Thiên Địa Nghịch Lữ - Xuân Nhật Phụ Huyên

Chương 62: Quan sơn khó vượt



Đống lửa ngã xuống cháy lan ra đống cỏ khô ở bên cạnh, trong phút chốc ánh lửa đã vút lên tận trời.

Hiện trường càng hỗn loạn, Tạ Yến Hồng càng thêm vui vẻ. Trường Ninh đã biến mất trong đám đông, trong lòng y cũng kiên định lên, bắt đầu lặng lẽ quan sát xung quanh —— Sắc mặt Hộc Luật Hằng Già âm trầm trông thấy, binh lính nhanh chóng quây thành vòng bảo vệ cho gã.

Tạ Yến Hồng thử từ từ lùi ra sau, muốn nhân dịp hỗn loạn mà lủi vào giữa rừng người.

Cổ tay đột nhiên đau nhói, hóa ra là Hằng Già đã chuẩn xác bóp chặt cổ tay y. Tạ Yến Hồng muốn vùng ra nhưng sức lực Hằng Già vẫn lớn hơn, vừa kéo y về vừa nói: “Muốn nhân loạn lạc mà bỏ chạy chứ gì?”

Tạ Yến Hồng vừa định lên tiếng phủ nhận thì Hằng Già đã tháo chiếc tù và sừng trâu đeo bên hông ra, toàn thân nó đen bóng nạm vàng khảm ngọc, cực kỳ xinh đẹp. Hằng Già kề tù và lên miệng, hít sâu một hơi thổi lên. Âm thanh hùng hồn quanh quẩn bên tai mọi người, ngay sau đó lập tức có quân lính tràn ra từ mọi phố hẻm vây chặt cả đám người lẫn súc vật rối loạn vào giữa.

Lòng Tạ Yến Hồng chùng xuống, nhìn qua khuôn mặt Hằng Già đang cực kỳ đắc thắng.

“Thất vọng lắm đúng không.” Gã nói.

Chẳng trách từ sau buổi yến tiệc gã không truy vấn thêm câu nào, chẳng trách đại tế hôm nay gã còn đưa y ra khỏi phủ, hóa ra Hằng Già đã sớm có chuẩn bị, muốn lấy Tạ Yến Hồng làm con mồi dẫn dụ kẻ lạ mặt xâm nhập vào thành Sóc Châu.

Tạ Yến Hồng hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn không khống chế được bản thân ngoái nhìn đám đông bên dưới.

Vào lúc trận rối loạn tưởng như sắp được giải quyết, phía nam Sóc Châu đột nhiên vang lên tiếng nổ. Mọi người đều ngẩng cổ nghe ngóng, chỉ thấy nơi đó ánh lửa lan tận trời, làm đỏ cả một góc chân trời chỉ vừa sập tối.

Đây là bất ngờ mà Hằng Già không dự đoán được, lúc này đến phiên gã nghiến răng nghiến lợi.

“Rốt cuộc ngươi có địa vị gì? Bày ra trận thế lớn như vậy chỉ để cứu ngươi thôi sao?” Gã oán hận nói.

Tạ Yến Hồng cũng không quá rõ làm sao chỉ một mình Trường Ninh có thể bày ra cục diện lớn đến thế. Nhân lúc tiếng vang như sấm sét nổ lên lần nữa, Tạ Yến Hồng đột ngột gạt tay Hằng Già ra. Tiếng động lần này còn lớn hơn lúc nãy, chấn động đến mức làm gạch ngói rơi xuống rào rào.

Đống cỏ khô bị bén lửa vẫn chưa tắt hẳn, gió đêm thổi càng giúp lửa cháy dữ dội hơn.

Một mũi tên từ đâu đột nhiên bay vèo tới, binh sĩ người Địch đứng bên cạnh Tạ Yến Hồng hét lên rồi ngã gục. Ngay sau đó lại có thêm mấy mũi tên sắc bén nữa, Hằng Già tinh mắt chỉ vào nóc nhà cách đó không xa, dùng Hồ ngữ quát lên: “Nơi đó!”

Tạ Yến Hồng thoáng thấy một cái bóng đen lướt qua nóc nhà mà không kịp nhìn quá kỹ. Thừa dịp mọi người nhốn nháo, y giống như một con cá trườn xuống nước, lăn nhanh một vòng rồi chui xuống gầm cái bàn chất đầy súc vật tế lễ, lại từ đầu bên kia lủi ra ngoài. Đến khi Hằng Già chỉ huy hộ vệ đi tróc nã thích khách trên nóc nhà quay đầu lại, đã không còn thấy bóng dáng Tạ Yến Hồng đâu nữa.

