Quyển 3 - Phi Long Tại Thiên
Chương 100
Vì tình yêu mà chiến!
Dịch: A Bư - Biên: A Tút
Nguồn: Banlonghoi
Thiên Vũ phẫn nộ nhìn Dạ Thánh Vũ, từ thân thể gã bùng lên một quầng sáng đỏ rực, vô tận sát khí lan tràn ra tứ phía, biến không gian xung quanh trở thành một vùng sặc xụa lệ khí giết chóc, khiến Dạ Thánh Vũ không tự chủ được phải lùi về phía sau một bước.
Ngay sát na đó, Thiên Vũ động, lập tức thân hình gã đã vọt tới bên cạnh Hoa Thanh, trợn trừng cặp mắt lạnh lẽo nhìn Dạ Thánh Vũ, gằn giọng:
- Đồ khốn nạn đáng chết!
Dạ Thánh Vũ bị sát khí lợi hại của Thiên Vũ bức lui, tâm thần thoáng chút phân vân, né tránh ánh mắt của gã rồi hừ lạnh:
- Chỉ bằng ngươi? Còn chưa có cái bản lĩnh đó đâu!
Thiên Vũ lãnh khốc:
- Ta mặc xác nhà ngươi là ai, từ bây giờ, ta thề sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!
Thiên Vũ bước tới một bước, lửa giận ngất trời, như một dã thú trọng thương bừng lên thú tính, trong mắt gã ngoại trừ giết chóc ra là một mảnh trống rỗng.
Vốn cái chết của Trịnh Vân đã khiến Thiên Vũ kích động vô cùng. Mà nay, Hoa Thanh lại bị Dạ Thánh Vũ đánh cho trọng thương. Việc bất tường xảy ra dồn dập như vậy, bảo gã làm sao nuốt cho trôi nỗi uất hận này?
Những người mà Thiên Vũ quan tâm cứ lần lượt chết đi, chỉ còn mỗi Hoa Thanh. Nàng bây giờ là người thân duy nhất của gã, nên gã vô cùng quí trọng, bất cứ ai cũng không được phép tổn thương nàng. Nhưng Dạ Thánh Vũ kia lại chọc vào sự cấm kỵ trong lòng Thiên Vũ, chẳng khác nào đã nhổ đi vảy ngược của rồng?
Chính vì vậy, Thiên Vũ phẫn nộ gần như mất trí cũng là điều dễ hiểu! Gã, còn có thể buông tha Dạ Thánh Vũ được hay sao?
Khẽ nhíu mày, Dạ Thánh Vũ cười một cách âm độc và tàn khốc:
- Hề hề..! Ngươi đã muốn chết, vậy bản công tử sẽ thành toàn cho ngươi!
Hoa Thanh nhìn tấm lưng rộng lớn của Thiên Vũ, tâm tình biến đổi liên tục, vừa hạnh phúc tràn trề, lại vừa lo lắng bất an, buột miệng thốt lên: Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
- Thiên Vũ, nhất định phải cẩn thận! Hắn là Dạ Thánh Vũ đến từ thành Huyền Thiên, có biệt hiệu là Quỷ Công Tử, thực lực rất mạnh, xếp vào hàng năm đệ tử Ngoại môn xuất sắc nhất đó!
Thiên Vũ vẫn lạnh nhạt:
- Hắn có phải là kẻ mà người kia nói không nên đụng vào hay không?
Hoa Thanh nặng nhọc trả lời:
- Phải!
Thiên Vũ cười gằn:
- Yên tâm! Ta sẽ khiến cho hắn vĩnh viễn biến mất trên cõi đời này!
Dạ Thánh Vũ nhướng mày, phẫn nộ cười:
- Khẩu khí thật là lớn! Ngươi nghĩ ngươi là ai kia chứ?
Thiên Vũ mở miệng, âm thanh tràn đầy sự lạnh lẽo băng giá, như ngàn lưỡi đao sắc bén xuyên tim:
- Với ngươi.. Ta là Tử Thần!
Ngay lập tức, một cỗ khí lãng dữ dội từ thân thể Thiên Vũ bắn ra, khiến đất đá xung quanh vỡ vụn, rồi tung tóe lên trời, lơ lửng trôi giữa không trung, tựa như có một lực lượng vô hình nào đó đang nắm giữ vậy.
Nhãn thần Dạ Thánh Vũ thoáng nét kinh dị, sắc mặt trầm đi. Hắn rõ ràng cảm giác được, khí thế của Thiên Vũ không ngừng tăng lên, như một quả núi sừng sững đè ép xuống đầu của hắn.
