Thiên Địa Quyết

Chương 10





Chương 10
Đại Nạn Không Chết
Dịch: holakame (A Lạ)
Biên: Túy Thư Cư Sĩ (A Túy)
Nguồn: Banlonghoi

Trong khoảnh khắc, đôi môi của Thiên Vũ mím chặt, từ khóe miệng chảy ra một dòng máu đỏ chói, nhưng gã vẫn cố nén nỗi đau đớn khủng khiếp vào lòng, mạnh mẽ không phát ra âm thanh nào. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Đôi ngươi trong mắt Thiên Vũ cũng đã đỏ rực như máu, đó chính là dấu hiệu lửa giận công tâm, chứng tỏ trong lòng gã đang chứa đựng hận ý ngùn ngụt ngất trời.

Sau khi phế bỏ tứ chi của Thiên Vũ, người áo đen thấy gã vẫn kiên cường và cố chấp như trước, trong lòng tức giận, hừ một tiếng:
- Công nhận nhóc con có khí phách! Hôm nay, bản nhân sẽ không để cho ngươi chết ngay đâu, mà nhất định phải hành hạ ngươi đến chết mới thôi!
Nói xong, hắn vung tay trái đánh ra một chưởng vào ngực Thiên Vũ, tuy lực lượng hết sức mạnh mẽ nhưng rất có chừng mực, đủ cho gã không bị đánh chết đi, mà chỉ gần như cắt nát một bộ phận tâm mạch mà thôi.
Người áo đen lại cười âm độc, buông tay ra cho Thiên Vũ lăn đùng xuống đất. Một cảm giác đau đến thấu xương truyền khắp cơ thể gã, làm cho gã không khỏi run rẩy co giật, nghiến răng trèo trẹo, ánh mắt cũng dần trở nên mờ hồ.
Nhìn Thiên Vũ quằn quại trên mặt đất, người áo đen lại âm hiểm cười:
- Đừng nóng vội! Nhóc con không có cơ hội chết ngay được đâu! Tiếp theo, bản nhân sẽ cho ngươi nhấm nháp tư vị bị lửa đỏ thiêu thân!
Thân thể Thiên Vũ chấn động, cố gắng ngóc đầu nhìn người áo đen, miệng tuy không thể nói, nhưng ánh mắt lại chất chứa vô cùng oán độc, tựa như một lưỡi đao sắc bén, làm cho người áo đen bất giác phải quay đầu, không muốn đối diện với ánh mắt của gã.
Nhìn thoáng qua, thấy được bóng người lố nhố càng lúc càng gần, người áo đen cũng không chần chờ nữa, nhẹ nhàng tung cước đá bay thân thể Thiên Vũ vào trong đại viện đang hừng hực lửa hồng.
Rồi sau đó, hắn cũng không lưu lại nữa, thân hình như quỷ mị lóe lên rồi biến mất, trong nháy mắt đã không còn tung tích.
Thiên Vũ bất tri bất giác bị đá bay vào trong đại viện, đập lên một cây cột to, thân thể bị chấn động rồi rơi xuống. Cùng lúc đó, cây cột cháy đã nham nhở do va chạm với Thiên Vũ nên gãy lìa, kéo theo phòng ốc cùng gạch ngói lung lay ầm ầm một trận rồi hoàn toàn sụp xuống.
Thân thể của Thiên Vũ sau khi rơi xuống đất còn lăn thêm vài vòng mới bất động. Trên mặt đất, khắp nơi đều có tàn lửa thiêu đốt, cũng may chỗ gã lại không quá mãnh liệt, chỉ làm cho gã bị phỏng một chút mà thôi.
Giờ phút này, Thiên Vũ đã lâm vào hôn mê, chút sinh cơ còn sót lại cũng đang từ từ tiêu biến.
Tứ chi bị thương nặng không làm gã mất mạng, nhưng một chưởng đánh lên ngực của người áo đen kia mới là đòn sát thủ, trực tiếp đưa gã đến tuyệt địa.
Một chưởng này người áo đen xuất ra cực kỳ có chừng mực, nên cũng không lập tức lấy mạng của gã, ác tâm muốn nướng gã trên lửa hồng. Nhưng hắn cũng không biết, trước ngực Thiên Vũ lại có một viên đan châu gần tháng nay luôn nằm ngay chỗ trái tim.
Chính vì vậy, một chưởng vốn không làm nguy hiểm tính mạng nọ, nhưng trong lúc vô ý lại đánh vào đan châu, làm nó biến thành một mũi ám khí trực tiếp bắn thẳng vào trái tim, là vị trí yếu ớt nhất của Thiên Vũ, tạo nên một kích trí mệnh.
Vốn viên đan châu được Thiên Vũ dùng dây vải bao quanh, mang ở trên người, không thể nào rơi xuống. Nhưng chưởng lực của người áo đen không nhẹ, lại thêm đan châu cứng rắn vô bì, sau khi bị ngoại lực đánh vào thì lại dễ dàng thoát ra sự trói buộc của mấy lớp vải mỏng, biến thành lợi khí giết người, đục thủng da thịt của Thiên Vũ, chỉ để lại một vết thương rất nhỏ trên lồng ngực gã.
Lại nói, không lâu sau khi người áo đen biến mất, dân chúng ở quanh đó mới lục tục chạy tới. Mọi người đều mang theo đồ dập lửa, chạy tới cứu hỏa. Cuối cùng, tuy không thể dập tắt hoàn toàn trận lửa lớn này, nhưng vẫn phát hiện ra Thiên Vũ đã thoi thóp trong đại viện, cùng với đám người Vân Báo đã bị hỏa thiêu đen xì.
Vân Ảnh Môn vốn là thần bảo vệ cho bình an trong con mắt dân chúng quanh vùng. Không ai nghĩ nơi đây lại có thể phát sinh tình huống thế này, lại càng không thể tiếp nhận sự thật tàn khốc trước mắt.

