Thiên Địa Quyết

Chương 129





Quyển 3 - Phi Long Tại Thiên
Chương 129
Cạnh tranh kịch liệt
Dịch: A Nín
Biên: A Tút
Nguồn: Banlonghoi

Đỗ Tinh Vũ hừ lạnh nói: “Không nên đắc ý, ngươi cho dù mua được cũng không nhất định có thể giữ được, đối với ngươi đây cũng không phải là chuyện tốt.” Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Thiên Vũ nghe thế liền mở miệng khiêu khích: “Đồ vật ở trong tay ta, ngươi nếu muốn thì cứ tới lấy, chỉ sợ ngươi không có bản lãnh mà thôi.”
Đỗ Tinh Vũ lãnh khốc nói: “Đừng có càn rỡ, chỉ cần ngươi rời khỏi nơi này sẽ có người làm cho ngươi phơi thây tại chỗ.”
Thiên VŨ cười to nói: “Nếu người mà ngươi nói là chính mình, chỉ sợ là ngươi mới là người nằm xuống đó.”
Đỗ Tinh Vũ cười lớn nói: “Chúng ta hãy chờ xem!”
Thiên Vũ ngạo nghễ nói: “Ta tùy thời phụng bồi.”
Mặc Ảnh hợp thời mở miệng nói: “Lúc nãy Thiên Vũ ra giá mười vạn kim tệ, có người nào tăng giá không? Nếu không còn ai tăng giá, vậy bí tịch Bách Nhu Thần Công sẽ thuộc về Thiên Vũ.”
Thu lại bí tịch Bách Nhu Thần Công, Mặc Ảnh lấy ra một thứ không phải là bí tịch nữa, mà là một thủ liên (vòng đeo tay) bằng thủy tinh, ở trên có gắn năm khối thủy tinh màu sắc khác nhau.

Giơ cao thủy tinh thủ liên lên, Mặc Ảnh trầm giọng nói: “Đây là một kiện thượng phẩm bảo khí Ngũ Sắc Tinh Liên, năm khối thủy tinh khác nhau ẩn chứa năm loại linh khí Địa, Hỏa, Thủy, Phong, Nguyên, là vật hiếm thấy trên thế gian, giá khởi điểm ba vạn kim tệ, mỗi lần tăng giá không dưới năm ngàn kim tệ.”
“Ba vạn năm ngàn kim tệ.”
Người đầu tiên ra giá là Lãnh Thiên Quân, hắn là đệ tử của Huyền Thiên Kỳ Môn, tựa hồ rất rõ ràng giá trị của thượng phẩm bảo khí, cho nên giành trước cạnh tranh.
“Năm vạn kim tệ.”
Thanh âm êm ái như âm thanh của tự nhiên phát ra từ cô gái che mặt kia.
Lãnh Thiên Quân thoáng nhìn cô gái che mặt, gằn giọng nói: “Sáu vạn kim tệ.”
Cô gái che mặt đánh mắt qua phía đối thủ, lạnh nhạt nói: “Mười vạn kim tệ.”
Lãnh Thiên Quân sắc mặt âm trầm, cắn răng nói: “Mười một vạn kim tệ.”
Cô gái che mặt lạnh lùng nói: “Mười lăm vạn kim tệ.”
Lời vừa nói ra toàn trường lâm vào khiếp sợ, Lãnh Thiên Quân cũng biến sắc, hung hăng trợn mắt liếc cô gái che mặt, rồi câm miệng không cạnh tranh nữa.
Vật phẩm đấu giá nào cũng được giá cao làm cho khuôn mặt già nua của Mặc Ảnh cũng nở cười sung sướng, lão gào lên: “Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, bây giờ là kiện vật phẩm thứ tư của buổi đấu giá đêm nay – Tam Nguyên Thạch. Đây là kỳ thạch hội tụ ba đại thuộc tính Địa Hỏa Phong vào chung một chỗ, dung nạp được đại lượng năng lượng, giá khởi điểm là bốn vạn kim tệ.”
Nhìn kỳ thạch ba màu ở trong tay Mặc Ảnh, trong đại sảnh trở nên yên tĩnh, hiển nhiên mị lực của tảng đá kia không có hấp dẫn quá nhiều người.
Nhìn qua chung quanh, hai mặt nhìn nhau, mọi người ai nấy đều không mở miệng, tựa hồ không người nào có hứng thú với vật này.
