Thiên Địa Nghịch Lữ - Xuân Nhật Phụ Huyên

Chương 52: Sinh tình (CP phụ)



Đã gọi là Tây trại đương nhiên sẽ nằm ở phía tây.

Nhan Trừng hùng hổ dẫn người ra khỏi trại đi thẳng về hướng tây, nhưng chỉ ra roi thúc ngựa khoảng nửa ngày đã ra lệnh dừng chân đóng quân. Đóng quân chắc chắn phải ăn cơm, bởi vì đường sá không xa nên số lương khô bọn họ mang theo rất ít, đầu bếp phụ trách nấu cơm liền xách nồi chạy đi tìm Nhan Trừng.

“Nhan nhị ca, chúng ta không mang theo nhiều thức ăn lắm, bây giờ mình ăn hết thì mấy ngày tới biết ăn gì?”

Nhan Trừng tìm một chỗ cao ngồi vắt chân trên tảng đá, miệng ngậm cọng cỏ, nương ánh hoàng hôn cuối ngày nhìn về phương xa. Hắn thản nhiên nói: “Đừng lo, ta sẽ không để mọi người bị đói đâu…”

Vừa dứt lời, phía chân trời chợt xuất hiện mấy chấm đen nho nhỏ như chim bay về tổ.

Nhan Trừng nhảy khỏi tảng đá, giật lấy nồi của đầu bếp rồi dùng đao gõ gõ vào nồi mấy tiếng, khiến mọi người đang nghỉ ngơi hoặc đùa giỡn giật nảy mình.

“Mau ăn cơm thôi,” Nhan Trừng nói, “Ăn xong còn đi tiếp!”

Có người hỏi: “Tiếp tục đi về hướng tây sao?”

Nhan Trừng tùy tay trả nồi lại cho đầu bếp: “Không, trở về trại.”

Trại phỉ trống hơn phân nửa nhưng không hề giảm náo nhiệt, nguyên nhân là Trần Đại Lực muốn mở tiệc mừng thọ. Tuy không phải năm tuổi đặc biệt gì nhưng lão rất muốn làm chút gì đó phô trương, mấy chục năm đầu đời mỗi ngày chỉ biết giết heo giết bò, sống cuộc sống độc thân một người ăn no cả nhà không đói bụng. Hiện giờ dưới trướng đã có thuộc hạ, trên giường lại có mỹ nhân, từ nghèo biến giàu đương nhiên phải hưởng chút phúc phần rồi.

Trong trại còn náo nhiệt hơn đón Tết, giết dê nấu bò, rượu lấy ra hết vò này tới vò khác. Tuyết Nương tự tay hấp hai xửng bánh bao mừng thọ, một nửa là nhân đậu nhuyễn, nửa kia nhân thịt, hình dạng nhỏ xinh tinh tế, hương thơm nức mũi làm ai thấy đều thèm nhỏ dãi.

Rượu quá ba tuần, Trần Đại Lực nghe tiếng chúc thọ đầy tai, mặt mày cũng vui tươi đỏ rực. Tuyết Nương mặc bộ váy mới, vẽ mắt điểm môi trông càng thêm thướt tha yêu kiều, quyến rũ nhân tâm. Nàng chọn ra mấy cái bánh đẹp nhất cho vào đĩa, định bụng dâng lên cho bọn Trần Đại Lực Bành Lục.

“Chờ đã.” Lục Thiếu Vi nói.

Cả bữa tiệc Lục Thiếu Vi không mở miệng nói câu nào, chỉ ngồi một bên chậm rãi uống rượu. Lúc này gã lên tiếng quá đột nhiên làm tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt.

Tuyết Nương ngẩn người, cười nói: “Bánh bao nguội khó ăn lắm, phải nhân lúc còn nóng…”

Lục Thiếu Vi rung ống tay áo to rộng, thong thả nói: “Nương tử có thọ lễ dâng lên, ta cũng có.”

Dứt lời, gã giơ tay vỗ vỗ hai cái, Nhị Cẩu Tử được lệnh từ trước vội ôm một cái bình đi ra. Lục Thiếu Vi nhận bình, gỡ mảnh vải đỏ phủ phía trên, một mùi hương thanh nhẹ lập tức bay thoang thoảng khắp phòng.

