Thiên Địa Quyết

Chương 103





Quyển 3 - Phi Long Tại Thiên
Chương 103
Sát Thủ Đánh Lén!
Dịch: Túy Thư Cư Sĩ
Nguồn: Banlonghoi
truyện copy từ
Kể từ đó, Phân Quang Trảm của Dạ Thánh Vũ tuy vẫn bổ vào tầng phòng ngự của Huyễn Linh Giới, thế nhưng uy lực đã bị giảm đi tới bảy phần. Phần lực đạo còn lại hung hăng chém thẳng vào hộ giáp trên người Thiên Vũ, hất gã bay vọt ra đằng sau. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Cùng lúc đó, một chiêu cũng Thiên Vũ cũng đã trúng vào lưng Dạ Thánh Vũ! Đao cương đỏ sẫm xuyên thấu qua Nhuyễn giáp Kim ti trên người, đâm vào chỗ yếu hại nhất của hắn.
Thân thể run lên lẩy bẩy, Dạ Thánh Vũ thét lên một tiếng chấn động bầu trời, toàn thân không ngừng vặn vẹo co giật, tròng mắt hoảng loạn tràn ngập thứ gì đó như nửa không tin, nửa không cam lòng cùng oán hận.
Phẫn nộ xung thiên, Dạ Thánh Vũ vẫn cứ đứng nguyên một chỗ mà không ngừng run rẩy, nhãn thần oán độc nhìn Thiên Vũ bị đánh bật ra xa, rồi lại gầm lên một tiếng.
Thiên Vũ lăn lông lốc trên nền đất, máu tươi không ngừng trào, chỉ là trong mắt, lờ mờ hiện lên một tia tiếu ý rất nhỏ, dù khí tức đã hoàn toàn suy yếu. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Phân Quang Trảm của Dạ Thánh Vũ uy lực quả thật kinh người. Tuy Huyễn Linh Giới giành lại cho gã một mạng, nhưng thương thế thì không cách nào tránh được, càng lúc càng nặng hơn. Lúc này, ngay cả cử động gã cũng không thể...

Tần Lạc Xuyên lao tới giữa sân thì Thiên Vũ đã bị đánh văng ra ngoài.
Hắn lập tức vọt lại cúi người xem xét, chỉ thấy Thiên Vũ bị thương mà thôi, mặt nhất thời giãn ra, thở phào nhẹ nhõm:
- Thật là may! Cuối cùng cũng không chết!
Tần Lạc Xuyên đứng thẳng người dậy, nhìn Dạ Thánh Vũ, vừa hay bắt gặp ánh mắt oán hận của hắn đang bắn tới nơi này, mang theo hơi thở đang dần dần suy kiệt, mong manh...
Tần Lạc Xuyên chấn động toàn thân, khẽ thốt lên:
- Oan nghiệt... Thật sự là oan nghiệt mà..!
Hắn cất bước định chạy tới, thì đột nhiên trong không trung vang lên một tiếng rít chói tai, khiến Tần Lạc Xuyên phải giật mình!
Quay phắt người lại, Tần Lạc Xuyên kinh hồn thất sắc, há miệng rống lên điên cuồng... tựa hồ vô cùng kinh hãi.
Chuyện gì ngoài ý muốn đã xảy ra? Khiến cho Tần Lạc Xuyên phải tỏ thái độ như vây?
Và chuyện ngoài ý muốn này, sẽ dẫn phát thêm những sự tình gì tiếp theo?
....
Tại khu vực của Ngoại môn Phân đường Thiết Thạch, Thiên Vũ cùng Dạ Thánh Vũ đánh một trận long trời lở đất, hấp dẫn hàng nghìn đệ tử vây quanh quan chiến. Trong đó có vài nhân vật lợi hại như Tần Lạc Xuyên, Ngô Thiên Hạo, Nguyệt Hiểu Nhã...
Trước đó, Dạ Thánh Vũ chém trúng Thiên Vũ một chiêu, nào ngờ Huyễn Linh Giới đỡ cho Thiên Vũ một đòn, giật lại cái mạng gã từ tay Tử thần. Nhưng đồng thời, Dạ Thánh Vũ cũng trúng phải một đao tuyệt mệnh của Thiên Vũ, trực tiếp tử vong.
Trước khi chết, Dạ Thánh Vũ uất ức rống gào, trong thanh âm chất chứa vô cùng oán hận và không cam tâm.
