Thiên Đường Của Dã Thú

Chương 9



Edit: Tuyết Lâm

Ba tháng trước, Âm Tường cố chấp muốn đi vào trong phiến rừng rậm này.

“Mẹ nó, nhất định là vừa rồi bị cái cây kia đâm phải, chỉ một cái cây như thế thôi mà cũng có độc sao, hừ, không thể tưởng được ta đường đường một đại nam nhân lại bị cái cây nhỏ xíu làm khó dễ, thật sự là mất mặt mà!” Nghĩ đến mình có thể cứ như vậy mà chết đi, Âm Tường bị nọc độc làm cho choáng váng nhưng vẫn còn tâm tình nói đùa.

Thân thể càng ngày càng nặng rồi chậm rãi trượt xuống, tuy rằng rất muốn cố gắng chống đỡ nhưng cơ thể vẫn cứ vô lực trượt đi. Đang lúc anh sắp ngã xuống mặt đất thì bên cạnh đột nhiên xuất hiện một cánh tay nhỏ, ngay thời khắc mắt anh vừa khép lại anh đã nghĩ mình may mắn được gặp tinh linh.

Khi Âm Tường từ từ tỉnh lại, thế nhưng cảm giác toàn thân giống như bị giày xéo đau nhức không thôi làm cho anh nhịn không được bèn lớn tiếng mắng: “Chết tiệt, tại sao có thể như vậy?”

“Uhm… anh bị cỏ độc đâm phải, tôi vừa mới dùng loại này để giải độc cho anh, nhưng nó cũng sẽ làm anh ê ẩm vài ngày, tôi… tôi xin lỗi…”

Âm Tường nhìn trước bé trai đang dùng lá cây để che chắn thân thể ở trước mắt này, nhìn từ trên xuống dưới chỗ nào cũng vô cùng kỳ quái, chỉ có đôi mắt trong suốt long lanh chớp động kia là anh có thể nhận ra, lẽ nào cậu chính là tinh linh kia đã cứu giúp anh thời điểm anh vừa ngất đi ấy?

“Cậu là ai? Tại sao lại ở chỗ này? Như thế nào cậu lại cứu tôi? Tại sao lại ăn mặc thành như vậy? Cậu muốn làm cái gì?”

Cậu bé bị hỏi liên tục cộng thêm thần thái hung dữ như thế thì hoảng sợ vô cùng, chớp chớp đôi mắt to ngấn lệ rồi quay người nhanh chóng chạy ra ngoài.

Nhìn đứa trẻ bị dọa đến bỏ chạy đi mất, Âm Tường cũng há miệng thở dốc ngốc lăng ra không biết làm sao.

Đây là một sơn động thiên nhiên, ở sâu trong động dường như có nguồn nước, mà những thứ trong động hắn xem qua một lượt không có gì giống với thế giới văn minh, chỉ có một cái chén đá, một đôi đũa thủ công, cùng một ít cây cỏ không biết là gì. Mà từ đây ra tới cửa động vốn là khoảng cách xa, lấy trạng thái thân thể hiện nay muốn rời đi là điều không thể.

Nhìn quanh bốn phía thậm chí không có y phục của xã hội hiện đại, nói vậy có khi nào cậu đích thực chính là tinh linh đang ẩn sâu trong rừng rậm không? Nhớ tới đôi mắt trong veo linh động đó thuần khiết tới mức như không thuộc về nhân loại, mà giữa cánh rừng nguyên thủy âm u thế này chắc hẳn cũng không có con người sinh sống đi?

Âm Tường muốn nâng tay lên một chút nhưng cảm giác vô lực vẫn là đang lan rộng toàng thân, xem ra chỉ có thể chờ tinh linh kia trở về mới có thể tìm được đáp án.

Tiếng tru của các loài sói hoang nơi rừng già vang lên khiến cho Âm Tường đang trong giấc ngủ say đột ngột thức tỉnh, vừa mở mắt nhìn sang đã bị tình cảnh trước mắt câu dẫn cả linh hồn, dưới ánh lửa le lói hé ra một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đang bình yên ngủ say, lông mi thật dài tạo thành một đường cong quyến rũ, cái mũi xinh xắn nhỏ bé cao cao, mà đôi môi đỏ tươi bởi vì hô hấp mà không ngừng hé ra hợp lại, mơ hồ có thể nhìn thấy mấy chiếc răng nanh vừa nhỏ vừa xinh, theo từng vòng cung duyên dáng lướt nhìn xuống dưới, trên khuôn ngực trắng noãn lộ ra hai khỏa hồng anh, khiến cho Âm Tường nuốt nuốt nước miếng nhìn chằm chằm vào người đang nằm ngủ say ở một góc.

Cậu là ai, tại sao ban ngày mang vẻ huyền ảo của tinh linh, vào ban đêm lại càng thuần khiết mị hoặc như thiên sứ, cậu… rốt cuộc là ai?

Tiểu tinh linh bên kia không hiểu sao trong lúc ngủ lại khó chịu vặn vẹo thắt lưng, khiến cho nơi ấy vốn đã nhỏ nhắn lại càng thêm mảnh khảnh, đám lá cây ngắn ngủn không che giấu được nhiều, lộ ra hai chân phấn nộn mũm mĩm như ẩn như hiện vô cùng gọi mời, khiến cho Âm Tường bỗng chốc nổi lên dục vọng, anh cho tới bây giờ che giấu khuynh hướng giới tính, anh thừa nhận mình yêu thích nam sắc, cũng chính vì vậy mà anh với người cha luôn đặt danh dự làm đầu lúc nào cũng là thủy hỏa bất dung.

Tinh linh kia liên tục cựa quậy, cặp đùi trắng nõn cũng ra sức đẩy đạp liên hồi liên hồi, thật mịn thật trắng, tình cảnh đó làm cho Âm Tường cảm thấy dục hỏa đốt người, bộ vị nhạy cảm ẩn giữa hai chân cũng muốn từ từ trướng lớn, thật muốn đem tiểu tinh linh đáng yêu này đặt ở dưới thân hảo hảo yêu thương một phen, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc, ít nhất cũng phải cho anh biết sinh vật khả ái này rốt cuộc là cái gì đi.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.