Thiên Địa Nghịch Lữ - Xuân Nhật Phụ Huyên

Chương 45: Tiên nhân (CP phụ)



Dưới chân núi Hồng Đào có không ít thôn xóm dựa núi kiếm ăn, trước kia xem như con cháu thịnh vượng. Năm nay người Địch cướp bóc khắp nơi, lưu dân vào rừng làm cướp lại biến thành họa mới. Sau khi vơ vét chút gạo dầu muối cuối cùng của bá tánh đồng bào, nơi này trở nên thật sự hoang vắng tàn tạ. Các toán trộm cướp dừng chân trong các thôn trang bỏ hoang rồi tụ tập thành bè lũ, biến thành vấn nạn của địa phương nhưng không ai có đủ tâm sức đi quản lý.

Trần Đại Lực chính là người cầm đầu một băng đảng như vậy.

Lão ta vốn là một tên đồ tể sức dài vai rộng, thời thiếu niên từng được cho đi học, biết được vài con chữ nên đầu óc không tính là quá đần độn, cho nên mới nhanh chóng lôi kéo được một đám người về dưới trướng. Mùa đông khắc nghiệt, mọi người đều chật vật đi tìm đồ ăn thức uống, ở đây lại xem nhau như huynh đệ chung sống thuận hòa. Từ sau khi bọn họ tổ chức cướp bóc ổ cướp gần đó thành công, nhân lực trong băng lại lớn mạnh thêm một ít, lương thực cũng dư dả khiến Trần Đại Lực bắt đầu lâng lâng chân không chạm đất.

Mỗi khi có người chạy tới tâng bốc nịnh nọt, lão ta lại rùng mình sung sướng, tự cho mình là đầu lĩnh quyết đoán nói một không hai.

Nhưng trong số đàn em vẫn có vài tên khiến lão không quá thoải mái, ví dụ như cái gã Bành Lục luôn miệng gọi “Đại ca” kia. Lão biết Bành Lục không phục mình, cả đám binh sĩ gia nhập cùng lần với gã cũng cùng một giuộc.

May mắn là tên họ Nhan luôn đối đầu với Bành Lục đã trở lại.

“Ngươi mau kể lại xem, rốt cuộc là được ai cứu sống?” Trần Đại Lực hứng thú bừng bừng hỏi.

Nhan Trừng diễn xuất như thật, rất thức thời ngồi thấp hơn Trần Đại Lực một bậc, thỉnh thoảng còn giúp lão rót rượu, vừa rót vừa nói: “Lúc nó ta tưởng mình chết chắc rồi, sự vật sự việc cứ diễu qua lại trong đầu như đèn kéo quân. Rồi đột nhiên ta nghe thấy tiếng người nói chuyện, nói rằng ‘Mệnh ta không nên tuyệt ở nơi này’. Sau đó ta hoảng hốt trông thấy ráng màu cao vạn trượng, một vị đạo sĩ cưỡi ngựa đen vẫy vẫy về phía này, ta lập tức tỉnh lại. Tỉnh dậy xong còn phát hiện đạo sĩ để lại đồ ăn nước uống cho ta.”

Câu chuyện này Nhan Trừng đã kể đi kể lại không dưới một lần. Ban đầu Trần Đại Lực chỉ làm ra vẻ hứng thú để đâm Bành Lục mấy nhát, bởi vì chuyện hôm trước đi hai về một có quá nhiều lẩn khuất bên trong, ai nấy đều biết rõ ràng. Thế nhưng lão nghe một hồi lại không thể không để tâm, bắt đầu muốn biết tỉ mỉ thêm một ít.

“Thế… đạo sĩ kia đi đâu rồi?” Trần Đại Lực hỏi.

Nhan Trừng đáp: “Không biết, hình như nghe loáng thoáng thấy hắn nói muốn đi tìm ai đó.”

“Tìm ai?”

“Người mang thiên mệnh.”

Trần Đại Lực càng nghe càng thấy quá mức thần bí, ngay cả chuyện Nhan Trừng từng trải qua cũng mang đầy màu sắc tâm linh khiến lão bắt đầu tin đó là sự thật, nếu không làm sao Nhan Trừng có thể sống sót trở về giữa thời tiết khắc nghiệt này được?