Trần Đại Lực hứng thú bừng bừng hỏi: “Tiên nhân, đây lại là tiên vật gì thế?”

Lục Thiếu Vi cười đáp: “Không phải tiên vật gì cả, chỉ là ít nước ép từ củ sắn dây thôi, bổ huyết ích khí, thích hợp để giải rượu. Gột hết mùi rượu đi lại ăn món ngon của nương tử, nhất định càng thêm ngon miệng.”

Gã giới thiệu xong, mọi người quả nhiên nhận ra vị ngọt đắng nhàn nhạt của rễ sắn. Có người theo lệnh đi ra rót cho mỗi người trên bàn tiệc một lưng chén nước ép sắn dây màu nâu nhạt. Lục Thiếu Vi nâng chén của mình lên ngửa đầu uống một hơi, mọi người thấy thế cũng đều uống cạn, chỉ có mình Tuyết Nương là vẫn do dự đứng đó.

Lục Thiếu Vi nhìn nàng hỏi: “Vì sao nương tử không uống?”

Tuyết Nương cụp mắt tránh ánh mắt Lục Thiếu Vi, miễn cưỡng uống cạn rồi tiếp tục dâng bánh bao của nàng lên. Mọi người vừa ăn uống vừa trò chuyện vui vẻ. Không bao lâu sau, bên ngoài vang lên từng trận ồn ào, Trần Đại Lực uống say đến mức khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt mờ mịt hỏi: “Tiếng gì thế?”

Lão lung lay đứng lên, còn chưa kịp đứng thẳng đã ôm bụng cúi người rên rỉ kêu đau. Mọi người toan chạy tới dìu, lão chợt kêu thảm một tiếng rồi ngã sấp xuống đất, cái bàn trước mặt cũng lật úp theo, chén rượu thức ăn bánh bao lăn lóc khắp nơi. Chẳng bao lâu sau, Trần Đại Lực im bặt, mặt úp sấp xuống đất không cử động nữa.

Bành Lục là người thứ nhất lấy lại phản ứng, vội kêu lên một tiếng “Đại ca”, nhưng mới đi được mấy bước gã cũng cảm thấy đau bụng, liền khó tin quay đầu nhìn Tuyết Nương, hô lớn: “Đồ tiện nhân! Trong bánh bao có độc!”

Đột nhiên, phải đến phân nửa người ngồi trên bàn tiệc đều rên rỉ kêu đau, nhưng không có ai lập tức ngã xuống như Trần Đại Lực.

Tuyết Nương sợ tới mức lảo đảo đỡ bàn, vừa lắc đầu vừa nói: “Không phải… Ta rõ ràng không có…”

Lục Thiếu Vi đúng lúc đứng ngay sau lưng nàng, duỗi hai tay đỡ cho nàng đứng vững. Nàng giật mình một cái, đột nhiên xoay người nhìn Lục Thiếu Vi: “Là, là ngươi…”

Tiếng vang bên ngoài càng lúc càng lớn hơn, mơ hồ nghe được cả tiếng chém giết.

Có điều trong phòng tiệc này không còn ai có tâm tình đi xem xét, hơn phân nửa người ôm bụng lăn lộn dưới đất, trong số những người còn lại, người thì bất tỉnh nhân sự, người không sao thì choáng váng không biết nên làm thế nào, sợ bị liên lụy nên kéo nhau bỏ chạy ra ngoài.

Lục Thiếu Vi ung dung nhìn nàng, cười hỏi: “Ta? Ta thì làm sao?”

Tuyết Nương đúng là không thể nói chính xác gã đã làm gì, nàng chuẩn bị hai loại bánh bao mừng thọ, nhưng chỉ bỏ thuốc mê vào trong bánh nhân thịt, ai ăn vào đều ngã xuống bất tỉnh, chờ đến khi người bên ngoài xông vào thì trong này đã không còn ai đủ sức chống cự. Nàng còn cố ý nhắc nhở Lục Thiếu Vi sợ gã ăn nhầm. Nếu nói Lục Thiếu Vi động tay động chân vào thứ gì thì chỉ có thể là vò nước ép sắn dây kia, nhưng tất cả mọi người đều uống nước, bản thân Lục Thiếu Vi cũng uống, tại sao lại có người đau bụng có người không đau?

