Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 229: Thương Linh Luận Kiếm (Hết)



Cùng thời khắc đó, chiến đấu giữa Thương Phi và Tô Thường, Miêu Thiếu Khanh vẫn đang tiếp tục. Sau mấy hiệp giao phong mấy hiệp hậu, song phương càng đấu càng không chia trên dưới.

Trong mấy ngày này, Thương Phi trải qua Lâm Thường mài dũa, võ công đã có tiến bộ nhảy vọt. Vốn là hắn khá chắc về việc đánh thắng hai người trước mắt, nhưng bởi vì mấy biến cố liên tiếp xảy ra ở bên cạnh này khiến hắn tâm thần bất định, ra tay có chút do dự, lúc này mới thành thế càng đấu càng khó phân thắng bại với hai người Tô Miêu.

Lúc này, lại có một thân ảnh nhanh đến, nhảy lên nóc nhà này. Thân pháp người nó nhẹ nhàng phiêu diêu, như gió như mây, chính là Lạc Mai Kiếm - Lộc Thanh Ninh.

Lộc nữ hiệp vừa tới liền tham gia giáp công Thương Phi. Nàng không nói một lời, chỉ dùng ánh mắt giao tiếp với Tô Thường và Miêu Thiếu Khanh một chút. Bọn hắn liền ngầm hiểu, ba người lập tức thi triển ra một bộ trận pháp kết hợp của ba kiếm.

Trong Hoa Ảnh Lục Kiếm, ngày thường, quan hệ giữa ba người Mai, Lan, Trúc là thân nhất, bọn hắn thường xuyên cùng nhau tập võ, sau một thời gian dài, bọn hắn đã lục ra được một bộ kiếm trận không tên. Trận này tận dụng điểm mạnh kiếm pháp của ba người, đồng thời cũng bù điểm yếu của mỗi người, khi sử dụng có uy lực kinh người. Nhưng không ngờ, lần đầu thực chiến, chính là dùng để đối phó với sư huynh.

Thương Phi dùng "kiếm pháp Quỷ Ảnh" của hắn lấy một địch hai, luân phiên quần nhau, di chuyển xung quanh để né tránh. Vốn đang thuần thục, nhưng sự xuất hiện của Lộc Thanh Ninh lại khiến cho hắn nhanh chóng rơi xuống hạ phong.

Chỉ sau vài chiêu, kiếm trận đột nhiên xuất hiện sát khí. Tô Thường đang dùng chiêu "Cô Phương Tự Thưởng" làm khó dễ, Miêu Thiếu Khanh sử dụng thức thứ nhất "Si Phong Lộng Nguyệt" quét qua, Lộc Thanh Ninh đột nhiên xuất một kiếm "Tiễn Tuyết Tài Băng" làm sát chiêu.

Chỉ nghe thấy vài tiếng hét, ở vị trí huyệt Linh Đài dưới xương sườn của Thương Phi bị trúng một kiếm. Có câu là một khi Linh Đài bị tổn hại, trăm mạch đều hủy. Hắn dù chưa mất mạng tại chỗ, nhưng thắng bại đã phân.

...

Bên kia. Lâm Thường hoàn toàn không quan tâm Thương Phi sống chết ra sao, hắn cũng không cũng không bày tỏ ý kiến ​​gì về đòn tấn công của Phong Bất Giác. Ngược lại, hắn nhìn chưởng quầy nhà trọ mà bình luận, "Cuối cùng, một vị cao thủ thực sự, thú vị... Hãy xưng tên ra."

"Hừ..." Đối phương lại dùng chất giọng âm dương quái khí mà cười lạnh: "Ty lễ giám cầm bút, thái giám hoàng gia khâm sai, tổng đốc Đông xưởng, Tào Khâm."