Xong sự việc đã rành rành thế kia, dân làng dù rất đau xót nhưng cũng không tránh khỏi phải đối mặt với thực tế. truyện copy từ
Sau khi bàn bạc đơn giản, ai nấy đều đưa mắt nhìn lên người Thiên Vũ, nhất trí mang gã đến Hồi Xuân Đường, muốn gã có thể hồi phục để hỏi cho rõ, Vân Ảnh Môn cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
Chủ ý đã quyết, mọi người lập tức hành động, bèn phân công một nhóm người khiêng Thiên Vũ vẫn đang hôn mê đến Hồi Xuân Đường cấp cứu trước, những người còn lại thì canh giữ bên ngoài Vân Ảnh Môn, đến khi ngọn lửa tắt hẳn thì tiến hành dọn dẹp.
Hai mươi năm trời với biết bao ký ức, Vân Ảnh Môn từ nay đã hoàn toàn xóa sổ. Điều này khiến cho rất nhiều người dân xung quanh thương tâm, đau xót.
Trong đó, có người nhà của sáu vị đệ tử cũng khóc đến chết đi sống lại. Người nào cũng không nghĩ sẽ đối mặt với loại đả kích như thế này.
Gió nhẹ nổi lên, duyên trần đã dứt, những âm thanh náo nhiệt xôn xao của ngày nào trong phút chốc đã lìa xa, chỉ có những tiếng thở than thương tiếc cùng những nỗi đau xót tột cùng còn lưu lại mà thôi.
Bóng đêm ập xuống, dân chúng quanh đó dù không muốn cũng phải chậm rãi rời đi một cách buồn bã. Mặc dù rất khổ tâm, nhưng cuộc sống của bọn họ còn ở phía trước. Nhân sinh, dù thế nào cũng không chỉ có biệt ly…
Trời đã hoàng hôn, ánh tà dương xuyên qua khe cửa sổ, chiếu thẳng vào vách tường trong phòng. Tại Hồi Xuân Đường, trên giường gỗ, Thiên Vũ vẫn nằm đó không động tĩnh, còn Tiểu Cửu lại đang ngồi ngủ gà ngủ gật bên cạnh.
Đột nhiên, một ngón tay của Thiên Vũ chợt khẽ run lên, rồi sau đó lại tiếp tục bất động.
Một lúc lâu sau, những ngón tay của Thiên Vũ lại co giật rất khẽ. Lúc này, tốc độ tăng lên không ít, làm cho Tiểu Cửu gà gật bên cạnh giật mình bừng tỉnh, vẻ mặt đầy mong chờ chăm chú nhìn Thiên Vũ, phát hiện ra, dường như gã có dấu hiệu sắp tỉnh lại. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Thêm một khoảng thời gian nữa, Thiên Vũ đột nhiên tỉnh dậy, ánh mắt mê man nhìn lên nóc nhà, ngơ ngác tựa hồ còn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Bên cạnh, Tiểu Cửu rất kích động, nhưng lại cố gắng hạ giọng, sợ kích thích tâm thần Thiên Vũ, nói bằng một giọng hết sức nhẹ nhàng mềm mỏng: Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
- Thiên Vũ, mi đã tỉnh dậy rồi hả? Ta là Tiểu Cửu đây!
Nghe âm thanh truyền đến, ánh mắt như bị sương mù bao phủ của Thiên Vũ dần dần thanh tỉnh, tinh thần cũng dần hồi phục. Gã đưa mắt mê man nhìn qua Tiểu Cửu một hồi lâu, thần sắc mới lộ ra vẻ kinh ngạc, khó nhọc mở miệng:
- Ta làm sao lại ở nơi này?
Tiểu Cửu thấy Thiên Vũ đã tỉnh táo lại, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cảm khái nói:
- Mi đó! Thật sự là mạng lớn mà! Mi đã hôn mê hơn một tháng rồi đó!