Chính Tuyết Nương đã căng da đầu uống hết chén nước sắn, đúng thật là vị rễ sắn không sai, hơn nữa nàng cũng không đau bụng. Rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Tiếng động bên ngoài càng lúc càng lớn, Lục Thiếu Vi liếc ra bên ngoài một cái lại nhìn Tuyết Nương thấp thỏm lo âu, nói: “Chắc ngươi đã thông đồng sẵn với họ rồi nhỉ, thừa dịp Nhan Trừng dẫn người ra ngoài, tình nhân và người bên Tây trại sẽ tấn công vào đây, ngươi thì đánh thuốc sẵn, nội ứng ngoại hợp cực kỳ kín kẽ.”

Tuyết Nương bị gã bắt bài thì toàn thân run rẩy, ngã ngồi xuống đất mờ mịt nói: “Làm sao ngươi biết được…”

“Vừa xác định thôi,” Lục Thiếu Vi nhỏ giọng, “Ta luyện đan dược có trộn vàng vào thuốc, lượng không nhiều lắm nhưng sẽ tích tụ dần trong cơ thể. Sắn dại vốn không có độc, nhưng lại tương khắc với vàng sinh ra kịch độc. Nếu ngươi thật sự thành tâm quy phục Trần Đại Lực, tại sao lại không ăn ‘tiên đan’ mà lão cho?”

Tuyết Nương nghẹn ngào nói: “Ta không có cách nào khác… Con ta… con ta đang ở trong tay họ…”

Lục Thiếu Vi ngồi xổm xuống, dùng âm lượng nhẹ đến không thể nhẹ hơn nói: “Ta có thể giúp ngươi, nhưng ngươi cũng phải giúp ta việc này nhé…”

“Cẩn thận!” Tuyết Nương hô lớn.

Lục Thiếu Vi còn chưa kịp quay đầu thì đã bị một lực cực lớn xô ngã xuống đất, cổ bị bóp chặt suýt thì không thở được. Bành Lục mang sắc mặt dữ tợn, một nửa là đau nửa kia là hận, gã biết bụng đau đến mức này chắc chắn là không sống nổi, nhưng trước khi chết kiểu gì cũng phải kéo theo một cái đệm lưng.

Người sắp chết bộc phát ra sức lực rất kinh khủng, tay chân Lục Thiếu Vi vốn nhỏ gầy, cơ bản không thể chống cự được.

Tuyết Nương cũng chỉ là phụ nữ yếu ớt, tay chân mềm như sợi mì, khó khăn lắm mới nâng lên một bình rượu định đập vào đầu Bành Lục. Gã thấy thế tạm thời buông lỏng Lục Thiếu Vi ra để bóp chặt cổ tay Tuyết Nương, bình rượu rơi xuống đất vỡ tan tành, Tuyết Nương bị gạt qua một bên, đầu đập vào chân bàn choáng váng đầu óc.

Trước mắt Lục Thiếu Vi vẫn đen sì sì, chỉ nhân cơ hội ra sức thở hổn hển mấy hơi, cổ họng đau đớn nóng rát. Không chờ Lục Thiếu Vi bò dậy, Bành Lục lại nhào lên bóp chặt cổ đối phương lần nữa.

Lục Thiếu Vi giãy giụa hai chân, cảm thấy có lẽ hôm nay mình phải bỏ mạng ngay chỗ này rồi. Trong lúc giãy gã vẫn còn hơi sức nghĩ thầm: Nhan Trừng, con mẹ nó ngươi chết ở xó nào rồi thế?

Nhan Trừng chạy về phía tây nửa ngày chẳng qua chỉ để che giấu tai mắt người ngoài, sau đó vòng một vòng lớn về sau trại nhà mình tìm chỗ ẩn nấp. Lý do hắn dùng để giải thích với cấp dưới là biết người ở Tây trại có âm mưu, muốn nấp ở đây đề phòng bọn người kia đánh lén. Vậy là bọn họ chia nhau vài người nấp vào một chỗ, mài đao soàn soạt, bày sẵn trận địa đón địch.