(Hckt: Mấy từ trên mang nặng tính lịch sử nên mình nói cho dễ hiểu, ở thời nhà Minh, Ty lễ giám 司礼监 là một chức quan có quyền "phê hồng", chính là quyền thay hoàng đế đưa ra ý kiến phê đáp tấu chương, truyền đạt thánh chỉ. Khâm sai 欽差 là chức vụ tạm thời dành cho đặc phái ra ngoài để giải quyết các công việc nội chính hoặc ngoại giao. Còn Đông xưởng 東廠 là một cơ quan mật thám và gián điệp do các hoạn quan điều hành)

Thần sắc Lâm Thường thay đổi rõ rệt, vẻ ngoan lệ ban này đã thu lại ba thành. "Ra là Tào công công, thất kính, thất kính..." Hắn vừa nghe đối phương là quan chính tứ phẩm của triều đình liền xác định lập trường của hắn là tuyệt đối không thể đắc tội, liền thay đổi thái độ, "Lâm mỗ hiện đang gϊếŧ mấy tên hỗn đản, không biết Tào đại nhân ngài..."

"Được rồi." Tào Khâm vung tay cắt lời hắn: "Lâm Thường, bổn tọa không rảnh nghe ngươi nói mấy lời nhảm nhí này. Vài ba bức thư ngươi trao đổi với Tiền Ninh (chỉ huy của Cẩm Y Vệ), Đông xưởng đã biết từ lâu, ngươi muốn điều gì, ta nhất thanh nhị sở. Nếu không, bổn tọa đến Thương Linh trước tất cả mọi người làm gì?" Hắn nói, giải đáp một câu hỏi làm người ta băn khoăn bấy lâu nay.

Cẩn thận ngẫm lại, chỉ có thế lực như Đông xưởng mới có thể trong thời gian ngắn như thế cải biến một cái nhà trọ bỏ hoang trong quỷ trấn thành nhà trọ Thương Linh ở trước mặt.

"Tào đại nhân, mọi người ở đây đều trung thành với triều đình, chi bằng liên thủ..." Lâm Thường lại nói.

"Ha ha ha ha..." Tào Khâm dùng chất giọng âm nhu của hắn mà cười ha hả, cắt lời Lâm Thường: "Hay cho câu 'trung thành với triều đình'!" Hắn cười lạnh nói: "Nhưng trong mắt bổn tọa, toàn bộ chuyện này cũng chỉ là một cuộc mua bán giữa ngươi và Tiền Ninh mà thôi."

Phong Bất Giác ở bên nói tiếp: "Sau sự kiện Thương Linh luận kiếm, Tiền Ninh tìm được hàng trăm tuyệt học võ lâm, mà ngươi cũng lấy được địa vị minh chủ võ lâm. Sau này, ngươi có thể dùng sức mạnh giang hồ giúp Tiền Ninh tiêu diệt những mâu thuẫn trong triều, hắn thì có thể dùng lực lượng Cẩm Y Vệ giúp ngươi giữ vững thế bá chủ giang hồ." Hắn ngưng một chút rồi hỏi: "Dù nhìn thế nào, toàn bộ chuyện này cũng chỉ một cuộc giao dịch thành công giữa hai cá nhân có dã tâm phục vụ cho lợi ích cá nhân, há có thể nói gộp với 'trung thành với triều đình'?"

Những gì Phong Bất Giác nói lúc này là lặp lại một lần những gì đã nói với Tào Khâm trong nhà trọ lúc trước. Mặt khác, hắn còn giúp Tào công công quyết toán và thành công thuyết phục đối phương... Một khi kế hoạch của Tiền Ninh và Lâm Thường thành công, đó sẽ là một thảm họa cho võ lâm, cũng sẽ vô cùng bất lợi cho Đông xưởng, thậm chí có khả năng uy hiếp hoàng quyền.

Còn Tào Khâm thì sao... Nói vậy đi, mặc dù có rất nhiều tấm gương tiêu cực phản diện trong ngành thái giám, nhưng Tào Khâm rõ ràng thuộc loại thái giám trung thành... Đương nhiên, đây cũng chỉ là nói tương đối, hắn cũng không phải cực kì trung thành với hoàng đế, nhưng là loại người đối với địch nhân như mùa đông rét lạnh... Tóm lại, NPC này nhanh chóng bị Phong Bất Giác lừa dối lên cùng trận doanh.