Lúc này, một số đệ tử Ngoại môn đã phát hiện tình huống bất thường ở nơi đây, vội vã kéo đến, lập tức giật mình hô hoán, khiến cho hàng loạt đệ tử khác cũng nháo nhào tụ tập lại.
Thiên Vũ tựa hồ không nhìn thấy, không nghe thấy, cứ không nhanh không chậm tiến về phía Dạ Thánh Vũ. Mỗi bước chân gã dẫm lên mặt đất, đá sỏi nát vụn bay lên, trôi nổi trong hấp lực từ chân khí của Thiên Vũ.
Cảnh tượng như vậy thật đáng kinh ngạc, ngay cả Dạ Thánh Vũ cũng sầm mặt ngưng trọng hẳn đi.
Đứng bên ngoài, đám đệ tử xem trận chiến này càng lúc càng khiếp hãi đối với lực lượng mà Thiên Vũ đang thể hiện. Trước đây, gã là một kẻ khá nổi danh tại Phân đường Thiết Thạch, được không ít thế gia để mắt đến. Nhưng không nghĩ chỉ qua vài ngày, thực lực của Thiên Vũ lại đề thăng một cách kinh khủng như vậy, quả thật nếu không tận mắt thấy thì khó mà tin được. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Tựa hồ cảm nhận được khí thế cường đại này, xung quanh đám người bu lại xem trận đấu, đã xuất hiện vài thân ảnh quen thuộc.
Đầu tiên là Ngô Thiên Hạo. Hắn vốn đang ở góc trái quảng trường, cảm ứng được nơi này có một luồng khí lưu cường đại bùng nổ, liền vội vàng chạy đến kiểm tra, ngay lập tức đã được chứng kiến một cảnh tượng kinh người.
Lách qua đám đệ tử đang đứng chỉ trỏ, Ngô Thiên Hạo cấp tốc vọt lại chỗ Hoa Thanh, thấp giọng hỏi:
- Chuyện gì đã xảy ra vậy, hình như cô đang bị thương không nhẹ!?
Hoa Thanh thở dài:
- Là Dạ Thánh Vũ gây ra..!
Sắc mặt Ngô Thiên Hạo lập tức hết sức khó coi, quay đầu nhìn Dạ Thánh Vũ trong sân, than nhẹ, có vẻ hắn cũng biết lai lịch của tên này.
Lúc này Tần Lạc Xuyên cũng đã chạy tới, bên cạnh là thiếu nữ áo trắng che mặt.
Hai người nọ sau khi thấy rõ tình huống trong sân, trong ánh mắt đều toát ra vẻ kinh ngạc và khó xử.
Họ vừa đưa mắt nhìn nhau thì cũng phát hiện ra Ngô Thiên Hạo, bèn đi tới hỏi han.
- Chuyện gì thế?
Ngô Thiên Hạo ngần ngừ một lúc rồi mới nói:
- Là Dạ Thánh Vũ đánh trọng thương Hoa Thanh, chọc giận Thiên Vũ, đại để là như thế...
Tần Lạc Xuyên nhìn Hoa Thanh, rồi lại nhìn Thiên Vũ đang bừng bừng lửa giận đằng xa, sắc mặt đầy phức tạp:
- Trịnh Vân chết đã làm hắn đau lòng rồi, giờ lại thêm Hoa Thanh trọng thương, chuyện này chỉ sợ khó mà dàn xếp cho được.
Ngô Thiên Hạo nhìn qua chỗ Thiên Vũ, rồi ngần ngừ:
- Với tình trạng của hắn hiện tại, sợ là nói gì cũng không lọt vào tai đâu!
Cô gái áo trắng che mạng đột nhiên lên tiếng:
- Vậy cứ để cho hắn phát tiết đi. Các người chỉ cần khống chế kết cục cho tốt là được!
Tần Lạc Xuyên không nói gì, đưa mắt nhìn quanh, bất ngờ phát hiện ra Nguyệt Hiểu Nhã đang đứng đằng sau đám đệ tử, ánh mắt vô cùng kỳ dị mà nhìn chăm chăm Thiên Vũ, tựa hồ cũng bị thực lực mà hắn thi triển làm cho chấn động.
Chỉ sau có mấy ngày, mà Thiên Vũ dường như đã biến đổi thành một người hoàn toàn khác. Ngay cả kẻ thân mật với gã nhất là Hoa Thanh cũng còn khiếp sợ, thì những người khác làm sao không giật mình cho được.