Mặc Ảnh khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: “Nếu không người nào ra giá, chúng ta chuyển sang kiện vật phẩm tiếp theo.”
Lời vừa nói ra, trong đại sảnh yên tĩnh nhất thời truyền đến tiếng trả giá.
“Bốn vạn kim tệ.”
Thanh âm mềm mại mà êm tai, đúng là xuất phát từ trong miệng Đinh Linh.
Nhìn tiểu cô nương hình thể nhỏ nhắn xinh xắn, dung mạo tú lệ này, tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, ở đây cơ hồ không người nào biết lai lịch của nàng, bởi vậy đối với chuyện nàng dùng tiền mua Tam Sắc Nguyên Thạch, tất cả mọi người đều cảm thấy tò mò.
Thấy có người ra giá, Mặc Ảnh cũng không chần chờ, trực tiếp lấy giá cả đó giao Tam Nguyên Thạch cho Đinh Linh.
Đến tận lúc này, mười kiện vật phẩm tham dự đấu giá đêm nay đã bán ra bốn kiện, tổng cộng kim ngạch đạt được 33 vạn kim tệ, đây là một con số kinh người rồi.
Y theo Mặc Ảnh định giá khởi điểm ban đầu mà tính toán, sáu kiện vật phẩm phía sau giá cả càng cao hơn nhiều, nếu đưa ra toàn bộ thì tổng số kim ngạch càng thêm kinh khủng.
“Đây là kiện vật phẩm thứ năm của đêm đấu giá hôm nay – Long Tước Hoàn, là binh khí thanh danh của Long Tước chân nhân năm xưa, từng danh chấn một thời, giá khởi điểm là năm vạn kim tệ.”
Cánh tay phải giơ lên, trên cánh tay Mặc Ảnh hiện ra một người bộ song hoàn kích thước sáu tấc,không phải vàng không phải ngọc, chất liệu không rõ, toàn thân có hoa văn kỳ dị, làm cho người ta có cảm giác thần bí.
“Năm vạn kim tệ.”
Mặc Ảnh vừa dứt lời, Lãnh Thiên Quân liền mở miệng cạnh tranh.
“Sáu vạn kim tệ.”
Người thứ hai mở miệng chính là Ứng Thiên Hữu, hắn luôn ra giá chèn ép Lãnh Thiên Quân.
“Bảy vạn kim tệ.”
Người thứ ba mở miệng là Đỗ Tinh Vũ.
“Tám vạn kim tệ.”

Lúc này, thanh âm tới từ Tiêu Thiên phách, đây là lần đầu tiên hắn mở miệng cạnh tranh.
Chu Hoa Bân và Vương Viễn Quân sắc mặt kỳ dị, hai vị gia chủ đều có tâm đấu giá, nhưng nhìn những người này, một người tiếp theo một người, giá cả từng bước tăng lên, hiển nhiên Long Tước Hoàn này không dễ dàng mua được.
Vì thế hai vị gia chủ theo lý trí lựa chọn buông tha, tùy ý những người khác đấu nhau.
“Mười vạn kim tệ.”
Một hơi gia tăng hai vạn kim tệ, Lãnh Thiên Quân hiển nhiên nhất định phải có được vật này.
Ứng Thiên Hữu thoáng chần chờ, cười lạnh nói: “Mười hai vạn kim tệ.”
Đỗ tinh Vũ sắc mặt khẽ biến, hừ nói: “Mười lăm vạn kim tệ.”
Tiêu Thiên Phách nhìn mọi người một chút, trầm mặc trong chốc lát rồi cũng lựa chọn bỏ qua luôn.
Lãnh Thiên Quân trừng mắt nhìn Đỗ Tinh Vũ, lãnh đạm nói: “Mười sáu vạn kim tệ.” xem tại
Ứng Thiên Hữu hai mắt híp lại, trầm giọng nói: “Mười bảy vạn kim tệ.”
Đỗ Tinh Vũ vẻ mặt âm trầm, cắn răng nói: “Mười tám vạn kim tệ.”
Lãnh Thiên Quân tức giận, lớn tiếng nói: “Hai mươi vạn kim tệ.”
Lời vừa nói ra, toàn trường khiếp sợ, Ứng Thiên Hữu và Đỗ Tinh Vũ đều do dự, hiển nhiên giá cả để mua Long Tước Hoàn cũng không có lợi ích thực tế.