Kỳ thật, Tào Khâm vốn cũng không ý định phá hư âm mưu của Lâm Thường. Lần này hắn tới Thương Linh chỉ là để theo dõi diễn biến của sự việc, nhân tiện cũng là muốn thấy Lâm Thường là ai, xem thử liệu hắn có thật sự có thực lực đủ để khinh thường quần hào võ lâm như miêu tả trong những bức thư kia.

Nếu như vị Tào công công này thực sự muốn phá kế hoạch này ngay từ ban đầu, sẽ không có chuyện hắn một người đến đây, lại mời một đám người bình thường làm tiểu nhị trong nhà trọ. Với thủ đoạn của Tào Khâm, có vô số cách có thể khiến Lâm Thường biến mất khỏi thế giới từ một tháng trước. Kể cả dùng cứng đối cứng, vị công công này liên thủ với vài người đứng đầu Đông xưởng cũng khá chắc là đủ để xử lý Lâm Thường. Chỉ có điều, lúc động thủ không thể là đêm trăng tròn...

Thẳng đến không lâu trước khi quyết đấu bắt đầu, Phong Bất Giác trở lại Thương Linh, hội hợp và trao đổi thông tin với các đồng đội, lại dùng đặc hiệu của Chuông Kim Cương để xác nhận thân phận Tào Khâm. Sau đó Phong Bất Giác mới gặp Tào Khâm, cũng làm thay đổi suy nghĩ của hắn, lập tức dẫn tới hợp tác, làm ra một loạt sắp đặt.

"Lâm Thường, Kim tiểu ca và Vương tiểu ca của lều trà Kiếm Mẻ đã cầm lệnh bài của bổn tọa từ sớm, chia ra đi theo hai con đường rời trấn mà truyền lời." Tào Khâm nói: "Binh lính thấy lệnh bài Đông xưởng, tuyệt không dám hành động thiếu suy nghĩ. Tối nay, bọn hắn sẽ không tới." Hắn lên giọng, nói với bầy người chung quanh: "Chư vị ở đây, Lâm Thường đã rơi vào ma đạo, ma công cũng không tầm thường. Nếu các ngươi không muốn chết, liền lập tức rời khỏi Thương Linh. Sẽ không có ai chặn đường, các ngươi có thể bình yên tiến vào Đồi Đồng."

Trong chớp mắt Tào Khâm dứt lời, lại cố ý nói với Công Tôn Càn cách đó mấy trượng: "Công Tôn lâu chủ, ngươi thân là người đứng đầu một phái, phải biết nhìn bức tranh lớn. Trước tình thế nguy hiểm hiện tại, chỉ có bọn Phong tiểu ca có thể giải quyết, mặc kệ lời hắn nói mới rồi là thật hay giả, giờ cũng không phải lúc để ngươi trả thù."

Trong khi hắn nói lời này, đã có không ít người thuộc môn phái nhị tam lưu bắt đầu chạy trốn, đường phố theo đó trở nên ồn ào và hỗn loạn hẳn lên. Mà đám người môn phái nhất tuyến vẫn còn muốn giữ chút thể diện, mặc dù cũng muốn đi, nhưng không không có ý định hốt hoảng mà chạy như đám tạp nham kia. Bọn hắn đều quyết định đợi thêm một chút, để đến lúc trở về Đồi Đồng cũng có thể chó chê mèo lắm lông gì đó... Có thêm cảm giác về sự ưu việt.

