Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 213: Thương Linh Luận Kiếm (28)



Hang dưới lòng đất, phía cuối con đường giữa ngã tư.

Đi đi về về, cuối cùng tiểu Thán và Bi Linh cũng đến trước cửa cổng đá, mỗi người lấy ra một phiến đá, đặt hai phiến đá một xanh một đỏ lên chỗ lõm giữa cửa đá.

Phiến đã vừa lắp đầy hình Bát Quái, hai phiến đá âm dương bỗng sáng lên, tự xoay tròn ở giữa cửa đá, bỗng vài giây sau, đá vụn và bụi bặm rơi lả tả, sau đó vang lên tiếng ma sát nặng nề của đá, cánh cổng đá từ từ nhô lên, lộ ra khung cảnh phía sau.

Phía sau cửa đá không phải hang động mà là một gian phòng đá hình chữ nhật, mà trong căn phòng này lại có ánh sáng.

Tiểu Thán và Bi Linh nhìn quanh một lượt ở ngoài cửa, thấy bên trong dường như không có sinh vật sống hay quái vật, tạm thời cũng không thấy cái bẫy nào. Thế là cả hai sóng vai bước vào căn phòng đá.

Đỉnh của căn phòng đá cao khoảng năm mét, không bằng phẳng, có rất nhiều vật phát sáng mắc kẹt giữa các khe đá, trông không giống sinh vật, cũng không phải loại hàng cao cấp như dạ minh châu. Nó trông rất giống mỏ Azurite trong StarCraft, nhưng độ sáng cao hơn một chút.

Đối diện phòng đá cũng có một cái cửa đá, ngay bên cạnh cửa có một đĩa xoay, có lẽ dùng để mở cửa.

"Ta nói... Ngươi còn lạnh không?" Tiểu Thán nhìn Bi Linh hỏi.

Từ lúc đi tới đây, Bi Linh vẫn đều đi phía sau tiểu Thán, hơn nữa bọn hắn phải dựa vào ánh sáng từ nón thợ mỏ và đèn pin trong nên thấy không rõ lắm. Lúc này ở một nơi sáng sủa hơn, tiểu Thán nhìn sắc mặt tái nhợt và bờ vai hơi run của Bi Linh, liền nhận ra vấn đề của nàng.

"Ngươi khỏe... Hắt xì!" Lúc nói chuyện với tiểu Thán, Bi Linh hơi ngẩng đầu lên, bởi vậy tầm mắt của nàng vừa vặn đón ánh sáng, nàng liền hắt xì một cái thật lớn, nước miếng nước mũi tung tóe lên mặt tiểu Thán.

Tiểu Thán lau mặt: "Chú ý sức khỏe."

"U-a.. Aaa... Sao ngươi lại khỏe như không vậy?" Bi Linh lấy tay che mũi và miệng, hít một hơi nói: "Rõ ràng ngươi cũng xuống nước... Chẳng lẽ đồ ngốc sẽ không bị cảm lạnh?"

"Thân là bác sĩ, trước tiên ta phải phủ nhận câu nói vô căn cứ và trái với lẽ thường của y học như thế này." Tiểu Thán trả lời.

Giây tiếp theo, hắn lại bị một cú vào đầu.

"Thứ hai..." Tiểu Thán hướng mặt về phía trước, đối mặt với Bi Linh, bốn mắt nhìn nhau.

"Ngươi làm gì..." Bi Linh theo bản năng mà rụt cổ về sau, gò má ửng đỏ.

"Ừm... không có dấu hiệu giãn nở đồng tử." Tiểu Thán chăm chú nhìn vào mắt nàng: "Điều đó có nghĩa là vấn đề không quá nghiêm trọng, nhiệt độ cơ thể hẳn cao hơn 30 độ..." Hắn vừa nghĩ vừa nói: "Mặc dù sắc mặt ngươi bây giờ tái nhợt, môi hơi tím, nhưng vì đã vận động trên đường đi tới đây, hẳn nhiệt độ cơ thể đã tăng trở lại... Chắc là do ảnh hưởng của quần áo ướt."

"Ngươi, lùi lại sau ba bước, đứng cách xa ta hơn một mét." Bi Linh nói với vẻ mặt trống rỗng và giọng điệu khó chịu.

"Sao vậy?" Tiểu Thán bối rối hỏi, tuy không hiểu nhưng hắn vẫn làm theo.

"Lúc ta mới rời khỏi hồ nước, trên menu quả thật có hiện trạng thái【Đóng Băng】, gây ảnh hưởng lên cả tốc độ di chuyển và tốc độ tiêu hao thể lực, tuy hiện tại nó đã biến mất, nhưng một số cảm giác cơ thể khó chịu vẫn còn đó." Bi Linh thở dài một hơi nói: "Bác sĩ, chúng ta bây giờ đang chơi game. Nếu thật bị gì thì sẽ đều hiện ra trên số liệu, không cần ngươi vọng, văn, vấn, thiết a." (Hckt: Vọng, văn, vấn, thiết là 4 phương pháp khám bệnh của y học cổ truyền, chi tiết cuối chương*)

"Vọng, văn, vấn, thiết là của y học cổ truyền, ta là..."

"Đừng ngắt lời! Để ta nói xong."

"A..."

"Từ nay trở đi, nếu không có gì xảy ra, ngươi không được đến gần ta trong phạm vi một mét, lại càng không được làm những động tác đột ngột ở khoảng cách này, ví dụ như đưa mặt lại gần..." Bi Linh nói tiếp: "Hiểu chưa?"

"Ách..." Tiểu Thán vẻ mặt không hiểu mà sửng sốt vài giây, sau đó gật đầu: "Có thể a..."