Bởi vì đoạn chuyện kể huyền hoặc đó, cộng thêm lòng kiêng kỵ Bành Lục và đám đồng bọn mà Trần Đại Lực trở nên coi trọng Nhan Trừng hơn, thậm chí còn sắp xếp chỗ ở cho hắn cách mình rất gần.

“Ranh con, đang làm cái quái gì thế?” Bành Lục thô lỗ hỏi.

Nhan Trừng ngồi trên phiến đá ngoài cửa thôn, miệng thổi phù một hơi gạt bay bông tuyết rơi xuống trước mắt. Hắn ngả ngớn gác chân rung đùi, thản nhiên nói: “Ngươi đoán xem.”

Lời còn chưa dứt, một chuỗi âm thanh thanh thúy trong trẻo chợt vang lên từ bóng tối ở phía xa.

Bên ngoài thôn là vùng hoang vu mù mịt duỗi tay không thấy được năm ngón, hôm nay trời đổ tuyết không trăng không sao, tiếng chuông xuất hiện quá đột ngột khiến Bành Lục càng thêm run rẩy. Nhan Trừng đứng trên tảng đá nheo mắt nhìn ra xa ——

Giữa bóng tối dày đặc bỗng nhiên xuất hiện một người cưỡi trên con ngựa cao lớn màu đen. Người đó mặc một bộ đạo bào cổ xưa tinh xảo, tóc búi quan ngọc lộ ra khuôn mặt trắng trẻo thanh tú,iếng động thanh thúy vừa nãy phát ra từ chiếc chuông Tam Thanh đeo bên hông gã. Người nọ xuất hiện như thể bước ra từ hư không, rất có dáng dấp của người nhà trời.

Bành Lục xem đến ngây người, Nhan Trừng thì nhảy phắt xuống khỏi tảng đá, vội vàng chạy về chỗ Trần Đại Lực ở, vừa chạy vừa kêu to: “Tiên nhân tới! Tiên nhân tới!”

Trần Đại Lực vốn chuẩn bị đi ngủ chợt bị tiếng kêu của Nhan Trừng kéo về, quần áo trên người cũng lung tung rối loạn. Lão vừa ra cửa đúng lúc nhìn thấy Lục Thiếu Vi bước xuống ngựa, hôm nay gã ăn mặc chỉnh tề nên trông thật sự tiên phong đạo cốt, biểu cảm trên mặt diễn rất chuẩn, ba phần thân thiết, ba phần thần bí, ba phần cao cao tại thượng, lại thêm một phần không hỉ không bi.

“Ta theo ánh sáng đến nơi này, không biết có được đại vương cho phép nghỉ chân ở lại không.” Lục Thiếu Vi nói.

Trần Đại Lực mờ mịt: “Ánh sáng? Ánh sáng nào?”

“Ráng màu trùng thiên, xung quanh mây tía.”

Trần Đại Lực vội vàng ngẩng đầu nhìn trời nhưng không nhìn thấy gì ngoài một mảnh đen kịt. Một đám người nghe náo nhiệt vội vàng chạy tới xem cũng nhìn nhau khó hiểu, ai nấy nhìn tới nhìn lui, không dám nói mình thấy những gì, càng không dám nói mình không thấy gì cả.

“Ở, ở đâu?” Trần Đại Lực hỏi.

Lục Thiếu Vi đáp: “Mắt người phàm không thể thấy được.”

“Tại sao lại có ráng màu mây tía?”

Lục Thiếu Vi cười nói: “Thiên cơ không thể tiết lộ.”

Trần Đại Lực chỗ hiểu chỗ không, vẻ mặt rất là mờ mịt.

Trước đó có Nhan Trừng mào đầu, bây giờ lại thêm Lục Thiếu Vi từ trên trời giáng xuống, hơn nữa trang phục trên người ngay ngắn đường bệ nên sẽ không ai có cảm giác gã đến để lừa ăn lừa uống. Trần Đại Lực bị hù dọa nên thái độ rất cung kính, vội vàng sắp xếp chỗ ở cho. Nhan Trừng ở một bên cũng diễn sâu ra vẻ cảm động đến rơi nước mắt, vội vàng xung phong làm tùy tùng dẫn đường cho Lục Thiếu Vi.

Đợi đến chỗ không người, Nhan Trừng hết nhìn bộ đạo bào đến ngọc quan, nhỏ giọng hỏi: “Quần áo ở đâu ra thế? Ngươi có tiền à?”