Mặc Ảnh lưu ý ánh mắt của mọi người, chờ đợi trong chốc lát không thấy có người tăng giá, vì vậy tuyên bố Long Tước Hoàn thuộc về Lãnh Thiên Quân với cái giá trên trời là hai mươi vạn kim tệ.
Thu hồi Long Tước Hoàn, Mặc Ảnh lấy hé ra một bức thư màu nâu bằng da dê, lay động ở trong tay một hồi, trầm giọng nói: “Vật này rất trân quý, kiện vật phẩm đấu giá thứ sáu đêm nay đó là này bức thư cổ xưa này, ở trên có ghi lại nguyên văn loại văn tự xa xưa nhất. Về phần nội dung ghi lại tạm thời chưa ai biết, vật này chắc chắn có từ thời thượng cổ, cực kỳ hiếm thấy, giá cả ban đầu là ba vạn kim tệ."
Thiên Vũ nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, vật này thế mà là đồ cổ, nghĩ không ra ở đây gặp được lại di vật văn tự cổ xưa này.
Nghĩ tới Cửu Chuyển Vô Cực bên trong Huyễn Linh Giới, Thiên Vũ nhất thời muốn đấu giá, nhưng không hề thể hiện ra ngoài, mà cẩn thận lưu ý những người khác trong đại sảnh, chuẩn bị sẵn sàng một bước bắt giá quan vọng.
Là loại văn tự cổ xưa nhất trên Huyền Thiên đại lục, bộ chữ Nguyên văn sớm đã tuyệt tích, ở đây tuy đều là người có tiền, thế nhưng đối với chữ Nguyên văn hoàn toàn xem mà không hiểu, đại đa số mọi người đều không có hứng thú.
Song cũng có người ngoại lệ, song đầu quái nhân Cơ Tinh từ đầu đến giờ vẫn không mở miệng, lúc này lại nói: “Ba vạn năm ngàn kim tệ.”
Cơ Tinh dùng cái đầu lâu nam tử xấu xí nói chuyện, thanh âm chói tai khó nghe làm cho người ta cả người không chút thoải mái.
Thấy có người ra giá, Mặc Ảnh trên mặt lộ ra ý cười, ánh mắt đảo qua mọi người, phát hiện không có người nào trả giá cả.
Chờ đợi trong chốc lát, Mặc Ảnh hỏi: “Có người nào tăng giá không, nếu không người nào đấu giá, vật này . . .”
Đang nói, một thanh âm ngoài ý muốn vang lên, khiến ọi người chú ý.
“Bốn vạn kim tệ.”
Thanh âm đên từ Thiên Vũ, tất cả mọi người đều cảm thấy rất kinh ngạc. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Cơ Tinh trừng mắt nhìn Thiên Vũ liếc mắt một cái, cười quái dị nói: “Năm vạn kim tệ.”
Thiên Vũ thần sắc bình tĩnh, mỉm cười nói: “Năm vạn năm ngàn kim tệ.”
Cơ Tinh ánh mắt lạnh lẽo, hừ lạnh nói: “Sáu vạn kim tệ.”
Thiên Vũ nghe vậy liền chần chờ, Đinh Linh ở bên cạnh hiếu kỳ nói: “Ngươi mua đồ chơi này để làm gì, cái này căn bản là lãng phí kim tệ.”
Thiên Vũ cười nói: “Không sao, bản da dê này từ xuất xứ từ rất xa xưa, nó ẩn chứa bao nhiêu giá trị còn chưa biết được. Tám vạn kim tệ.”
Cơ Tinh ánh mắt kì dị, nghe Thiên Vũ nói chuyện với Đinh Linh, trong miệng hừ nhẹ một tiếng, không cạnh tranh với Thiên Vũ nữa. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Như thế, tấm thư da dê đã được Thiên Vũ dùng tám vạn kim tệ mua được.
Mặc Ảnh cảm giác rất hài lòng, thu hồi tấm da dê lại, từ trên người lấy ra một quả Thạch Ấn rộng sáu tấc, lẳng lặng đẩy ra trước mắt mọi người.
“Đây là kiện vật phẩm thứ bảy của đấu giá đêm nay – Thú Ấn. Trong đó phong ấn một đầu kỳ thú là Song đầu xà tứ giai, là thủy hỏa đồng thể, thực lực mạnh kinh người. Giá khởi điểm là tám vạn kim tệ, mỗi lần tăng giá không dưới một vạn kim tệ.”
