Thiên Địa Quyết

Chương 105






Ngày gia nhập: 16.01.2007
Bài viết: 178445 / Điểm: 1315
Tâm trạng:
Quyển 3 - Phi Long Tại Thiên
Chương 105
Nhược Thủy tiên tử.
Dịch: A Phương
Biên: A Tút
Nguồn: Banlonghoi

Thiên Vũ thấp giọng nói: “Theo ta biết, trên phương diện đề thăng chỉ số Tâm Hỏa, ta quả thật tăng nhanh gấp nhiều lần so với người thường, chỉ có điều thể chất quá kém nên bị hạn chế mức độ tăng cường một cách nghiêm trọng.”

Nhược Thủy trầm ngâm một lát rồi nói: “Lúc đầu vì sao khối mầm móng Tâm Hỏa nọ lại xuất hiện trong thân thể của ngươi?” Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Thiên Vũ liền thuật lại sự việc có liên quan đến đan châu, kể lại quá trình thật đơn giản rồi xúc động nói: “Nói đến thì đúng là vận mệnh. Nếu không có khối Tâm Hỏa đó và nếu không có tiên tử xuất hiện, e rằng người tên Thiên Vũ đã sớm rời khỏi cõi đời này rồi.”
Nhược Thủy nghe vậy rơi vào trầm mặc, khẽ than: “Xem ra khối mầm móng Tâm Hỏa kia của ngươi tất có lai lịch phi phàm, bởi vì chỉ có mầm móng Dị Hỏa và mầm móng Thần Diễm mới có thể tự mình tồn tại khi đã thoát ly khỏi thân thể chủ nhân.”
Thiên Vù nhìn Nhược Thủy, suy nghĩ giây lát mới nói: “Không dối gạt tiên tử, theo như ta biết nó là một khối mầm móng Thiên cấp Thần Diễm Tâm Hỏa.”
Nhược Thủy nghe vậy liền chấn động toàn thân, trong ánh mắt lộ ra sự kinh hãi, sửng sờ nhìn Thiên Vũ thật lâu rồi hỏi: “Tại sao ngươi lại nói cho ta biết điều này? Ngươi cũng biết một khi việc này bị tiết lộ ra ngoài, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể bị họa sát thân đó.”
Thiên Vũ mỉm cười nói: “Ta biết, nhưng ta tin tưởng tiên tử. Trịnh Vân sư phụ từng nói với ta, tiên tử là thầy thuốc nhân từ, người cũng như tên, chẳng những dung mạo xinh đẹp mà tâm địa cũng lương thiện, nên ta tin tưởng cô sẽ không hại ta. Hơn nữa, tiên tử có ân cứu mạng ta, cuộc đời này là do tiên tử ban tặng.”
Nhược Thủy nhìn chăm chú Thiên Vũ hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Thiên Vũ, ngươi có tin tưởng duyên phận không?”
Thiên Vũ do dự một lát rồi nói: “Ta không biết. Có lẽ ta còn chưa gặp được cho nên không rõ duyên phận là gì nữa!”
Nhược Thủy nhẹ giọng nói: “Vận mệnh của ngươi đang thay đổi, chỉ là ngươi không biết mà thôi.”
Thiên Vũ cười cười, bình tĩnh nói: “Ta chỉ tin vận mệnh nằm ở trong tay mình, chỉ cần cố gắng hết sức sẽ có hy vọng.”
Nhược Thủy tựa hồ như đang cười, dịu dàng nói: “Số mệnh rất thần kỳ, không phải ngươi có khả năng tưởng tượng ra. Chúng ta đã hai lần gặp gỡ, ngươi có bằng lòng nhận ta làm tỷ tỷ không?”
Thiên Vũ nghe vậy sửng sốt, mừng rỡ lẫn kích động trả lời: “Chỉ cần tiên tử không chê bai, Thiên Vũ trăm ngàn lần đồng ý.”
Nhược Thủy khẽ cười, nói: “Không nên kích động như vậy. Từ nay về sau, chỉ sợ là tỷ tỷ sẽ dựa vào vẻ vang của ngươi, người thua thiệt chính là ngươi đó.”
Thiên Vũ cười đáp: “Không sao, Thiên Vũ cam tâm tình nguyện.”
Nhược Thủy cười cười, gật đầu nói: “Như vậy ta sẽ chữa trị vết thương cho ngươi trước. Nội thương của ngươi bây giờ đã ổn định. Cỡi quần áo ra.”