Gã đen mặt ra lệnh: “Phong thành!”

Cửa thành đóng rồi sẽ không khác gì bắt ba ba trong rọ, chẳng lẽ Tạ Yến Hồng còn có bản lĩnh leo tường thành nhảy ra ngoài sao?

Tạ Yến Hồng vốn cũng tưởng như vậy, cho nên dù đã chạy ra khỏi sự khống chế của Hằng Già y vẫn rất hoang mang, không biết Trường Ninh đang ở nơi nào mà chỉ có thể ghi nhớ lời Đan Mộc truyền đạt lại —— chạy thẳng về hướng nam. Trên đường đã không còn người qua lại nữa, chỉ có quân lính vội vã tới lui dập lửa. Tạ Yến Hồng vừa chạy vừa nhặt một tấm vải rách dưới đất lên trùm qua đầu, né tránh đường lớn mà luồn lách qua những con hẻm nhỏ.

Giữa cơn hoảng loạn, Tạ Yến Hồng chợt bị một người giữ chặt lấy, sau lưng y vang lên giọng Trường Ninh: “Đi bên này.”

Tạ Yến Hồng nắm chặt tay hắn, hai người không kịp nói với nhau câu nào mà chỉ lo cắm đầu chạy về phía trước. Chỗ cửa thành phía xa xa đã bị quân Địch vây kín, lửa được dập kha khá, cổng thành cũng đóng chặt không có vẻ gì là sẽ mở ra.

“Làm sao bây giờ?” Tạ Yến Hồng sốt ruột hỏi.

Trường Ninh hạ giọng: “Đi đường thủy.”

Sông Tang Kiền chảy qua thành Sóc Châu, nước sông được dẫn vào làm kênh đào bảo vệ thành. Trên tường thành xây cửa có hàng rào thép chặn kín, phần cống thông dưới nước bằng đá có cơ quan mở van lên xuống để khống chế dòng nước ra vào. Những nơi quan trọng thế này luôn yêu cầu canh phòng nghiêm ngặt không khác gì cổng thành, việc đóng mở van nước cũng cần nhiều thời gian, muốn thoát ra từ đây quả là chuyện nói dễ hơn làm.

Thế nhưng Trường Ninh nói rất chắc chắn, Tạ Yến Hồng từ trước đến nay luôn tin hắn nên không hỏi nhiều nữa. Hai người nhảy xuống nước không chút do dự, theo sông đào bơi đến chỗ cống chặn.

Thời điểm bơi dưới nước, Tạ Yến Hồng không khỏi nhớ đến lần bơi lội trước đó của mình, là một ngày xuân tuyết vừa tan lạnh lẽo khiếp người. Hiện giờ đã là cuối mùa xuân, nước không còn lạnh thấu xương nữa mà nhu hòa gột rửa hết bụi bặm trên người y.

Trường Ninh dẫn y bơi thật nhanh, trước mặt bọn họ là cửa thoát nước xây bằng đá tảng dày đặc. Đợi đến khi tiếp cận thật gần, Tạ Yến Hồng mới giật mình phát hiện ra một khối đá trong số đó đã nứt toác, lộ ra khe hở đủ cho một người chui qua. Trường Ninh nhẹ nhàng đẩy Tạ Yến Hồng theo dòng nước một phen, để ý bơi qua khỏi khe hở trước.

Trong lúc bơi qua khe hở, Tạ Yến Hồng lấy tay sờ soạng một chút thấy phần nứt vỡ rất bằng phẳng, hẳn không phải là mới có gần đây.

Hai người thuận lợi bơi qua khe nứt, lại bơi xa thêm một đoạn xa nữa mới dám trồi lên khỏi mặt nước. Quay đầu nhìn lại, dưới màn trời đen nhánh, bên trong thành Sóc Châu vẫn có ánh lửa đỏ rực và tiếng ầm ĩ không ngừng, không một ai dự đoán được hai người đã lặng lẽ trốn thoát khỏi thành mà thần không biết quỷ không hay.

Sau khi Tạ Yến Hồng lành bệnh, thân thể vẫn chưa tốt lên hoàn toàn nên bây giờ đang phải đỡ bờ sông ho khù khụ, mất sức suýt thì trượt lại xuống dưới. Trường Ninh đỡ lấy eo y rồi dùng một tay nâng y lên khỏi mặt nước. Trước mắt Tạ Yến Hồng xuất hiện một đôi tay thanh tú vươn ra giữ chặt, kéo y thẳng lên bờ.

Y ngẩng đầu kinh ngạc kêu lên: “Là ngươi! Lục Thiếu Vi!”

