Thiên Đường Của Dã Thú

Chương 27



Edit: Tiếu Tử Kỳ

Beta: Vũ ca  

Nằm trong lòng Âm Tường, Niếp Kỳ cũng không biết đã qua bao lâu, chỉ cảm thấy là có đi bộ một chút, rồi còn thay đổi rất nhiều phương tiện giao thông, cuối cùng là mơ màng ngủ ở trên giường, còn có người ôn nhu đắp chăn cho mình.

Đã lâu không ngủ ở nơi êm ấm mềm mại, Niếp Kỳ ngủ rất sâu. Đến khi tỉnh lại, nhìn sang bên cạnh cũng không thấy có Âm Tường ở đây. Cậu cuống lên, không kịp nghĩ ngợi, cứ để chân trần chạy ra ngoài tìm kiếm thân ảnh của người yêu.

Căn nhà to lớn chỉ có một cậu con trai đáng yêu mặc mỗi cái áo đang kinh hoàng thất thố mà kiếm tìm một hình bóng nào đó, trong mắt tràn ngập sự tuyệt vọng.

“Tường, anh ở đâu…không phải anh đã hứa sẽ không vứt bỏ em hay sao…không phải anh đã nói yêu em sao…..” Niếp Kỳ lầm bầm, bất lực thuận theo chân tường ngồi xuống mặt đất, trên khuôn mặt trắng nõn thoáng chốc đầy nước mắt

Vừa ra ngoài mua quần áo mới cho Niếp Kỳ, Âm Tường nghĩ người yêu của mình còn đang ngủ vẫn còn chưa tỉnh dậy, nhưng vừa vào cửa liền thấy cảnh này khiến trong lòng Âm Tường co rút

“Kỳ, xảy ra chuyện gì sao… có người khi dễ em hay không? Hay là lại nằm mơ thấy ác mộng?”

Hai mắt đẫm lệ miên man nhìn Âm Tường ‘ Oa’ một tiếng nhào vào trong lòng Âm Tường “Tường, em nghĩ đến anh cũng giống như người kia đem em bỏ trong một căn phòng thật lớn rồi cất bước ra đi…” Niếp Kỳ ở trong lòng Âm Tường, dùng sức ôm thật chặt người này, sợ rằng lúc mình không chú ý sẽ lại bị người ta vứt bỏ để lại.

Âm Tường nhìn toàn thân Niếp Kỳ phát run, biết cậu đang lo lắng, dù sao bị người khác vứt bỏ ở trong rừng rậm, khó khăn lắm mới tìm được người yêu thương, nếu lại bị vứt bỏ một lần nữa, nhất định Niếp Kỳ sẽ không thể nào chịu đựng được.

“Kỳ, tin tưởng anh, hãy tin tưởng người yêu của mình, tin tưởng tình yêu của chúng ta, anh vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ em, tin tưởng chính bản thân em cũng là tin tưởng anh, có được không?” Cố gắng muốn tháo bỏ khúc mắc trong lòng của Niếp Kỳ, Âm Tường ôn nhu an ủi cậu.

“ Tường, thật xin lỗi…em không phải là cố ý. Em không phải nghi ngờ anh…chỉ là…chỉ là…”

Âm Tường lấy tay khẽ nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn bị che kín toàn là nước mắt của Niếp Kỳ,  nhẹ nhàng hôn lên đó. Nhìn đôi mắt cùng chiếc mũi nho nhỏ ửng hồng, khiến cho Âm Tường cảm thấy đau lòng không thôi. Ôn nhu ôm Niếp Kỳ vào lòng: ” Kỳ, anh biết em đang sợ hãi, cũng biết em đã từng phải chịu qua đau khổ, cho nên xin em …. để anh dùng cả cuộc đời này bảo vệ em, an ủi, bên cạnh em.”

” Tường, em yêu anh, rất yêu anh, thật sự rất yêu anh, …” Trong đôi mắt trong veo nổi lên giọt lệ hạnh phúc, là vui vẻ, là hân hoan. Niếp Kỳ biết hiện tại có một người yêu thương mình như vậy, chắc chắn sau này sẽ không bị tổn thương nữa. Chắc chắn.

Nghe lời bộc bạch của Niếp Kỳ, Âm Tường mỉm cười hài lòng, nhẹ nhàng gỡ hai tay của Niếp Kỳ đang ôm chặt mình ra, “Kỳ, anh biết em không muốn xa anh, nhưng bộ dạng này của em có phải là đang muốn mời anh tới thưởng thức hay không?”

“Tường … anh… khi dễ người ta..”

“Khi dễ ai …? Chân chính khi dễ em phải là thế này cơ…” Đôi bàn tay to lớn của Âm Tường dọc theo phía trước đùi trần trụi của Niếp Kỳ mà đi lần lên, cầm lấy phân thân phấn nộn của người yêu mà chơi đùa trong lòng bàn tay.

“A, không cần đâu, …” Chỗ mẫn cảm bị Âm Tường cầm lấy, làm cho Niếp Kỳ theo phản xạ khép chặt hai chân lại, lại giúp cho hướng tiến công của Âm Tường thuận lợi, tay lại gia tăng thêm lực đạo.

Ngọc hành của Niếp Kỳ bị ma sát khi nặng khi nhẹ, trên đỉnh lỗ nhỏ đã tiết ra dâm dịch trong suốt,  phân thân cũng bắt đầu run rẩy đứng lên.

Xoa nắn một lúc sau, Âm Tường nhìn bộ dáng thở gấp mị hoặc của người yêu, đã biết Niếp Kỳ sắp tới cao trào, tay lại càng luật động nhanh hơn, ma sát ở dưới gốc rễ, không ngừng dùng sức khích thích ở lỗ nhỏ mẫn cảm kia, “A … Tường … Bỏ tay ra … em … bắn… a…” Niếp Kỳ ưỡn người, ngọc hành thẳng đứng run rẩy, bắn ra chất lỏng bạch trọc đầy tay Âm Tường.

Chầm chậm giơ tay lên miệng mình, Âm Tường giống như là đang thưởng thức mĩ vị, mút chất lỏng trong tay vào, Niếp Kỳ nhìn động tác của người yêu mà mặt vốn đã hồng giờ chuyển thành đỏ ửng.

” Kỳ, để anh ôm em về giường nào, em cũng mệt mỏi rồi.” Âm Tường nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tiểu Kỳ, không tiếp tục trêu chọc cậu, ôm lấy Tiểu Kỳ hướng trở lại phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.