Ngoài dự đoán mọi người chính là, lúc này Quý Thông lại tiến lên khuyên bảo Công Tôn Càn: "Công Tôn lâu chủ, Tào công công nói có lý, tình thế hiện tại chính là tình thế nguy hiểm có thể tiêu diệt chính đạo của võ lâm, cứ để Phong lều chủ chuyên tâm ứng đối Lâm Thường đi. Ân oán giữa ngươi và hắn, có thể để ngày sau bàn tiếp. Hay là trước tiên ngươi cứ dẫn đệ tử khỏi trấn, việc bảo toàn tánh mạng của bọn hắn quan trọng hơn."

Công Tôn Càn là người hiểu Quý Thông nhất, vì hai người là vốn là kẻ thù của nhau. Hắn biết rõ, trong đầu Quý Thông đã muốn chạy, lời nói đại nghĩa thế này, nói trắng ra là có thể tóm tắt trong một câu như vậy: "Người anh em, ta cho ngươi một cái bậc thang đi xuống, ngươi tranh thủ chạy, ta sẽ liền đuổi theo sau."

"Được. Quý lâu chủ đã nói vậy." Mặt Công Tôn Càn chuyển hướng sang Phong Bất Giác: "Phong lều chủ, sau này gặp lại!" Hắn hừ lạnh một tiếng, vẫy tay hướng các đệ tử, mặc kệ luôn thi thể lão bà và sư đệ, tranh thủ thời gian mà đi.

Vẻ mặt Quý Thông hiện rõ kế hoạch, cũng vẫy tay một cái: "Đệ tử Bát Phương Lâu đi theo ta..." Hắn nói xong liền dẫn mười mấy người theo mình vội vàng rời đi.

Thấy Vạn Hà Lâu và Bát Phương Lâu đều rút lui, đám võ lâm nhân sĩ độc hành và mấy đại phái còn lại liền cũng ào ào chạy theo, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, trên đường cơ hồ đã không còn bóng người.

Lâm Thường trên nóc nhà chỉ lẳng lặng nhìn cảnh tượng trước mặt, cũng không làm gì ngăn cản. Bởi vì khi hắn nghe được Tào Khâm nói tin Cẩm Y Vệ sẽ không tới, hắn liền hiểu, đại kế tối nay đã hoàn toàn thất bại. Cho dù hắn điên cuồng đuổi gϊếŧ cũng vô ích, ít nhất cũng sẽ có một nửa số người có thể chạy thoát.

Huống chi, đối mặt với Tào Khâm và Phong Bất Giác ở trước mắt, cùng với mấy người lều trà Kiếm Mẻ chưa hiện thân kia, hắn không có thể chủ quan. Ai biết liệu Phong Bất Giác còn có thể hay không xuất ra mấy món đồ chơi quái dị nào đó như thứ hắn đang cầm trong tay.

"Lâm đại ca." Phong Bất Giác ngẩng đầu lên nói: " Tiền Ninh vì dã tâm của bản thân mà nghe ngươi xui khiến, tạo nên kiếp nạn chốn võ lâm, phá vỡ quy củ không can dự lẫn nhau nhiều năm qua giữa giang hồ và quan phủ. Hắn giờ đã khó giữ mình, đừng nói tới chuyện giúp ngươi. Mà ngươi, đã thành kẻ thù của toàn bộ võ lâm, các thế lực khác trong triều cũng sẽ không tha cho ngươi." Hắn đưa ra một ngón tay, "Bây giờ bày trước mặt ngươi chỉ có một con đường... Mai danh ẩn tích, quy ẩn núi rừng."

"Hừ... Quy ẩn?" Lệ khí màu tím đen trên mặt Lâm Thường lại một lần nữa ngưng tụ.