Lục Thiếu Vi: “Để sau rồi nói chuyện, mau chạy trước đã.”

Lúc này Tạ Yến Hồng mới nhận ra Lục Thiếu Vi đang dẫn theo Tiểu Ô. Lâu ngày gặp lại chủ nên Tiểu Ô rất kích động, bốn vó giẫm giẫm xuống đất, đầu ngựa liên tục ủi vào mặt Tạ Yến Hồng liếm láp. Y cũng cực kỳ vui vẻ vỗ vỗ cổ Tiểu Ô, lúc xoay người lên ngựa còn thuận tay vuốt ve chơi đùa mớ lông bờm trên lưng ngựa theo thói quen.

Lục Thiếu Vi cưỡi ngựa của mình, Trường Ninh ngồi phía sau Tạ Yến Hồng cùng cưỡi một con ngựa. Vốn vừa bò ra khỏi nước, còn bị gió đêm thổi vào người nên Tạ Yến Hồng khá lạnh, hiện giờ được dựa vào một thân thể khác lại nhanh chóng ấm lên.

Cưỡi ngựa một đường xóc nảy, nhưng Tạ Yến Hồng quá kiệt sức nên vẫn dựa vào lòng Trường Ninh mơ màng buồn ngủ, chỉ một lát sau thế mà thật sự ngủ thiếp đi. Đây cũng là lần đầu tiên sau khi chia xa Trường Ninh mà y có giấc ngủ chân thật đến thế, không hề mơ thấy gì, tỉnh lại còn có cảm giác như mình vừa ngủ hết một đêm.

Tạ Yến Hồng vừa mở mắt liền trông thấy dãy Hồng Đào sừng sững trong bóng đêm, thế núi gập ghềnh nhấp nhô như sóng biển. Lục Thiếu Vi đi phía trước dẫn đường cho hai người đi dọc theo chân núi. Đột nhiên Lục Thiếu Vi ghìm cương ngựa thả chậm tốc độ, cả hai con ngựa cùng chen chúc tiến vào một khoảnh rừng cây rậm rạp um tùm.

Lục Thiếu Vi điều khiển ngựa đi rất cẩn thận, rẽ trái rẽ phải, thỉnh thoảng còn lùi ra sau một đoạn. Tạ Yến Hồng nhìn ra cây cối nơi này rất rậm rạp, thân cây thô tráng, nhánh cây dày chắc, vào ban đêm càng khó quan sát hơn, chỉ cần hơi cải tạo một chút sẽ biến thành một trận pháp thiên nhiên, trong có càn khôn, ngoài dễ dàng cản bước quân địch.

Đi thêm khoảng nửa canh giờ, cảnh tượng trước mắt trở nên rộng mở thông suốt, dưới bầu trời đầy sao là một vùng đất phẳng có nhà cửa bài trí như một khu trại, bên trong đèn đuốc sáng trưng.

Lục Thiếu Vi nói: “Tới nơi rồi.”

Gã huýt một tiếng sáo sắc nhọn, chỉ chốc lát sau là cửa trại chậm rãi mở ra. Tạ Yến Hồng theo sát phía sau gã, vừa đi vừa tò mò nhìn trái nhìn phải, trông thấy bên ngoài cổng trại có vọng gác trang bị gò bắn tên, sau mỗi gò bắn đều có người sẵn sàng kéo cung lắp tên, phòng bị cực kỳ nghiêm ngặt.

Tạ Yến Hồng liếc một cái đã nhìn ra nơi này không phải một thôn trại sơn dã tầm thường, mà được gây dựng bằng phương pháp trị quân.

Vừa bước vào cửa đã có người chạy ra tiếp đón, Lục Thiếu Vi xoay người xuống ngựa, vội vã hỏi: “Đã về chưa?”

Tạ Yến Hồng nhỏ giọng hỏi Trường Ninh: “Ai về?”

Y vừa dứt lời thì bên ngoài cổng trai cũng vang lên tiếng vó ngựa dồn dập. Vài kỵ binh đang từ nơi xa tiến đến gần, người dẫn đầu mặc đồ đen đeo mặt nạ che chắn hơn nửa khuôn mặt. Hắn vừa vào trong liền xuống ngựa chạy về phía này, cổng trại cũng lập tức đóng chặt.

Tạ Yến Hồng không nhìn được khuôn mặt người nọ, nhưng thân hình thì quen thuộc đến không thể quen hơn, dù có hóa thành tro vẫn nhận ra được.

“Nhan Trừng!” Tạ Yến Hồng thất thanh hô lên.