Nhưng kết cục đã định, một kẻ có thực lực kinh nhân như hắn, là một Quỷ Công Tử lừng lẫy đến vậy, cuối cùng vẫn chết trong tay Thiên Vũ.
Có điều, Dạ Thánh Vũ không cam lòng là vì, vốn hắn có thể mạng đổi mạng, đồng quy vu tận với Thiên Vũ, nhưng Huyễn Linh Giới bất ngờ ngáng đường, giúp Thiên Vũ thoát qua một kiếp.
Đương nhiên, Thiên Vũ muốn sống cũng không dễ, bởi khi Tần Lạc Xuyên nhìn thấy Dạ Thánh Vũ chuẩn bị trút hơi thở cuối cùng, thì một chuyện ngoài ý muốn đột nhiên phát sinh... Một mũi tên gắn lông chim bất ngờ phá không lao tới, nhắm thẳng vào mặt Thiên Vũ.
Mà lúc này, gã đang vô cùng suy yếu, một ngón tay cũng không thể động, chứ đừng nói là tránh né.
Trong lúc Tần Lạc Xuyên cảm thấy nguy hiểm kinh hồn hét lớn, thì mũi tên gắn lông chim kia đã vút đến gần, chỉ có thể đơn chưởng tống ra, hòng đánh bạt nó đi.
Nào ngờ, uy lực của mũi tên vô cùng tuyệt luân. Tần Lạc Xuyên vốn là Võ sĩ cao cấp, Hoàng cấp thượng giai, tuy đánh bay được mũi tên, nhưng đồng thời cũng bị chấn lùi ra xa, mặt mày biến đổi.
Sát na đó, một bóng người lao nhanh tới, đánh thẳng vào đầu Thiên Vũ.
Tần Lạc Xuyên mặc dù nhìn thấy, nhưng thân thể vừa bị chấn lùi, không kịp trở tay, gầm lên phẫn nộ.
Bên ngoài, Hoa Thanh và Ngô Thiên Hạo kinh hoàng biến sắc.
Hoa Thanh vốn trọng thương, không cách nào ngăn cản. Còn Ngô Thiên Hạo hét lớn, phi thân lên ngăn cản, nhưng cũng không kịp.
Bốn phía, mấy nghìn đệ tử kinh ngạc bàng hoàng. Đây là Phân đường Thiết Thạch, ai lại có khả năng làm càn như thế?
Biến cố bất thình lình ngoài ý muốn đã chấn kinh toàn trường. Dạ Thánh Vũ sắp chết rồi, nhưng thấy tình cảnh vậy, ánh mắt cũng chợt lóe lên, oán hận mà cười. Tựa hồ được đi cùng Thiên Vũ xuống địa ngục làm hắn cảm thấy rất vui vẻ.

Nhưng ngay khi bóng người kia sắp áp sát Thiên Vũ, thân thể của Dạ Thánh Vũ sắp chạm mặt đất, và ai nấy đều cho rằng Thiên Vũ thế là chết chứ chẳng nghi ngờ gì nữa... Thì bất chợt, một cái dù hoa cực kỳ quỷ dị xuất hiện trên đầu Thiên Vũ, quang mang trắng như tuyết mở ra một hình cung tuyệt diệu, khiến cho bóng người kia phải lật đật né tránh, miệng thốt lên một âm thanh kinh dị!
Thiên Vũ não đang căng như dây đàn, lúc nãy vốn gã đã định xuất ra Huyền Băng Khôi Lỗi chống đỡ một chiêu, thì cái dù hoa lại đột ngột hiện ra, khiến trong lòng gã như òa lên sung sướng, một sự hưng phấn vui mừng bất chợt trào dâng.
Gã vui sướng, không phải vì nguy cơ trôi qua, mà là vì Nguyệt Hiểu Nhã đã ra tay, tự nhiên tạo nên trong lòng gã một cảm giác được quan hoài, chia sẻ..
Thiên Vũ mơ hồ cảm thấy, giữa Nguyệt Hiểu Nhã và gã dường như có một mối quan hệ kì lạ nào đó tồn tại. Nàng trước nay đã nhiều lần xuất thủ cứu mạng gã, mà không bao giờ nói rõ nguyên nhân. Nàng làm vậy để làm gì, cho đến lúc này, Thiên Vũ vẫn chưa có để tâm tư mà dò xét.