Trình bày ngắn gọn lai lịch và giá trị của Thú Ấn, nhất thời khiến cho rất nhiều người sinh ra hứng thú với nó.
Thiên Vũ nhìn chăm chú vào Thú Ấn trong tay Mặc Ảnh, trong lòng suy tư về miếng Thú ấn trong Huyễn Linh Giới của mình, bên trong phong ấn thú hồn là loài gì, có cấp bậc như thế nào?
Mà cái Thú ấn trong tay Mặc Ảnh phong ấn một đầu Song đầu xà tứ giai, tương đương với một gã cao thủ cấp bậc Vũ hồn rồi.
Hơn nữa Song đầu xà kia còn là thủy hỏa đồng thể, thực lực càng ở trên yêu thú tứ giai, nghĩ sơ qua đã thấy giá trị cao hơn nhiều.
“Tám vạn kim tệ.”
Người thứ nhất ra giá chính là Lãnh Thiên Quân, hắn là đệ từ của Huyền Thiên kỳ môn, hiển nhiên rõ ràng giá trị của Thú ấn.
“Mười vạn kim tệ.”
Người thứ hai mở miệng là Đỗ Tinh Vũ, hắn là Nhị đương gia của Hiệp hội thương nghiệp Đỗ thị, đó cũng là người có kiến thức rộng rãi, tự nhiên có nghe qua lai lịch liên quan tới thú ấn.
“Mười hai vạn kim tệ.”
Thanh âm dễ nghe tới từ cô gái che mặt kia, nàng là môn hạ của Hiên Viên Thần Cung, đối với chú ấn lại càng rõ ràng, bởi vì Hiên Viên Thần Cung có một quả thú ấn là thượng cổ thần thú Kỳ Lân, do tổ sư sáng lập môn phái đoạt được.
Lãnh Thiên Quân nhìn thoáng qua cô gái che mặt, thần sắc lộ vẻ chần chờ, vừa rồi đấu giá Long Tước Hoàn đã tốn hao 20vạn kim tệ, giờ phút này kim tệ mang theo trên người không còn nhiều lắm, phỏng chừng hơn khó thể tranh đoạt với người khác.
Nghĩ tới đây, Lãnh Thiên Quân lựa chọn bỏ qua, nhường cơ hội cho Đỗ Tinh Vũ.
Thân phận của cô gái che mặt thì đa số người ở đại đô đều biết rõ, mặc dù không biết nàng đến tột cùng là người như thế nào, nhưng rõ ràng nàng đến từ Hiên Viên Thần Cung, tuyệt đối không phải là người tầm thường.
Đỗ Tinh Vũ thấy Lãnh Thiên Quân buông tha, trên mặt cũng lộ vẻ trầm tư, suy nghĩ trong chốc lát, trầm giọng nói: “Mười lăm vạn kim tệ.”
Cô gái che mặt lạnh nhạt nói: “Hai mươi vạn kim tệ.”
Một hơi tăng giá thêm năm vạn kim tệ, từ đó có thể nhìn ra được cô gái che mặt cũng không quản bao nhiêu tiền, nhất định phải có được vật đó.
Đỗ Tinh Vũ hừ nhẹ một tiếng, không nói gì nữa, thú ấn đã được cô gái che mặt đoạt được.
Thu hồi thú ấn, Mặc Ảnh từ trên người lấy ra một bức họa, mở ra trước mắt mọi người.
Đó là một bức họa nhân vật, người trong bức tranh là một nam tử trẻ tuổi tuấn tú tuyệt luân, nhìn qua chỉ hơn hai mươi tuổi, hai tay chắp sau lưng nhìn lên trời cao, có khí thế lãnh ngạo bạt hồn.
Nhìn quanh bốn phía, Mặc Ảnh trầm giọng nói: “Đây là kiện vật phẩm thứ tám của đấu giá hôm này – bức họa Duy Ngã Độc Tôn, giá khởi điểm mười vạn kim tệ.”
Lúc này đây, lai lịch về bức họa không có bất cứ điều gì, chỉ báo ra giá khởi điểm, nhưng lại khiến cho tất cả mọi người cùng chú ý.
Nhìn bức họa trong tay Mặc Ảnh, mọi người trong đại sảnh lại có thần sắc khác nhau, trong đó vẻ mặt cổ quái nhất chính là bốn người, đó là Ứng Thiên Hữu, Lãnh Thiên Quân, Cơ Tinh cùng cô gái che mặt



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.