Thu ánh mắt lại, Tần Lạc Xuyên nhăn nhó:
- Bất kể Thiên Vũ hay là Dạ Thánh Vũ, sau lưng đều có bối cảnh, ai mà bị thương ta cũng thật là khó xử a!
Cô gái đeo mạng lạnh nhạt:
- Cứ công bằng mà làm, không thẹn với lòng là được!
Tần Lạc Xuyên ão não cười, thở dài không nói!
Giữa sân, Dạ Thánh Vũ thấy Tần Lạc Xuyên xuất hiện, chân mày khẽ nhíu, nhưng thấy y cũng không nhúng tay vào, mới thoáng an tâm. Hắn không cố kỵ đón nhận ánh mắt phẫn nộ của Thiên Vũ, cười lạnh:
- Phân đường không cho dùng binh khí đánh lén nhau, nhưng không hề cấm đệ tử trao đổi luận bàn! Ngày hôm nay, bản công tử sẽ cho ngươi biết, trêu chọc ta là một chuyện vô cùng ngu xuẩn!
Thiên Vũ thờ ơ:
- Không dùng binh khí đánh lén? Ta đây đường đường chính chính trước mặt mọi người đánh cho ngươi đui què mẻ sứt, tứ chi tàn phế thì sao!
Dạ Thánh Vũ hừ lạnh:
- Chỉ sợ ngươi không có cái bản lĩnh đó!
Thiên Vũ lãnh khốc:
- Thử đi rồi biết!
Dứt lời, tay phải đã đã vung lên, Tà Nguyệt loang loáng, trong nháy mắt ngưng tụ đao mang, kéo theo đám đá vụn đang lững lờ giữa không trung tụ lại thành một trụ đá to lớn chừng năm trượng, hùng hổ phóng thẳng về phía Dạ Thanh Vũ.
Dạ Thánh Vũ cười nhạt, đồng thời cũng huy chưởng phản kích. Một cái cự đại thủ ấn trắng như tuyết đột ngột xuất hiện, nghênh đón đòn tấn công của Thiên Vũ.
Ngay lập tức, trụ đá to lớn rùng rùng nát vụn, lộ ra đao mang sắc bén cương mãnh bên trong, hung hăng bổ vào chưởng ấn, chém toạc nó ra thành năm bảy mảnh.
Dạ Thánh Vũ ánh mắt hơi rụt lại, tỏ ra bất ngờ, nhưng cũng kịp thời vung tay chấn nát đao mang, thân thể cũng theo đó lộn ngược ra sau, phi thân lên không.
Nhìn chằm chằm Thiên Vũ, Dạ Thánh Vũ hàn khí rạt rào, lãnh đạm:
- Chỗ này quá nhỏ, giỏi thì cùng ta lên võ đài giữa quảng trường đấu một trận, miễn cho ngươi thua rồi không phục!
Thân hình Thiên Vũ đột nhiên cũng từ từ bay lên, không hề tỏ ra thua sút:
- Đi thì đi, ta sẽ cho ngươi tâm phục khẩu phục. Dùng máu tươi và sinh mạng của ngươi để đền bù cho sai lầm ngu ngốc ngày hôm nay!
Trong giọng nói sắc bén lộ ra sát khí kinh thiên. Thiên Vũ lúc này đã không thèm che giấu tâm tư của gã nữa rồi!
Dạ Thánh Vũ hừ một tiếng, chuyển thân mấy cái đã vọt xa trăm trượng, đi tới chính giữa quảng trường rộng lớn và trống trải!
Thiên Vũ cũng theo sát sau hắn, hạ thân cách Dạ Thánh Vũ chừng ba trượng, trong ánh mắt lạnh như băng lộ ra một tia tàn khốc gai người!
Chớp mắt sau, đông đảo đệ tử đã lục tục kéo tới, mà đám đang luyện võ trên quảng trường cũng dừng tay, vây quanh võ đài, tạo thành một vòng tròn cực lớn, nhìn chằm chằm vào chính giữa.
Tần Lạc Xuyên và Ngô Thiên Hạo cũng đã đến. Hoa Thanh thì được cô gái áo trắng đeo mạng nâng đi, khí sắc của nàng lúc này đã khá hơn rất nhiều!
Nhìn bốn phía xung quanh, Dạ Thánh Vũ ngạo nghễ:
- Đến đây nhóc con, cho ta xem ngươi đã học được những gì!
Hắn chắp tay trái để sau lưng, tay phải thì thõng xuống, bình tĩnh và thong dong, tựa hồ không xem gã ra gì cả!