"Phong Bất Giác, để ta cho ngươi biết, đường ta muốn đi là gì..." Lâm Thường nghiêm nghị trả lời: "Đầu tiên, ta sẽ lập tức làm thịt đem ngươi và tên thái giám chết bầm này. Sau đó, ta đi gϊếŧ từng người có quan hệ tốt với ngươi, cũng có khả năng lợi dụng chuyện này để vặn ngã những quan to đối lập Tiền Ninh ở trong triều. Tiếp theo, ta tiếp tục giao kèo với hắn..." Mặt hắn lộ vẻ hung ác: "Ta chỉ cần bắt từng môn phái một đến nhà bái phỏng, chỉ cần giao ra bí tịch và tôn ta làm minh chủ là có thể giữ mạng, mà người không nghe theo, ta liền toàn diệt cả sơn môn hắn." Hắn dùng ngữ khí mười phần trầm ổn nói: "Cũng chừng đó chuyện, chỉ là tốn nhiều thời gian hơn thôi. Con đường ở trước mắt ta, không thể nào bị các ngươi chặn!"

"Vậy thì không còn cách nào khác..." Phong Bất Giác nói xong, liền cất súng tiểu liên, từ trong bọc hành lý lấy ra【 Đạn Xạ Khí Phản Trọng Lực 】, ngay sau đó lại từ túi áo lấy ra một cái hộp quẹt cùng một quả cầu trúc nhỏ. Hắn nhóm trúc cầu lên, rồi dùng Phản Xạ Khí bắn lên trời.

Hành động này rõ ràng là phát tín hiệu cho đồng đội ở xa, nhưng Lâm Thường cũng không biết có một thứ gọi là súng bắn tỉa, hắn chỉ nghĩ rằng Phong Bất Giác đang gọi người.

Sau hai giây, cách đó vài trăm mét, một tiếng súng vang xé toạc bầu trời.

Bi Linh cũng không nhắm vào đầu đối phương, dù sao thì sở trường bắn súng của nàng vẫn chưa đủ. Mặc dù hiệu suất của súng trong tay rất xuất sắc, cự ly bắn, góc bắn, tốc độ gió, bao gồm cả trường nhìn dưới ánh trăng đều tốt, nhưng sẽ không có cơ hội thứ hai như thế này. Cú đánh đầu tiên là dễ thành công nhất, một khi đã trúng một lần tấn công tầm cực xa như vậy, đối thủ chắc chắn sẽ đề phòng. Cho nên, nhát bắn này không thể hụt, nhắm vào thân là an toàn nhất. Chỉ cần có thể nhờ một nhát này làm BOSS bị thương, dù cho mấy nhát bắn tiếp theo đều thất bại cũng đáng.

Lâm Thường vừa bắt đầu luyện Thái Hư Vô Tướng Đại Pháp liền tẩu hỏa nhập ma, bị tâm ma nuốt chửng, cho nên tính cách hoàn toàn thay đổi. Bên trên thần thức chính của hắn, còn có một tầng thần thức cao hơn, đó chính là "Vô Tướng Ma Quân". Vào những thời điểm nhất định, khi ý thức của Lâm Thường không thể tự bảo vệ mình, tâm ma của hắn sẽ làm điều đó.

Đêm trăng tròn là thời điểm ý chí và sức mạnh của Vô Tướng Ma Quân mạnh nhất, đối mặt với đòn tấn công đột ngột và tuyệt mệnh này, trong chốc lát, một đoàn khí đen ngưng tụ thành lá chắn, chặn đường bay của viên đạn bắn tỉa.

Nhưng bất kể tốc độ hay uy lực, viên đạn này đều không thể so sánh với đòn tấn công của thời đại vũ khí lạnh. Sau khi viên đạn bắn tỉa bị đình trệ, nó liền xuyên qua tấm chắn khí và xuyên qua ngực của Lâm Thường.

Thật không may, nơi mà hắn bị bắn trúng, là trái tim. (Meowo: móa, đang căng cái đứt dây đàn :)) )

...

Bầu trời đầy mây và không gió, một vài bông tuyết lặng lẽ rơi.

Một buổi sáng sớm cách đây ba mươi năm.

Trước cổng Diệp phủ, hai bóng người một già một trẻ chậm rãi đi tới.