Bên ngoài, Hoa Thanh vừa nhìn thấy chiếc dù hoa, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, bất thốt: Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
- Nguyệt Hiểu Nhã..?
Thiếu nữ đeo mạng nãy giờ đứng bên cạnh Hoa Thanh, thần tình cũng tỏ ra lo lắng cho Thiên Vũ, chợt nghe nàng nói vậy, liền lộ vẻ cổ quái!
Giữa sân, Ngô Thiên Hạo vừa chạy tới, thì Nguyệt Hiểu Nhã đã đánh bay bóng người kia ra rồi.
Tần Lạc Xuyên cấp tốc ổn định thân hình, lao tới cạnh Ngô Thiên Hạo, nhìn trừng trừng vào thân ảnh đó:
- Người phương nào tới? Dám tại Phân đường Thiết Thạch mà ra oai sao?
Dưới ánh mặt trời gay gắt, soi tỏ một người mặc áo xanh, đeo mặt nạ quỷ, thân hình cao to, rõ ràng là một nam nhân.
Đối với lời quát hỏi của Tần Lạc Xuyên, người nọ căn bản không để ý đến, hai mắt vẫn nhìn trừng trừng Nguyệt Hiểu Nhã, quanh thân đột nhiên xòe ra một cái lồng khí, đẩy bật Ngô Thiên Hạo và Tần Lạc Xuyên ra ngoài.
Nguyệt Hiểu Nhã phong thái ung dung, phong tư trác tuyệt, thướt tha đứng chặn trước người Thiên Vũ. Từ dáng người hoàn hảo ẩn ước những đường cong mềm mại kia, quần áo không gió tự động tung bay, vô số tia sáng êm dịu xinh đẹp tỏa ra, rồi ngưng tụ lại sau lưng nàng thành một con chim ưng xanh biếc khổng lồ chập chờn vỗ cánh, tản mát một khí thế kinh thiên động địa...
Lúc trước, Thiên Vũ và Dạ Thánh Vũ đánh nhau một trận long trời lở đất, đã khiến cho đám đệ tử Ngoại môn như được đại khai nhãn giới.
Bây giờ, thực lực mà Nguyệt Hiểu Nhã phô ra, lại làm cho toàn trường khiếp hãi chấn kinh. Ngay cả người áo xanh đeo mặt nạ kia cũng không ngoại lệ.
Trên người Nguyệt Hiểu Nhã, quang mang đỏ sẫm như mặt trời lấp lánh, ngưng tụ lại thành một con hùng ưng xanh biếc y như thật (bó tay)! Mỗi lần con chim ưng vỗ cánh, lập tức cuồng phong nổi lên, khiến người đứng gần bốn phía cũng phải lắc lư thân hình, ai nấy đều giật mình tái mặt.
Người áo xanh nheo mắt, trầm giọng hỏi:
- Ngươi là ai?
Nguyệt Hiểu Nhã lạnh lùng:
- Đệ tử Ngoại môn Phân đường Thiết Thạch. Nguyệt Hiểu Nhã!
Người áo xanh hừ nhạt:
- Với thực lực của ngươi, đừng nói đệ tử Ngoại môn, làm đệ tử Nội môn cũng thừa sức, thậm chí đã có tư cách trở thành đệ tử chân truyền. Ngươi rốt cuộc đến từ đâu?
Nguyệt Hiểu Nhã cười lạnh:
- Ta và ngươi cùng đến từ một chỗ...!
Người áo xanh đôi mắt hấp háy, trầm ngâm một lúc rồi đột nhiên nói:
- Ngươi tới từ Huyền Nguyệt Môn?

Nguyệt Hiểu Nhã hỏi ngược lại:
- Ngươi tới từ Huyền Thiên Thành?
Người áo xanh im lặng không đáp, đưa mắt lướt qua Thiên Vũ ở đằng sau Nguyệt Hiểu Nhã, hừ một tiếng rồi lạnh lẽo nói:
- Hắn đã là một người chết. Ngươi chỉ có thể cứu được hắn nhất thời mà thôi…
Nguyệt Hiểu Nhã đột nhiên lãnh khốc nói:
- Ngươi cũng đã là một người chết. Đáng ra hôm nay ngươi không nên tới đây!