Lục Thiếu Vi cười ha ha: “Sơn nhân tự có diệu kế.”

Lòng Nhan Trừng tràn đầy khả nghi, nếu Lục Thiếu Vi có tiền thật thì vì sao lúc gặp mình lại trông rách rưới nhếch nhác, thậm chí trên người còn không có thức ăn như thế? Bạc này rốt cuộc là lấy từ đâu?

Lục Thiếu Vi thấy hắn cứ nghi hoặc mãi vội vàng nói lảng sang chuyện khác, sợ Nhan Trừng dò hỏi đến cùng. Gã vừa vòng trở về thành Sóc Châu một chuyến, lui tới hết vài gian tiệm cầm đồ, phí không ít miệng lưỡi mới bán con dấu đá quý của Nhan Trừng được cái giá tốt. Lúc ấy gã cũng đồng thời đặt may trang phục, số bạc còn lại đổi hết thành ngân phiếu giấu trong thắt lưng luôn mang theo bên người. Muốn làm việc lớn, không có tiền là chuyện bất khả thi.

Lục Thiếu Vi ngủ một giấc say sưa, ngày hôm sau ngủ no mắt mới bắt đầu đi gặp Trần Đại Lực bốc phét. Đầu tiên gã nói mình đã có trăm tuổi hạc, chỉ vì tu đạo nên mới giữ được thanh xuân. Tuy nói miệng thì không đáng tin lắm, nhưng ngay sau đó gã lại lưu loát kể ra chuyện tiên đế khai quốc rành rẽ như lòng bàn tay, thậm chí còn biết cả bí sử từ tiền triều.

Đến cả Nhan Trừng cũng ngồi nghe say sưa.

“Mạt đế triều Lý là một kẻ si tình hiếm có, thời Hoàng hậu Độc Cô thị còn trên đời, hậu cung của hắn không có bất cứ mỹ nhân nào khác. Sau khi Độc Cô thị chết, hắn để tang cho Hoàng hậu suốt ba năm. Con trai hắn tên Lý Lân, lúc vừa xuất thế căn phòng tràn ngập hương thơm, mệnh cách kỳ lân quý không thể tả. Không ngờ chỉ ít lâu sau đó nước mất nhà tan, cả hai cha con họ cùng bị thiêu cháy thành tro trong cung cấm.”

Lục Thiếu Vi vừa kể vừa thở dài ít nhất ba bận, đến chỗ động lòng người không ai không rơi lệ, chỗ buồn cười thì ai cũng phải ôm bụng cười to, ngôn từ dân dã dễ hiểu. Nhan Trừng nghe mà chỉ hận không thể cầm cho gã một cái mõ để vừa gõ vừa kể. Một đám tráng hán ngồi xếp bằng im lặng nghe chuyện xưa, nghe đến ngẩn người quên hết tất cả.

Nhưng chút chuyện xưa này không đủ để thuyết phục đám đàn ông liều lĩnh đó.

Sau khi kể chuyện hết ba ngày, Lục Thiếu Vi nhận thấy củi lửa chưa đủ lớn nên ra vẻ tức giận phất áo muốn đi, Trần Đại Lực đương nhiên cản lại: “Vì sao đạo trưởng phải đi?”

Lục Thiếu Vi thở dài: “Đại vương không tin ta.”

Trần Đại Lực vội vàng xua tay: “Làm gì có.”

Lục Thiếu Vi trầm ngâm một lát rồi nói: “Như vậy đi, ta có một vật đủ để lấy lòng tin của đại vương và các huynh đệ.”

“Mời đạo trưởng cứ nói.”

Lục Thiếu Vi chỉ về hướng đông: “Thời triều Lý còn tại, ta từng xuất quan đến chân núi Hồng Đào một lần. Ngày đó ta có đánh rơi một chiếc bình ngọc đựng đan trong khu rừng rậm dưới chân núi cách đây năm dặm. Nhiều năm trôi qua, bình ngọc chắc chắn đã sinh trưởng cùng gốc cây, phá vỡ thân cây sẽ lấy được bình ngọc xuống.”

Manh mối quá mơ hồ, Nhan Trừng tiếp tục dỏng tai nghe xem gã định bịa đặt kiểu gì.

“Trong rừng nhiều cây cối như vậy, làm sao mà tìm được?”