Đứa trẻ trông chưa đến mười tuổi, mặc một bộ áo khoác và quần vải bông trông rất cũ nát. Khuôn mặt và bàn tay đỏ bừng vì lạnh, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ kiên nghị không tương xứng với tuổi.

Và bên cạnh đứa trẻ là một ông già với mái tóc bạc trắng.

"Lại đây nào, Thường nhi." Ông lão dừng bước, nhưng vẫn nắm tay của đứa trẻ kia không buông.

Tiểu Lâm Thường ngẩng đầu nhìn người thân duy nhất còn lại trên đời của mình, dùng chất giọng non nớt mở miệng hỏi: "Gia gia. Sau này ngươi có thể đến thăm ta không?" (Hckt: gia gia = ông nội)

Gia gia lắc đầu: "Gia gia sẽ đi tới một nơi rất xa, không thể tới thăm ngươi." Hắn đã là người dầu hết đèn tắt, tự biết thời gian không còn nhiều. Đưa cháu trai vào Diệp phủ chính là tâm nguyện cuối cùng của hắn.

"Vậy... Thường nhi đi với gia gia, ta không đi Diệp phủ học võ nữa." Mắt Tiểu Lâm Thường ngấn nước. Mặc dù tâm trí của hắn trưởng thành hơn nhiều so với chúng bạn cùng lứa, nhưng hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Gia gia ngồi xổm xuống, sờ đầu cháu trai, "Thường nhi, đừng nói như vậy..."

Nước mắt cuối cùng cũng phải tràn mi mà ra. Tiểu Lâm Thường biết rõ, khoảnh khắc ly biệt đã gần ngay trước mắt.

"Ai..." Gia gia thở dài một hơi sâu: "Gia gia không có tiền, cũng không có quyền thế, không thể cho ngươi cái gì..." Lão nói đến đây cũng đã nghẹn ngào, mắt lộ vẻ khổ sở và bất đắc dĩ.

Cha mẹ Lâm Thường cũng chỉ là tiểu nhân vật trên giang hồ. Theo lý thuyết, với xuất thân của Lâm Thường, còn lâu mới đủ tư cách bái nhập Diệp phủ. Bất quá, cha mẹ của hắn đều chết trong chiến dịch chống lại Thanh Liên giáo của các phe phái lớn vài tháng trước, mà tuổi gia gia Lâm Thường đã cao, lại có bệnh nguy kịch, không thể nào nuôi dưỡng đứa bé này đến trưởng thành.

Nói thế nào thì vợ chồng Lâm thị cũng đã vì võ lâm mà cống hiến, cũng không thể mắt nhìn thấy hai ông cháu Lâm chết cóng đầu đường mà không ai quan tâm a? Cho nên Diệp gia mới phá lệ nhận Lâm Thường thành đệ tử.

Tuyết vẫn rơi.

Gia gia buông tay tiểu Lâm Thường ra, run rẩy đứng dậy, "Cả đời ta và cha ngươi đều tầm thường, phải tự mình đấu tranh giành lấy mọi thứ. Cả đời làm việc chăm chỉ, cũng chỉ là con tốt cho người ta mà thôi, đến chết... cũng không có ai nhớ." Hắn thở dài: "Ai... Đây cũng là mệnh." Gia gia giương mắt nhìn cánh cổng to lớn và bảng tên của Diệp phủ, "Thường nhi, Diệp phủ chính là nơi đứng đầu võ lâm, chỉ cần ngươi chăm chỉ tập luyện, làm người đoan chính, tương lai chắc chắn sẽ có thành tựu, hãy quý trọng kỳ ngộ cha ngươi mẹ dùng mạng đổi được a." Lão nói đến đây liền dừng lại, nuốt hết thiên ngôn vạn ngữ vào trong bụng, bởi vì hắn sợ thấy cháu trai quay đầu lại mà dao động.

Tiểu Lâm Thường nhìn qua thân ảnh gia gia, trong nội tâm cảm xúc lẫn lộn. Hắn vẫn chỉ là một đứa bé chưa được mười tuổi, nhưng trọng trách trên vai cũng đã quá nhiều, quá nặng.