Chỉ thấy Thiên Vũ cười băng lãnh, Tà Nguyệt Loan Đao trong tay lóe lên sắc đỏ, phá không mà ra.
- Cũng đủ giết ngươi!
Bốn chữ ngắn gọn, lạnh lùng mà tàn khốc, bộc lộ sự hận thù và lửa giận ngất trời trong lòng gã.
Nhìn Loan đao lao vụt đến, Dạ Thánh Vũ khinh thường:
- Thật cuồng vọng! Ngươi cho rằng ngươi có thể giết ta?
Một chưởng vung ra, Huyền Hàn Chưởng ở không trung ngưng tụ thành một bàn tay to lớn, định mạnh mẽ đánh bay Loan đao của Thiên Vũ.
Nhưng mà Dạ Thánh Vũ và đám đông vây quanh lập tức kinh ngạc khi thấy, Loan đao không văng đi như tưởng tượng mà đột ngột chuyển hướng, tránh khỏi đòn công kích của hắn, rồi tiếp tục lao về phía Dạ Thánh Vũ!
Ngạc nhiên một lúc, Dạ Thánh Vũ mới nhạt nhẽo nói:
- Dĩ Khí Ngự Vật? Cũng chỉ là trò mèo!
Vừa nói hắn vừa lấy ra một thanh đoản kiếm xanh nhạt, thi triển Ngự Kiếm Thuật, chính diện giao phong cùng Thiên Vũ.
Hai người đứng cách nhau ba trượng, khống chế đao kiếm chao lượn giữa bầu trời, không ngừng va chạm, hoa lửa tung tóe, tạo nên một cảnh sắc khá là mỹ lệ!
Thiên Vũ nhìn trừng trừng địch nhân, rồi thân hình đột ngột chuyển động, ngay khi Loan đao vẫn đang bay lượn, thì chưởng của gã cũng đồng thời công đến Dạ Thánh Vũ.
Hiện tại, năng lực mạnh nhất của Thiên Vũ chính là Tàn Ảnh Tây Tà, dung hợp giữa Đao pháp và Thân pháp, nhưng đã có thể phối hợp, thì cũng có thể đơn độc mà phát huy. Cho nên, lúc này gã đã thi triển ra thân pháp trong Tàn Ảnh Tây Tà, phối hợp với Cự Linh Chưởng mà bắt đầu công kích cận thân.
Dạ Thánh Vũ khá là kinh hãi! Thiên Vũ có thể nhất tâm nhị dụng, vừa khống chế Tà Nguyệt Loan Đao công kích, vừa áp sát mà ra chiêu, nào phải khả năng một kẻ bình thường có thể làm?
Mà đã đánh nhau với cao thủ cỡ như Dạ Thánh Vũ, áp lực chắc chắn rất lớn, vậy mà Thiên Vũ lại tỏ ra như không có chuyện gì, khiến cho đám đệ tử xung quanh phải xôn xao bàn tán.
Bởi trình độ như vậy, ngay cả Dạ Thiên Vũ cũng không làm được! Mặc dù hắn rất mạnh, nhưng nhất tâm nhị dụng nào có thể thi triển ra. Cho nên, dưới một chưởng đột ngột của Thiên Vũ, hắn đành bật người thu kiếm, rồi đánh ra một bộ kiếm pháp!
Kiếm pháp của Dạ Thánh Vũ cũng vô cùng quỉ dị, kiếm khí âm hàn thấu xương, ẩn chứa Huyền Hàn Khí, khiến cho không gian xung quanh lập tức lạnh lẽo đi, hòng ảnh hưởng tới thực lực của Thiên Vũ.
Nhưng Thiên Vũ cũng rất khác người, gã vốn tinh thông Thủy Hỏa Phong Địa tứ hệ công pháp! Nên dù cho Huyền Hàn nội kình của Dạ Thánh Vũ thuộc về Huyền Cấp hạ giai, uy lực hết sức kinh khủng, nhưng chỗ hàn khí này, lại không có khả năng tác động quá nhiều tới gã.
Chỉ thấy thân ảnh của Thiên Vũ lóe lên rồi biến mất, tránh khỏi một chiêu kiếm lăng lệ của Dạ Thánh Vũ, rồi xuất hiện bên ngoài hai trượng. Hàn khí quanh thân gã cũng bốc lên ngùn ngụt, Hàn Băng Quyết lập tức đã được sử dụng.
Trên đầu Thiên Vũ, Tà Nguyệt Loan Đao lóe lên, lao vút tới Dạ Thánh Vũ, thân đao ngời sáng một màu đỏ thẫm quỉ dị, thần bí không thể nào diễn tả!