Lục Thiếu Vi nói rất chắc chắn: “Trong bình ngọc chứa đan dược, cái cây được thanh khí của đan dược tẩm bổ nhất định là cây to nhất trong rừng. Đại vương có thể gọi người đến đó xem xét.”

Năm dặm cũng không xa, xem xong sẽ biết ngay thật giả, Trần Đại Lực lập tức gọi người đi xem. Lão không phải kẻ ngu ngốc, sợ Nhan Trừng và Lục Thiếu Vi thông đồng nhau nên không gọi Nhan Trừng đi, chỉ gọi Bành Lục và vài người nữa chứng thực. Bành Lực đương nhiên rất tình nguyện, vì chính gã cũng muốn xem tên đạo sĩ thần thần thao thao kia rốt cuộc muốn bày trò gì.

Nhan Trừng ở lại tiếp tục hầu rượu nói dóc với Trần Đại Lực, ngoài mặt tỏ vẻ thản nhiên nhưng trong lòng thực ra rất lo lắng, nếu Lục Thiếu Vi bị vạch trần thì mạng nhỏ của hắn cũng khó lòng giữ được. Lục Thiếu Vi hình như cũng nhìn ra tâm trạng hắn nên thừa dịp không ai để ý mà nháy mắt một cái, khuôn mặt tràn đầy ý cười như đã có tính toán sẵn trong lòng.

Không bao lâu sau, Bành Lục và mấy người đi theo cùng hốt hoảng chạy về, vừa bước vào nhà đã ngã nghiêng ngã ngửa xuống đất, hô to “Gặp quỷ”.

“Chuyện gì vậy?” Trần Đại Lực nghi hoặc hỏi.

Bành Lục thở hổn hển, giọng kể cũng run run: “Chúng ta nhìn thấy một gốc cây rất lớn ở phía xa, vậy mà đi thế nào cũng không tới gần nó được, cứ như bị ma dắt…”

Nghe vậy, Lục Thiếu Vi vỗ tay cười to: “Ta quên mất, bình ngọc là vật tiên đương nhiên biết nhận chủ, các ngươi lấy không được đâu. Thôi, chư vị đi theo ta đi.”

Dứt lời, Lục Thiếu Vi liền cưỡi con ngựa đen của mình đi trước, Trần Đại Lục và bọn cướp theo sau. Năm dặm cách đó quả nhiên là một rừng cây, trời vào đông làm lá cây rụng hết, nơi nơi đều là cành khô lá úa, từ xa đã trông thấy một gốc đại thụ to cao sừng sững.

Lục Thiếu Vi thúc ngựa tiến lên, chạy thẳng về phía gốc cây dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, chỉ chốc lát sau đã đến được dưới tán cây.

Bành Lục và mấy người vừa rồi đều hét lớn: “Không thể nào! Tất cả chúng ta đều không đến gần được! Đi kiểu gì cũng chỉ có thể đi lòng vòng!”

Trần Đại Lực chăm chú quan sát.

Không bao lâu sau Lục Thiếu Vi đã ruổi ngựa quay về, trên tay quả thực cầm theo một cái bình ngọc. Chiếc bình chỉ lớn bằng bàn tay, bóng loáng nhẵn mịn cực kỳ xinh đẹp. Mấy gã đàn ông thô thiển đều nhìn mà thèm thuồng, không biết vật tiên xinh đẹp như vậy sẽ chứa loại đan dược kéo dài tuổi thọ thế nào.

Nhan Trừng nhìn thấy chỉ biết lén cười. Hắn là con cháu tông thất nên có gì tốt trên đời mà chưa được thấy qua, ánh mắt rất chuẩn chỉ. Hắn liếc qua một cái đã biết ngay chiếc bình kia chỉ mang ngọc chất tầm thường, là vật bài trí nhà trung lưu mà thôi. Lục Thiếu Vi vẽ hươu vẽ vượn cho lắm, cũng chỉ có thể lừa bịp được đám người thô lỗ ở trong núi không hiểu việc đời.

“Tiên nhân,” Trần Đại Lực nói, “Có thể cho ta xem vật tiên một chút được không?”

Lục Thiếu Vi cực kỳ thân thiện không có vẻ gì là bủn xỉn, trực tiếp đưa thẳng cho lão. Trần Đại Lực cầm bình trên tay mà yêu thích không thôi, ôm chặt sợ rớt ngậm trong miệng sợ tan. Thừa dịp Lục Thiếu Vi không chú ý, lão len lén vặn nắp bình thấy bên trong quả nhiên có vài viên đan dược màu đỏ đậm, mỗi viên chỉ bé tẹo có một chút, lão tiếp tục dốc ra một viên trộm thả vào trong tay áo.

