì thế mà đổi nghề, không muốn cực khổ kiếm tiền mà thích cướp, như thế đơn giản hơn rất nhiều. Đây cũng là suy nghĩ của rất nhiều người đói khổ ở Á Cơ Quốc. Chính phủ cũng vì vậy mà nhức đầu không thôi. Tuy nói hơn một nửa thương đội xuất phát từ Mã Lan Tư Đặc đều được quân đội của Phủ tổng đốc hộ tống, phí hộ tống cũng cao thế nhưng vì tính mạng và hàng hóa, phần lớn thương nhân đều biết điều nộp trước phí hộ tống cho quân đội.

Lúc này, có một thương đội đang đi xuyên qua sa mạc Đông Cáp Lạp. Trong thương đội không có bất kỳ hộ vệ nào, chỉ có khoảng năm trăm con lạc đà và hơn năm mươi thương nhân tạo thành đội ngũ, vận chuyển một lượng hàng hóa khổng lồ, đi thẳng về hướng Tây Bắc. Bọn họ cũng có trang bị vũ khí này nọ, nhưng mà không biết là có làm ăn gì được bọn cướp không hay dâng luôn mạng mình cho chúng. Chắc là họ muốn đánh cuộc một phen, mong sao may mắn không gặp cướp!

‘Hờ hờ, thần thánh cũng không giúp được bọn chúng!’
Cổ Lạp Kiệt trốn trong sa mạc, quan sát thương đội từ phía sau, cười thầm. Gã đàn ông trung niên này có khuôn mặt đen đúa, ánh mắt sắt bén như sói, gã chính là đầu lĩnh của lũ cường đạo nơi đây. Gã quay đầu nhìn ba trăm kỵ binh nấp ở phía sau, những tên này thoạt nhìn đã biết chúng đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, lặng lẽ theo sát con mồi trời ban. Trong mắt từng tên hiện đầy vẻ tham lam, sợ rằng có tên còn tính đến việc làm gì để tiêu hết số tiền kia. Cổ Lạp Kiệt cũng không rảnh mà đi lo đám tự sướng kia, gã đang bận tính toán làm sao để cướp được đống tiền này mà chỉ trả một cái giá tối thiểu. Theo tin tình báo, năm trăm con lạc đà này chở hương liệu lẫn bảo thạch của Tân Địch Á Quốc, còn có tơ lụa của Quyên Chi Quốc. Gã nhìn chòng chọc vào con mồi của mình, bắt đầu bố trí đám thủ hạ chuẩn bị hành động.
- Đám người kia có ba tên cầm đầu, hai trẻ một già. Bất quá tên lùn nhất hình như mới là đầu lĩnh. Lạp Bố Cổ, bắn chết tên tiểu tử đó trước được không?

- Được!
Tên nam nhân gọi là Lạp Bố Cổ nhìn hơi gầy nhưng lại là thần tiễn thủ xuất sắc nhất trong đội. Trước khi khai chiến, giết chết thủ lĩnh để khiến đối phương lâm vào hỗn loạn là phương pháp thủ thắng dễ nhất.

- Cổ Lạp Na Mỗ, ngươi chờ lúc bọn chúng vừa đi qua cồn cát sa mạc kia liền chiếm lấy nơi đó, sau đó để cho Lạp Bố Cổ bắn trước rồi ngươi mới dẫn năm mươi người tạo thành đội thứ nhất xông lên đột kích. Nhớ là phải chia cắt bầyy lạc đà ra riêng để ta dẫn người bao vây phía sau, hiểu chưa?

Một gã nam nhân tráng kiện gật đầu lĩnh mệnh:
- Dạ!

- Được rồi, bắt đầu hành động.
Hắn ra lệnh một tiếng, cả đám cướp bắt đầu triển khai đội hình, tốc độ sợ rằng có thể so với quân đội chính quy! Chớp mắt, bọn hắn đã đưa đối thủ vào tầm bắn cung.

Thần tiễn thủ Lạp Bố Cổ tràn đầy lòng tin lắp tên giương cung, nhắm thẳng về mục tiêu. ‘Vút...’ mũi tên phá không bay thẳng đến mục tiêu, nhưng không hề trúng đích như những lần trước mà lại bị thiếu niên thủ lĩnh né được. Ngay lúc Lạp Bố Cổ còn há hốc mồm thì thiếu niên kia đã giương cung lắp tên bắn trả. Lạp Bố Cổ đứng im như phỗng, mũi tên này đã đạt đến trình độ không thể tránh né:
- Điều này… Sao có thể?!