Nguyệt Hiểu Nhã khoan thai đi tới, trong tay xuất hiện một thanh đoản kiếm, tùy ý vung lên. Lập tức hàng trăm hàng ngàn đạo kiếm khí tràn ngập bầu trời, hình thành một tuyệt sát không gian, phong kín đường lui của người áo xanh.
Chỉ nghe người nọ hừ một tiếng, thân hình nhoáng lên, liền như một làn khói xanh nhẹ nhàng trôi đi, tay phải vung lên, một đạo quang nhận đỏ rực cong vút lao đến, chém vào phía bên trái của Nguyệt Hiểu Nhã.
Nguyệt Hiểu Nhã băng lãnh cười, không thèm tránh né, đoản kiếm trong tay đột nhiên bay lên, ở giữa không trung reo lên vi vút, ngân vang những âm thanh rung trời chuyển đất.
Mà một chiêu của người áo xanh vừa chạm vào hộ thể chân khí của Nguyệt Hiểu Nhã cũng lập tức bị chấn bay.
Cùng lúc đó, đoản kiếm trên đầu Nguyệt Hiểu Nhã xoay tít càng lúc càng nhanh, vạn vạn kiếm quang tụ thành một cự kiếm sáng lòa khổng lồ, đường kính hơn ba trượng, dài chừng trăm trượng, khiến cho người đứng xem xung quanh kinh hoàng, nháo nhào né tránh.
Người áo xanh cũng cực kỳ kinh hãi, thân hình lập tức xoay tròn, một cặp đoản đao xuất hiện, theo tốc độ xoay của y mà múa lên loang loáng, nhả ra hàng loạt đao cương văn vẹo, rồi cũng như Nguyệt Hiểu Nhã, tụ hội hàng ngàn hàng vạn đao cương thành một cự đao to lớn, càng lúc càng bành trướng.
Nguyệt Hiểu Nhã bình thản mỉm cười. Chỉ thấy nàng vung nhẹ tay phải, cự kiếm cao hơn trăm trượng kia cứ thế ầm ầm chém xuống, khí thế như phá thiên diệt địa, trong nháy mắt đã đụng vào cự đao đang không ngừng bành trướng kia của người áo xanh.
Khi cự kiếm chém vào cự đao, lập tức xuất hiện một thoáng giằng co.
Ngay sau đó, chợt thấy cự kiếm dần dần ép xuống, khiến cho cự đao càng lúc càng nhỏ dần… Chợt ầm một tiếng, cự đao vỡ tung thành muôn vàn đao mang vụn nát bắn ra tứ phía, rồi hóa thành khí lãng mà tan đi.
Người áo xanh đang không ngừng xoay tròn đột nhiên rống lên một tiếng kinh hãi. Y đã dốc toàn lực, vậy mà vẫn không chống lại cự kiếm như Thái sơn áp đỉnh kia của Nguyệt Hiểu Nhã, thân thể trong tích tắc bị đè ép tới mức không thể nào nhúc nhích, lập tức bị đánh cho lún sâu vào lòng đất.
Một tiếng nổ thật lớn vang rền, nền đất trên quảng trường lộ ra một cái hố thật to. Người áo xanh lúc này đã bị kiếm khí của Nguyệt Hiểu Nhã đè bẹp sâu ở giữa lớp đất đá, hung hăn trấn áp.
Chỉ nghe người áo xanh gầm lên thật to, nỗ lực vùng vẫy, cuối cùng hộc ra một búng máu, trọng thương đến mức hơi thở đã yếu như mành tơ.
Nguyệt Hiểu Nhã ngạo nghễ đứng nhìn, khống chế kiếm khí thu nhỏ lại trăm lần, súc tích thành một đạo kiếm mang dài chừng một trượng, tiếp tục đè nén địch nhân.
Cảm thấy nguy hiểm cận kề, người áo xanh vừa sợ vừa tức. Mắt thấy y sắp toi mạng dưới kiếm của Nguyệt Hiểu Nhã, thì đột nhiên thân thể người áo xanh co rụt lại, dưới sức ép cường đại như vậy, không ngờ lại mở ra được một khe hở, thân thể theo đó mà quỉ dị biến mất, trong tích tắc đã lại xuất hiện ở trên bầu trời.
- Nguyệt Hiểu Nhã! Ngươi dám phá hư chuyện của chúng ta! Thật là tốt… thật là tốt...! Lần tới, chúng ta tuyệt sẽ không tha thứ cho ngươi...!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.