Thiên Vũ nghe vậy thì mặt mày ửng đỏ, gã mới mười bảy tuổi mà nói đến việc cởi bỏ quần áo trước mặt nữ nhân, dù sao vẫn không thể thích ứng.
Nhược Thủy dường như hiểu được tâm tình của gã, cười nói: “Lương y như từ mẫu, huống hồ gì ta là tỷ tỷ của ngươi. Vả lại thân thể của ngươi ta cũng đã xem qua, còn có cái gì mà thẹn thùng mắc cỡ.”
Thiên Vũ nghe vậy ngượng ngùng cười, chậm rãi ngồi dậy, cởi bỏ quần áo trên người kể cả hộ giáp, tất cả đều cởi ra hết.
Nhờ có hộ giáp trên mình, nửa người trên của Thiên Vũ chỉ có hai tay là có thương tích, tổng cộng có mười mấy vết thương to nhỏ.
Nhược Thủy nhìn lướt qua một lần, dửng dưng nói: “Quần cũng phải cởi ra.”
Thiên Vũ lưỡng lự một lát rồi cởi quần dài ra, trên hai chân cũng có mười mấy vết thương. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Nhược Thủy để Thiên Vũ nằm ở trên giường, gỡ chiếc trâm cài tóc trên đầu xuống, từ trong đó lấy ra một lọ thuốc bột, cẩn thận rắc vào những vết thương trên mình Thiên Vũ.
Sau đó, Nhược Thủy lấy ra băng gạc (vải sô) băng bó vết thương của Thiên Vũ. Đợi mọi việc hoàn tất mới để cho Thiên Vũ mặc lại áo quần.
Thiên Vũ ngồi ở trên giường, ánh mắt phức tạp nhìn Nhược Thủy, nhẹ giọng hỏi: “Tỷ tỷ, ngoại thương của ta khoảng bao lâu mới có thể lành hẳn hả?”
Nhược Thủy dửng dưng đáp: “Những vết thương đó cũng không sâu, hai ba ngày sẽ không hết. Vừa rồi khi ta chữa trị vết thương cho ngươi thì phát hiện trong thân thể của ngươi tựa hồ có một thứ gì đó đang ẩn tàng tồn tại, cảm giác thật kỳ quái.”

Thiên Vũ chần chờ giây lát, thấp giọng hỏi: “Tỷ tỷ, ta có thể xem hình dáng của tỷ không?”
Nhược Thủy khẽ chớp mắt, cười mắng: “Sao rồi, có phải nếu tỷ quá xấu, ngươi sẽ không nhận ta nữa hả? Còn muốn nhìn trước?”
Thiên Vũ ngượng ngùng giải thích: “Không có, ta chỉ hơi tò mò mà thôi, muốn biết tỷ tỷ rốt cuộc đẹp đến cỡ nào.”
Nhược Thủy trừng mắt nhìn Thiên Vũ, trong ánh mắt nhu mì có cả vài phần quyến rũ, nhẹ nhàng đưa tay gỡ khăn che mặt xuống.
Trong khoảnh khắc đó, trước mặt Thiên Vũ hé ra một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, da thịt trắng noãn như ngọc, ngũ quan tinh tế thanh nhã, ánh mắt mỉm cười nhẹ nhàng, hợp thành một dung nhan tuyệt sắc tỏa ra ánh sáng dịu dàng.
Vẻ đẹp của Nhược Thủy ôn nhu tao nhã làm cho người ta có cảm giác thân thiết gần gũi, khí chất nhu mì điềm đạm động lòng người, khiến cho người ta nảy sinh tình cảm thân thiết.
Nhược Thủy tiên tử người cũng như tên, thùy mị hòa nhã. Vẻ đẹp của nàng như một luồng ánh sáng êm dịu có thể an ủi tất cả mọi tâm hồn bị thương.
Vẻ đẹp của Nhược Thủy quả thật ôn nhu, không quyến rũ, không lạnh lùng băng giá, cũng không phải tao nhã quý phái.
Nhưng chỉ riêng sự ôn nhu này đã làm cho người khác ngưỡng mộ, làm cho người ta nhìn vào liền thương tâm, cảm xúc trìu mến tựa như len lén nhìn một vị tỷ tỷ láng giềng đang phơi áo, cả người toát ra sự nhân từ rực rỡ, có sức hấp dẫn đặc biệt.
