Thiên Địa Vãn Hồi

Chương 113: (bản nháp)



Khi con người ta thương nhau, nghĩ cho nhau, lo lắng cho nhau. Nhưng nếu mỗi ngày bên nhau chỉ có sợ hãi, mà quên mất trân trọng từng giây từng phút cùng nhau, thì thương nhau chỉ có thể làm đau lòng nhau. Có điều nhiều lúc người trong cuộc sẽ không hiểu, nhưng Hàn Tuyết Âm lại khác.

Lần đầu dùng chân tình đi yêu một người, lại cũng dùng hai trăm năm để đợi một người. Hàn Tuyết Âm dùng hai trăm năm chờ đợi Hại Thiên Thu, cũng dùng khoảng thời gian này triệt để thấu hiểu đạo lý này. Cũng chính vì này, Hàn Tuyết Âm cuối cùng hiểu được quyết định của Hại Thiên Thu.

Tương lai sẽ ra sao, các nàng sẽ đi về đâu, Hại Thiên Thu không lo được nhiều như vậy. Lúc trước Hại Thiên Thu làm ra quyết định cuối cùng, chính là bảo vệ Hàn Tuyết Âm, bảo vệ thương sinh, không hơn. Dù cho biết rằng Hàn Tuyết Âm sẽ cô đơn, sẽ thống khổ. Nhưng ít ra Hàn Tuyết Âm có thể sống sót, có thể một lần nữa bước lên tiên lộ thênh thang.

Và đúng như nàng nguyện cầu, Hàn Tuyết Âm sống sót, không chỉ sống sót còn đạt tới tu vi tiên tử, phong quang vô hạn, nhưng cũng tịch mịch vô hạn.

Ánh sáng dịu dàng, gió nhẹ nhẹ thổi, mùi thuốc thoang thoảng. Tiếng cười tiếng nói ríu rích, thiếu niên thiếu nữ từng nhóm bước vào Dược Đường. Trên mặt ai không phải là ý cười, trên mặt ai không phải thanh xuân phơi phới?

Hàn Tuyết Âm nhìn một màng này, tay không khỏi nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Hạ Thiên Thu. Phải chăng gần nghìn năm trước Hại Thiên Thu cũng giống như thế này? Cũng cùng đồng môn tới lớp, cũng nói cười vui vẻ?

Hạ Thiên Thu nhanh nhạy nhận ra người bên cạnh có chút thất thần, khó hiểu khẽ lay nhẹ tay nàng, ghiêng đầu hỏi: Sao thế?

Hàn Tuyết Âm nhìn nàng lắc đầu: "Không có chuyện gì. Ngươi có nhớ bản thân từng đi tới lớp như thế này?"

Hạ Thiên Thu lắc lắc đầu: "Có chút quen thuộc, nhưng cũng không nhớ nỗi. Chỉ là cảm thấy bọn họ có vẻ thật vui."

Hàn Tuyết Âm lại đặt câu hỏi: "Ở Hạ gia ngươi không cùng những người khác đến lớp sao?"

Hạ Thiên Thu nghe tới đây, tròng mắt xoay chuyển, sau lại lộ ra biểu tình đầy ghét bỏ: "Ca ca thật sợ hãi ta bị bọn họ ăn hiếp, dạy học đều là do các trưởng lão dạy riêng. Hơn nữa thuật pháp ta đều biết hết, không cần tới lớp."

Hàn Tuyết Âm gật gật đầu, với trình độ muội muội cuồng như Hạ Tông Chi, điều này quả thật có khả năng xảy ra. Suy nghĩ một lát, Hàn Tuyết Âm lại nói: "Ngươi muốn thử cảm giác đệ tử đi học bình thường như thế nào không?"

Hạ Thiên Thu suy nghĩ một lát, ngay lập tức gật đầu đồng ý.

Nhìn nàng như vậy, Hàn Tuyết Âm cười tới hai mắt cong thành trăng non. Nàng khẽ điểm tay, hắc bào đổi thành một bộ bạch y, mà hoa văn trên y phục của Hạ Thiên Thu cũng nhanh chóng biến hóa. Chẳng mấy chóc, cả hai người đã đổi thành đồng phục của nội môn đệ tử. Hàn Tuyết Âm dịu dàng cười, hướng nàng nói: "Đi thôi, chúng ta trải nghiệm như thế nào gọi là đi học."

