Âm Tường lâm vào trầm tư nên không có chú ý tới Niếp Kỳ đã muốn tỉnh lại và đang nằm ở trên người hắn tiến hành khám phá.
Niếp Kỳ nhìn đầu nhũ màu đỏ thẩm của Âm Tường so với cái trên cơ thể mình hoàn toàn không giống nhau, nhớ tới bình thường hắn thích nhất là dùng đầu lưỡi đi trêu cợt cái nơi ấy, chẳng lẽ nới đó của nam nhân có thể chơi thích như vậy sao?
Thắc mắc mấy giây, Niếp Kỳ ngây ngô liền vươn đầu lưỡi chạm vào đầu nhũ của Âm Tường một chút. Nhũ tuyến của Nam nhân tuy rằng không giống nữ nhân, nhưng là cảm giác khi bị ma sát như thế cũng đủ để cho một người nam nhân bình thường cảm thấy khoái cảm đến tê dại.
Âm Tường run rẩy nhìn người đang trêu chọc vị trí mẫn cảm trên cơ thể mình, anh không nói gì mà chỉ nở nụ cười sủng nịch, tay phải cũng chậm rãi hướng về phía sau mông cậu ve vuốt. Cảm giác được động tác của Âm Tường, Niếp Kỳ đang mải mê đùa giỡn bỗng nhiên ngừng lại, toàn thân nổi lên một trận run rẫy.
“Kỳ, là em chủ động câu dẫn anh nha, em xem em tự mình nhóm lửa thì em phải chịu trách nhiệm dập tắt nó đấy.” Âm Tường dùng ánh mắt chỉ về phía thứ to lớn đã hoàn toàn ngẩng đầu ở giữa hai chân, lại không ngừng vặn vẹo ma sát vào cặp mông bóng loáng của Niếp Kỳ.
“Ah? A ~~~” bởi vì phía sau đột ngột bị xâm nhập khiến cho Niếp Kỳ đã hiểu rõ hậu quả, nhưng nơi đó chính là vừa mới bị yêu thương qua … tiểu huyệt bây giờ vẫn còn đỏ au đau rát.
Niếp Kỳ ủy khuất hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu dùng đầu lưỡi liếm nhẹ lên chóp mũi Âm Tường, đây là động tác mà anh yêu thích nhất.
“Tường, nơi đó của em rất đau, anh trước kia nhất định sẽ không hết lần này đến lần khác, nhưng hiện tại… Tường, anh sẽ không khi dễ em, đúng không?” Nâng lên một đôi mắt to ngập nước, bên trong ẩn ẩn sắc thái yếu ớt đáng thương, nhìn sự tín nhiệm cùng thuần khiết trong đôi mắt kia, nhớ tới Niếp Kỳ đã từng trải qua một quá khứ thống khổ như vậy nhưng ánh mắt vẫn vạn phần trong sáng, điều này làm cho Âm Tường cảm thấy mình vô cùng may mắn khi có thể gặp được con người đáng yêu này.
Tuy rằng rất yêu thương trân trọng cậu thế nhưng sâu trong tiềm thức của dã thú lại làm hắn nảy sinh ra cảm giác muốn làm khó dễ Kỳ.
“Vậy em nhẫn tâm nhìn nó không được giải phóng như vậy sao, em cũng biết dục vọng của nam nhân bị khơi mào nếu không được thỏa mãn thì sẽ là một vấn đề lớn đó, Kỳ yêu dấu của anh, em nói anh nên làm cái gì bây giờ?” Âm Tường nhìn vẻ mặt lo lắng của Niếp Kỳ mỉm cười xấu xa.
“Vậy… vậy… em giúp anh dùng miệng làm là được…” Niếp Kỳ hé ra khuôn mặt đỏ bừng nhìn về phía Âm Tường.
“Kỳ, em không cần miễn cưỡng, cùng lắm thì anh tự mình dùng tay giải quyết là được, em không cần phải … làm như vậy…” Nhớ tới khoang miệng nhỏ nhắn ấm nóng cùng chiếc lưỡi mềm mại nhu tình đó thì hạ thân Âm Tường hạ không khỏi lại trướng lớn vài phần, bất quá trong miệng lại cố ý nói ra những lời từ chối. Nhìn Niếp Kỳ không biết làm sao lo lắng đến nỗi cả người đều ướt đẫm mồ hôi, trong lòng Âm Tường lại sinh ra một loại khoái cảm thật lớn.