Thiên Vũ ngơ ngác nhìn Nhược Thủy, đầu óc trở nên trống rỗng.
Mặc dù đã nghe nói dung mạo Nhược Thủy tiên tử đẹp như tiên trên trời, nhưng lúc nhìn thấy vẫn bị nét dịu dàng ôn nhu thu hút say mê.
Trong cuộc đời của Thiên Vũ, cho đến nay, nữ nhân đẹp nhất đã gặp qua chính là Vân Nguyệt Nhi, nàng trong cảm nhận của Thiên Vũ được cho là 93 điểm.
Hôm nay, Thiên Vũ nhìn thấy Nhược Thủy dịu dàng như nước, điểm số của nàng chắc chắn gần kề với Vân Nguyệt Nhi, ít nhất cũng phải là 92 điểm, có thể nói là tuyệt đại giai nhân.
Nhược Thủy dịu dàng mỉm cười, nói: “Ngốc nghếch, ai lại nhìn người ta như vậy.”
Thiên Vù nghe vậy bừng tỉnh, bật thốt lên: “Tỷ tỷ, tỷ thật sự là quá đẹp, thật không hổ danh là tiên tử.” Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Nhược Thủy dửng dưng: “Thiên hạ to lớn, xinh đẹp không giới hạn. Còn rất nhiều người xinh đẹp hơn tỷ tỷ, chỉ có điều ngươi chưa nhìn thấy mà thôi.”
Thiên Vũ lắc đầu nói: “Mỹ nhân trong thiên hạ dĩ nhiên không ít, nhưng có thể so sánh với tỷ tỷ tuyệt đối không nhiều, mặc dù có nhưng cũng rất hiếm thấy.”
Nhược Thủy khẽ cười nói: “Không cần rót mật vào tai tỷ tỷ. Người mà tỷ tỷ từng gặp qua so với ngươi thì hơn không biết bao nhiêu lần. Sau này chờ cho kiến thức của ngươi tăng trưởng, sẽ biết rõ thêm mỹ nhân trong thiên hạ. Bây giờ dung mạo của tỷ tỷ ngươi cũng đã thấy qua, vậy thì cũng nên trả lời vấn đề của ta rồi.”
Vừa dứt lời Nhược Thủy kéo tấm khăn che mặt lại, ánh sáng trong căn phòng thoáng cái lu mờ đi rất nhiều.
Thiên Vũ có chút không nỡ, vẻ đẹp của Nhược Thủy làm cho gã sinh lòng ái mộ, vô ý thức nảy sinh tâm tình thân cận nàng.
Đương nhiên, việc đó đối với lần đầu gặp mặt như thế này là quá đường đột.
Mặc dù trong lòng Thiên Vũ nghĩ tới, nhưng không dám biểu lộ, sợ làm cho vị tỷ tỷ xinh đẹp này tức giận.
Im lặng một lát, Thiên Vũ chìa tay phải ra, nhẹ giọng nói: “Tỷ tỷ nắm lấy tay ta.”
Nhược Thủy có chút nghi ngờ, một mặt đưa tay phải ra, mặt khác hỏi: “Để làm gì?”
Thiên Vũ chỉ cười mà không nói, nắm chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại, mịn màng, trắng noãn như ngọc của Nhược Thủy, hai mắt dừng lại nhìn thẳng vào đôi mắt trong như nước của nàng.

Khoảnh khắc đó, tâm hồn Nhược Thủy xuất hiện một sự rung động, trong mắt phủ một lớp sương mù che dấu sự biến đổi trong lòng của nàng.
Cũng ở thời khắc đó, Nhược Thủy cảm giác được từ lòng bàn tay Thiên Vũ chuyển sang một sự chấn động nhẹ, hình như có một lực lượng kỳ lạ nào đó, chuyển vòng giữa hai thân thể.
Có chút nghi ngờ, Nhược Thủy hỏi: “Tay ngươi…”
Thiên Vũ thân thiết cười, buông tay ngọc của Nhược Thủy ra, cúi đầu nhìn lại tay phải của mình.
Nhược Thủy thấy vậy cũng cúi xuống nhìn tay phải của Thiên Vũ, phát hiện trong lòng bàn tay của gã xuất hiện một gốc cây thực vật, hai mảnh lá lúc mở lúc khép. Trên mảnh lá xuất hiện chưởng ấn của một bàn tay người đang nhanh chóng thu nhỏ lại, biến thành một đạo ấn ký, rồi trong nháy mắt biến mất đi.