Hạ Thiên Thu gật gật đầu, nắm tay theo Hàn Tuyết Âm, hào hứng bước vào Dược Đường.

Chỉ đáng thương nguyên thần của Hạ Tông Chi đang núp trong bụi cây gần đó khóc thút thít: "Muội muội của ta hu hu... Ta cũng muốn dắt tay muội muội đi học hu hu..."

Chử Thiên Hành, Chử Thiên Nhàn đứng một bên mặt không biến sắc: "Đại thế tổ, chú ý hình tượng."

--------------------------------

Hàn Tuyết Âm cùng Hạ Thiên Thu vào trong Dược Đường, thiên điện đã sớm ngồi đầy người. Hàn Tuyết Âm nhìn quanh một hồi, rất nhanh nhìn thấy Lâm Chí Hàn mặt đồng phục của đệ tử ngồi một góc. Nàng lại bấm tay thi pháp che dấu dung mạo, sau đó kéo theo Hạ Thiên Thu tới chỗ hắn.

Lâm Chí Hàn vừa tính mở miệng gọi Hạ Thiên Thu, nhìn tới Hàn Tuyết Âm lại bất giác như gà nhỏ sợ cáo: "Đại... đại sư tỷ, sao ngươi cũng tới?"

"Tại sao ta không thể tới?" Hàn Tuyết Âm dửng dưng hỏi ngược lại hắn.

Lâm Chí Hàn liếc mắt sang phải, ách giọng nói: "Không, không có gì... Đại sư tỷ muốn tới liền tới."

Hàn Tuyết Âm ánh mắt thâm thúy nhìn hắn: "Thật không?"

Lâm Chí Hàn nghe nàng kéo dài giọng nói, bất tri bất giác thấy lạnh cả sống lưng.

Hàn Tuyết Âm ra hiệu cho Hạ Thiên Thu ngồi vào chỗ, lại bất ngờ một tay bắt lấy Lâm Chí Hàn đang muốn bỏ chạy: "Giao ra đây."

Lâm Chí Hàn mặt không còn giọt máu, lặng lẽ yểu xìu móc từ tay áo ra một quyển sách.

Hàn Tuyết Âm tịch thu sách vàng, tay lại tiếp tục đưa ra.

Lâm Chí Hàn nhìn nàng, bĩu môi tiếp tục đưa ra một cái lọ nhỏ. Hạ Thiên Thu Hạ tiền bối, ta cũng không phải không muốn giúp ngươi nha.

Hàn Tuyết Âm vừa lòng gật đầu: "Lần sau không cho dạy hư nàng, rõ chưa?"

"Đã rõ." Lâm Chí Hàn yểu xìu đáp.

Trong lúc hai người thân thiện trò chuyện, Phong Hào bước vào điện. Hắn dung mạo vẫn như ngày xưa, chỉ là trong có vẻ trầm ổn đáng tin hơn hẳng Lâm Chí Hàn. Nghĩ thế, Hàn Tuyết Âm không khỏi nhìn tiểu sư đệ nhà mình, lắc đầu tặc lưỡi.

Lâm Chí Hàn mắt nhìn xa xăm, ta không biết gì cả, ta không biết gì hết.

Sau khi Phong Hào vào điện, đám đệ tử cũng nhanh chóng ổn định, đại điện rộng lớn trong nháy mắt im lặng. Mà Hạ Thiên Thu lại là hứng thú bừng bừng, hai mắt tỏa sáng.

Hàn Tuyết Âm nhìn nàng lấy giấy rồi lại lấy bút, thật sự có chút thật là dễ cưng. Người đời nói quả không sai, những thứ gì thu nhỏ đều trở nên thật dễ mến!

Cũng không phải là Hạ Thiên Thu bản lớn không đẹp mắt, mà bản thu nhỏ thực sự là quá sức chịu đựng. Đến nỗi Hàn Tuyết Âm dù mặt ngoài như băng sơn, nội tâm cũng không khỏi một trận nhộn nhạo.