Nước mắt có thể lấy đi bi thương, còn bi thương mà nước mắt không lấy đi được thì sẽ được che dấu bởi tiếng cười.

Cuối cùng, tiểu Lâm Thường hung hăng lau khô nước mắt, cố gắng bày ra một bộ dáng tươi cười, "Gia gia, ngươi yên tâm. Sau này Thường nhi nhất định sẽ trở nên nổi bật, ta muốn làm đệ nhất thiên hạ, chí tôn võ lâm! Cho dù gia gia đến nơi xa như thế nào, tên của ta cũng sẽ truyền tới!" Hắn nói xong liền xoay người, đi về hướng cánh cổng lớn sẽ làm thay đổi vận mệnh của hắn.

...

"Haa... Ha..." Lâm Thường thở hổn hển, cúi đầu xuống nhìn ngực trái. Chỗ ấy có thêm một lỗ thủng to màu đen. Vết thương máu me be bét, rất nhiều máu và thịt nát đã phun ra từ ngực và vương vãi lên mái ngói dưới chân.

Thứ Bi Linh sử dụng chính là súng bắn tỉa cỡ nòng lớn. Đạn do khẩu súng này bắn ra, đừng nói đến máu thịt, ngay cả tấm sắt cũng không cản nổi. Là người quan sát cho Bi Linh (các đội bắn tỉa hiện đại thường bao gồm hai người, các quan sát viên được trang bị vũ khí tự động tự vệ và ống nhòm) Tự Vũ cũng dùng kính viễn vọng (được Bi Linh mua ở cửa hàng) thấy được vết thương của Lâm Thường, liền nói một câu: "Thành công! Vết thương trí mạng!"

Mấy người Tào Khâm, Thương Phi, Tô Thường, Miêu Thiếu Khanh, và Lộc Thanh Ninh đều xem trợn tròn mắt, ngây ra như phỗng mà đứng nguyên tại chỗ, kinh ngạc mà nhìn chỗ ngực Lâm Thường đột nhiên xuất hiện một vết thương ghê rợn.

"A... Ha ha a... Ha ha ha ha..." Miệng Lâm Thường máu tươi đầm đìa, nhưng hắn lại cười: "Cũng chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, ha ha... Khục..." Lại phun ra một ngụm máu lớn: "Thái Hư Vô Tướng, biến hóa vạn vật, thần công của ta đã đại thành, há gì lại vì một vết thương nhỏ này... Khục..." Hắn dùng tay che miệng vết thương, muốn vận khí chữa thương, nhưng tiếc thay, đây không phải là loại thương tích có thể chữa lành được nữa... "Không sao, không sao đâu... Ta lập tức có thể gϊếŧ sạch các ngươi... Ta còn rất nhiều chuyện muốn làm... Còn..." Hắn lừa mình dối người thì thầm, âm thanh càng ngày càng nhỏ.

Lúc này toàn bộ khí tím đen trên người Lâm Thường tụ lại ở bên ngoài, hắn dùng cổ ma khí này ép cơ thể hoạt động, nhảy xuống từ trên nóc nhà, một bước, rồi thêm một bước, đi về phía Phong Bất Giác và Tào Khâm, miệng còn đang lẩm bẩm: "Ta là đệ nhất thiên hạ, ta muốn đứng đầu võ lâm..."

"Đây là điều ngươi theo đuổi... Là giấc mơ của ngươi sao?" Phong Bất Giác cười hỏi, vì để tránh vạn nhất, hắn đã tế ra Deadly Poker, qua một khoảng thời gian hồi phục này, hắn đã có thể sử dụng【 Tấm chắn 】một lần nữa.

"Ngươi cho rằng chuyện này rất nực cười?" Lâm Thường chậm rãi tới gần, sau lưng để lại một dải máu.

