Thiên Địa Quyết

Chương 70





Quyển 3 - Phi Long Tại Thiên
Chương 70
Hắc Lân Vương Xà.
Dịch: A Tút
Nguồn: Banlonghoi

Đến lúc đó, một vòng hộ vệ màu đỏ xuất hiện ngoài thân Thiên Vũ, đánh bay toàn bộ rắn nhỏ từ bốn phương tám hướng lao đến ra ngoài. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Hoa Thanh thở phào một hơi, nói: "Đây là Ban Đằng Xà, độc tính cực mạnh khó mà phòng ngự."
Thiên Vũ sắc mặt âm trầm, hỏi: "Có cách gì không?"

Hoa Thanh trầm ngâm nói: "Loại độc xà thích sống ở nơi ẩm ướt âm u, hai cánh trên lưng có thể phụ trợ phi hành, mặc dù không thể bay quá xa, nhưng lại gia tăng cho chúng nó khả năng công kích linh hoạt, liệt hỏa là một trong những phương pháp khắc chế chúng nó."
Thiên Vũ khẽ nhíu mày, lo lắng nói: "Tại địa phương này chỉ sợ liệt hỏa khó thể cháy lâu dài, căn bản không thể giải quyết được vấn đề."
Hoa Thanh suy nghĩ một trận, nói: "Có lẽ thử sử dụng Lôi Minh Huyễn Quang Châu một lần, chỉ sợ làm như vậy sẽ dễ dàng bại lộ vị trí của chúng ta."
Thiên Vũ nói: "Trong Ngưng Vụ Cốc nguy cơ tứ phía, trước tiên giải quyết nguy cơ hiện tại đã."
Lấy ra Lôi Minh Huyễn Quang Châu, Thiên Vũ không chút do dự ném đi ra xa, ngay lúc đó một tia chớp xẹt qua, tiếng sấm điếc tai nổ ầm ầm quanh quẩn trong sơn cốc chấn kinh đám Ban Đằng Xà này, toàn bộ hoảng sợ chạy trốn nháy mắt đã mất tăm tích.
"Hiệu quả không kém, 150 ngân tệ thật sự đáng giá mà!"
Thu hồi chân khí hộ thể, Thiên Vũ kéo tay Hoa Thanh nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Ngưng Vụ Cốc quỷ dị, càng đi sâu vào trong cốc sương mù lại càng dày đặc, tầm nhìn càng hạn chế, không khí ẩm thấp vô và khó chịu.
Lúc này, Thiên Vũ và Hoa Thanh lại phát hiện sáu cỗ thi thể, tất cả đều trúng độc không nhẹ, trong đó còn có môn hạ đệ tử Thiện Vũ Minh.
Dừng lại chốc lát, Thiên Vũ và Hoa Thanh tiếp tục đi tới, lát sau cả hai đi đến trước một cây cầu gỗ, đứng trước cây cầu là một người, hắn vẫn đưa lưng về phía Thiên Vũ và Hoa Thanh.
Bởi vì sương mù dày đặc Thiên Vũ và Hoa Thanh nhìn không rõ bộ dáng người nọ, Thiên Vũ cảnh giác đình chỉ bước chân, hai mắt ngó chừng chung quanh, cuối cùng di chuyển qua gần cây cầu, phía dưới là một dòng sông hầu như không thấy nước chảy.
Hoa Thanh không giống Thiên Vũ, mắt nàng vẫn chăm chú vào bóng lưng kia, trong đầu lần lượt xẹt qua vô số ý niệm.
Theo như Hoa Thanh chứng kiến, người đứng trên cây cầu kia không biết là nam hay nữ, thế nhưng tư thế có chút kỳ quái, tựa hồ có chỗ nào đó không thích hợp, Hoa Thanh nhất thời suy nghĩ không tới.
Thiên Vũ cũng có cảm giác cổ quái, mơ hồ cảm thấy một tia nguy hiểm, thuận tay lấy ra một viên Dạ Quang Châu ném tới chỗ cây cầu.
Nhìn chăm chú vào nơi Dạ Quang Châu rơi xuống, Thiên Vũ rõ ràng nhìn thấy ở dưới sông bên dưới cây cầu, một con rắn lớn đen thui nằm im lìm ở trong làn nước.
Thân thể con rắn đen rất lớn, đường kính vượt qua sáu thước, dài không biết đến cỡ nào, một cái đầu to như đầu trâu, hai mắt u lam híp lại, vẫn không một tiếng động dừng ở trên người Thiên Vũ, lộ ra một cỗ sát khí lạnh thấu xương.
Một khắc kia, Thiên Vũ tâm thần đại chấn, thứ đáng sợ như thế này lần đầu tiên hắn nhìn thấy, trong lòng làm sao không sợ hãi được chứ?
Trước kia Thiên Vũ chỉ là một người bình thường, đi tới Phân Đường Thiết Thạch học nghệ cũng chỉ hơn một tháng, mặc dù mấy ngày nay thực lực tăng lên khá nhanh, thế nhưng đối phó với cái loại quái vật to lớn cỡ này, trong tiềm thức hắn không tránh khỏi sợ hãi, nhất thời không kịp thích ứng, hai hàng gai lạnh nổi dọc sống lưng hắn.
Hoa Thanh không có cảm thấy phản ứng của Thiên Vũ, nói nhỏ: "Người trên cầu có chỗ cổ quái..."