Mặt Thiên Vũ khẽ co giật, kinh dị nói:
- Một tháng ư? Ta… ta…!
Khẽ lắc lư đầu, Thiên Vũ mới phát hiện thân thể lúc này cứng đờ, tứ chi hoàn toàn không cử động được. Điều này làm cho gã nhất thời nhớ lại những cảnh tượng trước khi hôn mê.
Ngay lập tức, trí nhớ ở đâu bất ngờ ào ạt như nước lũ mạnh mẽ tràn về não bộ của Thiên Vũ, cảnh tượng bi phẫn khắc cốt ghi tâm ngày hôm đó làm gã kích động, kinh hoàng bật thốt:
- Vân Ảnh Môn thế nào rồi? Môn chủ bọn họ thế nào rồi?
Tiêu Cửu do dự tần ngần một lúc mới nói:
- Mi đã nhớ lại chưa? Chuyện ấy đã xảy ra hơn một tháng rồi! Ai nấy đều trông ngóng mi tỉnh lại, muốn mi nói cho nghe cuối cùng ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì?
Thiên Vũ hoảng sợ biến sắc, những lời của Tiểu Cửu làm gã như rơi xuống địa ngục. Như vậy, những ký ức trong đầu gã chắn chắn không phải là mộng ảo mà là chuyện đã thật sự xảy ra.
Khi vừa tỉnh dậy, hồi tưởng lại toàn bộ sự tình, Thiên Vũ luôn luôn mong muốn van xin, đây chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng thôi.
Nhưng bây giờ, những gì Tiểu Cửu đã nói đã chứng minh ký ức của gã là thật, xác minh sự thật tàn khốc kia đã xảy ra.
Nhìn ánh mắt và bộ dáng ngơ ngác ngẩn người của Thiên Vũ, Tiểu Cửu cũng đoán được tâm tình của gã, liền an ủi:
- Chuyện đã xảy ra rồi, mi cũng đừng quá mức thương tâm. Mặc dù Vân Ảnh Môn đã mất, nhưng mi vẫn còn sống, đây cũng là một điều may mắn! Mi phải cố gắng quý trọng! Tính mạng mới là quan trong nhất!
Thiên Vũ không nói một lời, nước mắt lặng lẽ chảy xuôi, cả người chết lặng, tâm tình thê lương bi thảm toát ra vô cùng vô tận.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.