Nhan Trừng xông thẳng tới, hai người ôm chầm lấy nhau suýt nữa cụng cả đầu. Cổ họng Tạ Yến Hồng nghẹn đắng không nói được gì, chỉ biết kích động vỗ lưng Nhan Trừng, lực mạnh đến mức làm Nhan Trừng phải xuýt xoa.

“Đi!” Nhan Trừng ôm vai y, hào hứng nói, “Vào nhà rồi nói!”

Tạ Yến Hồng vẫn chìm trong tâm trạng nói không nên lời chỉ biết gật đầu, chân vừa vừa chớm bước thì bị Trường Ninh xách cổ áo túm về, hạ giọng: “Đi thay xiêm y trước đã.”

Lúc này y mới nhớ ra mình vẫn còn mặc quần áo ướt, tuy rằng dọc đường đi áo đã hong gió khô được tám phần. Tạ Yến Hồng đánh cái hắt xì, xoa mũi nói: “Ừ, lát nữa rồi nói cũng không muộn.”

Nhan Trừng sảng khoái đáp ứng, nhân tiện sắp xếp chỗ ở cho y.

Trại phỉ đã xây dựng sửa chữa nhiều lần để mở rộng, không còn lo thiếu chỗ ở, Nhan Trừng không suy nghĩ gì đã xếp cho Tạ Yến Hồng một phòng ở riêng biệt. Trước mặt mọi người, Tạ Yến Hồng không tiện nói gì đành lầm lũi đi rửa mặt chải đầu. Sau một hồi ngâm nước nóng thay quần áo sạch sẽ, toàn thân y như được hồi sinh, tinh thần cũng phấn chấn lên không ít.

Thủ hạ của Nhan Trừng đứng ngoài chờ sẵn để dẫn y ra ngoài đại sảnh.

Tạ Yến Hồng vừa đi vừa tò mò nhìn tới nhìn lui, khu trại này thật sự rất có dáng dấp của doanh trại cấm quân nhưng còn giữ lại ba phần phỉ khí, đặc biệt là chiếc ghế đặt chính giữa đại sảnh trải một lớp da thú, hình như là da sói, đầu sói đang rũ hẳn xuống đất như nhắm mắt ngủ say.

Nhan Trừng chờ sẵn trong phòng, chỉ không ngồi trên cái ghế lót da mà ngồi bên một cái bàn thấp đặt cạnh cửa, trên bàn xếp bầu rượu và hai cái bát, một mình hắn đã độc ẩm được mấy bát.

“Tới đây.” Hắn nói.

Tạ Yến Hồng vén góc áo ngồi xuống, tay dựa vào bàn dài ngửa đầu uống cạn một chén rượu. Không ngờ rượu kia quá cay quá nồng làm y bị sặc, cổ họng như bốc cháy ho khù khụ.

Nhan Trừng cười nói: “Uống chậm thôi, thứ này không giống Thiên Nhật Xuân mềm như bông mà chúng ta uống ngày xưa đâu…”

Lời vừa ra khỏi miệng làm cả hai người đều im bặt, cơn vui sướng kích động vì gặp lại phai nhạt dần, chỉ còn hồi ức là ập tới như thủy triều. “Thiên Nhật Xuân” là rượu ngon chiêu bài trứ danh. Phàm là tửu lâu nào có “Thiên Nhật Xuân” đều treo cao tửu kỳ, đêm đến còn thắp cả đèn lên cành trúc chiếu sáng tửu kỳ bay phần phật lấp lánh như những ngôi sao.

Tạ Yến Hồng giơ tay chỉ vào chiếc mặt nạ: “Tại sao ngươi lại đeo thứ này?”

Nhan Trừng tháo mặt nạ xuống để lộ chữ xăm bên má. Tạ Yến Hồng chỉ thoáng nhìn một chút liền nhanh chóng dời ánh mắt, cúi đầu ngẩn ngơ nhìn bát rượu trống rỗng. Nhan Trừng lại đeo mặt nạ lên, lẳng lặng nhấc bình rót đầy rượu vào bát.

Lần này Tạ Yến Hồng uống rất chậm, cảm nhận vị rượu vùng bắc địa cháy bỏng đốt một đường từ cổ họng xuống dạ dày.

Nhan Trừng đã uống quen nên uống nhanh hơn Tạ Yến Hồng rất nhiều, hắn uống xong ngồi im lặng chờ y, vừa chờ vừa gõ ngón tay xuống bàn dài ngâm nga một điệu hát cũ kỹ.

“Quan sơn khó vượt, ai tiếc thương kẻ lạc đường, bèo nước gặp nhau, chỉ toàn khách tha hương ——”
Lời tác giả:

Bởi vì hôm qua không up truyện nên ngày mai sẽ up!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.