Cứ như vậy, một người chuyên tâm nghe giảng, một người châm chú nhìn, khóa học cứ như vậy đi tới hồi kết. Phong Hào khép lại sách, nói: "Hành y không chỉ ở y lý, mà còn phải ở vận dụng. Vậy nên, kinh nghiệm thực tế là không thể thiếu. Vừa vặn gần đây có ủy thác gửi tới tông môn liên quan tới không chế bệnh dịch."

Vừa nói Phong Hào vừa lấy từ trong trữ vật giới ra một sắp giấy, để trên bàn: "Ở đây là thông tin chi tiết, các ngươi mỗi người tự đọc, nắm rõ nội dung. Hai ngày sau chúng ta sẽ tiến tới nhận ủy thác." Dứt lời hắn liền hóa thành một sợi khói bay đi mất.

Chúng đệ tử nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít, chỉ khoản hai mươi người. Cũng không trách được bọn họ, thời thế trọng võ tu, y tu có thể nói thiếu càng thêm thiếu. Đến cả Phong Hào cũng bận tới rối tinh rối mù, không trách được hắn vừa giảng xong liền bay đi mất, hoàn toàn không biết sự tồn tại của ba người Hàn Tuyết Âm.

Hạ Thiên Thu trời sinh vốn tò mò, chẳng mấy chốc đã theo chân đám đệ tử lấy một tờ thông tin ủy thác. Nàng lướt nhanh nội dung một cái, rồi lại đưa cho Hàn Tuyết Âm cùng Lâm Chí Hàn xem thử.

Lâm Chí Hàn vô công rỗi nghề không cần phải nói, Hàn Tuyết Âm sự vụ quanh người cũng không chú ý tới việc của dược đường. Hai người đọc nhanh một lúc, Hàn Tuyết Âm lên tiếng hỏi Hạ Thiên Thu: "Ngươi cũng muốn đi sao?"

Hạ Thiên Thu gật đầu như búa bổ, biểu thị bản thân rất muốn đi theo.

Hàn Tuyết Âm có chút do dự, lại nhìn nàng ánh mắt long lanh, cuối cùng thở dài thỏa hiệp: "Vậy thì ta cùng ngươi đi."

"Nói mới để ý." Lâm Chí Hàn vỗ bàn nói: "Đại sư tỷ không thấy việc này có chút kỳ quặc sao? Tuy là dịch bệnh, nhưng tại sao lại không báo về triều đình, lại chạy tới Dược Đường của chúng ta ủy thác."

Hàn Tuyết Âm trầm ngâm, gật đầu đồng ý: "Triều đình có Dược Thiên Các chuyên quản vấn đề ôn dịch. Đúng lý nên báo cáo về triều đình. Lại nói, nội dung bên trong có chút kỳ lạ. Ví như có người vô cớ mất tích, xong lại trở về đồng thời nhiễm bệnh."

"Đúng là có điều quái lạ." Lâm Chí Hàn quơ quơ tờ giấy nhỏ: "Có khi nào có người cố tình giở trò."

"Cũng không phải không có khả năng." Hàn Tuyết Âm gật đầu nói: "Nhưng ngồi đây cũng không làm được gì. Ta sẽ thông tri Phong Hào một tiếng, lần nay chúng ta cùng đi với hắn."

Lâm Chí Hàn gật đầu tán thành: "Nhiều người thêm nhiều sức!"

Cứ như thế, Hàn Tuyết Âm cùng Lâm Chí Hàn liền ra quyết định. Mà Hạ Thiên Thu chỉ im lặng ở một bên, nhìn chăm chú tờ giấy nhỏ ghi ba chữ to: "Cổ Vân Trấn."

---------------------

Tác giả: chắc chắn bà con sẽ thắc mắc tại sao chương này ngắn thế. Chủ yếu là, tui thấy tụi nhỏ bình yên hơi lâu rồi :)))))) Ngắn đi để chuẩn bị sóng gió đánh :>>>>>>>


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.