Lạp Bố Cổ còn chưa kịp nghĩ thêm gì thì mũi tên đã xuyên qua cổ họng. Thần tiễn thủ gặp thần tiễn thủ bá đạo hơn! Có điều Lạp Bố Cổ không còn cơ hội hối hận nữa, thi thể gã đổ gục xuống đất.

Cùng lúc đó, Cổ Lạp Na Mỗ cũng đã dẫn đội thứ nhất lao ra. Cổ Lạp Kiệt lập tức ra lệnh cho thủ hạ bắn tên phủ đầu. Bởi vì gã thấy thiếu niên kia bắn tên như thần, gã không muốn xuất hiện thương vong trước khi áp sát kẻ địch.

Quả nhiên, trận mưa tên khiến đám thương nhân phải núp sau khiên che, không có thời gian chú ý đến bọn chúng. Mà Cổ Lạp Na Mỗ vừa lao tới gần đối thủ, Cổ Lạp Kiệt liền ra lệnh cho thủ hạ triển hai đội hình mũi nhọn. Hắn biết số người bên mình gấp sáu lần bên địch, càng sớm lao vào trong thì càng nhanh chiếm được ưu thế.

Cổ Lạp Na Mỗ đột kích vô cùng hữu hiệu, y thành công lọt vào giữa bầy lạc đà. Đội nhân mã của Cổ Lạp Kiệt phía sau cũng tràn đến, hai bên phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn. Đúng lúc Cổ Lạp Kiệt chuẩn bị hạ lệnh cho đội ngũ đánh bọc sang hai cánh thì Cổ Lạp Na Mỗ lại bị thiếu niên kia bắn chết, thế công của đội thứ nhất liền bị đàn áp. Cổ Lạp Kiệt không khỏi tức giận, vì một đà đội nhỏ mà một ngày mất đi hai cánh tay đắc lực. Gã cầm mã đao ra sức chém xuống một tên thương nhân kế bên, không ngờ tên thương nhân này né được, mã đao theo đà chém lên hàng hóa. Nhưng rơi xuống không phải trân bảo gì mà chỉ là đất cát!

Cổ Lạp Kiệt thất kinh, trong đầu chợt hiện lên vô số suy nghĩ: ‘Hàng hóa sao lại biến thành đất cát? Tin tình báo không thể sai được, trừ phi… đám người này sớm biết sẽ bị đánh cướp nên đã chuẩn bị, chờ mình sa lưới! Đám người này tuyệt đối không phải thương nhân! Lẽ nào bọn chúng là lính đánh thuê? Quốc vương quân? Kệ mẹ nó, bất kể thế nào thì cũng chỉ có năm mươi tên, nhất định không có viện quân!”

Gã quan sát xung quanh, lại giật mình phát hiện sự thật đau lòng: đám người của mình đã bị bao vây!

Thì ra không phải chúng đã đột phá đội hình vòng tròn thành công mà là đối phương tự tách đôi ra, dụ mình lao vào giữa đà đội rồi xảo diệu bao vây lại! Thủ pháp của đối thủ vô cùng tuyệt diệu, khiến mình hoàn toàn bó tay! Điều này là không thể, cho dù là Quốc vương quân chính quy cũng không thể di chuyển hoàn mỹ như thế!

Khuôn mặt Cổ Lạp Kiệt nhăn nhúm như quả táu Tàu.

Lúc này, đám thương nhân mới lấy cung tên ra bắn vào bọn cướp bị vây ở giữa. Mà đám cướp đông nên chen chúc nhau, vô tình cướp đi cơ hội trốn của chúng!

Dưới vô số tiếng gào rú thê thẻm, thủ hạ của Cổ Lạp Kiệt liên tiếp trúng tên té ngựa. Mấy tên đội trưởng muốn tổ chức phá vây liền bị thiếu niên thủ lĩnh bắn chết. Rất nhanh, đội ngũ của Cổ Lạp Kiệt chỉ còn lại chưa đầy ba mươi người, dưới tình huống này, chết sạch chỉ là vấn đề thời gian. Cổ Lạp Kiệt vội vàng nhảy xuống ngựa, ném vũ khí hô lên:
- Chúng tôi đầu hàng, xin tha mạng cho chúng tôi!

Bọn cướp còn sống nghe thế liền vội vã làm theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.