Trong trại cực kỳ náo nhiệt, bọn họ ở bên ngoài hứng gió lạnh chờ, chờ đến mức nôn nóng bốc hỏa.

Nhan Trừng có hơi căng thẳng, hắn mang chiếc mặt nạ Lục Thiếu Vi đưa cho, lộ ra đôi mắt lòe sáng tựa như con sói giấu mình trong bóng tối chờ đợi con mồi.

Chẳng bao lâu sau nhóm thổ phỉ bên Tây trại cũng sờ soạng bóng đêm mà tới, vừa vặn bị bọn Nhan Trừng chặn đường tiêu diệt.

Bọn họ lao vào đánh nhau ngay ngoài cổng trại, kẻ đứng ngay sân nhà thông thuộc địa hình đương nhiên phải chiếm thế thượng phong hơn hẳn mấy tên xa lạ tới đánh lén, cho dù bên kia cũng toàn đạo tặc hung hãn thì tình thế vẫn chẳng tốt hơn là bao. Hiện giờ Nhan Trừng không còn là gã công tử giàn hoa ăn chơi trác táng ngày xưa nữa, chuôi đao dính đầy máu tươi trơn trượt, suýt nữa thì cầm không chắc đánh rơi đao xuống đất.

Nhan Trừng vẫn luôn chú ý động tĩnh bên trong sảnh chính, thấy bên này đã sắp kết thúc rồi, quân Tây trại bị chém như chém dưa xắt rau, kinh hồn táng đảm kêu cha gọi mẹ mau chóng rút đi, hắn liền phân phó thủ hạ một tiếng rồi dẫn một nhóm người nhỏ nhanh chóng quay vào trong trại.

Vì quá nóng nảy mà hắn còn trực tiếp phóng ngựa đá văng cửa trại khép hờ, một đường ra roi thúc ngựa trở về.

Đúng như Lục Thiếu Vi tính toán, ngoại trừ một số ít người trốn tứ tán bên ngoài, những người còn lại phàm là thân cận với Trần Đại Lực đều được gã cho ăn đan dược, lúc này toàn bộ đều trúng độc ngã xuống, không chết cũng không còn sức phản kháng. Những người còn lại thì trúng thuốc mê của Tuyết Nương nên ngã trái ngã phải la liệt khắp nơi.

Nhan Trừng cầm đao xông vào, sốt ruột tìm kiếm bóng dáng Lục Thiếu Vi.

Hắn bắt gặp Tuyết Nương ngã sóng soài một bên và Lục Thiếu Vi liên tục giãy giụa hai chân, cùng với Bành Lục đang ngồi trên người gã ra sức bóp cổ. Trong một nháy mắt, toàn bộ máu trong người Nhan Trừng như đông cứng lại, đầu óc nổ đùng một tiếng.

Hắn không có một chút suy nghĩ hay do dự nào, hai tay cầm chặt chuôi đao hung hăng chém xuống.

Ở thời điểm Lục Thiếu Vi cho rằng mình chết đến nơi rồi thì đột nhiên hô hấp thông thuận trở lại. Gã bị dòng máu nóng bỏng tanh hôi tạt đầy mặt, màn sương đen kịt bao phủ trước mắt lập tức tan biến. Lục Thiếu Vi ngơ ngác nhìn thi thể Bành Lục không đầu ngã vật bên cạnh, Nhan Trừng xuất hiện ngay sau lưng.

Nhan Trừng thở hổn hển như vừa phải chạy một quãng đường thật dài, trên người toàn là vết máu, thậm chí bắn bẩn cả mặt nạ.

“Khụ khụ khụ khụ khụ ——” Lục Thiếu Vi tìm được đường sống trong chỗ chết, cuộn tròn người ho tối tăm mặt mũi.

Toàn thân Nhan Trừng như bị rút hết sức lực, nhẹ buông tay cho thanh đao rơi leng keng xuống đất.
Lời tác giả:

Không phải gió lay ~ cũng không phải động cờ ~ mà là động lòng đấy ~

Ừm, cốt truyện bên này thế là hòm hòm rồi, sau này hai đứa tiếp tục ở lại ổ thổ phỉ làm đại ca đại tẩu thôi (không phải đâu)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.