Nhìn thấy cảnh này ánh mắt Nhược Thủy tràn đầy kinh hãi, bật thốt lên: “Đây là…”
Nhược Thủy đột nhiên ngừng lại không nói được gì nữa, ngẩng đầu nhìn Thiên Vũ hỏi: “Cái này từ đâu tới?”
Thiên Vũ thấp giọng nói: “Gốc thực vậy này là do mầm móng mới vừa nảy mầm, ta lấy được từ trên người Tiêu Nguyên Quân. Về sau làm nhiệm vụ ở trong Ngưng Vụ Cốc, gặp thời mới dung hợp với Ngưng Hồn Thảo, nó dính máu tươi của ta rồi sinh trưởng ở trong lòng bàn tay này. Ta cũng không biết nó rốt cuộc là thứ gì nữa. Tỷ tỷ kiến thức rộng rãi, y thuật inh, nhận biết trăm ngàn loại thảo dược, chắc biết đây là cái gì chứ?”
Nhược Thủy nghe vậy vô cùng kinh ngạc, ánh mắt phức tạp nhìn Thiên Vũ một hồi, xúc động nói: “Ngươi đúng là vận khí quá tốt, chẳng những dung hợp được một mầm móng Thiên cấp Thần Diễm Tâm Hỏa, còn hấp thu cả Ngưng Hồn Thảo thành một thể. Ngươi có biết gốc thực vật này thần kỳ chỗ nào không?”
Thiên Vũ nhẹ giọng nói: “Trước kia ta chỉ biết gốc thực vật này có thể cảm ứng dò xét được ý thức của người khác. Hôm nay ta lại phát hiện nó còn có một diệu dụng khác. Lúc đầu, khi ta cầm tay Hoa Thanh, chưởng ấn cùng khí tức của nàng đã lưu lại trên chiếc lá của gốc cây này. Hôm nay, khi Hoa Thanh gặp gỡ Dạ Thánh Vũ bị lâm vào nguy hiểm, gốc cây trong bàn tay ta liền chấn động kịch liệt, chỉ rõ phương hướng và khoảng cách. Nhờ đó ta mới vội vã chạy tới, kịp thời chiến đấu sống chết với Dạ Thánh Vũ.”
Nhược Thủy hỏi: “Nói như vậy, sau này nếu ta gặp phải nguy hiểm, ngươi cũng có thể cảm ứng được?”
Thiên Vũ gật đầu: “Hẳn là có thể.”
Nhược Thủy trầm ngâm một hồi rồi nói: “Ngươi có thử qua với người khác chưa? Ví dụ như nam nhân, hoặc là nữ nhân xa lạ?”
Thiên Vũ lắc đầu nói: “Tạm thời còn chưa có thử qua. Ta chỉ có cầm qua tay của Hoa Thanh và tỷ tỷ.”
Nhược Thủy ánh mắt phức tạp, than nhẹ: “Gốc cây này rất kỳ lạ, trước mắt chỉ có hai chiếc lá nên ta không dám khẳng định nó cụ thể là loại cây gì. Có điều theo ta đoán, nó rất có thể thuộc về một trong hai loại thực vật.”
Thiên Vũ hiếu kỳ hỏi: “Là hai loại cây nào?”
Nhược Thủy nhìn qua Thiên Vũ, ánh mắt có vẻ khác thường, nói: “Loại cây thứ nhất tên là Ma Tâm Lan, nghe nói có năng lực thần kỳ quỷ thần khó lường, một hoa năm lá, lai lịch của nó chứa đầy huyền bí và kỳ diệu. Loại cây thứ hai tên là Chi Hoa, tương truyền chỉ sinh trưởng trên thân gỗ của loài cây khác, hấp thụ tinh hoa thiên địa để phát triển, có lực lượng thần kỳ nhưng chưa từng có ai nhìn thấy qua, thậm chí nó có tồn tại hay không người ta cũng không biết được.”
Thiên Vũ nhẹ giọng nói: “Ma Tâm Lan, Chi Hoa. Tỷ tỷ cảm giác được cây thực vật của ta thuộc vào loại nào?”
Nhược Thủy chần chờ nói: “Ta dự đoán nó có khả năng là Ma Tâm Lan.”
Thiên Vũ hỏi: “Ma Tâm Lan, nghe tên có vẻ tà môn nhỉ, tại sao nó lại có cái tên này?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.