"Ok, ta nói xong."

Tiểu Thán không nói gì, chỉ là từ chối cho ý kiến mà nhún nhún vai, xoay người đi về phía một bên phòng đá.

Bức tường kia có vết nứt như mạng nhện, mà kết cấu hoa văn rất ngay ngắn, tựa như một cái bia ngắm. Tiểu Thán nghĩ đây cũng có thể là vật phẩm thiết lập của hệ thống nên muốn dùng tay sờ thử xem có gì hiện ra không.

Không ngờ, bước tới được mấy bước, bức tường bắt đầu run lên. Những vết nứt trên tường giống như sóng biển, dần dần trôi từ xung quanh vào trung tâm. Vài giây sau, từ "tâm bia" đổ ra một cái đầu người đá màu trắng.

Khuôn mặt tạo ra từ hòn đá này là một khuôn mặt hình chữ quốc (国), mắt phượng đỏ rực, lông mày bay như lửa, mũi rộng môi dày, râu quai nón, tóc búi đỉnh đầu. Tất nhiên, tất cả những nét mặt này đều được chạm khắc từ đá và đều là màu trắng.

Con ngươi của viên đá có thể chuyển động, nó nhìn tiểu Thán, rồi nhìn Bi Linh, sau đó mở miệng nói chuyện, cũng không biết hắn có yết hầu hay không...

"Các ngươi muốn bản nào?" Tảng đá hỏi.

"Bản nào?" Tiểu Thán lặp lại, hoàn toàn không biết nên trả lời như thế nào, liền xoay người nhìn Bi Linh với ánh mắt nghi vấn.

Bi Linh đi đến bên cạnh tiểu Thán, hạ khẩu tiểu liên vừa cầm lên vài giây trước xuống, nói với cục đá: "Ngươi tổng cộng có bao nhiêu bản?"

"Ba quyển." Tảng đá trả lời.

"Ba quyển về gì?" Bi Linh hỏi. Nói về kỹ năng nói chuyện với NPC, mặc dù nàng không thể đùa giỡn trong kịch bản như Giác ca, nhưng nàng cũng biết cần phải hỏi như thế nào để dễ moi ra thông tin.

"Mấy người ngày nay, sao lại đều không biết gì như vậy." Tảng đá trả lời: "Từ khi Bàn Cổ khai thiên, Nữ Oa đã tạo ra loài người... thần công vô thượng chốn nhân gian, tổng cộng 14 bản. Nhưng loại phàm phu tục tử căn cốt thời nay không bằng thời xưa như các ngươi, bây giờ còn ba loại công phu có thể luyện."

Hòn đá kia lớn tiếng nói: "Đó chính là ba quyển... Thiên Địa Nghịch Chuyển Thần Quyết, Tam Hoa Tụ Đỉnh Thần Công, Hư Vô Tướng Đại Pháp."

"Ách..." Tiểu Thán sửng sốt: "Nghe tên bất phàm như vậy, không lẽ ngươi định đưa cho chúng ta?"

"Chẳng lẽ các ngươi không muốn?" Tảng đá hỏi.

"Có thể lấy cả ba quyển không?" Bi Linh lập tức hỏi.

"Không thể." Tảng đá kiên quyết trả lời," À, đúng rồi, người tới lần trước đã lấy Hư Vô Tướng Đại Pháp rồi, giờ chỉ còn hai quyển."

"Lần trước có bao nhiêu người tới?" Bi Linh lại hỏi.

"Một." Tảng đá trả lời.

"Nhưng chúng ta có hai người" Bi Linh nói.

"Ừm... Lúc trước chủ nhân dặn ta, một người chỉ có thể cầm một quyển, có quay lại cũng không cho thêm; nhưng chưa từng nói nếu có hai người cùng tới..." Tảng đá hơi do dự.

"Ta không biết hắn." Bi Linh chỉ tiểu Thán.

"A?" Tiểu Thán sững sờ.

Bi Linh giảo hoạt cười cười: "Tảng đá, đưa Tam Hoa Tụ Đỉnh Thần Công cho ta."

Hòn đá kia cũng không nói nhảm, ánh sáng trắng xuất hiện, một cuốn bí tịch bằng giấy liền xuất hiện trong tay Bi Linh.

"À ha..." Tiểu Thán hiểu ra, tiến lên một bước: "Ta cũng không biết nàng, đưa ta Thiên Địa Nghịch Chuyển Thần Quyết."

--------------------------------------

*Khám bệnh theo phương pháp y học cổ truyền gồm có bốn bước ( đông y gọi là tứ chẩn) đối chiếu sang tây y có Nhìn, sờ, gõ, nghe, thì đông y có Vọng, văn, vấn, thiết

- Vọng là nhìn và quan sát hình thái, vóc dáng, động thái, sắc mặt, màu sắc của da, lông tóc, móng,... và hình thái, cử động của lưỡi, màu sắc rêu lưỡi.

- Văn là nghe, ngửi: Nghe là nghe tiếng nói, nghe tiếng ho, tiếng nấc, tiếng thở của người bệnh. Ngửi: là ngửi khí vị, cụ thể là ngửi hơi thở thậm chí ngửi phân, nướƈ ŧıểυ của người bệnh.

- Vấn là hỏi: Hỏi là hỏi để biết nóng, lạnh, hỏi về mồ hôi, hỏi về vị trí đau, hỏi về tiểu tiện, đại tiện hỏi về kinh nguyệt hỏi về nguyên nhân gây bệnh

- Thiết là sờ nắn: Sờ nắn vùng bụng, lòng bàn chân, tay, vùng bị bệnh, bắt mạch để chẩn bệnh


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.