Thiên Vũ kéo tay Hoa Thanh đột nhiên căng thẳng, thấp giọng nói: "Cổ quái thì không sợ, đáng sợ là ở dưới cây cầu."
Hoa Thanh ngạc nhiên nói: "Dưới cầu? Là thứ gì?"
Thiên Vũ nhăn mặt nói: "Rắn, một con rắn to!"
Hoa Thanh nghe vậy thân thể cũng run lên, bật thốt: "Rắn to? Có nhiều không?" Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Thiên Vũ cười khổ nói: "Tự nàng nhìn đi."
Lại tung ra một viên Dạ Quang Châu, lúc này Thiên Vũ không có trực tiếp ném vào trong lòng sông, mà ném tới chỗ cây cầu, là hắn thử dò xét phản ứng người đứng trên cầu.
Hoa Thanh dựa theo ánh sáng Dạ Quang Châu nhìn thấy tình hình ở giữa sông, nhất thời hít một hơi lãnh khí, run giọng nói: "Đây là một con Hắc Lân Vương Xà, chính là hồng hoang dị thú, thuộc về cấp bậc Thần Thú."
Thiên Vũ ngưng trọng, nhẹ giọng hỏi: "Thứ này chúng ta có thể đối phó nổi không?"
Hoa Thanh lắc đầu nói: "Tránh xa nó ra mới là thượng sách, mau trốn đi."
Thiên Vũ kéo tay Hoa Thanh lại, trầm giọng nói: "Không vội, con Hắc Lân Vương Xà này đã nhìn thấy chúng ta, tùy tiện lui về phía sau sẽ khiến nó công kích, chúng ta..."
Đang nói, nước sông dưới cầu đột nhiên bắn lên một luồng sóng lớn, con Hắc Lân Vương Xà đột nhiên chìm vào trong nước, điều này làm cho Thiên Vũ và Hoa Thanh nhất thời khẩn trương tới cực hạn.
Sau đó nói đến cũng thật quái dị, Hắc Lân Vương xà chìm vào trong nước lại không xuất hiện nữa, Thiên Vũ và Hoa Thanh chờ đợi một hồi thấy không có động tĩnh, lúc này mới hơi yên tâm, chuyển ánh mắt qua người ở trên cầu.
Lúc này, người nọ vẫn thản nhiên đứng như trước, giống như không biết có Thiên Vũ và Hoa Thanh tồn tại, lại y như coi rẻ hai người bọn họ vậy.
"Ngươi là ai, vì sao ngăn cản ở chỗ này?"
Thiên Vũ chủ động phá vỡ sự yên lặng đáng sợ này.
Người nọ vẫn hờ hững không để ý tới hắn, không có bất cứ phản ứng gì cả.
Thiên Vũ hơi khó hiểu, quay đầu nhìn qua Hoa Thanh, ý hỏi nàng thấy thế nào.
Hoa Thanh cau mày nói: "Người này nhìn qua giống như là tượng gỗ vậy, tựa hồ không thể cử động được."
Thiên Vũ híp hai mắt cẩn thận quan sát thêm một lúc, rồi nói: "Cách nhìn của nàng có thể hợp lý, nàng chờ ta ở đây, ta tiến lên thử một lần là biết rõ thôi."

Hắn lẽ lưỡi liếm láp lâu la lần lượt hai cánh tay Hoa Thanh lần cuối, rồi mới lặng lẽ buông ra, Thiên Vũ thoáng cái xuất hiện cạnh cây cầu, lăng không phát ra một chưởng đánh tới chỗ người nọ.
Đến lúc đó, chưởng lực lướt qua người nọ trực tiếp ngã xuống, Thiên Vũ nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Thiên Vũ chậm rãi tiến lên, đi qua thân thể người nọ, phát hiện dĩ nhiên là một người chết, khó trách không có bất cứ phản ứng gì.
Chỉ là trong lòng Thiên Vũ hơi hơi khó hiểu, là ai bố trí người chết ở chỗ này, có dụng ý gì đây?
Hắc lân Vương Xà xuất hiện ở dưới cầu là trùng hợp hay là có dụng ý khác?
Hoa Thanh đi tới bên cạnh Thiên Vũ, nhẹ giọng nói: "Tình huống có chút quỷ dị, Ngưng Vụ Cốc này tựa hồ phức tạp hơn trong tưởng tượng của chúng ta rồi."
Thiên Vũ gật đầu nói: "Ta cảm giác nơi này tựa như mê cung dưới đất ở Loạn Thạch Cốc, chúng ta trước kia may mắn kịp thời rời khỏi, nếu không rất có thể đã chết ở nơi đó rồi." Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Hoa Thanh nói: "Nơi này so với Loạn Thạch Cốc còn quỷ dị hơn, hết thảy mọi chuyện đều ẩn giấu ở trong sương mù, chúng ta phảng phất như là đang đi vào một bẫy rập vậy."
Thiên Vũ an ủi: "Không nên lo lắng quá, địa phương nguy hiểm thường thường cũng có kỳ ngộ, mấu chốt nằm ở chỗ chúng ta có thể nắm chắc huyền cơ trong đó hay không thôi!"
Hoa Thanh cười nói: "Vận khí chúng ta trước giờ luôn luôn tốt, chỉ cần cẩn thận một điểm hẳn là tương lai vô sự."
Thiên Vũ tự tin nói: "Tin tưởng là mấu chốt để hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta phải tin tưởng vào bản thân mình."
Thiên Vũ lại kéo cánh tay Hoa Thanh, trực tiếp đi tới trước.
Bên trong Ngưng Vụ Cốc, sự nguy hiểm tồn tại ở khắp nơi.
Thiên Vũ và Hoa Thanh đi sâu vào trong, bọn họ có thể tìm được Ngưng Vụ Thảo và toàn thân trở ra hay không đây?
Trong đó lại phát sinh bao nhiêu chuyện đặc sắc, hết thảy đều phải đợi thời gian chứng thực…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.