Lục Thiếu Vi giả vờ không nhìn thấy, chỉ duỗi tay đòi bình ngọc trở về, lão đương nhiên không dám không đưa.

“Thuốc này dành cho đạo nhân có tu vi nhất định dùng, người phàm dùng có lẽ sẽ ảnh hưởng sức khỏe. Nếu đại vương cũng muốn phục đan, ta có thể viết ra phương thuốc riêng cho người phàm.”

Trần Đại Lực nghe xong chỉ hận không thể đặt Lục Thiếu Vi lên bàn thờ mà lạy, lần này gã xem như đã đứng vững gót chân.

Nhan Trừng thờ ơ nhìn Lục Thiếu Vi hết dỗ lại dọa, xoay cho đám tráng hán quay vòng vòng. Chính bản thân hắn cũng không nhàn rỗi, nhiều ngày nay hắn luôn dùng chỗ rượu thịt mà Lục Thiếu Vi đem từ Sóc Châu về để xưng huynh gọi đệ với mấy người chống đối đám Bành Lục. Trước kia tuy hắn sống trong nhung lụa nhưng giao du rất rộng, bây giờ muốn khiến người ta thích mình cũng không phải việc khó.

Hai người xoay chuyển một phen, ngày tháng dần dần thoải mái hơn trước rất nhiều.

Một ngày nọ lại có vài người đến cậy nhờ xin làm cướp, số nhà ở lập tức không đủ dùng nên Trần Đại lực muốn sắp xếp Nhan Trừng sang ở cùng Bành Lục. Nhan Trừng đương nhiên không vui, nói mình muốn phụng dưỡng tiên nhân nên chạy sang chen chúc với Lục Thiếu Vi. Người khác nhìn vào chỉ biết ghen tị, nhưng ai bảo Nhan Trừng lại có “tiên duyên” với tiên nhân trước làm gì.

Cuối cùng người không vui lại là Lục Thiếu Vi.

“Ta ở chung một phòng với Bành Lục, lỡ nửa đêm gã ấn gối đè ta chết ngạt thì làm sao?” Nhan Trừng nói.

Lúc này Lục Thiếu Vi mới chịu thỏa hiệp, gã leo lên giường đất vạch ra một đường ranh giới, lên giọng cảnh cáo: “Không được vượt qua đường này, vi phạm lập tức xuống đất ngủ.”

Nhan Trừng không để bụng mà tò mò hỏi: “Chuyện cái bình ngọc kia ngươi đã làm thế nào vậy? Vì sao bọn họ không thể đi đến nơi được?”

“Một ít trận pháp thô thiển, thủ thuật nhỏ thôi.” Lục Thiếu Vi cả giận, “Đã nói không cho bước qua ranh giới mà!”

Nhan Trừng cười: “Giữ gìn ghê thế, chẳng lẽ ngươi là tiểu cô nương?”

Hắn vốn cho rằng Lục Thiếu Vi sẽ gân cổ lên cãi, không ngờ gã chỉ hừ một tiếng rồi xoay mặt vào tường không nói nữa.
Lời tác giả:

Suối nước nóng play gì cơ, mấy người đang nói gì vại?  (Để xem, nếu có cơ hội sẽ kêu cô bạn bên Hải Đường viết cho một chiếc nha)

Các bạn trước đây xem văn tôi đều biết, trong truyện của tôi nhất định sẽ xuất hiện một nhân vật nữ có vai trò đặc biệt, lần này hơi khác một xíu.

Nếu ai có lôi BGcp xuất hiện trong đam mỹ thì cứ cân nhắc drop đi nha (nhưng mà loveline của cp phụ không quá nhiều đâu, chủ yếu xây dựng cốt truyện thôi)

(Mấy chương trước đã có người đoán được là nữ cải nam trang rồi, lợi hại quá.)

(Trong lúc xây dựng nhân vật nữ quan trọng cho bộ truyện này, tôi chỉ mới có vài ba ý tưởng sơ bộ thôi đấy.)



Tác giả tự spoil luôn chứ editor không liên quan gì nha các bạn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.