"Chúng ta đều có... những giấc mơ ngu ngốc." Phong Bất Giác buồn bã trả lời, "Vậy thì có sao đâu?" Hắn ngữ khí nghiêm túc nói: "Ta thực sự đánh giá cao sự kiên trì của ngươi, cũng không ghét cách làm của ngươi. Nhưng ta phải thật đáng tiếc mà nói cho ngươi biết, vì ngươi yếu, nên ngươi chỉ có thể thất bại."

"A... Ngươi lại nói ta..." Lâm Thường lúc này nói chuyện phải đọc nhấn từng chữ, có vẻ rất khó khăn.

Phong Bất Giác cắt lời hắn, "Tất nhiên là ngươi rất yếu, ngay cả tâm ma của mình cũng không thắng được. Ngươi chọn dựa dẫm vào nó để đạt được sức mạnh càng lớn." Hắn nói xong liền từ bọc hành lý lấy ra một cái chuông vàng có cái chuôi màu đen ra, "Đêm hôm trước, toàn bộ quỷ trên núi đều không dám lại gần ngươi, chẳng lẽ lúc ấy ngươi sẽ không nghi ngờ một chút nào sao?" Hắn giơ Chuông Kim Cương lên nói: "Hồn phách của ngươi sớm đã bị phá thành mảnh nhỏ, cho dù hôm nay không chết ở chỗ này, thì chỉ trong nửa năm một năm nữa cũng sẽ bị tâm ma hoàn toàn nuốt chửng, biến thành cái xác không hồn." Hắn ngưng một chút: "Cái chuông này chính là khắc tinh của ngươi. Dù cho đòn vừa rồi không thành công, chỉ cần ta liên thủ, ngươi cũng sẽ không có phần thắng."

Leng keng, leng keng.

Phong Bất Giác rung Chuông Kim Cương hai cái, Lâm Thường cách hắn ba mét lập tức bị một nguồn sức mạnh vô hình ép quỳ xuống, hắc khí trên người hắn bắt đầu điên cuồng vùng vẫy như dã thú giãy chết.

"A... A... Aaaa!" Lâm Thường cười khổ một tiếng, lập tức ngửa mặt lên trời hét dài. Đó là tiếng rêи ɾỉ vang vọng bầu trời đêm, mang toàn bộ bất đắc dĩ và thê lương của thế gian.

Mà ngay cả Lộc Thanh Ninh, Tô Thường, cùng Miêu Thiếu Khanh cũng đều lộ ra thần sắc cảm thông.

Vài giây sau, hắc khí triệt để biến mất, sắc mặt Lâm Thường trở nên tái nhợt dị thường, trong mắt hiện lên vẻ u buồn, "Phong huynh... Ngươi thật sự nghĩ, ta là anh hùng sao?"

Phong Bất Giác cũng không trả lời. Hắn chỉ duỗi tay ra, lòng bàn tay hướng lên, chỉ về con đường vắng bên cạnh, và nở một nụ cười mỉa mai.

Trên con phố này, vốn dĩ có rất nhiều hào kiệt, đại sư, cao thủ, người coi mình là anh hùng, đến lúc này, chỉ còn lại một tên tâm thần và một tên thái giám chết bầm.

"Ha ha ha... Ha ha ha ha ha..." Lâm Thường ngã xuống, ngửa mặt lên trời liên tục cười to. Cuối cùng, hắn thoải mái mà nhắm mắt lại, mặt mang theo vẻ tươi cười, hơi thở mong manh mà nói một câu: "Đây là số mệnh a..."

-----

Fun fact tìm được trong quá trình mình tìm tư liệu: Tiền Ninh là một nhân vật có thật trong lịch sử. Trong cuộc nội chiến của nhà Minh, mùa xuân năm 1516, Thần Hào vận động Tiền Ninh tấu lên Hoàng đế để đưa con trai cả của mình đến Bắc Kinh, âm mưu tranh vị Thái tử vì Chính Đức không có con, song cuối cùng âm mưu này thất bại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.