Thiên Đường Của Dã Thú

Chương 10



Edit: Tuyết Lâm

Dùng đầu lưỡi lướt dọc theo đôi môi non nớt đỏ tươi, lại nhẹ nhàng gặm cắn, ý đồ muốn tiểu nam hài đáng yêu này có thể vì vậy mà tự mình tỉnh dậy, chính là bé chỉ cau mày rên rỉ một tiếng rồi lại nặng nề tiếp tục chìm vào giấc ngủ, nhưng ngay sau đó là vài câu nói nho nhỏ mang theo âm thanh hoảng hốt từ trong miệng bé tràn ra.

“Đừng bỏ con… cầu xin các người… con nhất định sẽ ngoan ngoãn… “

Sau khi lắng tai nghe rõ những lời đứa trẻ này vừa nói, Âm Tường không nhịn được bèn gọi nó dậy để hỏi cho rõ ràng.

“Cậu tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại ~~ có nghe hay không, đừng nữa ngủ ~~ “

“Uhm… Gì vậy? Trời cũng tối rồi, anh đói bụng sao? Bên kia trên mặt đất có để sẵn trái cây kìa, anh qua đó ăn đi, hôm nay tôi không săn được thỏ, cho nên chỉ có thể hái trái cây…” đứa trẻ mắt nhắm mắt mở nhìn anh nói.

Nhìn tiểu nam hài trước mắt, Âm Tường biết cậu cũng không phải vốn nhỏ gầy như thế, nhất định là do thiếu dinh dưỡng nên mới đến nông nỗi này, trong lòng không hiểu sao có một trận đau nhức.

“Này, mở mắt ra, nói cho tôi biết cậu tên là gì, từ đâu tới? Vì cái gì chỉ có một mình cậu ở đây?”

Đứa trẻ khả ái mở to mắt nhìn Âm Tường như đang đánh giá với bộ dạng của anh ta có phải là người tốt hay không, kế đó đột nhiên bò đến ngồi ở trước mặt Âm Tường, vươn đầu lưỡi phấn hồng liếm liếm vào chiếc mũi của hắn, còn vui vẻ nở nụ cười.

Bị loại khiêu khích ngây ngô này tác động khiến cho Âm Tường ngơ ngẩn cả người, nhìn lại nụ cười đáng yêu vô cùng thuần khiết kia không có một chút tạp niệm dơ bẩn của thế gian, Âm Tường không khỏi thở dài.

“Cậu rốt cuộc là cái gì, tại sao lại có thể trong sạch đến như thế!”

“Tôi tên là Niếp Kỳ, tôi không biết tại sao tôi ở trong này, bất quá tôi ở đây cũng đã rất lâu, nhưng cái sơn động này là tôi mới vừa tìm được đó, rất tốt có phải không?” Niếp Kỳ nhìn Âm Tường trả lời với vẻ mặt lấy lòng.

“Không biết tại sao lại ở trong đây? Rốt cuộc là có chuyện gì thế?!”

“Ừm… không biết, khi tôi tỉnh lại đã thấy mình bị bỏ ở đây, lúc đó chỉ có một mình tôi nên tôi vô cùng sợ hãi, khóc rất lâu nhưng cũng không có ai đến tìm, chuyện lâu lắm rồi, bất quá tôi đã tìm được hang động sạch sẽ này, bây giờ lại gặp được anh, tôi sẽ không sợ nữa ~ “

Nghe Niếp Kỳ dùng ngữ điệu bình thản nhẹ nhàng thuật lợi quá khứ của cậu, Âm Tường vẫn cảm nhận được sự cô độc mạnh liệt mà cậu đã từng trải, dù sao với một đứa trẻ mới lớn mà muốn sống sót trong cánh rừng rậm này cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Đau lòng vỗ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Niếp Kỳ, không ngờ tiếp xúc với làn da mềm mại trơn láng khiến cho Âm Tường nhịn không được bất giác đổi thành nhẹ nhàng ma sát vuốt ve.

“Còn anh tên là gì? Tại sao lại tới đây? Anh có biết bây giờ là năm mấy không?” Niếp Kỳ ngẩng đầu lên nhìn Âm Tường mơ hồ hỏi.

“Tôi là Âm Tường, cậu gọi tôi là Tường cũng được, tôi tới nơi này là vì muốn thám hiểm, mà hiện tại đại khái đã là tháng X năm 200X rồi a.”

“Tường, anh là người tốt, em thích anh!” Đôi mắt trong veo của Niếp Kỳ lộ ra ánh nhìn kiên định, làm cho người khác không dám tổn thương một linh hồn thuần khiết thánh thiện đến mức này.

“Niếp Kỳ, anh cũng thích em, em là người xinh đẹp nhất mà anh đã từng thấy.” Âm Tường nói ra những lời thật lòng.

“Thật là vui quá a! Tường, anh là người đầu tiên nói thích em, em quyết định từ nay về sau tất cả đều nghe theo anh.”

Nhìn Niếp Kỳ cao hứng đến mức không kiềm chế được, Âm Tường cũng nhịn không được bèn nở nụ cười.

“Em mới nói vừa rồi không săn được thỏ có phải không? Em thường xuyên không tìm thấy thức ăn như vậy sao?”

“Em tìm được chứ, anh xem đống cỏ và trái cây nơi đó chính là bữa tối của chúng ta hôm nay đó nha!”

“Đống cỏ kia đó hả?? Làm sao mà ăn?”

“Như thế nào cũng có thể ăn nha, ăn sống cũng có thể, uống thêm chút nước thì sẽ no rồi.”

Nhìn Niếp Kỳ nói như thể mọi thứ là lẽ đương nhiên, trong lòng Âm Tường càng cảm thấy đau đớn, đứa trẻ này sao lại bị bỏ rơi ở đây, rõ ràng là cậu đã mất đi một phần trí nhớ, nếu không thì cũng có thể lần ra chút manh mối hoặc nguyên nhân.

“Em buổi sáng đã thoa cái gì ở trên người anh, tại sao lại làm như vậy?” Âm Tường muốn Niếp Kỳ giải thích một chút về chuyện lúc sáng.

“Cái kia a, cái kia là một loại dược thảo em vừa tìm được, thoa lên sẽ giải được độc của cây gai kia.”

“Những điều này ai dạy cho em, em trước kia là làm cái gì?”

“Không ai dạy cả, em cũng đã bị đâm vài lần nên mới tìm được các giải thôi, được như vậy là quý lắm rồi, em trước kia cũng có học qua sinh vật, may mà lâu như vậy vẫn còn nhớ chút chút.”

“Có học qua môn sinh vật? Vậy là cậu tự mình mò tới nơi này rồi bị lạc sao??” Âm Tường ở trong lòng thầm nghĩ, bất quá cũng không giống nha, nào có người mất tích lâu như vậy mà không có người thân nào tìm đến, nhất định là bị cố ý ném vào nơi đây, nghĩ đến loại kết luận này, trong lòng Âm Tường bất giác nổi lên một trận âm lãnh, rốt cuộc là tại sao lại có thể vứt bỏ một đứa trẻ đáng yêu như thế này vào khu rừng rậm để cho cậu tự sinh tự diệt không một chút ngó ngàng.

Cúi đầu nhìn Niếp Kỳ đã dụi mắt nằm xuống muốn tiến vào mộng đẹp, Âm Tường chỉ có thể mỉm cười ôn nhu đặt lên môi cậu một nụ hôn.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.